Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu - Chap 4: Osin bắc đắc dĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu


Chap 4: Osin bắc đắc dĩ


Cơn mưa vô tình làm cả người Tử Hà ướt nhem. Cô thu mình lại ngồi tựa vào góc tường, tuy là ma nhưng cô cũng thấy rất lạnh. Mưa ngày càng nặng hạt, những giọt nước thầm dần vào quần áo làm vô cùng vô cùng lạnh. Ko biết phải làm gì để chóng trọi lại cơn mưa, Tử Hà ngủ thiếp đi. Tự nhiên có một luồng sáng chiếu thẳng vào mặt, cô cảm thấy chói chói mắt rất khó chịu, mở mắt ra xem thử là thứ gì đã dám làm tổn thương đôi mắt long lanh của cô. Wow!!! Đập vào mắt Tử Hà là một chiếc xe hơi sang trọng thể hiện đẳng cấp của giới thượng lưu. Trước đây chỉ toàn nghe ma chảnh, ma điệu với ma vô danh kể thôi giờ mới được tận mắt chứng kiến, cũng ko khác mấy với tưởng tượng của cô. Bước ra từ trong xe là một quý bà sang trọng quý phái, bà ấy đến gần cô, nhẹ nhàng hỏi:
_ Cô gái, con sao vậy, mau, vào nhà đi con!
Nói xong bà nắm tay cô đưa vào trong nhà. Tất nhiên là Tử Hà ko từ chối rồi đang muốn lắm luôn, cầu mà được vào chứ ở đó từ chối.
Rót cho Tử Hà một tách nước nóng, bà ta đến ngồi cạnh cô, lân la hỏi chuyện:
_ Cháu tên gì??
_ Dạ, cô có thể gọi cháu là Tống Tử Hà.
_ Sao cháu lại ở trước nhà của cô vậy??
Tử Hà ấp úng ngập ngừng.
_ Dạ…cháu….cháu bị lạc đường ạ.
_ Cháu đến đây để làm gì??
Ờ nhỉ!! Tử Hà đến đây để làm gì?? Tử Hà trầm tư suy nghĩ nếu cô đến chỉ để nói thích Ngạn Vỹ thì cô nên đi rồi mới phải. Ko đúng, ko đúng những suy nghĩ trước đó của cô phút chốc tan biến, cô nhận ra điều mà bấy lâu nay mình mơ ước là được ở bên cạnh quan tâm Ngạn Vỹ, cô còn muốn trải nghiệm cảm giác yêu là như thế nào. Bà ấy thấy Tử Hà cứ ngồi yên nên lay nhẹ tay làm cô bừng tỉnh. Tử Hà vội vàng trả lời:
_ Dạ… dạ… ba mẹ cháu mất sớm cháu phải vừa làm vừa học, cháu tới đây là để… để…… ( chém vừa thôi ba của cô chết hồi nào chứ??)
Chưa biết nói sao cho phải thì cô lại nghe thất thanh có tiếng gọi “bà chủ”, tiếng gọi này giải dây cho cô. Ko ai khác người đó là bác Lưu, bác Lưu chạy đến thái độ tôn trọng hỏi người phụ nữ này:
_ Bà chủ, bà về khi nào vậy, ông chủ đâu ko về cùng bà sao??
_ Ông ấy có việc bận vài ngày nữa mới về.
À quên chưa giới thiệu, người phụ nữ đó tên là Kiều Nga mẹ của Ngạn Vỹ. Bà hỏi thăm bác Lưu về tình hình gần đây của Ngạn Vỹ.
_ Gần đây Ngạn Vỹ học hành sao rồi?
_ Dạ vẫn tốt thưa bà chủ.
_ Ờ… Từ chiều đến giờ có ai nấu gì cho nó ăn chưa?
_ Cậu chủ ăn mì gói xong lên phòng rồi ạ.
Nghe bác Lưu nói vậy mẹ Kiều Nga thương Ngạn Vỹ lắm, nói Tử Hà ngồi chơi bà đi vào trong nấu thức ăn cho cậu. Tử Hà ngồi được một lúc thì thấy chán chán, cô quyết định vào bếp giúp mẹ Kiều Nga. Mẹ Kiều Nga rất ngạc nhiên khi Tử Hà có thể thành thạo hết chuyện bếp núc. Thời bây giờ các cô gái cùng tuổi với Tử Hà mà biết nấu ăn là rất ít cần phải liệt vào danh sách đỏ để bảo tồn. Mẹ Kiều Nga ko ngớt lời khen ngợi Tử Hà:
_ Cháu còn nhỏ tuổi mà nấu ăn giỏi nhỉ!!
_ Cô quá khen rồi!!
Tử Hà cười híp cả mắt, cô nghĩ bụng: “Ko uổng công mấy trăm năm nay mình đi học nấu ăn ở nhà của ma nội trợ”.
_ Cháu bao nhiêu tuổi rồi??
_ Dạ cháu khoảng 2001 tuổi rồi ạ.
Mẹ Kiều Nga bất ngờ trước câu trả lời của Tử Hà, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mẹ Kiều Nga cười phá lên mãn nguyện như vừa nghĩ thông chuyện gì, bà tiếp tục nói:
_ Ý cháu là cháu sinh năm 2001 đúng ko?? Vậy là cháu bằng tuổi với Ngạn Vỹ nhà bác rồi.
Mặc dù ko hiểu là chuyện gì nhưng Tử Hà vẫn ậm ừ cho qua. Càng nói chuyện với Tử Hà mẹ Kiều Nga càng thích cô hơn, bà thầm nghĩ: “Nhà mình đang thiếu nguời làm nếu con bé chịu ở lại nhà mình thì tốt biết mấy! Dọn hết thức ăn đã nấu lên bàn xong, mẹ Kiều Nga ngõ lời:
_ Tử Hà, nhà cô đang thiếu nguời giúp việc hay là cháu…
Cô cũng đón biết được ý đồ của mẹ Kiều Nga nhưng đường đường là một ma nữ, tương lai sẽ thống trị toàn bộ âm giới sao có thể đi làm osin được có mất mặt quá ko? Đành tìm cách từ chối khéo thôi:
_ Cô à, cháu còn phải đi học….
Nói tới đây Tử Hà lại nghĩ đến Ngạn Vỹ, nếu ko nhận lời làm osin thì làm sao ở lại đây. Vì Ngạn Vỹ chịu nhục chút cũng chẳng sao, cô toan trả lời mẹ Kiều Nga nhưng thấy cô có điều khó nói mẹ Kiều Nga mở lời trước:
_ Chuyện học hành cháu cứ yên tâm, cô sẽ sắp xếp cho cháu học cùng lớp với Ngạn Vỹ. Cháu chỉ việc lo cơm nước cho Ngạn Vỹ thôi thời gian còn lại cháu cứ học bài.
_ Dạ được, cháu cảm ơn cô, à ko cảm ơn bà chủ.
_ Ko cần khách sáo, cháu gọi cô là cô cũng được.
Kể từ bây giờ Tử Hà chính thức trở thành osin của nhà Ngạn Vỹ, nhận lệnh từ bà chủ Tử Hà lên phòng gọi Ngạn Vỹ xuống ăn cơm. Tử Hà đi thẳng vào phòng Ngạn Vỹ lúc này hình như cậu ta đang chơi game. Khi nhìn thấy Tử Hà Ngạn Vỹ lại được một phen hú vía, cậu la lên liên tiếp ném đồ về phía Tử Hà. Sợ kinh động đến mọi người Tử Hà bịt miệng của Ngạn Vỹ lại giải thích:
_ Anh im lặng đi tuy tôi là ma nhưng tôi cũng giống như con người vậy, tôi ko làm hại anh đâu yên tâm đi.
Nghe vậy Ngạn Vỹ bình tĩnh lại, hỏi cô:
_ Có thật cô cũng giống con người ko?
Tử Hà gật đầu khẳng định. Ngạn Vỹ hỏi tiếp:
_ Cô sẽ ko giết tôi chứ?
_ Chắc chắn ko, mà anh đừng nói ai biết tôi là ma nha!
Ngạn Vỹ chạm nhẹ vào tay Tử Hà để kiểm chứng, đúng là có thể chạm được nha y như người luôn. Nhưng để cho chắc cậu lôi Tử Hà xuống lầu đến trước mặt mẹ Kiều Nga hỏi:
_ Mẹ à, mẹ có nhìn thấy cô ta ko vậy??
_ Con trai, con sao vậy Tử Hà đứng đây mà sao ko thấy được.
Nghe câu trả lời của mẹ, Ngạn Vỹ phần nào yên tâm nhưng cậu lại vô cùng kinh ngạc khi nghe mẹ nói:
_ Từ bây giờ Tử Hà là người giúp việc mới của nhà chúng ta.
Ngạn Vỹ tỏ rõ thái độ phản đối nhưng do sự kiên quyết của mẹ nên anh tạm thuận theo chờ cơ hội đuổi cô ta đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN