Lương Duyên Làng Vải - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Lương Duyên Làng Vải


Phần 9


Trong lòng tôi vui lắm, đặc biệt là khi nghe ông Phú hộ bảo rằng sẽ cho tôi được đi học lại, hơn thế nữa, ông còn tạo điều kiện cho tôi có công ăn việc làm để trả nợ dần. Cả người tôi lúc này cồn cào hẳn, dường như toàn bộ tế bào trong cơ thể tôi đều hòa chung giai điệu vui tươi thổn thức, tôi cứ ngồi đó mà cười toe toét, cười đến độ quên mất thực tại đang diễn ra thế nào, đến khi chị Ba huých nhẹ tay vào người tôi thì tôi mới sực tỉnh :

– Làm cái gì mà đần mặt thế Út, ông Bá đang chờ câu trả lời từ em kìa.

– Ơ…em…

Tôi nhìn vào gương mặt tiều tụy của chị Ba, trái tim như ngộ ra một vài điều, những dòng suy nghĩ miên man bất chợt ùa đến, nếu tôi dọn về sống ở bên nhà ông Phú Hộ, thì chị Ba tối ngày chỉ quanh quẩn có một mình thôi, khi ấy, chắc hẳn chị sẽ cô đơn, và tủi thân lắm.

Hai mắt tôi cụp xuống, lắp bắp mãi mới nói được vài từ :

– Còn..còn …chị..

Chị Ba như hiểu được lòng tôi, chị đưa tay nắm chặt lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng phân tích :

– Chị lớn rồi, chị tự xoay được, Út nghe lời chị, qua bên nhà ông Bá phụ việc, chăm chỉ học tập, nghe lời người ta, sau này kiếm được nhiều tiền rồi, trả hết nợ rồi thì về với chị Ba, cơ hội tốt như thế này Út đừng nên bỏ lỡ, vả lại có phải đi học là khát khao lớn trong lòng Út không ? Ngày xưa khi ba còn sống, ba cũng mong muốn Út được học hành tử tế đàng hoàng mà..

Nhờ động lực được tiếp thêm mạnh mẽ từ phía chị Ba và sự ủng hộ, tin tưởng tuyệt đối từ chị, mà tôi có thể an tâm hơn đôi chút, quay sang nhìn lão Phú Hộ gật đầu, không quên bảo thêm :

– Con sẽ cố gắng thật chăm chỉ để khiến cho ông và gia đình ông thật hài lòng.

Lão phú hộ nghe xong, tủm tỉm cười rồi quay sang nhìn cái Thùy Béo, hỏi nó :

– Con thấy cha giải quyết công chuyện như vầy đã hợp tình hợp lý chưa ? Từ giờ trở đi nhà mình lại có thêm thành viên mới rồi nhé, có gì cần con cứ hỏi chuyện chị Lam, cha tin chị Lam là người có học thức tốt sẽ dạy cho con được nhiều điều đó.

Con Thùy béo nghe vậy thì tít mắt cười, nó gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng giang tay ôm lấy cha nó, cất giọng nũng nịu :

– Con biết rồi, con cảm ơn cha nha, cảm ơn cha đã xử lý mọi chuyện thật thấu tình hợp lý, sau này con sẽ giỏi giang như cha vậy đó.

– Con bé này, chỉ được cái lanh mồm lanh miệng.

Mọi thống nhất giữa tôi với lão phú hộ cuối cùng cũng xong. Tôi xin lão phú hộ cho tôi ở nhà thêm 1 ngày để sắp xếp công chuyện, sau đó sẽ khăn gói quả mướp về bên nhà lão, chính thức bước chân vào một môi trường mới, mà ở đó, chỉ có mình tôi, tự chịu trách nhiệm với chính tôi.

Lão phú hộ đồng ý, lão kêu con Thùy ghi lại địa chỉ nhà lão cho tôi nắm, rồi sau đó cùng nó trở về nhà. Trước khi đi, lão không quên dặn dò tôi :

– Mốt con qua nhà ông thì không cần phải xách theo nhiều đồ làm gì, mang hai ba bộ kèm ít tư trang cá nhân là đủ, rồi khi qua bên này sống, thiếu gì ông sẽ sắp xếp người mua cho con.

– Con biết rồi ạ, con cảm ơn ông.

Lão phú hộ rời đi rồi, chị Ba lúc này mới chính thức xả vai, chị bắt đầu khóc thút thít, rồi dần dà, tiếng khóc ấy ngày một lớn hơn, tôi hiểu, chị trước giờ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để tôi an tâm mà thôi, chứ thực chất, chị là 1 cô gái yếu đuối, cảm xúc lắm..

– Chị Ba nín đi, em ở gần chị Ba mà, rảnh rỗi xong việc là em sẽ sắp xếp về thăm chị.

Chị Ba nhìn tôi, đưa tay quẹt nước mắt nức nở :

– Ừ, gần lắm, chỉ cách có 30 km thôi, em sắp sửa là người của thị trấn rồi, xa em, chị Ba buồn cực, nhưng vì tương lai của em, chị Ba chấp nhận.

Tôi đưa tay vuốt tóc chị Ba, rồi tiện tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của chị dắt ra sau tai, động viên :

– Chị an tâm, Út sẽ cố gắng để không phụ lòng chị đâu, chị ở nhà làm việc tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe, Út ở trên đó chăm chỉ làm việc, có nhiều tiền sẽ mua quần áo đẹp cho chị Ba, sau này còn có thể dẫn chị Ba đi ăn ở những hàng ăn cực ngon trong làng mình.

– Hứa đấy nhé.

– Vâng, Út hứa.

Chiều hôm đó, chị Ba không đi ra ruộng như mọi khi nữa mà quyết định ở nhà nói chuyện và xếp đồ cùng tôi. Chị tâm sự với tôi rằng chị cũng hơi lo khi tôi sống xa nhà, xa chị thế này, chị lo rằng tính tôi thật thà, ngây ngô thì khi ra xã hội sẽ dễ bị lợi dụng, và chị cũng hơi lấn cấn trước một vài tin đồn không hay từ gia đình lão phú hộ :

– Ông ta có thể tốt với em, bởi vì em là người cứu con gái ông ta thoát chết, nhưng chị Ba còn nghĩ thêm ở khía cạnh khác nữa Út à..

– Khía cạnh gì vậy ạ ?

– Ông Phú hộ là người kinh doanh sành sõi trên thương trường, ông ta không dưng dưng mà tạo điều kiện dễ dàng cho Út vậy đâu, hồi xưa ba có kể cho chị Ba nghe đấy, người làm kinh doanh họ làm gì thì trong đầu đều có chủ đích và sự tính toán riêng hết trơn, nên có thể ông ta nhận ra được ở Út có những điểm nổi trội nào đó mà khi về với gia đình ông ta, Út được mài dũa sắc bén thì sẽ tạo ra nhiều tiền bạc hơn cho ông ta nữa…

Tôi nghe chị Ba phân tích, cảm nhận được những gì chị chia sẻ vô cùng thực tế, có thể lắm chứ, lão phú hộ làng tôi nổi tiếng là người có đầu óc chiến lược phi thường mà.

Tôi gật gù suy nghĩ, một chặp phản hồi lại với ý của chị Ba :

– Em thấy chị Ba nói đúng á, nhưng mà mình cũng có thể nghĩ theo khía cạnh mới hơn chẳng hạn, đại loại là cứ cho rằng ông Phú Hộ giúp đỡ em để sau này em tạo thêm nhiều tiền cho gia đình ông ấy, xét trên phương diện tiêu cực, đấy có thể là lợi dụng, nhưng xét trên phương diện tích cực, thì Út chấp nhận được người ta lợi dụng để trưởng thành. Chị Ba thấy không, dễ gì mà mình có cơ hội được ở cạnh người tài giỏi như ông Phú hộ cơ chứ.

Chị Ba đăm chiêu suy nghĩ 1 lúc, sau rồi gật đầu ra chiều đồng tình với những chía sẻ của tôi.

– Nhưng mà này, chị bảo, làm gì thì làm, nhớ đừng liên can hay dính dáng đến mấy cậu con trai con của ông Phú Hộ đấy nhé, mấy người đó chỉ giỏi kinh doanh thôi, chứ bên ngoài không có tốt đẹp gì đâu..

Chị Ba nói tới đây, hai hàng mày chau lại như để suy nghĩ và tưởng tượng gì đó…

– Sao lại không tốt đẹp ?

– Ừ, thì chị có nghe mấy người trong làng chia sẻ, lão Phú Hộ có 3 người con trai và 1 cô con gái út, người đầu tiên là cậu Cả, con của vợ đầu, 3 người sau là cậu hai, cậu ba và Út Thùy – là con của vợ sau. Cả ba người này nghe dân mình bảo đều đẹp trai sáng sủa, nhưng tính tình thì rất quái dị, đặc biệt là có sở thích săn gái làng, dùng tiền bạc để mua chuộc mấy người xinh xinh, chơi chán rồi bỏ đấy.

Tôi nghe chị Ba kể chuyện mà rùng mình :

– Eo ôi, tệ vậy á chị.

Chị Ba tròn mắt nhìn tôi, gật đầu chắc nịch :

– Đúng rồi, bởi vậy không nên tin vào thằng đàn ông nào em ạ. Chị nghe bảo bên nhà lão Phú Hộ phức tạp lắm, tuy giàu có bề thế vậy đó, chứ nội bộ trong nhà cũng lục đục, con cái thì ngoài kinh doanh giỏi ra thì tật xấu cũng nhiều không kém cạnh, em qua đó làm nhớ để ý, đừng giao du với mấy công tử đó thì sẽ tốt hơn.

– Ơ nhưng mà em qua đó làm việc, thể nào chả tiếp xúc với mấy người đó, có tránh cũng không được ấy.

Chị Ba quay sang nhìn tôi chăm chú 1 hồi, sau rồi ánh mắt chị sáng rực lên, nét mặt lộ rõ sự vui tươi :

– Chị nghĩ ra cách rồi, một cách cực kì hiệu quả, đảm bảo mấy người kia sẽ không để tâm tới Út đâu.

Vừa nói, chị Ba vừa đưa tay gỡ chun buộc tóc của tôi ra, rồi dùng tay vò mạnh đầu tôi 1 chặp lâu, cho tới khi tóc tai tôi rối bù xù, chưa dừng lại ở đó, chị còn chạy xuống bếp lấy ít nhọ nồi quẹt lên cổ, và một vài điểm trên mặt tôi, sau khi mọi thứ xong xuôi theo ý chị, chị ngắm tôi thêm 1 lúc nữa rồi gật đầu xác nhận :

– Được rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy Út xấu kinh hồn, đảm bảo mấy ông kia sẽ bỏ qua và không để tâm tới Út đâu.

Tôi nhăn nhó nhìn chị Ba, chị tưởng tôi chưa hiểu ý thì tiếp tục chậm rãi giải thích :

– Chị nghe đồn mấy người đó mê gái xinh lắm, mà vừa vặn là Út lại quá xinh, mắt đẹp mũi đẹp miệng cũng đẹp, da dẻ thì dù là dân làm nông mà vẫn trắng trẻo hồng hào, chả phải hồi đi học cấp 3 Út là hoa khôi của trường còn gì, bởi vậy, giờ Út phải học cách hóa trang trông xấu xấu, bẩn bẩn 1 xíu, thì chắc chắn sẽ an toàn khi sống ở nhà ông Phú Hộ.

Tôi tròn mắt nghe chị Ba phân tích, lại thấy hợp lý quá chừng, được rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời chị Ba, khiến bản thân càng xấu càng tốt, ít nhất, làm như thế sẽ đỡ gặp phiền phức về sau.

Thống nhất và dặn dò nhau xong xuôi, chị Ba bảo tôi ở nhà trông nhà và chuẩn bị đồ đạc để chị chạy ra chợ, mua thêm ít đồ thiết yếu cho tôi, chị nghĩ sắp tới tôi phải xa chị dài ngày, nên cái gì mà vừa túi tiền của chị, lại vừa hợp tôi thì chị sẽ sắm cho tôi một ít.

Chị Ba đi rồi, tôi mới tới chỗ tủ quần áo gỗ đã ẽo ọt vì mối mọt, trông xiêu vẹo đến thảm thương lấy ít đồ, tính ra, tôi chỉ có đúng 4 bộ quần áo cũ sờn thay đi thay lại, trong đó có 1 bộ quần áo lịch sự tử tế nhất, đấy chính là bộ đồ tây đi học.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào bộ đồ đó, cảm nhận được chút gì đó thổn thức trong lòng, đây là bộ quần áo mà chính tay chị Ba may cho tôi, xấp vải may ra bộ này cũng chính tay chị Ba vào chợ đi lựa, bộ đồ tuy đã cũ sờn, vải quần xanh tuy có bạc màu nhưng tôi vẫn cảm thấy yêu nó lắm…Bởi vì, nó được tạo nên bởi tình thương của một người chị gái…chị ấy đã hy sinh toàn bộ cả tuổi thanh xuân của mình để tôi có thể trải qua những điều tốt đẹp nhất…

Ps : Khi Út xấu đi rồi thì anh đẹp zai soái ca có nhận ra ko ? mời mn đoán thử xem ❤️

Dịch căng quá, em đang ở khu cách ly mà vẫn tranh thủ viết cho cả nhà đọc, hy vọng mn đọc xong thì yêu thương em hơn nha, cố gắng lắm luôn mà lượt t ương tác thấp em hết cả động lực, haiza, ngày nào cũng post đều trừ mỗi thứ 7 thôiii đấy 😟

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN