Mày Lấy Tao Đi
Phần 18
MÀY LẤY TAO ĐI 18
Nó đi về nhà. Nghe tiếng oang oang của mẹ thằng hàng xóm. Không biết bà ấy đang tế ai.
-tao đã nói tao không chấp nhận. Mày gọi cho con tao làm gì. Mày lỡ dở một lần rồi thì tìm người cùng hoàn cảnh để nó thông cảm cho. Chứ bám lấy con tao thì dù có thế nào tao cũng không chấp nhận. Mày không bước vào cửa nhà tao được đâu. Nói nhanh cho mày hiểu.
-mẹ… Mẹ quá đáng vừa thôi. Có gì mà mẹ phải gào ầm lên như thế.
-Tao gào để cho nó biết. Tao không phải dạng vừa đâu. Đừng có hòng bước chân vào cửa nhà tao.
Nó hiểu rồi. Hóa ra là mẹ tên kia có xích mích với bồ nó. Đi lấy chồng mà mẹ chồng không ưa thì khổ rồi. Nếu lấy phải chồng tốt thì không sao. Lấy phải mấy thằng khốn nạn như thằng Tài chắc không ở nổi. Mà nó nghĩ thằng bạn nó nhìn cũng đàng hoàng tử tế. Biết quan tâm. Mỗi tội hơi mất dậy và dê thôi.
Nó hi hoay mở cửa thì tên kia cũng phi ra. Mẹ nó chạy theo.
-Mày đi đâu.
-Con không thể chịu đựng mẹ được nữa rồi.
–Vậy ngày xưa tao đẻ mày, nuôi mày đau khổ mệt mỏi tao có nói câu đấy không. Mày vì gái mà quay lại nói mẹ mày như thế à.
-Mẹ… Mẹ đã yêu rồi mà mẹ còn nói thế.
-Nhưng tao yêu đàng hoàng chứ tao không như nó.
-Thì cô ấy cũng đàng hoàng.
-Mày thử mở mồm ra nói xem người ta có chửi mày ngu không hả con.
Hắn không thèm cãi nữa mà quay lưng bỏ đi. Nó chứng kiến nên tiến lại.
-có chuyện gì bác bình tĩnh nói. Bọn con trai nó chỉ ưa nịnh thôi.
-tao nịnh nó hết nước hết cái rồi.
-vậy nó không nghe vì có khi nó chưa hiểu bác muốn tốt cho nó.
Mẹ hắn đang thở vì mệt.
–Con với cái. Tao đẻ ra cục thịt tao ăn cho rồi.
-thôi. Bác đừng giận. Nó đi nó lại về.
-thôi… Về nghỉ đi. Bác đi có việc tí.
Mẹ hắn quay vào trong. Nó đi về nhà.
-sao… Tìm được chưa con.
-Có mấy cửa hàng nhưng cho thuê giá cao. Con đi tìm xem chỗ nào giá tốt hơn. Vì chủ yếu mình bán online nên cũng không cần mặt bằng đẹp.
Nó sẽ không đi làm mà ở nhà bán mỹ phẩm, và quần áo online. Chờ khi nào mẹ khỏe hẳn, cái Sam sinh em bé xong thì để lại cho nó vừa bán vừa trông con. Nó tính cả rồi nhưng cuộc đời đâu đơn giản muốn là được.
Người ta bảo có hai điều con người khó giấu nhất đó là muốn hắt hơi và đang yêu.
Min cứ nửa tháng lại ra bắc chơi với nó một lần. Lúc đầu hai đứa vui vẻ thì bố mẹ không nói. Nhưng giờ thấy hai đứa cứ quấn quýt bên nhau đâm ra cũng nghi ngờ. Sau khi Min về khỏi. Mẹ nó gọi vào.
-San. Sao cái Min nó tốt với con thế.
-chúng con là bạn, lại buôn bán cùng nhau.
-buôn bán gì mà bỏ hết vốn cho người ta chỉ việc làm.
-đâu ạ. Đứa bỏ vốn đứa bỏ công. Chứ mẹ nghĩ con mẹ ăn ngồi không mà bán được hàng chắc.
-Nhưng mẹ thấy nó cứ tốt quá kiểu gì. Hay nó muốn gì ở còn.
-Mẹ đừng lo. Chị ấy là người tốt. Không như mẹ nghĩ đâu.
Nó cười trốn lên phòng tránh ánh mắt mẹ. Giờ nó vui nhưng cũng lo. Lo mẹ biết thì bố mẹ sẽ đau lòng như thế nào. Khi sinh ra một đứa con gái cũng không ra con gái. Con trai cũng không ra con trai. Hay tại nó chơi cùng con trai nhiều Cho nên nó không còn là đứa con gái như bẩm sinh nữa. Haizzz….
Nhưng cho tới giờ nó hài lòng với cuộc sống. Hạnh phúc khi có Min. Và không thấy hối hận khi đã lựa chọn họ.
Lại một lần nữa cái tiếng oang oang lại vang lên khi nó đóng cửa bước vào phòng.
Nó cũng vừa nghe bài ca yêu đương của bố mẹ. Khi ngần này tuổi mà chả chịu yêu ai. Suốt ngày chỉ cắm mặt vào điện thoại.
Nó thở dài đi ra ban công ngắm mấy chùm hoa. Tên bạn hàng xóm cũng ra ban công suy tư. Nó nghe tiếng thở dài mà nói vọng sang.
-ê… Cu… Dạo này có chuyện gì đấy. Mà cứ chiến với bà già thế.
-mấy mụ đàn bà bảo thủ bỏ mẹ.
-ơ… Phải có chuyện gì thì bà mới thế. Chứ bà già ông dễ mà.
-dễ mẹ gì. Lắm mồm.
-quan trọng là chuyện gì?
-bà già không cho tao yêu.
-gì vậy. Sao lại thế.
– nói xem lý do là gì.
-thôi…
Hắn thở dài quay vào trong chán nản. Ngần ấy năm chơi với nhau. Chưa bao giờ thấy thằng bạn suy tư đến vậy. Có lẽ nó thật sự đã trở thành người đàn ông có trách nhiệm rồi. Và nó muốn chịu trách nhiệm với một người nào đó nhưng không may vướng phải sự phản đối và giờ nó đang xoay sở tìm cách giải quyết. Min bay về Hà Nội lúc trời đã tối mịt. Hai đứa cùng trở về nhưng nó không cho Min về nhà mà dẫn về cửa hàng. Nó không muốn bố mẹ phát hiện ra chuyện hai đứa.
Vừa đóng cửa. Min kéo nó lại ôm thật chặt. Nó cũng nhớ nhiều lắm. Chẳng phải nó muốn được gần gũi lắm sao. Nó quên hết mọi thứ. Kéo Min ra hôn mấy cái lên môi. Min cười hôn lại nó.
Nó quên rằng nó vừa để lộ bí mật tày đình này chỉ vì cái camera mới lắp. Và mật khẩu theo dõi được cả mẹ và cái Sam đều lưu trong điện thoại.
Chỉ một lúc sau. Tiếng gõ cửa nhà vang lên ầm ầm. Min vội vàng bước ra mở cửa. Trước mặt nó là bố. Mắt ông ấy đỏ ngầu lên tức giận.
-Bố… Sao bố lại ở đây.
-Bốp…
Câu trả lời đầu tiên mà nó nhận được là đây. Bố nó không nói không rằng tát thẳng cho nó một cái nổ đom đóm mắt.
-Bác… Sao bác lại đánh San.
Min kéo nó lại ôm lấy xoa má.
-hai đứa mày… Vừa làm cái trò gì vậy hả?
-bố… Chúng con…
Nó ôm má, mắt rưng rưng.
-con yêu San thưa bác.
Min đứng thẳng lên thừa nhận. Ánh mắt dũng cảm đối diện với bố nó.
-mày là đàn ông hay đàn bà.
-con … Con sẽ trở về đúng với thân phận của mình. Con nhất định sẽ không để bác và San khó xử. Xin bác hãy tin chúng con..
-mày cho nó ăn cái gì mà nó thành ra thế này. Trước khi vào miền Nam. Nó vẫn là đứa con gái bình thường. Giờ nó yêu một đứa con gái giống nó. Mày thử làm bố làm mẹ xem mày nghĩ như thế nào.
Bố nó trừng mắt nhìn Min. Nhưng tay chỉ vào nó.
-Bố… Chỉ cần chúng con thật lòng thương nhau. Thì Min là ai cũng được. Bố ơi… Con xin bố. Con yêu Min.
-mày còn nói yêu nó nữa cơ à. Tao đẻ ra đứa con bình thường đâu đẻ ra đứa thần kinh, bị BD đâu.
– Min là người tốt, và con yêu anh ấy.
-Mày nhìn xem nó là đàn ông hay đàn bà.
-Con không quan tâm.
Nó ôm chặt lấy Min. Min cũng ôm nó chặt. Bố nó càng bực lên. Tùm tóc nó lôi ra. Có lẽ ông ấy đã rất sốc, và rất đau lòng nên mới làm như vây.
Thật khó để chấp nhận con mình bị đồng tính. Cho nên ông ấy lúc này đang mất hết bình tĩnh rồi.
Một lúc sau cái Sam chạy ra. Bố nó đang ném hết đồ của Min ra cửa. Hàng xóm không biết ông ấy đang điên vì chuyện gì.
-Bố… Bố bình tĩnh.
Nó kéo ông ấy lại.
-mày bảo tao bình tĩnh được à.
Cái gì cũng phải từ từ nói.
Giờ tao không từ được với nó nữa. Tao không nghĩ nó lại như thế.
Bố nó quát lên. Nhưng Nhưng không dám nói ra vì sợ hàng xóm dị nghị.
-mày về ngay. Về nhà ngay cho tao.
Bố nó túm tay nó lôi đi. Nó chân đất bước theo. Min cũng đi theo. Bố nó quay lại. Quát.
-Mày về đi. Đừng làm phiền nó nữa.
-Bố…
-Mày đừng có gọi. Tao không bao giờ chấp nhận nó. Mày muốn đi theo nó. Mày bước qua xác tao với mẹ mày. Mẹ mày đang nằm khóc ở nhà kia kìa. Giờ mày chọn bố mẹ hay mày chọn nó. Đấy… Mày chọn đi.
Bố nó ném tay nó xuống rồi bỏ đi. Nó bước theo gọi.
–Bố ơi…
Rồi lại quay sang nhìn Min đứng đó mà thương. Nó phải chọn bên nào bây giờ. Trời ơi. Sao không ai hiểu cho nó vậy trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!