Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 8
Người giúp việc lập tức mở cửa mời Thiên Phong vào. Thiên Phong bước vào trong nhà, cảnh vật cực kỳ đẹp đẽ. Nhiều loại cây cảnh và những bức tượng đá được bài trí hết sức công phu. Ngôi nhà được xây theo kiểu hiện đại với những bức tường kính trông thật mát mẻ và sang trọng. Thiên Phong bước theo con đường gạch lát cắt đôi bãi cỏ xanh mượt tiến vào trong nhà. Người giúp việc nói:
– Dạ, cậu đứng đợi tôi một chút. Để tôi vào báo với ông chủ một tiếng.
Một phút sau thì người giúp việc bước ra, khúm núm:
– Dạ, mời thầy vô.
Thiên Phong tiến vào bên trong, ông Thắng đang ngồi trên bộ ghế salon màu trắng. Thấy Thiên Phong vào, ông đứng dậy niềm nở bắt tay rồi mời anh ngồi. Ông ta lật hai cái tách trà, rót ra rồi mời Thiên Phong:
– Mời thầy…
Thiên Phong cười:
– Dạ, tôi không phải thầy bà gì đâu. Cứ gọi tôi là Phong được rồi.
– Hà hà, thầy cứ khiêm tốn. Thôi được, theo ý thầy vậy.
Thiên Phong gật nhẹ đầu rồi nhập đề:
– Vậy, ông mời tôi đến cụ thể là để làm gì? Tôi cần nghe đầu đuôi câu chuyện để đưa ra giải pháp thích hợp.
Trước lúc vào, Thiên Phong đã cử linh thần đi thu thập tin tức, quan sát trong ngoài căn nhà. Nó đang thuật lại bên tai của Thiên Phong (Tiếng của linh thần chỉ có mình Thiên Phong nghe được sẽ biểu thị bằng hai dấu – ở đầu dòng) :
— Bên trong nhà có chút khó chịu, nhưng không có thổ địa hay vị thần nào trấn giữ. Nghĩa là gia đình này không thờ Thần , Phật gì. Nhưng cảm giác khó chịu này là đến từ mấy lá bùa, những hủ muối trấn yểm chôn ở bốn góc nhà. Có thể là trước đó ổng có nhờ nhiều thầy tới nhưng không thành.
Ông Thắng kêu:
– Thầy ơi, à. Phong, Phong, sao ngồi thừ ra vậy?
Thiên Phong bỗng giật mình rồi nhìn mặt ông Thắng:
– Hả? Cái gì?
– Tôi muốn cậu đi xem tình hình thằng Bảo con tôi trước.
– Dạ, được thôi.
Ông Thắng dẫn đường cho Thiên Phong vào bên trong. Không ngờ căn nhà lớn dữ vậy. Đến một căn phòng nằm ở cuối hành lang. Ông Thắng lấy chìa khoá mở cửa rồi mời Thiên Phong vào. Bên trong là một người thanh niên ốm như con cò ma, đầu cạo trọc. Anh ta đang ngồi trên giường như một kẻ vô hồn. Thiên Phong hỏi:
– Cẩu ốm yếu vậy thì sao ông lại phải khoá cửa?
Ông Thắng cười nhạt:
– Chưa tới cơn của nó thôi, tới cơn rồi là nó quậy phá ghê lắm. Cậu thấy đó, tôi đâu có dám để cái gì sắc nhọn trong phòng. Cạnh giường tôi cũng bọc nệm hết, khổ lắm!
— Nhìn thằng này ớn ăn quá, lại đụng đụng một hồi nó cắn là chạy nọc đó!
Thiên Phong tiến tới trước mặt của Bảo. Anh nhìn chằm chằm vào mặt của cậu thanh niên gầy gò đó. Đôi mắt của cậu ta thất thần, xung có quầng thâm đen vì thiếu ngủ. Nếu Bảo mà mập nữa thì nhìn không khác gì một con gấu trúc. Chín Biết bay vòng vòng quanh người của Bảo để quan sát từng ngóc ngách trên cơ thể của cậu. Cơ thể gầy gò xanh xao vì thiếu ăn thiếu ngủ, trên lưng xuất hiện những vết loét do nằm quá nhiều. Khi Chín Biết bay tới ngón tay cái thì phát hiện ra một vết thương nhỏ. Do quá nhỏ và cũng không có gì đặc biệt nên không có ai để ý, chỉ hơi phồng lên như bị muỗi chích. Chín Biết nói:
— Nó bị một cái gì đó cắn vô ngón cái của tay phải, hình như là vết răng của côn trùng hay sao đó.
Thiên Phong nghe vậy thì từ từ tiến lại, mắt nhìn Bảo, còn cánh tay thì từ từ cầm lấy tay Bảo giơ lên.
— Hù !!!!!
Thiên Phong giật mình nhảy ra phía sau. Chín Biết cười sặc sụa, còn ông Thắng thì kinh ngạc hỏi:
– Có chuyện gì vậy cậu?
Thiên Phong cười cười:
– Dạ, không có gì đâu!!
Anh rủa trong miệng:
— Lát về mày biết tay tao.
Thiên Phong tiến tới tiếp tục quan sát cánh tay, thật may rằng Bảo vẫn ngồi yên cho Thiên Phong xem xét. Tuy vậy nhưng Thiên Phong cũng vừa xem và vừa đề phòng. Qủa nhiên trên ngón tay cái của Bảo có một vết thương rất nhỏ. Thiên Phong rút trong túi ra một tờ giấy nhỏ màu trắng. Quẹt lên vết thương một cái rồi đưa lên xem. Trên tờ giấy trắng lập tức hiện lên lấm tấm những vết màu tím đỏ. Thiên Phong nói:
– Cậu nhà có dấu vết bị tà vật xâm hại!!
Ông Thắng không ngạc nhiên lắm:
– Đúng là vậy, tôi cũng đã mời nhiều thầy về đây. Nhưng thầy nào cũng cúng bái, bày vẽ nhiều trò mà không ăn thua gì. Họ nói nhà tôi nào là có ma trơi, quỷ quái, oan hồn thiếu nữ. Còn hỏi tôi là thằng Bảo có hãm hại ai hay làm nhỏ nào có bầu hay không nữa. Mà thiệt tình là thằng con này của tôi nó khờ căm. Đi học về là ru rú trong nhà thì làm gì mích lòng với ai được.
Chín Biết mỉa mai:
— Con ông không làm nhưng ông làm!
Thiên Phong hỏi:
– Vậy ông có kẻ thù nào không? Ông giàu có vậy thì chắc chắn phải có người ganh ghét rồi.
Ông Thắng đáp:
– Chuyện đó thì tất nhiên rồi, làm ăn thì ai mà không có hiểu lầm hay xích mích. Nhưng tôi không nghĩ ra được là có ai thù đến mức phải hại thằng Bảo tới mức như vậy. Ác ôn hết sức!
Thiên Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
– Trong phòng của cậu Bảo có đặt camera hay gì không?
– Có chứ, cậu muốn coi hả?
Ông Thắng liền dẫn Thiên Phong tới chỗ đặt máy vi tính. Sau đó Thiên Phong xin ông copy những đoạn phim vào laptop của mình để mang về tiện nghiên cứu. Ông Thắng nói:
– Sao cậu không ở đây luôn để coi coi làm sao? Để tôi kêu con Tám nó dọn lại căn phòng cho cậu…
Thiên Phong giơ tay:
– Tôi về nhà sẽ tiện hơn…
Ông Thắng biết Thiên Phong có lý của mình nên không chèo kéo nữa. Thiên Phong đi một vòng khắp nhà, đặt vào mỗi góc một con hình nhân cắt bằng giấy bìa cứng, bên trên có viết mấy chữ và số rất khó hiểu rồi xin phép ra về. Ông Thắng dúi vào túi Thiên Phong một bao thơ khá dày, Thiên Phong cũng không từ chối mà cúi đầu cám ơn rồi bước ra ngoài lộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!