Một đời ân oán - 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Một đời ân oán


2


Ngày hôm sau, The lại đến nhà tìm Long, cả tuần sau đó cũng thế, ngày nào cô cũng đến tìm Long, nhưng chẳng lần nào cô gặp được anh, Long đã đi đâu? Buổi sáng người giúp việc nhà Long đưa cho The một lá thư, Tay cô run run khi cầm lá thư đọc:

“Gửi The!
Anh xin lỗi, anh biết giờ này em đang rất đau khổ, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, mong em hãy quên anh đi, anh có lí do khó nói, anh và người con gái anh lấy làm vợ đã đi nơi khác rồi, bọn anh sẽ cùng xây đắp tổ ấm riêng. Còn em, sẽ có người xứng đáng với em hơn anh, họ sẽ chăm lo cho em, em đừng đến nhà tìm anh nữa…
Vĩnh biệt em”.

Lá thư trên tay The rơi xuống đất, cô chao đảo khụy xuống vì Long đã rời xa cô, rời xa cô thật rồi… Gượng đứng dậy, vừa đi cô vừa lẩm bẩm: “Đi thật rồi, đi thật rồi”. The phá lên cười trong điên dại, tóc xõa ra che kín khuôn mặt, một vài người đi đường thấy vậy, họ vội chạy lại hỏi han, lúc này dường như quá đau khổ, The không còn nhận ra ai nữa, cô cứ khóc rồi cười, rồi lại khóc. Thấy ai cô cũng hỏi:

– Anh Long của tôi đâu, anh Long của tôi đâu, các người giấu anh Long của tôi đi đâu rồi, anh Long ơi, sao lại bỏ em, sao lại bỏ rơi em?

Thấy The không được bình thường, mấy người trong xóm nhanh chóng chạy đến nhà gọi ông bà Tạo là bố mẹ của The . Đang ngồi uống nước chè, ông Tạo giật thót người vội vã chạy ra đầu làng. Bà Tạo ở dưới bếp đang quấy dở nồi cám lợn cũng bỏ đấy mà chạy theo ông. Khi hai ông bà chạy ra đến nơi, đã linh cảm thấy điều chẳng lành khi thấy đám đông chen lấn xung quanh The. Mấy hôm nay, ông bà Tạo thấy con gái cứ bơ phờ, hỏi thì không nói, cứ lang thang đứng ngoài ngõ nhà Long, ông bà lo lắng hỏi mãi thì cũng chỉ nhận được cái thở dài não nuột cùng dáng vẻ buồn khổ của con gái. Mãi sau ông bà mới biết chuyện hai đứa đã chia tay, xót thương con, ông bà đã cố gắng khuyên ngăn động viên, nhưng The cứ vẫn buồn bã như thế, dường như cú sốc ấy quá lớn đã làm cho tâm lí cô con gái tội nghiệp chấn động mạnh đến nỗi hóa điên.

Vừa ra đến đầu làng, bà Tạo lách qua đám đông, lao vào ôm chầm lấy con, bà khóc nức nở khi thấy con gái vật vã điên dại, lòng bà đau như cắt, nếu không vì cái thằng giời đánh ấy, vì cái gia đình khốn nạn ấy, thì con bà đâu có ra cơ sự này. Bà gào lên chửi bới:

– Tiên sư chúng nó chứ! Nhà chúng nó mà lấy được con của bà à, có mà phúc tổ 70 đời nhà chúng nó, chúng nó tưởng giàu sang mà khinh người à, nhà tao nghèo đấy, thà tao cho con tao ở giá chứ không gả cho nhà chúng mày.

Bà chửi xong lại khóc, khóc xong lại ôm con, xót con rồi bà lại chửi. Người làng thấy thế xì xầm bàn tán, người ta thừa biết bà đang chửi ai, những người bà đang chửi chính là Long và bố mẹ Long. Đôi trai tài gái sắc của xóm yêu nhau, cả làng ai cũng biết, và người ta cũng biết rõ hơn nữa sự cấm cản của cả hai gia đình đối với đôi trẻ, nhưng chúng vẫn quyết đến với nhau, bỗng dưng chẳng hiểu vì lí do gì, mà Thằng Long lại rời bỏ con The để cho nó ra nông nỗi này.

Đang lúc bà Tạo chửi thì bà Vượng vừa ở trên tỉnh về, nghe thấy ồn ào, bà ấy cũng xúm lại xem. Gặp ngay lúc đang cơn tức máu, bà Tạo chỉ thẳng vào mặt bà Vượng mà chửi những lời lẽ chua ngoa, độc địa. Bà Vượng cũng chẳng kém, cũng vắt nóc mồm lên chửi lại:

– Cái nòi nhà nghèo mà đòi trèo cao, đỉa mà đòi đeo chân hạc à, đũa mốc mà đòi chòi mâm son à, ngu thì chết, điên rồi, dại đời thì cố mà chịu, chửi bới cái gì? Không muốn sống nữa thì chết đi, đi chết đi.

Chửi lại xong, bà Vượng ngún nguẩy đi về trong lòng bực tức hừng hực. Người dân cả cái làng này ai cũng biết bà Vượng là chúa chua ngoa đanh đá nhất, chẳng ai chửi nhau thắng được bà ấy, thêm nữa, nhà lại giàu có, nên bà Vượng chẳng xem ai ra gì. Chỉ thương hai mẹ con con The, tột cùng trong sự đau khổ, uất ức, mẹ ôm con, con ôm mẹ mà ngất đi. Ông Tạo lúc ấy quá sốc, ông vội đỡ lấy vợ và con gái: “Trời ơi, sao tôi khổ thế này, con ơi là con”.

Hoàn cảnh ấy không cho phép ông được ngã gục. Ông đứng lên, mọi người giúp ông dìu vợ và con lên chiếc xe máy gần đó đưa về nhà. Người trong xóm đi theo xem rất đông, rồi họ cũng ra về, chỉ còn lại không gian u ám của một ngày trời dường như sắp giông bão.

Đến tối, The tỉnh dậy, trông cô như người mất hồn, ông Tạo đang ngồi hút thuốc lào bên chiếc bàn cũ, bà Tạo còn mệt nằm trong buồng. The lặng lẽ bước đến gần bố, cô nhìn ông, mái tóc ông đã bạc, khuôn mặt khắc khổ vì những năm tháng “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”. Cô quỳ gối xuống trước mặt ông, thấy con đã dậy và có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng lại thấy con quỳ gối trước mặt, ông Tạo ngạc nhiên hỏi:

– Dậy rồi à, sao lại quỳ? Đứng lên đi.
– Bố ơi, con khổ quá, con xin lỗi bố, con trót dại con yêu anh Long, con đã trót dại với anh ấy, bố ơi…The vừa nói vừa khóc.
– Mày vừa nói cái gì, con ơi là con, sao mà mày làm khổ tao với mẹ mày vậy? Có lâu chưa? Ối giời cao đất dày ơi, bà ra đây mà xem con gái của bà nó chửa hoang với thằng giời đánh ấy đây này.

Bà Tạo nằm trong nhà, nghe thấy tiếng than khóc của ông Tạo bà đi ra. Bà chỉ kịp nghe lùng bùng trong tai…trót dại, chửa hoang. Bà cảm thấy như trời đất sụp xuống, rồi bà lại ngất lịm đi không còn biết gì nữa, ông Tạo vội chạy đến đỡ lấy vợ, The cũng lao đến theo, lúc này cô chỉ biết khóc. Ông Tạo bực tức giận tím cả mặt, từ xưa đến nay, ông thương cái The thật nhưng chưa bao giờ ông nuông chiều con. Thế mà The lại dám làm cái chuyện tày đình như vậy! Không thể kiềm chế nổi, ông quay sang quát thẳng vào mặt The:

– Mày cút đi, mày đi khỏi cái nhà này đi, cút ngay đi, tao không có loại con như mày, cút đi đâu thì đi, đi cho khuất mắt tao.

Trong cơn nóng giận, ông buông bà Tạo ra, ông vớ ngay lấy cái điếu cày mà phang, mà đuổi cô con gái. The sợ hãi, khóc lóc van xin, cô hoảng loạn, vụt chạy ra khỏi nhà. Cuộc đời cô còn lại gì đây? Chẳng còn gì cả, gia đình và tình yêu đều mất hết. The chạy mãi chạy mãi, cô chạy trong vô thức, mặc cho đôi chân trần bị đá sỏi đâm vào đau buốt, bóng cô gái tội nghiệp ấy liêu xiêu rồi mất hút trong màn đêm đen đặc.

Bà Tạo tỉnh dậy, mắt bà mờ vì kiệt sức, bà thấy ông Tạo ngồi gục đầu bên giường. Bất chợt bà Tạo hỏi nhỏ:

– Ông ơi, cái The, cái The đâu rồi hở ông?

Ông Tạo tỉnh dậy đưa ánh mắt buồn thăm thẳm quay sang nhìn bà:

– Tôi cũng không biết nó chạy đi đâu, cả đêm tôi với mấy người trong xóm đi tìm mà không thấy nó đâu cả. Lúc đêm nó nói với tôi nó có thai với cái thằng khốn ấy, tôi không kìm chế được, tức quá tôi đánh đuổi nó, đến lúc tôi trấn tĩnh lại mới đi tìm thì không thấy nó đâu. Bà ơi, tôi ân hận lắm!

Bà Tạo lại khóc òa lên, bà cố gắng nhoài người ra khỏi giường để đi tìm con, nhưng đã quá kiệt sức, bà gào khóc hồi lâu rồi lại ngất đi.

The cứ chạy, chạy mãi, chạy trong vô vọng, cô thật sự mất phương hướng. Cuộc đời cô sao lại đắng cay đến thế? Đến cả bố mẹ cũng vứt bỏ cô, thì cô chẳng còn thiết sống nữa, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào đã đưa chân cô đến cái lều chăn vịt bỏ hoang. Cô ngồi đó, trước mắt hiện ra biết bao nhiêu kỉ niệm với Long. Nơi ấy cô đã trao cho Long tình yêu, trao cho anh cả cái quý giá nhất của đời người con gái. Vậy mà giờ đây Long lại nỡ lòng nào bỏ rơi cô để đi theo người khác. Cô mơ màng nhớ lại cái lần định mệnh mà kể từ đó cô đã yêu Long, cô còn nhớ như in, và rồi tất cả kí ức hiện về như một thước phim quay chậm. Ngày trước nhà Long chẳng giàu có như bây giờ. Cô và Long đã lớn lên cùng nhau, cùng có tuổi thơ như biết bao đứa trẻ vùng quê khác. Năm The 15 tuổi, một lần cô gánh lúa đi qua cầu về nhà thì bị trượt chân ngã xuống sông, may sao lúc ấy Long đi về qua nhìn thấy và đã cứu cô thoát chết, cô coi đó như một định mệnh. Từ đó Long cũng rất mực yêu thương cô, dù anh chàng ít nói nhưng chỉ nhìn qua ánh mắt, thì có thể hiểu được hết tất cả tình yêu mà Long giành cho cô, và cả hai bên gia đình đều ưng thuận cho hai đứa thương nhau, bố mẹ hai hai bên cũng đã hẹn ước sau này khi đến tuổi lập gia đình sẽ cho cưới hỏi đoàng hoàng. Bất chợt nhà Long phất lên giàu có qua một lần ông Vượng đi buôn trong miền Nam về trúng quả đậm. Nhà Long giàu lên nhanh chóng, nhưng không ngờ mới chỉ có mấy năm giàu lên mà gia đình bên nhà Long đã vội quên lời ước hẹn, nhất là mẹ Long luôn kiếm cớ để chối bỏ mối giao tình giữa hai gia đình. Người ta từng nói “Tham phú phụ bần” quả là không sai, mẹ của Long tìm mọi cách gây khó dễ nhằm thoái thác chuyện hôn ước của Long và The, trong thâm sâu bà ấy chỉ là chê nhà The nghèo không thể “Môn đăng hộ đối” với nhà bà. Còn về Long, anh hiểu được điều đó, anh vẫn rất mực yêu thương cô. Nhưng không hiểu sao bây giờ Long lại bỏ cô mà đi, sao anh lại thay đổi nhanh như thế, sao anh lại phụ tình cô? Càng nghĩ The càng tủi hổ và còn đứa con trong bụng cô thì sao ? Sau này ai sẽ là bố của nó ?
Nghĩ đến đây The lại uất ức, trong sự cùng quẫn, cô không còn thiết sống nữa ! Không gia đình, không tình yêu, không còn gì níu kéo cô trên thế gian này. Bỗng cô nhìn thấy sợi dây buộc trâu của ai đó đánh rơi cạnh cái lều chăn vịt, cô lặng lẽ cầm lấy sợi dây thừng oan nghiệt, từng bước từng bước cô tiến lại cây gạo bên cạnh cái lều chăn vịt, nơi có một cành to xà cao hơn tầm với, cô vắt sợi dây lên cành cây và đặt một cục đá xuống đứng kiễng chân đưa cổ mình vào sợi dây thòng lọng: “Bố mẹ ơi, xin tha lỗi cho con là đứa con bất hiếu. Long ơi, vĩnh biệt anh ! Suốt đời này em sẽ chỉ yêu mình anh, dù cho âm dương cách biệt, thì em cũng chỉ yêu mình anh”. Viên đá vừa trật đi, thì cái bóng cô gái khốn khổ giãy dụa trên cành cây gạo với sợi dây buộc trâu thòng vào cổ đã khép lại một kiếp người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN