Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu
Chap 3: Ân nhân lúc nhỏ
Bác Lưu người làm vườn ở nhà của Ngạn Vỹ bước vào nhà, bác ấy vô cùng hốt hoảng khi thấy thím Trương nằm trên sàn nhà, mặt xanh như tàu lá. Vội đến đỡ thím ấy dậy thì phát hiện thím đã tắt thở, bác lo lắng gọi cho ông bà chủ và người nhà của thím Trương báo tin.
««««««««««««««
Chạy mãi chạy mãi cuối cùng Ngạn Vỹ đã nhìn thấy cánh cổng thân yêu của nhà mình, cùng với niềm vui nho nhỏ Ngạn Vỹ nhanh chóng chạy vào trong đóng cổng lại thở hỗn hễn. Một lát sau Tử Hà cũng chạy tới, cô ko thể vượt qua cánh cổng cao to đó nên đứng phía ngoài lên tiếng gọi:
_ Ấy ơi, mở cửa cho đằng này vào với!
Ngạn Vỹ chưa hết mệt thì lại nghe thấy cái giọng kinh khủng khiếp, cái giọng mà anh muốn trốn khỏi vang lên. Quá mệt mỏi Ngạn Vỹ ngồi phịch xuống đất, quay đầu lại nhìn cô gái, anh thở gấp nói:
_ Cô là yêu nghiệt phương nào đấy? Tôi với cô ko thù ko oán, cô đi đi.
_ Đừng sợ! Tôi là ” ma ” chứ ko phải yêu tinh hay quỷ như anh nghĩ đâu.
Người ta sợ ma mà chị ấy còn cố tình nhấn mạnh “tôi là ma” nữa chứ làm Ngạn Vỹ hồn lạc phách bay, nguyên thần bị tổn thương, thần thái bị hù dọa, khuôn mặt xanh mét, hoảng loạn cầu xin.
_ Chị ma xinh gái cho em xin, chị muốn ăn gì em cúng còn nữa em sẽ đốt tiền, à ko đốt nguyên cái ngân hàng xuống cho chị, chị tha cho em đi!
_ Ko cần đâu, ở dưới tôi giàu lắm, tôi đến chỉ muốn nói tôi thích anh.
Nghe xong Ngạn Vỹ tức tốc chạy lên phòng đóng chặt cửa dù là cửa sổ hay cửa ra vào cậu đều khóa rất chặt đến nỗi con muỗi cũng ko thể vào được. Ngạn Vỹ leo lên giường lấy chăn trùm từ đầu đến chân, người cứ run cầm cập.
««««««««««««««««««««««
Ngạn Vỹ ở trong đó thì nệm ấm chăn êm rồi, chả buồn cho Tử Hà ở ngoài này hứng gió. Từng đợt gió thổi đến làm tung bay mái tóc bồng bềnh xoã ngang vai của cô. Tử Hà nhắm hai mắt lại thả lỏng người tận hưởng những làn gió mát lạnh. Gió thổi mang theo hương thơm của hoa sứ lẫn trong mùi hương nồng nàn của hoa lan cho ta cảm giác thật dễ chịu. Lác đác lại có vài hạt nước khẽ chạm vào mặt như muốn nói điều gì với người con gái này. Trong giây phút này Tử Hà chợt nghĩ đến Ngạn Vỹ, nhớ đến lúc mà Ngạn Vỹ và cô còn nhỏ. Trong lần đi lên Dương gian cùng phụ vương, Tử Hà bị lạc đường và ngã xuống nước. Vì là con gái của Ma Vương chưa từng sống cũng như ko bao giờ chết nên khi lên Dương giới Tử Hà cũng giống như con người vậy, ai cũng nhìn thấy cô và mọi sinh hoạt của cô đều giống con người. Ngày đó Tử Hà bị rơi xuống nước biết là mình ko chết nhưng Tử Hà thấy rất sợ may mà có Ngạn Vỹ đã cứu cô ra khỏi sự sợ hãi. Từ lúc đó trở đi Tử Hà ko gặp lại Ngạn Vỹ nữa nhưng trong lòng cô luôn có ý định báo đáp cậu và tự nhũ với lòng mình nhất định phải gã cho cậu ấy để đền ơn. Gió thổi ngày một mạnh hơn, những giọt nước đua nhau rơi xuống mặt cô ngày càng nhiều càng mạnh rát cả mặt. Cô như bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp đẽ đó, mở mắt ra nhìn bầu trời. Ko phải chứ?? sao lại mưa ngày lúc này, thật là!!
«««««««««««««««««««««
Ngạn Vỹ nằm lâu cũng thấy đói, cậu nghĩ chắc con ma nữ kia đã đi rồi nên ra ngoài kiếm gì đó để ăn. Ngạn Vỹ ngồi vào bàn ăn nói bác Lưu dọn thức ăn. Ngồi ăn nãy giờ mà ko thấy thím Trương đâu, cậu tiện miệng hỏi:
_ Bác Lưu, thím Trương đâu rồi??
_ Cậu chủ chưa biết gì sao? Bà ấy đã qua đời rồi.
_ Thật à? Sao đột ngột quá vậy.
_ Bà ấy mất lúc trưa nay, người nhà đã đưa bà về lo hậu sự.
_ Vậy có người giúp việc mới cho nhà mình chưa??
_ Dạ, lát nữa ông bà chủ về rồi tìm người mới luôn ạ.
_ Trong thời gian ngắn ko thể tìm được người mới nhanh như vậy đâu, tôi và bác chắc phải ăn mì gói dài dài rồi!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!