Mày Lấy Tao Đi - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1194


Mày Lấy Tao Đi


Phần 22


MÀY LẤY TAO ĐI 22
-bốp.
Nó mở mắt to tướng rồi không ngại ngùng vả cho thằng ngu vừa mở mồm ra cầu hôn nó một cái nổ cả mấy con đom đóm. hắn nghệt cái mặt ra. Có lẽ cũng không hiểu mình bị đánh vì lý do gì.
-Mày yêu tao à?
Nó trợn mắt hỏi
-Kh… ông
-Mày hết chỗ thổi bóng à?
-Kh… ông
Tên kia vẫn ngập ngừng
-Vậy mày điên rồi thằng bệnh kia.
Nó vừa quát vừa vả tên kia thêm mấy cái liền. Hắn đau thì túm tay nó giữ lại.
-Đm… Đã nói không được cáu rồi cơ mà.
-Nói chuyện với thằng ngu như mày. Tao điên.
Nó túm cổ, không… Nó nên túm tóc
-Ái đâu, đm.
Tên kia gào lên. Tay giữ tay nó.
-Vậy mày nghĩ cái gì mà dám mở mồm ra nói câu đó với bạn mày.
-Đm… Thì để im cho tao nói. Sồn sồn lên làm gì.
Hắn gạt tay nó ra nhưng vẫn đề phòng.
-Là hai đứa mình đều dở dang như này. Giờ tao muốn cưới cái Hường mà bố mẹ không đồng ý. Vì nó có Một đời chồng rồi.
-Cho nên mày mang tao ra làm trò chơi nhà mày.
–Không. Vì mày cũng yêu lão Min đấy mà ông bà già không đồng ý.
-Đấy là chuyện của bọn tao.
-Thì coi như sự đã rồi. Ông bà già sẽ không phản đối nữa. Với lại tao cả mày đều bị cấm. Giờ mày sang nhà tao. Muốn hẹn hò lúc nào cũng được còn gì. Chúng mày tự do yêu nhau.
-Giúp cả chúng mày tự do thổi bóng đúng không.
Hắn im cúi xuống. Nó cười khẩy mím môi túm tóc thằng Mất dạy kia thêm cái nữa cho hả cơn tức.
Mẹ nó chứ.
-Mẹ mày. Hôn nhân là chuyện cả đời mà vì cái cc. Mà mày dám mang nó ra làm trò đùa sao. Mày chết vì đàn bà rồi thằng ngu ạ.
-Đau… Đm…
Hắn giữ tay nhưng không dám đánh lại. Nó vùng vằng ném tay hắn ra rồi đứng lên. Hắn vùng dậy chạy theo.
-Đm… Chạy theo tao làm gì.
-đấy là tao nghĩ thế. Có gì mà giận.
-mày cứ thử tưởng tượng tao nói câu đó với mày. Xem mày nghĩ gì.
-ờ… Thôi rút lại. Không nói nữa.
-mày rút lại được à.
-thì coi như tao đùa. Đừng nói với ai. Không phiền lắm.
Nó đứng ngay lại trừng mắt.
-Đm… Cuối cùng mày vẫn chó má như thế. Xuống nước để bịt mồm tao chứ đéo phải nhận sai về mình.
-Mày là thằng khốn nạn.
Nó ném cái thứ đang cầm trong tay về phía hắn. Giận đến bật khóc mà bỏ đi. Hắn đứng lại không chạy theo. Chạy theo chỉ ăn thêm đòn.
Nó bỏ về chỗ mọi người đang nghỉ. Người ta thấy nó khóc thì tiến lại hỏi.
-San với Quân cãi nhau à.
-Không ạ.
-vậy sao mặt mũi thế kia.
-em không sao.
Nó dỗi không thèm ngồi cùng thằng đó. Đến tận lúc đi về cũng không thèm nói dù nó có dụ.
-Thôi đừng giận nữa. Về đi.
-Tránh ra.
-Không về là cho ở lại đây luôn đấy.
-Ờ. Ở đây cũng được.
-Cho Lão Min đến đón chứ gì.
-Kệ mẹ tao.
-Mọi người về hết rồi kia kìa.
-Kệ.
Nó vẫn lỳ cái mặt.
-Này… Không lên là tao đi về thật đó.
Nó quay đi. Không thèm trả lời.
-Đm bướng nhể.
Nó vẫn im.
-Đếm từ một đến mười không lên tao về… Một… Hai…
Hắn leo lên xe. Nó vẫn ngồi im.
-Chín… Mười…
Hắn vẫn kiên trì đếm. Nó không thèm trả lời. Nó tự ái lắm. Cảm giác bị thằng bạn thân coi thường. Nó BD đồng tính hay gì đi nữa thì cũng có tội tình gì. Hà cớ hắn mang cả cuộc đời của nó ra làm bình phong đỡ đạn cho thứ tình yêu vớ vẫn của hắn. Nó có tội tình gì.
Nó quay đi không thèm nói. Tên kia nổ máy phóng đi.
Nó không thèm nhìn mà khóc vì tủi. Một phút, hai phút, ba phút. Tiếng xe máy phóng nhanh tới, đỗ lại cũng nhanh. Hắn nhảy xuống bế bổng nó lên xe. Đặt nó phía trước rồi ép nó vào tay lái và phóng đi mà không thèm đội mũ cho nó vào. Nó cũng bất ngờ
-Cho tao xuống.
-Đm… Ngồi im không chết cả lũ bây giờ.
Hắn quát.
Nó đành ngồi im trong lòng hắn. Vòng tay hắn dài. Cơ bắp chắc nịch. Cũng đến nỗi nào mà sao ngu vậy. Hay là con bé đó có gì đặc biệt. Đặc biệt thì cũng chả bỏ chồng. Hay là con gái có chồng nhiều kinh nghiệm trong chuyện chăn gối. Mà cái thằng này nó dê như vậy. Phải lòng cũng đúng thôi.
Nó chả hiểu đàn ông trên đời nghĩ gì. Hết thằng Tài bắt cá hai tay, lại đến thằng bạn mê chịch choẹt. Đàn ông ngoài chuyện giao phối ra chúng không nghĩ được gì sao. Nghĩ đến lại nhớ tới lần nó bắt gặp thằng Tài. Sao thấy ghê ghê. Cho dù Min nói chuyện đó bình thường mà nó vẫn không thể bình thường được.
Nó về kể chuyện cho Min nghe Min cũng bất bình như nó.
-Anh bạn Quân này hay thật. Sao lại đưa San của tôi ra làm vật thế thân bao giờ.
-có lẽ do nó yêu đứa kia nhiều quá.
-Cũng có thể. Yêu một người đôi khi quên cả mình là ai. Quên cả đúng sai, mặc kệ mọi thứ dù nó là mù quáng.
-Thế Min có mù quáng không.
Có chứ. Tôi yêu em và lúc nào cũng muốn được bên em.
Nó cười.
-San… Cuối tuần gặp nhau nhé.
-Vâng.
-Lấy lý do gì để mẹ cho chúng mình đi chơi.
-Em ra cửa hàng. Đừng lo.
-Uh. Vậy cuối tuần gặp.
Đúng cuối tuần Min ra. Nhưng mà mẹ nó bám không rời nửa bước. Rình Min ngấp nghé cửa là không tiếc lời xua đuổi khiến nó buồn hết cả lòng.
Hai đứa không được gặp nhau dù rất nhớ. Cuối cùng, nó cũng trốn đi dù biết sẽ bị ăn đòn.
Tình yêu mà… Càng cấm càng làm người ta khao khát.
Hai đứa cứ thế ôm nhau. Nó khóc. Khóc vì tủi thân, vì thương Min và thương cả nó. Min xoa tóc cho nó ánh mắt xót xa .
-Xin lỗi em.
-Là do em không tốt.
-Không.
-Vì tôi tất cả.
-Không phải mà.
-Tôi sẽ đi Thái sớm. Nhất định sẽ quay lại thuyết phục bố mẹ một cách đàng hoàng nhất.
Nó gật đầu.
-Hay là… Trong thời gian chờ đợi…
Min ngập ngừng.
-Em cứ hợp tác cùng Quân đi. Nhưng mà phải hợp đồng trước là không được ngủ chung giường. Không được làm gì San của tôi. Nửa năm sau tôi lành lại. Phải trả San về cho tôi.
Nó nhìn Min rồi mở mắt to tướng.
-Min chỉ nghĩ được vậy. Có khi ở bên nhà Quân. Không ai quản lý mình nữa. Chúng mình sẽ tiện gặp nhau hơn. Em thấy thế nào.
-Em coi như có Một đời chồng rồi. Min có chê em không.
-Chỉ cần em còn yêu tôi là được.
-nhưng em cứ suy nghĩ đi. Đừng vì tôi mà đồng ý. Bởi sau này… Có khi em lại quen người khác mà không cần tôi nữa thì sao.
Nó nắm tay Min.
-Đừng nói vậy. Chúng ta hãy cứ bên nhau. Cho tới khi nào… Chúng ta không thể bên nhau được nữa. Cho đến giờ phút này. Min vẫn là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em.
Min ôm chặt lấy nó. Nó quay về nhà. Trong suy nghĩ mông lung nhiều điều lắm. Không biết nên hay không nên. Không lường được hậu quả về sau như thế nào. Nhưng mà vì tình yêu. Nó bất chấp tất cả.
Nó gọi điện cho tên Hà mã ra đón nó ngoài cổng. Hắn ở đâu. Phóng như điên về. Che áo mưa cho nó khỏi ướt.
-Tìm gì đấy.
Nó ngước lên xúc động vì hành động ga lăng của hắn. Rồi ngập ngừng.
-Mày nhớ chuyện hôm nọ mày nói với tao trên tà xùa chứ.
-Nhớ. Nhớ thì làm sao.
Nó ngập ngừng nhìn thẳng vào thằng bạn.
-Vậy… Mày lấy tao đi..

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN