Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu - Chap 15: Lời tỏ tình bị từ chối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu


Chap 15: Lời tỏ tình bị từ chối


Khánh Trúc đang trên đường đến trường, đang đi thì cô gặp Văn Phong và Mai Ly nắm tay tình tứ, máu ghen dồn lên đến não cô nhất định phải phá đám. Thật ra lần ở quán mì Khánh Trúc đã xác định được mình thích Văn Phong và Khánh Trúc cũng không vì Văn Phong đã có bạn gái mà lùi bước vì cô nghĩ chắc Văn Phong cũng sẽ thích mình.
_ Ê, đi học hả hai bạn.- Khánh Trúc bật chế độ bóng đèn nói.
_ Mai Ly mình đi nhanh lên.- Văn Phong hồi Mai Ly.
_ Bạn ấy gọi anh kìa.
_ Anh không quen cô ta.
Văn Phong đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị Khánh Trúc giữ lại.
_ Làm gì đi gấp vậy?- Khánh Trúc hỏi.
_ Cậu tìm anh Phong có chuyện gì sao?- Mai Ly lịch sự hỏi.
_ Không có gì nghe nói Văn Phong bị mắc bệnh đậu mùa, không biết đã khỏi chưa?
_ Tớ bị hồi nào?- Văn Phong lên tiếng.
_ Đừng giấu nữa, mẹ cậu nói tớ nghe hết rồi.
_ Thôi hai người ở lại nói chuyện.- Nói rồi Mai Ly đi mất dạng.
Khánh Trúc nhìn Mai Ly mà cười lăn lộn. Văn Phong khỏi nói, vô cùng bực mình luôn, cậu hỏi Khánh Trúc.
_ Sao lần nào cũng tới phá tớ vậy hả?
_ Tại vì tớ…tớ đã thích cậu rồi.
_ Cái gì? Cậu giỡn với tớ à?
_ Không, tớ nói thật lòng đấy.
_ Tớ không thể có bạn gái xấu xí như cậu được ăn mặt lượm thượm, tóc tai rối bù, thôi thôi cậu tìm người khác mà yêu đi nha.
Nói rồi Văn Phong rời đi, Khánh Trúc nhìn theo bóng của Văn Phong từ từ khuất dần. Thì ra từ trước đến giờ trong lòng Văn Phong cô chỉ là một cô gái xấu xí ấy vậy mà cô lại mơ mộng hảo huyền, cô thật ngu ngốc.
Không phải Khánh Trúc xấu xí mà chỉ là khi đi học cô rất giản dị, tóc buộc gọn mặc đúng đồng phục của trường chứ không như những nữ sinh khác son phấn lòe loẹt. Chỉ những lúc đi tiệc cùng gia đình Khánh Trúc mới make up một chút, lúc đó nhìn cô rất xinh đẹp nhưng Văn Phong đâu có nhìn thấy, mãi mãi cũng không nhìn thấy.
***************************************
Văn Phong không thể ngừng suy nghĩ về Khánh Trúc, bây giờ trong lòng cậu có một cảm giác rất lạ. Cậu cảm thấy có lỗi với Khánh Trúc sao? Không phải, cậu chỉ nói đúng sự thật thôi mà, vậy cậu thấy tiếc nuối sao? Cậu tiếc cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu cũng thích Khánh Trúc? Chuyện này không thể nào xảy ta được. Càng nghĩ càng rối, đây là lần đầu tiên có một cô gái làm Văn Phong có cảm xúc lạ như vậy.
******************************************
Khánh Trúc khóc rất nhiều, đôi chân không tự chủ bước đi cô cũng không rõ mình sẽ đi đâu. Đang đi thì thấy Tử Hà từ dưới đất chui lên làm Khánh Trúc giật mình.
Chuyện là Tử Hà về âm phủ xem tình hình và thương lượng với Ma Vương khi đi lên thì bị Khánh Trúc bắt gặp. Tử Hà kể cho Khánh Trúc nghe tất cả sự thật và nhờ cô giữ bí mật.
_ Thì ra cậu có thể vì Ngạn Vỹ bỏ mặc tất cả.- Khánh Trúc ngưỡng mộ nói.
_ Khánh Trúc à cậu khóc sao? Đừng sợ tớ là ma nhưng là mà hiền lành không hai cậu đâu, đừng sợ mà.
_ Không có, chỉ là tớ thấy mình thật xấu xa.
_ Cậu đang nói gì vậy?
_ Tớ nói với Văn Phong là tớ thích cậu ấy nhưng không chịu nhìn lại bản thân xem có xứng với cậu ấy không. Mai Ly và Văn Phong đang yêu nhau mà hết lần này đến lần khác tớ đến phá đám, tớ dựa vào cái gì mà làm vậy chứ? Tớ thật xấu xa mà!
_ Khánh Trúc à, cậu không xấu, cậu thích Văn Phong thì không có gì sai nhưng Văn Phong đã có Mai Ly rồi, tớ nghĩ cậu nên buông tay. Tớ không muốn làm cậu buồn đâu nhưng…
_ Tớ cũng thấy vậy, nhờ câu chuyện của cậu mà tớ mới hiểu được một điều, yêu nhau không nhất thiết phải trở thành người yêu của nhau, chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc cũng được mà. Tớ thấy mình và Văn Phong cứ tiếp tục làm bạn như vậy thì tốt hơn.
_ Nghĩ được như thế là tốt, chẳng buồn cho mình ngay cả cơ hội nhìn thấy Ngạn Vỹ hạnh phúc cũng không có.
_ Cậu sẽ không tan biến đâu, Ngạn Vỹ yêu cầu như vậy mà.
_ Tớ không tin đâu.
_ Rồi tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.
_ Thôi đi, sáng nay Mỹ Liên và Ngạn Vỹ còn đi học chung nữa mà.
_ Tô Mỹ Liên thật biết phá hoại uyên ương.
_ Chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta đã bị trễ học.
_ Ừ, trễ….
Cả hai hốt hoảng chạy đến trường.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN