Mãi mãi yêu - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Mãi mãi yêu


Chương 17


Sáng hôm sau, khi Dương Mộc Tâm tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường thì vô cùng kinh ngạc.

Lúc đánh răng, cô nhìn gương mặt đã được tẩy trang và đầu tóc cũng được gỡ mà mờ mịt.

Rốt cuộc anh ta bị gì a!?

Có rất nhiều hành động Dật Phong làm mà Dương Mộc Tâm không hiểu nổi, giống như lần tháo giày trên cát, cô không hiểu động cơ anh làm là gì, chẳng lẽ là ga lăng?!

Nhưng anh đã có người mình thích rồi mà?

Hay lỡ đó không phải người Dật Phong thích thì sao?

Quá nhiều vấn đề cho một buổi sáng, Dương Mộc Tâm không thèm nghĩ nữa, mau chóng thay đồ rồi xuống lầu.

Lúc đến giữa cầu thang, cô đã nghe được hương thơm thức ăn truyền đến, Dương Mộc Tâm lại một phen kinh ngạc đi nhanh đến cửa bếp.

Không phải chứ, trên đời thật tồn tại một người hoàn mỹ vậy sao!!!!

Đẹp trai, có gia thế, cô nghe mẹ nói anh đang sắp lên chức tổng giác đốc công ty, giờ lại biết nấu ăn….

Ôi mẹ ơi! Cô vận cứt chó vậy mà vơ trúng một cục vàng rồi này!!!!

Lúc Dương Mộc Tâm còn suy nghĩ miên man với gương mặt đa dạng cảm xúc thì Dật Phong đã bưng thức ăn sáng lên hết trên bàn.

Lúc đi ngang qua cô, anh liếc mắt một cái:

– Đứng đực ra đó làm gì, mau đi lấy chén đi!

Dương Mộc Tâm phỉ nhổ trong lòng, đúng là con người không thể quá hoàn mỹ, anh được mấy cái này thì tính cách cũng xấu không kém.

Lấy chén cho hai người, Dương Mộc Tâm nhìn những món ăn vô cùng bắt mắt mà cười toe toét:

– Cảm ơn anh nhé, ăn ngon miệng!

Dương Mộc Tâm gấp một miếng cá cắn thử, oimeoi nó ngon vãi~~~

Ngồi đối diện, Dật Phong nhìn biểu cảm thái quá của cô mà buồn cười, anh lắc đầu rồi cũng bắt đầu ăn sáng.

Người ta nói bữa ăn sáng là bữa quan trọng nhất, năng lượng một ngày phụ thuộc nhiều nhất vào bữa sáng nên một người vừa được ăn ngon, đầy đủ chất như Dương Mộc Tâm liền như tiếp máu gà, năng lượng tràn trề, bừng bừng khí thế khiến năng suất làm việc tăng cao, những người cùng ban đều chú ý.

Đến chiều về nhà, Dương Mộc Tâm thấy Dật Phong chưa về thì định nấu chút gì đó xem như cảm ơn bữa sáng của anh.

Cô vào tủ lạnh thì thấy có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, những thứ này không biết mua lúc nào mà còn rất tươi mới.

Dương Mộc Tâm lấy đại một vỉ thịt và bó rau, sau đó xắn tay áo bắt đầu công việc.

Dương Mộc Tâm không phải là kiểu công chúa sống trong nhung lụa mà tay chân không đụng gì, cái cơ bản cần biết thì vẫn phải biết, ví dụ như nấu ăn.

Cô nấu không được ngon như Dật Phong nhưng cũng không đến nỗi tệ, nếm thử một chút nữa, ừm vừa rồi.

Đem mấy món vừa nấu vào lồng giữ thức ăn, Dương Mộc Tâm lên lầu tắm rửa.

Cô cũng không biết tối nay Dật Phong có về không, nếu về thì được ăn món cô nấu, còn không thì cô ăn một mình.

Nghĩ vậy nhưng khi thấy gần mười giờ anh vẫn chưa về, Dương Mộc Tâm bắt đầu suy nghĩ lung tung, phút chốc nhịn không được lấy điện thoại ra tìm số của anh.

Lúc trước mẹ cô đưa số Dật Phong là muốn hai đứa sau khi làm quen hẹn nhau đi chơi nhưng cô chỉ cảm thấy phiền phức.

Nhưng giờ Dương Mộc Tâm lại thấy khá may mắn, cô tìm thấy số anh, do dự một lúc lâu cuối cùng chọn gửi tin nhắn:

” Tối nay anh có về không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN