Một Đồng Tiền Xu
Chương 14
Chuyện liên quan đến mẹ, Yến Hàng lần đầu tiên được nghe, mà những chuyện này bố Yến đã đè nén trong tâm suốt mười mấy năm.
Thời gian quá lâu, nên có vẻ ông không biết nói rõ như thế nào, chỉ có thể không ngừng uống từng ngụm từng ngụm rượu lớn, cuối cùng nằm úp sấp trên bàn, ngủ.
Yến Hàng ngồi bên cạnh, thất thần nhìn một bàn đồ ăn cùng chai rượu đã uống đến trống không trước mặt bố Yến.
Cái loại “tán gẫu một lát” này, tổng cộng tán gẫu còn chưa được nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng lòng hắn trống rỗng vô cùng.
Hắn biết mẹ hắn mất rồi, nhưng hắn chưa từng nghĩ mẹ mất trong hoàn cảnh như thế.
Đột nhiên như vậy, chưa kịp phòng bị, không một chút chuẩn bị tâm lý, thậm chí giống như trong phim, một người qua đường không thấy rõ mặt chạy vụt qua không chút ý nghĩa nào.
Đơn giản đến bất ngờ.
Ngoại trừ người thân, mười mấy năm trôi qua, e rằng một vụ án chưa thể phá, hung thủ còn nhởn nhơ, sẽ chẳng có mấy ai nhớ tới.
Tình cờ được nhắc đến, cũng mấy ai có thể hiểu rằng, trên thế giới này còn có một người bởi vì chuyện ấy mà đau khổ dằn vặt suốt mười mấy năm.
Bố Yến kể tiếp chuyện sau đó, hắn được ông bà ngoại đón đi, lúc bốn tuổi lại được bố đón trở lại sống cùng ông.
“Gần như là đoạt lại,” bố nói, “Đoạt sớm hơn một chút cũng tốt.”
Yến Hàng không có ký ức về quãng thời gian này, ký ức tuổi thơ cũng như những giấc mơ vậy, hầu như đều là lúc cha mẹ nhắc “Lúc con còn nhỏ”, “Năm con ba tuổi”, “Hồi con năm tuổi” mới có thể có chút chút le lói.
Nhưng bố Yến chưa từng nhắc như thế bao giờ, đương nhiên hắn cũng không thể nhớ.
Yến Hàng cũng cảm thấy được, đoạn ký ức đó, cũng chẳng quá tốt đẹp.
Lúc nhắc tới ông bà ngoại, đối với khoảng thời gian hai năm sống cùng bọn họ, hắn thậm chí còn có chút chống cự mơ hồ.
Bố Yến chưa thực sự ngủ, thình thoảng còn mở mắt, có chút mê man liếc mắt về phía hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Yến Hàng cầm đũa lên, vừa uống rượu vừa đem đồ ăn đã nguội lạnh ăn bằng hết.
“Nuôi một con heo sao.” Bố Yến mê mê trừng trừng nói một câu.
“Bố về phòng ngủ đi,” Yến Hàng nói, “Nằm sấp ngủ rất khó chịu.”
“Thái tử nhà chúng ta thật tốt,” bố vỗ vỗ tay hắn hai cái, “Thật tốt nha.”
“Đã như này rồi bố chớ nịnh hót đi.” Yến Hàng cười cười.
“Thật tốt,” tiếng bố Yến thấp xuống, “Lại bị ta làm hỏng…”
Yến Hàng nhíu nhíu mày, đứng lên, lại kéo cánh tay bố Yến, đỡ vào trong phòng: “Bố ngủ chút đi.”
“Con nói có phải bố rất ích kỷ không,” bố Yến nằm dài trên giường, thấp giọng làu bàu, “Bố từng nghĩ thôi quên đi thôi, vì con trai mình… Thế nhưng bố không thể nào buông bỏ, mẹ con dường như luôn bên bố… Luôn luôn bên bố…”
Bố nắm chặt tay: “Bàn tay lạnh thấu ấy… Bố xin lỗi hai mẹ con… Cuộc đời bố toàn là hối hận, giá như không quen biết mẹ con, giá như không kết hôn, giá như bố không đồng ý cho con nghỉ học…”
Yến Hàng ngồi bên giường, đợi cho đến lúc bố Yến ngủ hẳn, không còn lầm bầm lải nhải nữa, mới đứng dậy tắt đèn phòng ngủ, trở ra phòng khách, thu dọn bát đĩa mang vào bếp rửa.
Những lúc tâm tình như thế này, chuyện rửa bát đĩa hầu như đều để sang ngày hôm sau, nhưng bữa ăn hôm nay quả thực quá ngột ngạt, hắn liền muốn nhanh chóng rửa, đem mọi điều không vui cuốn trôi sạch sẽ.
Tắm xong quay về phòng ngủ, còn sớm hơn nhiều so với thời gian bình thường hắn đi ngủ, nhưng lại có chút mệt.
Có lẽ do uống rượu, hắn vẫn thường cùng bố Yến uống rượu, nhưng ít khi uống nhiều thế này, chưa tới nửa tiếng đã cạn hai bình, lúc này chắc hẳn hơi say.
Khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng của hắn là cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn biểu tượng emo của Sơ Nhất trên vòng bạn bè ngày hôm nay.
Nhưng ngay cả đó là biểu tượng gì còn chưa thấy rõ, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Yến Hàng không thích nằm mơ, ngủ không ngon sẽ mơ cực kỳ nhiều, lung ta lung tung như xem hỗn độn trộn mười mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết với nhau, mấu chốt là tỉnh lại một chút cũng không nhớ được.
Còn có thể rất mệt mỏi, giống như chẳng ngủ được tẹo nào.
Mà việc này hắn khống chế không nổi, thậm chí như ngày hôm nay, lúc nhắm mắt lại hắn cứ ngỡ say như thế này khiến hắn có thể ngủ trọn vẹn một đêm.
Hắn vẫn nằm mơ.
Một bác gái, cùng một bác trai.
Hình ảnh hai người như được bao quanh bởi một làn khói xám.
Bác gái vẫn luôn khóc, còn gục trên cổ hắn mà khóc, hắn không nghe thấy tiếng khóc, cũng không có cảm giác nghẹt thở lúc cổ bị bóp nghẹt… Dù sao cũng là trong mơ.
Nhưng sự sợ hãi lại rõ ràng vô cùng.
Bác trai nói ta không muốn nhìn thấy nó, quay đầu nhìn thẳng về phía hắn, tao một chút cũng không muốn nhìn thấy mày.
Sau đó cảnh tượng chuyển đổi.
Người phải chết lẽ ra là bọn hắn.
Từng hình ảnh vụn vỡ rải rác.
Một bóng người lay động, âm thanh nhỏ đến mức như bị gió xé nát không thể nghe ra tiếng, cảnh tượng lóe lên như những cảnh phim không hoàn chỉnh.
Hết thảy đều biến mất ngay khi Yến Hàng chợt mở mắt, một giây trước còn đang bốn phía hỗn độn, giây sau mở mắt mọi thứ đã lui xa.
Xa đến như giấc mơ từ nhiều năm trước, màu sắc mờ nhạt, âm thanh biến mất, cảm xúc lại hỗn độn hơn.
Yến Hàng nhíu mày, dụi dụi con mắt.
Sờ lấy điện thoại liếc mắt nhìn thời gian, dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ.
Hắn ngồi trên giường thẫn thờ, mộng cảnh nhạt nhòa tựa như chỉ một hơi thở dài thôi cũng có thể thổi tan làm hắn còn chút hoảng hốt, một hồi lâu mới từ trên giường nhảy xuống.
Chân chạm đất việc đầu tiên chạy tới phòng ngủ bố Yến, hôm qua cửa hai phòng ngủ hắn đều không đóng, chủ yếu là để nghe động tĩnh bên phòng bố.
Phòng không có người, chăn trên giường còn chưa gấp.
Yến Hàng gấp gáp, xoay người vừa đi về phía phòng khách vừa hô một tiếng: “Lão Yến!”
“Nhà vệ sinh!” Tiếng bố Yến truyền ra từ WC.
“Bố làm gì trong đó?” Yến Hàng thở phào nhẹ nhõm, không giải thích được lại hỏi một câu.
“Hỏi kiểu gì vậy, chẳng lẽ ngồi trong nhà vệ sinh ăn sáng?” Bố Yến nói, “Con thật muốn nghe câu trả lời hở?”
“Bố muốn ăn sáng món gì?” Yến Hàng lại hỏi.
“Đợi người ta ra ngoài rồi hẵng hỏi không được à?” Bố Yến nói.
“Xin lỗi.” Yến Hàng cười cười, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống trên bệ cửa.
Hiện giờ so với bình thường hơi sớm, có thể nghe thấy tiếng chim hót trên tán cây ngoài cửa sổ, cảm thấy thực vui vẻ.
Thanh âm này kết hợp với người đi đường tới tới lui lui, chầm chầm giúp hắn thả lỏng, dựa vào khung cửa sổ thẫn thờ.
Hôm nay không thấy Sơ Nhất đi học qua, có lẽ do Cua đồng trở về nên cậu ấy không thể đi con đường này nữa, đành dựa vào cứ điểm của bọn Cua đồng mà tự điều chỉnh đường đi học của chính mình.
“Con muốn đi xem festival âm nhạc không?” Không biết từ lúc nào bố Yến đã đứng phía sau hắn.
“Hả?” Yến Hàng quay đầu nhìn bố Yến một cái, “Cái festival mà hôm nọ Sơ Nhất nói biết chỗ tổ chức đó sao?”
“Phải đó,” bố nói, “Nếu con muốn đi, dẫn bố đi cùng đi.”
“Bố cũng thích loại náo nhiệt này à?” Yến Hàng nở nụ cười, “Rồi, con dẫn bố đi.”
“Có cần chuẩn bị quần áo cho phù hợp không khí không?” Bố hỏi.
“Làm ơn bảo trì hình tượng ông chú đẹp trai,” Yến Hàng nói, “Hơn nữa, Sơ Nhất nếu không phải mặc bộ đồng phục học sinh thì chính là bộ đồ thể thao nhỏ một cỡ, bố ăn mặc quái dị con sợ cậu ấy phun tào, bố đỡ không nổi.”
Bố cười xoa xoa vai hắn: “Con trai à.”
“Ừm.” Yến Hàng đáp một tiếng.
“Bố yêu con.” Bố nói.
Yến Hàng ngẩn người, nhìn bố.
“Cho xin tí thể diện đi,” bố Yến xì một tiếng, “Trả lời đâu?”
“Bố, con cũng yêu bố.” Yến Hàng nói.
“Ăn sáng ăn cơm risotto được không?” Bố nói, “Hôm nay con dậy sớm như thế, không làm cơm Ý thì thừa quá nhiều thời gian đấy.”
“… Sáng sớm ra bố bảo con làm cơm Ý? Còn phải nấu cơm chứ,” Yến Hàng nhìn bố chằm chằm, “Bố buồn nôn nửa ngày chỉ vì cái này?”
Bố Yến vui vẻ cười cười ngồi xuống ghế salong.
Yến Hàng chăm chú nhìn bố nửa ngày, cuối cùng từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh đi vào trong bếp.
Nhìn qua có vẻ bố Yến đã khôi phục trạng thái ban đầu, toàn bộ những hồi ức đau đớn tối qua dường như đã tiêu tan cùng men rượu.
Nhưng Yến Hàng lại không tìm lại được một phần tươi sáng và thoải mái kia nữa.
Bố đang tìm kiếm điều gì, hay đang trốn tránh?
Bố muốn làm gì, hay đã làm gì?
Những mộng cảnh kia rút cục là sao?
Đáp án của câu hỏi này lại kéo ra càng nhiều câu hỏi khác.
Mà trước mắt hắn đã không còn dũng khí hỏi lại lần nữa.
—
Giờ tự học hôm nay, thầy giáo đến đi quanh lớp một vòng rồi lại ra ngoài, phòng học chậm rãi trở nên náo nhiệt.
Sơ Nhất gục xuống bàn làm bài tập, bàn trước bàn sau đang nói chuyện rất vui vẻ, bàn thỉnh thoảng bị đụng vào, chữ viết của cậu vốn đã như sét đánh, bàn rung một cái, quả thực sét chẳng đánh xấu đến như vậy.
Cậu giương mắt nhìn chung quanh, cúi đầu thu bút để vào ngăn bàn, đứng dậy ra khỏi lớp học.
Tuần này chỗ ngồi đến lượt đổi luân phiên, cậu được chuyển tới ngồi cạnh cửa sau, vị trí rất tốt, ra vào lớp học không gây tiếng động, còn nhờ đồng xu ma thuật phù hộ nữa, mỗi lần cậu ra khỏi lớp đều như ẩn thân.
Đương nhiên, dù có người nhìn thấy cậu, cũng sẽ không thèm để ý.
Bên hông lớp học là tường bao của trường, rất ít người qua lại, cậu thường thường đến chỗ này ngồi trên một tảng đá lớn đến là thoải mái.
Bình thường đều ngồi ngẩn người, mài mài cục đá chơi.
Hôm nay thì khác, Yến Hàng nói thích hòn đá đen nhỏ nhỏ này, muốn đeo ở cổ chân, cậu có chút áp lực.
Kỳ thực cậu rảnh rỗi mới mài mấy cục đá, bố từng đưa cho cậu một bộ dụng cụ, có điều bị bà ngoại bán mất rồi, may mà lúc đó cậu đang lấy một chiếc dũa nhỏ và một chiếc khoan nhỏ ra chơi, nên không bị bán đi.
Hiện tại cậu đều mài mài trên mặt đất xong mới dùng chiếc dũa sửa lại mấy chi tiết nho nhỏ.
Cậu mài được rất nhiều viên đá, đen trắng đỏ vàng, còn có vân hoa, hình tròn, hình đa giác, có cả hình hoa và hình trái tim, thực ra viên đá màu đen hôm nay, cũng không phải viên đẹp nhất, chỉ là cậu nhàm chán quá mài ra.
Sớm biết Yến Hàng thích, cậu đã làm hình dáng phức tạp hơn rồi.
Từ hôm Yến Hàng nói thích nó đã hai ngày rồi, hôm nay nhất định phải đem viên đá nhỏ mài cho thật đẹp.
Cậu vẫn chưa dám đi học bằng con đường qua nhà Yến Hàng, nên cũng chưa gặp lại Yến Hàng, nhưng mà Yến Hàng chẳng liên lạc gì với cậu cả.
Sơ Nhất có chút sốt ruột, cậu không biết mối quan hệ “bạn bè” này phải duy trì như thế nào, dù sao chẳng có kinh nghiệm nào.
Cậu chỉ có thể nhanh nhanh mài viên đá cho thật tốt, sau đó sẽ đi tìm Yến Hàng.
Cậu từ đâu đó lấy ra chiếc dũa, sửa chữa lại bốn cạnh viên đá một chút, sau đó cầm một mảnh giấy nhám bắt đầu đánh bóng.
Tuy rằng hình dáng đơn giản chưa đủ đẹp, nhưng cảm xúc mang lại rất tốt, đặc biệt cứng, đen rất tinh khiết, đánh bóng tốt rồi quết một lớp véc ni sẽ rất đẹp.
Đúng rồi còn phải đục một cái lỗ…
Điện thoại trong túi rung một cái, Sơ Nhất lấy điện thoại ra, cảm thấy hơi bất ngờ, đang giờ học lại có ai nhắn tin?
Hẳn là của người không phải đi học nhắn tới.
Điện thoại trì độn mất một lúc mới mở được tin nhắn ra.
Là Yến Hàng.
– Festival âm nhạc buổi tối là cậu dẫn đường hả?
Sơ nhất nở nụ cười, cậu tưởng hôm đó nhắc đến festival âm nhạc chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Yến Hàng thực sự muốn đi.
– Được thôi, anh đi không?
– Tôi không đi cậu dẫn đường cho ai?
– Ăn cơm xong em qua tìm anh nhé?
– Cậu nói với người nhà một tiếng, qua nhà tôi ăn cơm, bố tôi cũng đi, ăn xong cùng nhau đi là được.
– Vâng.
Sơ Nhất đột nhiên có chút hưng phấn, giống như hồi tiểu học được đi du lịch mùa xuân, chính là loại hưng phấn khi bạn học cùng lớp thông báo cho cậu đầu tiên.
Tuy rằng người bạn học đó sau khi ăn sạch sẽ cơm chiên của cậu xong liền không thèm để ý tới cậu nữa.
Hôm nay bố Sơ ở nhà, cậu về nhà nói với bố một tiếng là được rồi.
Sau đó có thể cùng Yến Hàng và chú Yến ra ngoài chơi rồi!
Ra ngoài chơi!
Cậu từng chạy bộ còn chạy một mình, giờ lại có thể đi cùng bạn tới festival âm nhạc xem tham gia náo nhiệt.
Lúc đánh bóng viên đá nhỏ tay cậu còn có chút run run.
“Nhóc đáng thương buổi chiều tan học không đi đường này nữa à?” Bố Yến đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
“Sợ đụng phải tên lưu manh khu bên mới mất tích trở về.” Yến Hàng đang thái thịt bò trong bếp, lát nữa còn phải thái tôm nữa.
“Aiz,” bố Yến thở dài, châm điếu thuốc, tiếp tục nhìn ra ngoài, “Cho nên bố vẫn luôn nói mà, người qua người lại, mấy ai không có vấn đề.”
“Lão Yến! Nước sôi,” Yến Hàng hô một tiếng, “Đem cánh gà trần qua nước sôi trước đi.”
“Được rồi.” Bố Yến ngậm thuốc lá, vừa tiến vào lại lui ra, đợi khói vãn bớt mới quay lại đem cánh gà thả vào nồi.
“Các bước khác đều không khác mấy đi?” Bố Yến hỏi.
“Phải,” Yến Hàng gật gật đầu, “Để nó sôi lên, hai mươi phút là ăn được.”
Bố Yến đứng bên cạnh, trần cánh gà xong lại bỏ vào bát: “Con với Sơ Nhất, có nói chuyện không?”
“Không phải bố vẫn tán gẫu với cậu ta hay sao?” Yến Hàng nói.
“Bố coi nó là một thằng nhóc thôi,” Bố Yến dựa vào mép bàn, “Hai đứa có vẻ không chênh lệch nhiều… Bao nhiêu tuổi?”
“Cậu ta tầm mười bốn, mười lăm tuổi gì đó.” Yến Hàng nói.
“Thế mà bố nhìn, cậu ta đứng cạnh con trông như học sinh tiểu học.” Bố Yến nở nụ cười.
“Hôm trước không biết ai nói với học sinh tiểu học là con chưa được mét tư.” Yến Hàng liếc mắt nhìn bố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!