Mãi mãi yêu
Chương 18
Dật Phong buông tay, dựa vào lưng ghế mệt mỏi nhắm mắt.
“Ting”
Trong không gian vô cùng im ắng, tiếng báo tin nhắn bất ngờ vang lên như một tiếng chuông đánh thức Dật Phong dậy.
Anh híp mắt, với cánh tay dài rắn chắc cầm lấy chiếc điện thoại, bình thường rất ít ai nhắn tin cho Dật Phong vì anh rất lười đọc và lười gõ chữ.
Nhưng lúc nhìn thấy dòng tin nhắm đến từ một số lạ, Dật Phong liền không tự giác ngồi thẳng dậy, mở ra xem.
” Tối nay anh có về không?”
Dật Phong nhìn chằm dòng chữ ngắn ngủn đó không chớp mắt, bỗng anh đứng dậy, ba bước năm bước tới móc treo lấy áo khoác rồi đi nhanh ra thang máy.
Dương Mộc Tâm ngồi đợi hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời liền trề môi, đi vào bếp ăn một mình.
Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn múc một phần để chừa Dật Phong.
Đang ăn ngon lành thì Dương Mộc Tâm nghe tiếng xe chạy vào trong sân, cô ngạc nhiên chạy ra xem thì thấy Dật Phong với vẻ mặt mệt mỏi đang bước vào.
… Cũng may cô chừa đồ ăn a!
Dương Mộc Tâm mau chóng nhai hết miếng cơm trong miệng, quên mất vừa rồi ai đó không trả lời tin nhắn, cười hì hì nói:
– Chào, anh đói bụng không, tôi có chừa đồ ăn cho anh đấy!
Dật Phong cho Dương Mộc Tâm một ánh mắt ” Cô tốt thế à!” rồi đi vào nhà vệ sinh.
Dương Mộc Tâm lừ mắt nhìn anh, đi vào dọn thức ăn cho tổng giám đốc đại nhân.
Lúc ngồi xuống ăn cơm, Dương Mộc Tâm lâu lâu lại giả bộ nhìn Dật Phong một cái, sao ăn mà mặt cũng lạnh tanh vậy trời!!! Nhìn vậy rồi ai biết đồ ăn được hay không?
Bầu không khí yên lặng kéo dài cho tới khi dọn chén bát, Dật Phong cầm tô canh, mắt không nhìn Dương Mộc Tâm mà nói:
– Nấu được đó!
Dương Mộc Tâm bất ngờ quên luôn thu dọn, quay đầu nhìn bóng lưng Dật Phong, khoé môi dần cong lên, cô nói nhỏ:
– Chứ sao!
Dương Mộc Tâm những tưởng sau khi kết hôn cuộc sống sẽ rất vô vị, vì sống chung với Dật Phong mặt lạnh, ít nói không chừng không chỉ cuộc sống dần tẻ nhạt mà cô cũng biến thành thế luôn thì toi.
Nhưng cô không ngờ, mọi thứ lại yên bình, hoà hợp đến vậy.
Sáng sớm, Dật Phong sẽ nấu ăn, sau đó hai người đi làm cho đến tối thì Dương Mộc Tâm nấu.
Dật Phong luôn đi về đúng giờ, buổi tối có một vài bữa về sớm hơn khiến Dương Mộc Tâm rất yên tâm mình sẽ không nợ Dật Phong bữa ăn nào.
Lúc ở nhà, đôi khi hai người sẽ câu được câu không trò chuyện, Dương Mộc Tâm thấy như thế rất ổn, kết quả này đã là tốt nhất rồi.
Nhưng có lẽ Dương Mộc Tâm sẽ giữ mãi suy nghĩ ấy nếu không xảy ra chuyện kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!