Mẹ Tôi Là Tình Nhân Của Bố Anh Ấy - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
600


Mẹ Tôi Là Tình Nhân Của Bố Anh Ấy


Phần 30


Sau khi ngất đi, tôi không biết gì nữa hết, mãi đến khi tỉnh dậy mới biết, mình lại ở trong một căn phòng lạ. Nhưng rất may lần này tôi không ở một mình mà ở cùng với Hoàng.
Tôi đưa con mắt khó hiểu nhìn về phía anh ấy, Hoàng nhìn tôi, từ tốn nói.
-Cô thấy trong người ổn không?
Tạm thời tôi thấy cơ thể mình ổn, cơn đau vừa nãy hình như cũng qua đi mà không thấy để lại di chứng gì cả. Tôi khẽ gật đầu đáp.
-Ừm, hiện tại tôi thấy mình ổn.
-Cô chắc chắn chứ? Tôi nhìn sắc mặt của cô không ổn lắm? Mới cả vừa cô cũng bị ngất đi, sức khoẻ không thể coi thường được.
-Tôi sẽ chú ý.
-Tôi hi vọng cô sẽ làm vậy.
-Mà tôi đang ở đâu đây?
-Là phòng bệnh của bệnh viện phụ sản?
-Sao, sao tôi lại ở đây?
-Cô yên tâm ,ở đây chỉ có tôi và cô, tôi đã sắp xếp ổn thoả rồi, cái người mà hay theo dõi cô ở trong bệnh viện tâm thần, tôi cũng cắt đuôi được rồi nên cố cứ yên tâm.
-Vậy anh hãy nói cho tôi biết, tại sao tôi lại vào bệnh viện phụ sản chứ?
-Cô bình tĩnh nghe tôi nói đây, chuyện tôi chuẩn bị nói, đối với tôi, đó là chuyện tốt, còn đối với cô thì tôi không chắc.
-Anh thử nói tôi xem.
-Cô đang mang thai, bác sĩ nói, vì bào thai mới được hình thành nên còn rất yếu. Mới cả hình như cô vừa trải qua một việc gì khiến cơ thể bị thương đúng không?
-Anh vừa nói tôi đang mang thai?
-Đúng, cô đang mang thai.
-Làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường này được?
-Nếu cô không tin thì cô nhìn kết quả đi. Sau khi cô đau bụng và ngất đi,tôi thấy dưới chân chảy xuống rất nhiều máu , tôi không biết phải làm cách nào nên đành đưa cô tới bệnh viện phụ sản gần đây.
Kết quả là như vậy…
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, tôi đưa tay nhận lấy kết quả xét nghiệm và siêu âm từ tay Hoàng. Đọc từng chữ, mỗi nét chữ đánh máy hiện lên rõ ràng khiến tôi không thể nào chối bỏ. Một sinh linh bé nhỏ đang dần hình thành trong cơ thể của tôi .Cảm giác này, tâm trạng này, tôi nên vui hay buồn? Cười hay khóc.
Tôi rơm rớm nước mắt nhìn Hoàng nói.
-Cách đây 1 tháng, tôi bị tai nạn giao thông và phải nằm trong bệnh viện điều trị một thời gian khá lâu. Tôi không hiểu sao, đứa bé vẫn có thể tồn tại trong bụng mà không bị hề hấn gì , hơn nữa các bác sĩ điều trị cho tôi lại không hề phát hiện ra. Tôi bị va chạm mạnh như vậy , không có lí gì mà đứa bé không bị ảnh hưởng.
-Bác sĩ có nói là bào thai mới được hình thành nên tôi nghĩ trong thời gian cô bị tai nạn, bào thai chưa hình thành nên không gặp vấn đề gì. Tôi cũng không rõ lắm, nếu cô muốn, tôi có thể hẹn cô gặp riêng bác sĩ để nói chuyện.
-Thôi, không cần đâu, anh giúp tôi như vậy là tôi biết ơn lắm rồi.
-Có vẻ cô hơi khó xử khi biết sự xuất hiện của đứa trẻ này thì phải.
-Anh phải giúp tôi. Giờ người duy nhất tôi có thể nhờ giúp đỡ là anh mà thôi.
-Tôi vẫn còn nợ cô, có việc gì cần giúp cô cứ nói.
Tôi dựa lưng vào thành giường, đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác rồi bắt đầu kể cho Hoàng tất cả những sự việc xảy ra đối với tôi trong thời gian qua. Tôi không rõ Hoàng là con người như thế nào? Tôi chỉ biết đưa ra một quyết định táo bạo là tin tưởng và cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta mà thôi. Được ăn cả, còn ngã thì về không. Tôi không biết, cuộc sống phía trước mình sẽ ra sao? Nhưng bây giờ, tôi cần sống cho hiện tại, cần sống cho bản thân, và sống vì đứa trẻ trong bụng.
Tôi thấy buồn nhiều hơn là vui .Quân là anh trai ruột của tôi, vậy mà giờ tôi lại mang thai với chính anh ruột của mình. Tôi phải làm sao đây? Bỏ hay giữ lại, đầu óc tôi bây giờ là một mớ hỗn độn.
Hoàng nghe xong, ánh mắt anh trầm ngâm, khuôn mặt rất nhiều biểu cảm được tái hiện.
-Trước mắt tôi không hứa là mình sẽ giúp cô được 100% hay không? Tôi cần thời gian suy nghĩ vì hướng đi này của cô khá táo bạo và nguy hiểm. Tôi chỉ là người ngoài, khó có thể can thiệp. Đứa bé không có tội tình gì cả, bởi vậy hãy giữ đứa bé này lại. Nếu sau này cô sinh nó ra, nếu không muốn nuôi cũng có thể gửi lên chùa hoặc gửi tới các trung tâm bảo trợ xã hội nhờ giúp đỡ. Tôi hứa sẽ đưa cô ra khỏi bệnh viện tâm thần đó. Tôi làm không phải vì tôi nợ cô, mà vì tôi cảm thấy hiện giờ cô tỉnh táo, hoàn toàn không có bất cứ thể hiện thái quá nào, cô không đáng phải chịu như vậy. Và còn việc chị gái cô, tôi sẽ âm thầm làm thủ tục đưa đến một bệnh viện khác, nhưng mọi chi phí tôi sẽ không thể hỗ trợ cô hoàn toàn được.
-Tôi hiểu, chỉ cần anh giúp tôi , tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
-Còn những việc của sau này, tôi vẫn phải cân nhắc, mối quan hệ của chúng ta không phải thân thiết, nên tôi không thể mạo hiểm mà đánh cược được. Mong cô hiểu.
-Tôi hiểu mà, cảm ơn anh.
-Giờ thì chúng ta đi về bệnh viện tâm thần thôi, thời gian không còn nhiều, rời đi lâu quá sẽ bị tai mắt phát hiện.
-Được, chúng ta đi .
-Chuyện đã đến nước này, cô phải cố bảo vệ bản thân, không được để lộ ra việc mình đang mang thai, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Cô phải che giấu được mọi chuyện cho đến khi tôi đưa được cô ra khỏi nơi đó. Cô hiểu chứ?
-Tôi nhớ rồi.
-Nếu đã nhờ tôi giúp đỡ thì cô hãy tin tưởng tôi.
-Tôi nhất định sẽ làm vậy và mong anh đừng thất hứa.
-Tôi hứa với cô, vì tôi nợ cô mà.
Ngay chiều tối , tôi lên xe về bệnh viện .Nhờ sự giúp đỡ của Hoàng và bác sĩ tay trong của anh ta, tôi đã về phòng bệnh của mình an toàn mà không bị ai phát hiện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ hôm nay, khi biết mình mang thai, tôi càng phải cẩn trọng hơn trong mọi hành động.
Tối đến, khi màn đêm đã bủa vây, trong một quán ăn khá bình dân vắng khách trong thành phố.
Hân hẹn Quân ra với tư thế vô cùng tự tin. Cả quán chỉ có hai lượt khách, tính cả hai người họ.
-Có chuyện gì vậy?
Hân từ tốn gắp cho Quân vài miếng thức ăn.
-Nghe nói anh thích ăn mấy món ăn gia đình dân dã kiểu vậy nên em muốn mời anh đến đây ăn thôi.
-Cô đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, vở kịch hạ màn được rồi đó. Chuyện đêm hôm đó, tôi đã nhớ ra lại cả rồi. Cô dám lừa tôi, dám cho tôi uống cả thuốc kích dục .
Hân nói bằng giọng tỉnh bơ không chút ngạc nhiên hay hối hận gì cả.
-Cuối cùng anh cũng nhớ ra, bởi vậy anh đã không liên lạc lại với em và anh cũng không có ý định muốn chịu trách nhiệm đúng không?
Quân khá là tức giận khi nghe Hân thú nhận không chút xấu hổ như vậy. Anh giọng khá gắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn gì từ tôi? Tiền? Tôi có thể cho cô.
-Tiền á? Anh coi thường em quá rồi đó. Em khác với những con đĩ ngoài kia ngủ với đàn ông chỉ để lấy tiền đâu. Em không cần tiền của anh, thứ em cần là tình kia kìa.
-Vậy xin lỗi, tôi không thể làm cho cô toại nguyện được rồi.
-Anh yêu ai rồi sao?
-Đó không phải là việc cô cần quan tâm .
-Tùy anh thôi, anh yêu ai cũng được ,em không quan tâm nhưng em chỉ muốn báo cho anh một tin quan trọng thôi.
-Nói?
-Anh được làm bố rồi?
-Hân, cô vừa nói cái gì?
Hân đứng lên, hét giữa quán ăn.
-Em nói là em có thai rồi? Lần này anh phải chịu trách nhiệm với em.
-Cô có biết mình đang nói điều điên khùng gì không?

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN