Mày Lấy Tao Đi - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1352


Mày Lấy Tao Đi


Phần 17


MÀY LẤY TAO ĐI 17
Nó vội vã lên chuyến bay sớm nhất về Hà Nội khi nghe tin mẹ bị tai nạn. Min đi làm nên cũng không kịp tiễn nó.
Mẹ bị xe va vào gãy xương chân. Cái Sam bụng đã to tướng. Bố nó nó lại đi công trình ở xa. Giờ nó không chăm lo cho mẹ thì còn ai vào đây nữa.
Nó ngồi bần thần nhìn mẹ đang còn chìm trong giấc ngủ. Nó nhớ Min. Giờ này không biết người ta đã về chưa. Chắc chưa xong việc chứ xong đã gọi cho nó rồi. Đến tối khuya Min mới điện cho nó.
-alô.
-em…mẹ thế nào rồi.
-Mẹ bị gãy chân nhưng bác sĩ bảo giờ đã ổn.
-Xin lỗi em vì nay có nhiều nhà sản xuất mời hợp tác nên…
-không sao. Em hiểu mà. Min ăn tối chưa.
-ăn rồi. Em cũng ăn gì rồi.
-em ăn xuất cơm của mẹ ở viện.
-có đủ chất không.
-ngon mà.
-vậy tối nay em sẽ ngủ cùng mẹ đúng không?
-Vâng. Bố chưa về kịp.
-vậy tranh thủ lúc mẹ ngủ thì ngủ nhé. Đừng thức khuya không tốt đâu.
-Vâng.
-Min vừa chuyển tiền vào số tài khoản của em. Cầm lấy lo cho mẹ.
-em có rồi mà. Không cần đâu.
-đây cũng là tấm lòng của tôi dành cho mẹ. Không phải cho em đâu.
-Cảm ơn Min.
Nó xúc động.
-khi nào xong việc tôi sẽ ra. Em cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ.
-Min cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đi làm về muộn cũng không được bỏ bữa nha.
-Min biết rồi. Chỉ không có ai ngủ cùng thì hơi buồn thôi. Mong mẹ nhanh khỏe. Để người ta về với Min. Min nhớ rồi.
-em cũng nhớ Min.
-cuối tuần xong việc Min sẽ ra.
-Vâng.
-giờ em ngủ đi nhé.
-Vâng.
-ngủ ngon.
Nó cup máy mà lòng thấy buồn. Yêu xa là khổ vậy. Nhất là phải giấu giếm. Và chắc chắn sẽ bị phản đối nếu như mọi người phát hiện ra. Đồng tính có gì xấu, chỉ cần người ta thật lòng yêu thương nhau là được. Có khi yêu người đồng tính còn cảm thấy an toàn và được trân trọng hơn với người khác giới. Thực tế nó không có gì xấu hổ khi yêu Min. Chỉ là không muốn nói ra vì không muốn gây áp lực cho gia đình và muốn có thời gian thuyết phục bố mẹ chấp nhận sự thật này.
Mẹ nó nằm viện được mấy hôm thì lũ bạn cũng dắt díu nhau vào chơi. Sau hai năm chỉ chat chít thì nhiều đứa trông đã ra dáng người lớn, còn sau mấy tháng không gặp… Đứa nào nhìn cũng chững chạc trưởng thành hơn rất nhiều.
Tên Hà mã vẫn cao tướng, dài lưng tốn vải. Mặc bộ quần áo là luột chắc đi tán gái. Vội vàng ngồi xuống hỏi thăm nhanh chóng rồi xin phép rút lui.
-ê thằng kia. Con nào nó giục mà mày vội vàng thế.
-con nào đâu. Đi có tí việc.
-Thôi ông điếu cần phải giấu. Hội này biết rồi.
-Có vụ gì hay ho hả hội mày.
-Nó có con bồ xinh lắm.
-Ngon…
Nó ngồi nhìn ông bạn mà cười.
-Dẫn về xem xem.
-Từ từ.
-Thôi ông ạ. Có mà giấu là sớm muộn cũng ăn sừng. Người ta có chúa tể những chiếc nhẫn, nhà mình có chúa tể những chiếc sừng.
-Ha ha
Cả lũ cười ầm lên. Hắn tức mà lườm.
-Còn hơn đíu có thằng nào nhòm.
-Quên đi. Bạn đây không thiếu. Chỉ là có thích hay không. Rõ chưa.
-Được rồi. Ngồi đấy mà thổi kèn khen lấy.
Hắn đứng lên. Xin phép Xin phép về để đi tán gái.
Ngày mẹ nó được bác sĩ cho ra viện cũng là ngày Min ra bắc. Nó ngồi bên cạnh Min. Hai đứa nhìn nhau, muốn nắm tay mà có bố mẹ ở đây. Bố nó ngẩng lên phân công.
-San trông mẹ để bố ra thanh toán viện phí.
-thôi. Bác cứ ở đây với bác gái, con và San ra thanh toán được ạ.
Bố nó đưa tiền cho nó. Nó cầm lấy nhưng đến lúc đi ra, người giành trả tiền là Min. Hai đứa lấm lét nhìn nhau tủm tỉm. Min nắm vội tay nó một cái rồi rời ra. Tránh để mọi người thấy.
Buổi tối về nhà, mọi người xung quanh đến hỏi thăm. Để tránh ánh mắt dị nghị. Nó cùng Min dắt nhau đi chơi.
Vừa ra khỏi cổng khu, đã thấy tên Hà mã đứng đó.
-ê cu. Đi đâu đấy.
-Chơi.
Hắn trả lời trống không nhưng thấy Min thì lịch sự Chào.
-em Chào chị. Chị ra chơi ạ.
Min cười dù nó biết Min không thích gọi là chị.
-Quân đi chơi bạn gái hả
-Vâng.
-Bao giờ cưới vợ thế.
-Bao giờ các chị lấy chồng.
Hắn hỏi vặn lại.
-À. Bồ chưa có nên không biết hợp tác cùng ai. Cậu có anh nào ế vợ, bỏ vợ, chết vợ giới thiệu giùm chị nha.
-Chị đẹp vậy thèm gì mấy ông ấy.
-Chị bình thường mà.
Min kéo nó sát lại.
-Trông chị với San giống nhau không.
-Giống sao được. Chị là thiên nga, nó là gà, so sao được. Con này tồ tồ lắm. Dễ bị trai lừa.
-Ô…có San đi lừa người ta ý.
Min cười trêu. Quay ra nhìn hắn tình tứ. Hai đứa nắm tay nhìn nhau cười khiến tên kia khó hiểu. Nhưng hắn đang vội đi. Và có lẽ có lẽ không bận tâm chuyện đó.
-thôi.. Hai người đi chơi nhé. Em đi đây.
Hắn quay đi nhanh.
-ê… Mày đi tán gái mà làm như ăn trộm thế.
-kệ mẹ tao.
Hắn nói cái là nhảy lên cái xe của người vừa đỗ xuống đón, rồi hai người họ phóng đi.
Là con trai… Không lẽ hắn cũng BD như hai đứa này
-bạn em buồn cười nhỉ?
-sao lại buồn cười.
-nói chuyện vô tư. Tôi cũng ước có đám bạn như vậy. Để cùng nhau vui vẻ.
-Min cũng có bạn mà.
Min quay sang nhìn nó cười.
-chơi với con gái thì chúng nó suốt ngày chuyện ra chuyện vào. Còn chơi với con trai thì chúng nó lại nghĩ cách tán tỉnh.
-chẳng phải chơi với con gái Min sẽ tìm được người nào đó của cuộc đời mình còn gì.
-đâu có ai hiểu cho tôi như em. Có khi mình quan tâm chút người ta đã chạy mất dép, nghĩ mình điên, nghĩ mình đầu óc có vấn đề… À mà thực tế thì mình cũng có vấn đề thật.
Hai đứa nó nhìn nhau cười. Min nhìn nó âu yếm rồi nhéo má nó.
-yêu một người như tôi thật sự rất khó khăn. Cảm ơn em đã chấp nhận tôi. Chấp nhận mọi thứ để ở lại bên tôi.
Nó nhìn Min xúc động.
-Rồi chúng ta sẽ lấy lại được thứ mình muốn. Hoặc là sẽ sống và thương nhau cả đời cũng được.
-em hứa đi cùng tôi đến cuối đời nhé. Tôi không biết sống thế nào nếu mất em.
Nó nắm tay Min gật đầu. Min cười tươi. Mắt trước mắt sau nhìn xung quanh rồi kéo nó xuống nước xuống Thơm một cái lên môi.
-em… Hay là mình… Đi chỗ nào… Riêng tí đi.
-Không được. Nay đi cả ngày mệt rồi. Để hôm khác.
Nhưng mà nhớ rồi.
Nó cười cau mày.
Min nói không đòi cơ mà.
Uh… Nhưng mà nhớ.
Để bữa khác nha. Giờ em đang mệt này.
Được rồi.
Min giở ra cho nó xem tờ giấy Min chụp lại trong điện thoại.
-Sắp đủ thời gian để qua Thái rồi. Min mong quá. Tự nhiên thấy ngày tháng trôi qua dài ghê.
-em chỉ sợ mọi biết Min là đàn ông ông lại sốc. Phí đời hoa đẹp.
-chỉ cần được ở bên em. Không để em khó xử với mọi người là Min không ngại gì hết.
-kể cả bây giờ Min vẫn là Min của em mà. Em không muốn Min bất chấp tính mạng vì em như thế.
-em yêu chứ.
Nó gật đầu. Min xúc động thơm lên trán nó cái nữa.
-tôi muốn thế, bởi vì tôi yêu em nhiều lắm em biết không.

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN