Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão - Chương 7: Hình như có gì đó không đúng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Chương 7: Hình như có gì đó không đúng


Edit: Tiệm Bánh Sò

Hủy đăng kí là không thể nào. Cho dù Văn Tâm có muốn, người bên “Diễn viên” cũng không đồng ý. Mấy gameshow thường có lượng người xem và độ hot không ổn định, cho dù là chương trình nổi tiếng như “Diễn viên” cũng không ngoại lệ. Tuy Văn Tâm không phải tiểu hoa đán gì nổi tiếng cho cam, nhưng cô cũng có tiếng sắp tham gia phim mới của Hứa Thiên Hợp. Hôm qua tin tức này vừa công khai đã lên hotsearch, đủ để thấy mọi người quan tâm đến phim mới này thế nào. Bây giờ, nếu Văn Tâm tham gia “Diễn viên”, dù cô diễn tốt hay hỏng cũng đều sẽ tăng ratings cho chương trình. Tổ chương trình cũng không ngốc, vừa thấy Văn Tâm đăng kí đã thông qua ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn đăng tin này trêи Weibo.

Nhìn thông báo mới nhất trêи Weibo của “Diễn viên”, sắc mặt Tần Mạn xanh mét. Bà ta dĩ nhiên không phải sợ Văn Tâm xấu mặt, chuyện đó thì liên quan gì đến bà ta. Bà ta sợ, là nếu như Văn Tâm làm hỏng rồi dư luận sẽ phản ứng mạnh mẽ, ngay cả người sau hậu trường cũng không thể giúp được cô ta nữa. Phần trăm bà ta được trích phải đến ba trăm ngàn đó… Gần bằng tiền lương một năm của bà ta rồi! Tần Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Ai cho cô tự chủ trương chứ?”

“Phó tổng Tần, mấy việc nhỏ thế này sao có thể quấy rầy bà chứ?” Văn Tâm chớp chớp mắt, đơn thuần vô tội nói.

“Cô, cô…” Tần Mạn tức đến độ không nói nên lời. Thật không biết đầu óc Văn Tâm có bị úng nước không. Cô ta lấy đâu ra sự tự tin đó chứ, cô ta cho rằng mình lấy được nhân vật kia của đạo diễn Hứa là vì thực lực của mình sao?

Văn Tâm lại cười hì hì: “Phó tổng Tần, đừng nóng giận, dù sao thì mọi việc cũng đã định rồi, bà cứ coi như đây là tuyên truyền miễn phí là được, cũng không cần công ty tốn phí tuyên truyền nữa, không phải sao?”

“Công ty cũng đâu thiếu mấy đồng phí tuyên truyền này của cô!” Tần Mạn lạnh mặt, không muốn tốn hơi với Văn Tâm nữa, dù sao có bị mắng thì cũng là cô ta bị thôi.

“Nào có thiếu, thêm chút thì càng tốt chứ sao.” Văn Tâm dừng một chút, khóe mắt nhìn thấy biểu tình không còn kiên nhẫn trêи mặt mèo đen, nói: “Cứ vậy đi, hợp đồng này tôi mang về nhà nghiên cứu.”

“Cô còn muốn nghiên cứu?” Tần Mạn trừng mắt, cho là mình nghe lầm. Cơ hội tốt như vậy, nhân vật tốt như vậy, nếu là người bình thường dù không có thù lao cũng ký nữa. Đầu óc Văn Tâm sợ là không phải chỉ có chút vấn đề thôi đâu!

“Hợp đồng có hiệu lực pháp luật, phải nghiên cứu chứ.” Nói xong, Văn Tâm vẫy vẫy tay với mèo đen, rồi dùng tay vặn tay nắm cửa cho mèo đen ra ngoài trước: “Phó tổng Tần, bà đừng nóng vội, chờ tôi xem xét xong sẽ bảo Tinh Tinh mang qua cho bà.”

Nhìn bóng một người một mèo rời đi, Tần Mạn khϊế͙p͙ sợ mãi nói không ra lời.

Lần này thì không cần gọi taxi nữa, Lý Tinh Tinh đã đem xe chờ Văn Tâm dưới lầu. Công ty cấp cho Văn Tâm một chiếc xe BYD[1], mèo đen tuy vô cùng không hài lòng với cấp bậc của nó, nhưng dù gì cũng một mình nó ngồi ghế sau, coi như miễn cưỡng chấp nhận. Lên xe, việc đầu tiên Lý Tinh Tinh làm là hỏi Văn Tâm: “Chị Tâm Tâm, hợp đồng ký xong rồi chứ?”

Văn Tâm thắt đai an toàn: “Chưa, chị đem về xem lại nữa.”

Lý Tinh Tinh khởi động xe, gật gật đầu: “Ừm, cũng đúng, cẩn thận chút cũng không sai.”

Văn Tâm hỏi cô bé: “Bên tổ chương trình “Diễn viên” nói thế nào?

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là Lý Tinh Tinh mặt nhăn nhó như khổ qua: “Chị Tâm Tâm, tổ chương trình này thật quá đáng, em vừa mới nói muốn đăng kí cho chị, mấy người đó đã đăng tin rồi.”

“Bình thường mà, tìm độ hot thôi.”

Nói rồi, Văn Tâm mở điện thoại lên, mở Weibo của chương trình kia lên. Nói là tuyên truyền cũng không đúng, kỳ thật trêи Weibo không nói thẳng ra tên của Văn Tâm. Nhưng trêи Weibo của chương trình có mấy từ mấu chốt như: “Một gương mặt giống hệt tiểu hoa đán đang nổi”; “Tranh luận nhân vật mới được nhận”; “Xuất đạo đã ba năm vẫn chỉ là một bình hoa”. Ầy… Rõ ràng nói Văn Tâm mà. Văn Tâm cười cười: “Xem ra mọi người đều không xem trọng mình nhỉ.” Bình luận ở dưới đều chê cười cô.

“Kỳ thật cũng không sao, chị Tâm Tâm, chỉ cần chúng ta làm tốt, người xem sẽ nhìn được thôi.”

Lý Tinh Tinh trộm nhìn Văn Tâm bên ghế phụ, cẩn thận an ủi nói. Ai ngờ, Văn Tâm không phản ứng gì, ngược lại quay đầu nhìn mèo đen phía sau: “Nhóc con, con cũng không tin mẹ sao?”

Mèo đen đang nhắm mắt dưỡng thần: “…” Tự cô còn không biết bản thân sao?

“Hu, mẹ đau lòng quá, ngay cả con cũng không tin mẹ.” Văn Tâm làm bộ thương tâm.

Mèo đen khinh bỉ nhìn cô một cái, tự nói trong lòng, nếu ngày thường cô cũng có được mấy phần kỹ thuật diễn như này, cũng đâu đến mức đã ba năm rồi còn chưa nổi chứ.

“Mẹ quyết định rồi! Lần này phải nỗ lực thật tốt, để Nhóc con lau mắt nhìn!” Văn Tâm chí khí hừng hừng.

Mèo đen kinh ngạc. Văn Tâm… đột nhiên tỉnh ngộ? Đương nhiên, từ đầu mèo đen đã không tin. Muốn nỗ lực đã nỗ lực từ sớm rồi, hà tất chờ tới bây giờ. Anh kỳ thật không có hứng thú gì với giới giải trí, chỉ là người phụ nữ này tự luyến quá mức, thường ngày ở nhà cứ thích xem đi xem lại mấy tin tức về mấy bộ phim rác của cô ta. Lâu dài, Kỳ Trưng là một người ngoài đã sớm nhìn ra người phụ nữ này không hề có thiên phú diễn kịch gì. Khó trách gương mặt nom cũng xinh đẹp mà lăn lộn trong giới giải trí ba năm rồi cũng chưa nổi lên.

Nếu có thể, Kỳ Trưng thật sự không muốn người phụ nữ này tham gia bộ phim công ty mình đầu tư, làm cho xác suất thua lỗ của dự án này tăng thêm mười phần trăm. Nhưng vì Văn Tâm nghèo đến mức không có cơm ăn, cũng vì bảo đảm chi phí sinh hoạt tương lai của mình, Kỳ Trưng phá lệ giúp cô ta một lần. Ai mà nghĩ tới Văn Tâm làm lố lên, dám đăng ký tham gia chương trình diễn xuất. Kỳ Trưng, cũng chính là mèo đen, không hề có cảm tình gì với loại người không biết tự lượng sức mình này. Chỉ là nể tình Văn Tâm nấu ăn ngon… Thôi thôi, thâm hụt thì thâm hụt, dù sao để anh bù vào là được.

Ngoài dự đoán, lần này Văn Tâm nói nỗ lực không phải là nói giỡn. Cô vừa về nhà đã nhờ tổ chương trình kịch bản quay, sau dó luyện tập với gương, với không khí, với mèo suốt ba ngày liền. Ba ngày này, Kỳ Trưng trơ mắt nhìn cô từ lúc đầu đọc lời kịch lắp bắp đến khi đọc kịch trôi chảy. Từ đầu đến cuối cô chỉ dùng một biểu tình để diễn, mãi đến ba ngày sau cảm xúc đã tự nhiên hơn, thậm chí còn lưu loát tiến bộ hơn. Nếu ở đây có camera quay lại, chắc chắn sẽ khiến người xem chấn động vì sự tiến bộ này. Ánh mắt Kỳ Trưng nhìn cô cũng dần dần thay đổi, từ ánh mắt lười bố thí trở nên nghiêm túc lên. Không có nguyên nhân gì, người có nỗ lực vươn lên đều đáng được tôn trọng. Văn Tâm cũng không ngoại lệ.

____________________

Ba ngày sau. Tổ chương trình “Diễn viên” bắt đầu diễn tập. Ngày diễn tập, Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đến nơi quay phim từ sớm. Người diễn chung với Văn Tâm là một nữ diễn viên gạo cội, năm nay năm mươi tuổi, từng đạt được giải Bách Hợp, trong chương trình này được khán giả gọi là: Kính chiếu yêu. “Kính chiếu yêu” khoan thai tới muộn, đến trễ hơn Văn Tâm chừng một tiếng rưỡi. Những người khác đều đã đến đủ, “Kính chiếu yêu” mới di giá đến chỗ Văn Tâm, nâng nửa con mắt: “Học thoại hết chưa?”

“Dạ tiền bối, tôi học hết rồi.” Văn Tâm cung kính nói.

“Ừm.” “Kính chiếu yêu” không muốn đáp lời Văn Tâm, khép mắt lại, nghỉ ngơi.

Văn Tâm: “…” Tiền bối à, bà tới đây không phải muốn đối diễn với tôi sao, sao giờ lại ngủ rồi!

Lý Tinh Tinh thấy vậy, nhanh chóng dùng Weibo phổ cập cho Văn Tâm: “Cô Lý Phương Hoa là vậy đấy, chưa từng đối diễn với người khác, vì vậy những người lần đầu diễn chung với bà ấy đều lóng ngóng làm nền cho bà ấy thôi.”

Văn Tâm: “Sao nghe như cố ý vậy?”

Lý Tinh Tinh: “Cố ý đấy, vì vậy bà ấy mới có biệt hiệu “Kính chiếu yêu” đấy.”

Văn Tâm hiểu ngay. Xem ra cái cô Lý Phương Hoa này cũng không có đạo đức tốt gì. Cũng bình thường, trong vòng giải trí này có thể có ai là nghệ sĩ chân chính có tâm vì diễn chứ? Ngay cả cô cũng vậy, mọi người không phải chỉ vì miếng cơm ăn mà hối hả ngược xuôi sao? Chỉ là ắt hẳn tổ chương trình cũng phải hiểu chuyện này, vậy mà vẫn phân cô và Lý Phương Hoa cùng đội. Hiển nhiên, chương trình đang đợi chuyện hay mà. Văn Tâm định thần lại, không chút hoang mang tiếp tục luyện tập theo kịch bản.

Rất nhanh đã đến thời gian diễn tập. Lúc diễn tập, Văn Tâm vẫn không đồng ý lên sân khấu. Nhân viên tổ chương trình thoạt nhìn cũng đã quen rồi, chỉ có mấy diễn viên trẻ tuổi cùng tham gia đồng tình nhìn Văn Tâm: Gặp phải địa ngục khó khăn Lý Phương Hoa này, thật là xui xẻo. Văn Tâm không nói gì, tự mình lên sân khấu thử. Sau đó an an tĩnh tĩnh chờ đến ngày hôm qua chương trình chính thức quay.

Phát sóng trực tiếp bắt đầu. Văn Tâm vừa lên hotsearch không lâu nên khán giả rất chú ý đến cô. Cô vừa xuất hiện trêи màn ảnh, mấy dòng bình luận bắt đầu rải rác xuất hiện.

“Không nhìn lầm chứ, Văn Tâm thật sự đến tham gia chương trình này?”

“Cô ta tới làm gì? Tự rước lấy nhục? Quỳ cầu cô “Kính chiếu yêu” ngược tàn nhẫn vào, tốt nhất làm cho cô ta không còn mặt mũi đi gieo tai họa cho “Khí Phi” mới thôi.”

“Tôi chỉ hi vọng quý cô Văn Tâm hành động độc lập đi, đừng có CUE[2] Ý Ý nhà chúng tôi nữa, Ý Ý rất bận, không rảnh lên sân khấu cùng, cảm ơn!”

Đương nhiên cũng có một bộ phận người xem bị gương mặt xinh đẹp của Văn Tâm hấp dẫn sự chú ý.

“Có một nói một, tuy kỹ thuật diễn của Văn Tâm không được, nhưng mặt của cô ta còn được lắm đó.”

“Tôi bắt đầu đau lòng cho Văn Tâm rồi, gương mặt kia đẹp chết đi mất!”

Nhưng dù cô có đẹp bao nhiêu, mọi người cũng công nhận cô ta tham gia chương trình này là muốn lăng xê mà tự rước lấy nhục rồi. Không ai xem trọng Văn Tâm, trong đó có cả người đại diện Tần Mạn và trợ lý của cô Lý Tinh Tinh. Thậm chí Lý Tinh Tinh ngồi trong hậu trường cũng không dám mở mắt xem phát sóng trực tiếp, một tay run run rẩy rẩy bắt lấy Nhóc con bên cạnh: “Nhóc con, lát nữa xong phần của chị Tâm Tâm thì gọi chị một tiếng nha.”

Mèo đen: ??? Cô coi tôi là cái gì? Còn nữa, cô với Văn Tâm có phải hiểu nhầm chỉ số thông minh của mèo rồi không?

Vì hiệu quả chương trình, Văn Tâm được sắp xếp lên sân khấu đầu tiên. MC nói lời dạo đầu rồi, Văn Tâm và Lý Phương Hoa mặc phục diễn chính thức xuất hiện. Trong phần diễn này, Văn Tâm đóng vai một người mẹ đơn thân, vừa sinh con xong đã dứt sữa cho con tiếp tục làm việc nuôi gia đình, mà Lý Phương Hoa đóng vai bà ngoại, giúp cô chăm con. Lý Phương Hoa là phụ nữ nông thôn, không học hành văn hóa gì, chữ cũng không biết mấy. Một lần mang cháu ra ngoài chơi Lý Phương Hoa vô ý lạc mất đứa nhỏ.

“Mẹ nói gì, đứa nhỏ mất rồi?”

“Mẹ, mẹ cũng không biết nữa, mẹ chỉ đi vệ sinh chút…” Lý Phương Hoa gấp đến độ mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống đứng trước mặt con gái.

Thân thể Văn Tâm run nhè nhẹ, không dám tin được nhìn mẹ mình: “Mẹ đừng nói là, một đứa bé nhỏ như vậy, mẹ đi nhà vệ sinh mà không mang theo nó sao?”

Bình luận bắt đầu nổi lên.

“Ảo giác sao, vì sao Văn Tâm diễn được vậy? Ít nhất tôi nhìn không ra đó là diễn đấy.”

“Chỉ mới có vài phút thôi, Văn Tâm dù tệ cỡ nào thì cũng là diễn viên mà.”

“Dù sao cũng không tệ như trong tưởng tượng, diễn cùng với “Kính chiếu yêu” coi như ngang tài cân sức.”

“Người trêи kia vũ nhục ai đấy? Cô Lý Phương Hoa sao có thể ngang tài cân sức với loại hàng này? Cốt truyện chưa có tình tiết gì cao trào, đợi một lát đến đoạn khóc là biết ngay!”

Kịch bản hai người diễn không phải của tổ chương trình nghĩ ra mà lấy trích đoạn từ kịch bản một phim điện ảnh tên “Mẹ”. Nhân vật người mẹ này của Văn Tâm, ngoài mềm trong cứng. Trong cuộc sống, vô luận gặp phải khó khăn gì, cô đều có thể kiên cường đối mặt, cho dù chồng ngoại tình lúc cô mang thai tám tháng, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng điểm yếu lớn nhất của một người mẹ là con mình, mất con rồi, dù kiên cường cỡ nào cũng không thể thừa nhận đả kϊƈɦ như vậy. Từ lúc đầu không thể tin được, rồi lại điên cuồng tìm kiếm… Rốt cuộc, trong sự tìm kiếm vô vọng, người mẹ đứng tại nơi mất đi đứa con, bi ai vô cực khóc lớn. Cảnh diễn này, là cảnh diễn ấn tượng sâu sắc nhất trong bộ phim. Hiện tại, Văn Tâm sắp tái diễn lại trêи sân khấu màn cảnh đó. Những người có chút hiểu biết với diễn xuất đều biết, diễn khóc cũng không khó, nhưng muốn diễn khóc khiến mọi người đồng cảm, quá khó khăn. Đặc biệt là chương trình trực tiếp như thế này, không có đạo cụ phụ trợ, không có diễn thử, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, đa số diễn viên có thể khóc ra nước mắt là giỏi rồi. Văn Tâm? Đừng mơ! Cô ta có thể rơi một giọt nước mắt coi như là tốt lắm rồi!

Nhưng, khi tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Văn Tâm trêи sân khấu, đợi màn diễn khóc sấm to mưa nhỏ của cô.

Ngay đó, nước mắt Văn Tâm nói đến là đến, tóc một tiếng, những giọt nước mắt lớn rơi xuống…

Mọi người: ??? Sao không giống với tưởng tượng vậy!

_______________________

[1] Xe BYD: là một hãng xe bình dân của Trung Quốc

[2] CUE: nghĩa hiểu theo trong câu nói là bám theo, dùng tên tuổi của diễn viên khác để nhắc đến mình, còn gọi là cọ xát độ hot.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN