Mày Lấy Tao Đi - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1217


Mày Lấy Tao Đi


Phần 28


MÀY LẤY TAO ĐI 28
Nó đứng đơ ra cả phút vì mẹ. Mẹ chồng nó mặt mũi đã biến sắc. Khuôn mặt đã cau lại.
-Mẹ…
-con chào bác ạ.
-Làm sao? Có chuyện gì?
Mẹ chồng nó có khi còn chả để ý câu nói của Min. Mà nhìn nó chăm chăm.
-Cháu là bạn gái của San mới từ Sài Gòn ra. Cháu tên là Song Anh.
Min vội vàng chữa cháy cho nó. Nó chỉ biết gật đầu theo.
Mẹ chồng nó nghe tiếng con gái thì khuôn mày cũng giãn ra. Nhìn Min thân thiện hơn chút.
-Sao hội con gái bây giờ cứ thích Để tóc con trai. Ngày xưa cái San cũng suốt ngày tóc ngắn. Nhiều khi tao còn chả nhớ nó là con gái cơ.
Cả hai đứa nhìn nhau cười nhẹ nhõm.
-Thế thằng kia đâu.
-Anh ý đi… Đi chơi ạ.
-Hai đứa có chuyện gì mà con phải khóc.
Mẹ chồng nhìn nó lo lắng.
-Không. Là vì lâu rồi không gặp bạn con. Nên con vui quá.
-Mày đừng có giấu. Tao ở với mày bao năm. Có gì vui mày chả gào ầm lên ý chứ.
Bà ấy đọc vị được nó.
-Có phải thằng kia đi chơi điện tử. Không giúp gì cho con đúng không. Hay nó nói gì. Hay là…
Bà ấy có vẻ như nghĩ ra điều gì nên cầm điện thoại bấm máy. Mắt trợn lên hưng dữ hơn nó tưởng. Đến khi đầu dây bên kia trả lời. Bà nói như ra lệnh.
-Mày đang ở đâu?

-Quán cái con mẹ mày

-mày về đây tao bảo. Về ngay không mày chết với tao.

-Mày đừng có giở trò. Không tao không tha cho mày đâu. Về ngay.
Bà ấy có vẻ như hỏa đã bốc tới đỉnh đầu. Quay đi quên cả túi đồ ăn. Cắm cổ đi thẳng không thèm quan tâm tới hai đứa nó. Nó đứng im thở phào.
-Sao thế.
-Có khi mẹ đoán ra tên kia đi chơi với người yêu nó nên gọi về.
-Họ có vẻ tình cảm quá nhỉ.
_Thì chúng nó được gần nhau.
-Chúng mình cũng sắp rồi. Sau này khi chúng ta cưới nhau. Tôi sẽ làm một món quà thật lớn để cảm ơn Quân và bác gái.
-Làm gì?
-Cảm ơn họ đã giữ em cho tôi.
Nó cười khúc khích.
-Hay đến ngày đó Min lại thích một người khác. Gần Min. Quan tâm Min hơn em.
-Còn lâu nhé. Min chỉ yêu mỗi mình em thôi.
Hai đứa nó đóng cửa thủ thỉ trong nhà. Đến khuya tên kia gọi.
-sao mày nói với mẹ chuyện cái Hường.
-Tao nói hồi nào.
-Không nói sao mẹ biết.
–Mẹ làm sao mà biết được. Trừ khi mày không biết cách giấu.
Hoặc là mày bị mẹ bắt bài rồi.
Thế sao bà nói mày khóc.
-Là cô ấy gặp tôi thôi.
Tiếng Min nói chen vào. Nó mở loa cho Min nghe cùng.
-Ai đấy.
-Min.
-Ông ra lúc nào.
-Lúc tối.
-Sao không nói.
-Tao nghĩ tao không cần phải báo cáo ai chuyện tao làm gì.
-Nhưng nó ảnh hưởng đến nhiều người.
-Nó chả ảnh hưởng tới ai. Nãy mẹ ở đây. Và bà ấy xác nhận Min là bạn tao. Còn chuyện mày. Tao nói mày đi chơi. Còn mẹ đoán thế nào. Là tùy bà ấy. Và mày giải thích sao. Là do mày.
-Mày nói vô trách nhiệm thế. Nó ra cái là mày dở mặt à.
-Ê… Ăn nói cho hẳn hoi.
-Tôi nghĩ cậu không có quyền quyền nói San như vậy. San chỉ giúp cậu che mắt gia đình. Còn chủ yếu vẫn là do cậu xử lý. Nếu cậu cứ công khai như vậy. Thì khó mà giữ được lâu dài. Khó giấu nhất là khi người ta yêu. Cho nên tôi nghĩ chúng ta cũng nên đối diện với sự thật dần đi là vừa.
Min nói vậy hắn hậm hực cúp máy. Hai đứa nhìn nhau thở dài.
-chả hiểu con bé đó yêu nó ở điểm gì.
-Min thấy Quân cũng được. Mỗi tội hơi dại.
-Min không dại sao?
-không. Min tin vào người Min chọn. Tin vào cách nhìn đời của mình.
Nó cười ôm lấy.
-Nhưng tên Quân này có càm ràm không vậy.
-Không. Hắn với em ít nói chuyện. Hắn còn bận đi với người yêu kìa.
-Uh… Tôi chỉ ngại hắn lại bắt nạt em.
-Em tha không bắt nạt hắn thì thôi.
-Hắn to hơn em đó.
-Em cũng có võ. Nhưng lợi hại nhất vẫn là võ mồm. Điểm yếu của hắn vẫn là chuyện với cái Hường. Hắn yêu cái Hường nên sợ mẹ. Cho nên hắn vẫn nể mình.
-Min nghĩ là do hắn bị cấm cản quá nên hắn vậy. Cứ kệ đi có khi hắn lại nghĩ khác.
-Thì em có nói gì đâu.
-Nhưng mà mẹ hắn.
-À. Cái này là chuyện nhà họ. Mình coi như không biết. Khi nào chuyện vỡ nở hay hết hạn thì chia tay êm đẹp thôi. Không nên ý kiến làm gì mệt người. Dù sao mình yêu rồi mình cũng hiểu.
-Hiểu sao?
-hiểu mình muốn được bên người cho mình cảm giác mình được yêu thương và trân trọng.
-Chỉ thế thôi à.
-Với em như vậy là quá đủ rồi.
Min ôm lấy nó. Tính hôn thì điện thoại lại kêu. Vẫn là hắn.
-Alô.
-Chuẩn bị về chưa?
-đùa hả.
-Đùa gì.
-Nay tôi ngủ đây.
-Ngủ với người kia hả.
-Thì sao.
-Mày định… Quan hệ với người ta thật à.
-Thì mày dùng đầu thú với cái Hường chán rồi còn gì.
-Nhưng mà tao là đàn ông. Súng tao có. Chứ bà kia lấy gì để làm.
Đấy là chuyện của bọn tao.
-Mày điên rồi. Mày làm tao sợ mày đấy.
-Sợ gì?
-Sợ BD.
-Đừng xúc phạm người khác thế. Quan trọng là người ta yêu thương và tôn trọng tao. Còn những cái khác
– Không quan trọng.
-Thôi được rồi. Vậy để tao bảo bà già. Mày để ý không ông bà biết đấy nhé.
-Ok
– Cảm ơn bạn tốt. Chúc bạn ngủ ngon.
Nó cúp máy nhìn Min. Min định ôm nó thì điện thoại lại kêu.
Là mẹ.
-Alô ạ.
-Bảo bạn về nhà mình ngủ cho đàng hoàng.
-Thôi mẹ ạ. Bọn con ngủ ngoài này còn có chuyện tâm sự tâm sự với nhau.
-Nhưng chả mấy khi bạn ra. Tiếp đón vậy người ta đánh giá nhà mình.
-Bạn con thân nhau lâu rồi. Mẹ đừng lo ạ
Nó ngước lên nhìn Min. Hai đứa tủm tỉm.
-Mẹ… Chị Song Anh bảo cảm ơn mẹ vì mẹ đã quan tâm đến tụi con.
-Con cảm ơn bác ạ.
-Có gì đâu. Chả mấy khi con ra Hà Nội chơi. Qua nhà bác nấu cơm. Ăn với cả nhà bữa cơm.
-Dạ. Con xin phép bác. Con qua chào bác và chơi với San tối nay. Sáng mai đi công chuyện xong con phải vô lại để đi làm ạ.
-Vậy mai qua ăn cơm với bác nhé.
-Dạ. Sáng mai con đi sớm rồi ạ.
Con cảm ơn bác.
Hai đứa nhìn nhau. Chúng nó cũng vụng trộm. Mò về khác gì nộp mạng cho hai cụ nhà bên. Đến cái tên Min còn không dám nói ra. Bố mẹ không biết tên thật của Min nên nếu có hỏi nó còn có cái để cãi.
Sáng hôm sau, nó tiễn Min đi về. Công việc của Min rất bận rộn vì còn dồn tiền vào cho lần đại phẫu quan trọng nhất trong cuộc đời của Min.
Nó đi về nhà. Cái mặt của hắn nặng như chì. Hỏi không thèm nói. Chắc giận nó chuyện cái Hường tối qua. Nó tủm tỉm.
-Sao. Hôm qua mẹ nói gì.
-Chả nói gì cả.
-Sao lại không.
-Mẹ bảo từ mai mang về làm ở nhà đấy.
-Sao.
-Còn gì mà hỏi nữa.
-Ý mẹ là gì.
-Mẹ không muốn bà qua lại với cái thứ đàn ông không ra đàn ông. Đàn bà không ra đàn bà đó.
Nó giơ ngón tay lên cho tên kia im mồm. Rồi túm cổ áo hắn kéo xuống.
-Mày không có quyền xúc phạm người khác như vậy. Mày đã bằng họ chưa mà nói.
Nó trừng mắt vì tức giận. Hắn có vẻ cũng biết mình quá lời.
-Giờ tao không muốn nói nữa. Chuyện đứa nào đứa đó lo. Ngay từ đầu đã nói rõ. Giờ mày để tao yên. Đừng động đến tao là được.
-Mày… Từ qua đến giờ mày thay đổi nhanh vậy. Là do bà ta bỏ bùa mày à.
-Vậy con Hường có bỏ bùa mày không.
-Nó là đàn bà. Hoàn toàn bình thường.
-Nhưng nó thực chất là người như thế nào. Mày biết rõ không hay chỉ biết vục mặt vào đó. Nó cho sướng là quên hết mọi thứ đúng không.
-Mày… Mày còn tệ hại hơn tao. Ngủ với một người giống mình có gì mà hay.
-Cái đó không đến lượt mày nghĩ. Nếu mày tò mò muốn thử. Có thể tìm một thằng nào đó và chơi trò vợ chồng với nó. Sẽ hiểu thôi.
-Đm… Mày điên rồi.
Nó quát lên. Đúng lúc mẹ chồng nó về. Thấy chúng nó to tiếng bà ấy bước lại. Cầm cái ví táng vào đầu tên kia mấy cái.
-Mẹ cái thằng này. Mày nói gì mà mày tao với nó thế hả.
-Mẹ…
Hắn giữ tay quát.
-Mày là thằng mất dạy. Tao đau hết cả người khi đẻ ra thằng con như mày. Đêt bố mày về đây. Cho bố mày trị.
-Mẹ… Chúng con cãi nhau chuyện tí ti thôi mà. Ngày nào chả thế. Chúng con xưng mày tao từ bé. Giờ thi thoảng mày tao cũng có sao. Càng thân mà mẹ.
Nó đỡ đòn cho hắn. Hắn Xoa tay quay lại lườm.
-Mẹ lúc nào cũng con dâu con dâu.
-Tao chỉ có mình nó là con dâu mày nghe rõ chưa.
-Mẹ hối hận thì đừng có trách.
-Mẹ mày. Tao chưa mù đâu. Chỉ đau lòng khi đẻ ra cái thứ như mày thôi.
-Vậy mẹ ở nhà ôm con dâu mẹ đi.
-Mày đi đâu.
-Con còn đi đâu được. Con đi làm.
-Mày đi đến nơi về đến chốn đấy. Tao kiểm tra.
Hắn hậm hực phóng Xe đi. Nó nhìn cái túi của mẹ tò mò.
-Mẹ mua gì đấy ạ.
-Thuốc bổ đấy.
-Cho ai ạ.
-Còn cho ai. Cho hai đứa đấy.
-Làm gì ạ.
-Đẻ…
Nó đơ ra. Mẹ chồng nó hớn hở sán lại.
-Uống thuốc cho mẹ rồi đẻ. Đẻ vài đứa liền cũng được. Nhé…
-Nhưng chúng con…
-Không nhưng gì cả. Mẹ nói đẻ… Là đẻ.. Thế thôi.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN