Một Đồng Tiền Xu - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Một Đồng Tiền Xu


Chương 15


Tầm này người đi trên đường rất ít, ai nấy đều đang giờ ăn cơm, cơm nước xong thì ở nhà xem TV, người đi chạy bộ cũng chưa ra ngoài.

Yến Hàng vừa ra khỏi cửa liền liếc mắt nhìn quanh hai bên đường mấy cái, phố lớn phía bên kia đèn rất sáng, nhìn qua tất cả đều yên tĩnh, lại nhìn về phía nhà Sơ Nhất một chút, đèn đường cái sáng cái không, mấy chỗ tối om om đều không thể nhìn ra có chuyện gì hay không.

“Đi về phía nhà cậu ta xem xem,” bố Yến nói, “Con gọi điện thoại lần nữa đi.”

“Vâng.” Yến Hàng lấy điện thoại ra, tiếp tục bấm số Sơ Nhất.

Bây giờ không phải không ai nghe máy nữa, mà đã thành không liên lạc được.

“Chuyện quái gì đây?” Yến Hàng nhíu nhíu mày.

“Đi thôi,” bố Yến nói, “Đi đến phía trước xem một chút, quanh đây lắm xó xỉnh lắm, có khi bị người ta chặn ở chỗ nào đó rồi.”

Yến Hàng cùng bố Yến đi về phía nhà Sơ Nhất.

Tìm mấy chỗ có thể chặn đánh người, hắn đi cùng bố là được, cơ bản ông chả khác gì cái rada, trước đây mỗi lần thay hắn ra mặt, bố đều có thể tìm ra ngay.

Cho nên hắn vẫn cảm thấy bố Yến năm đó hẳn cũng là lưu manh.

“Nhóc đáng thương có vẻ chưa từng cùng người khác ra ngoài đi chơi như vậy, chắc rất hưng phấn,” bố Yến vừa đi vừa đốt điếu thuốc, “Sốt ruột sẽ không đi đường vòng đâu… Bên kia đi.”

Bố Yến chỉ chỉ một lối rẽ trái phía trước: “Đi không xa lắm.”

Đó là con đường dẫn đến bờ sông, đi không bao xa đã tới bờ sông, đặc biệt vắng vẻ người qua lại.

Sơ Nhất vẫn luôn trốn tránh Cua đồng, nói rõ rằng không muốn xung đột với gã, mà thủ đoạn “tìm trò vui” của Cua đồng với đám Lý Tử Hào chắc chắn không giống nhau, tình huống như vậy Sơ Nhất sẽ phản kháng, chỉ cần phản kháng, sẽ không chịu thiệt.

Yến Hàng phía sau bố Yến dần rảo nhanh bước chân hơn.

Xuyên qua lối rẽ, vừa hay có thể nhìn thấy hàng cây liễu bên bờ sông, Yến Hàng nghe thấy tiếng cười của đám lưu manh, có vẻ như toàn bộ giới lưu manh đều có chung một dạng tiêu chuẩn thì phải, tiếng cười phát ra cũng ồn ào y như nhau.

“Bốn tên,” bố Yến nói, “So easy.”

Đi tới giao lộ, Yến Hàng thấy đoạn đường tranh tối tranh sáng phía trước có bóng bốn người đang đứng, ở giữa là một người ngồi xổm trên đất.

Bộ đồng phục học sinh của Sơ Nhất thực sự có bị đốt thành tro tung bay trong gió hắn vẫn có thể nhận ra được.

Hai người họ đứng cách đó hai, ba mươi mét, bọn chúng không chú ý tới bên này đang có người đi tới, chuyên tâm mà cười, đầu tiên một tên đá vào lưng Sơ Nhất một cú, tiếp theo Cua đồng một cước dẫm lên bàn tay Sơ Nhất, một tên khác lại cúi xuống, túm lấy lưng quần Sơ Nhất.

“Giở trò hạ lưu.” Bố Yến nói một câu.

Bố Yến vừa dứt lời, Sơ Nhất đột nhiên mạnh mẽ rút bàn tay đang bị Cua đồng dẫm dưới chân ra, đầu húc thẳng vào mũi tên đang kéo lưng quần của cậu.

Tên kia ngao một tiếng rú lên giữa tràng cười ầm ĩ của đồng bọn.

Cua đồng nhấc chân định đạp vào đầu Sơ Nhất một cước.

“Đệt.” Yến Hàng thấp giọng chửi một tiếng, hướng phía kia vọt đến.

Cua đồng là tên đầu tiên phát hiện ra có người tới, mà tốc độ của Yến Hàng làm hắn dù có nhìn thấy, cũng chẳng kịp trở tay phản ứng kịp.

Lúc Yến Hàng vọt đến trước mặt, gã chỉ kịp nhấc cánh tay lên, chuẩn bị ngăn chặn công kích sắp tới.

Phản ứng của Cua đồng coi như thuộc dạng nhanh, nhưng Yến Hàng không có ý định ra tay trên đầu gã.

Bố Yến từng nói, quán tính là thứ tốt.

Hắn nhảy lên, dựa vào quán tính, chĩa một đầu gối húc thẳng vào mạn sườn bên phải Cua đồng, gã ta một tiếng cũng không kêu lên được, bắn thẳng về phía sau ngã ngồi trên mặt đất.

Hai tên đồng bọn của Cua đồng từ phía sau lao đến, Yến Hàng không thèm để vào mắt, sau lưng có bố Yến rồi.

Công kích thứ hai của hắn chính là dùng nắm đấm, quay đầu, hướng thẳng vào mặt tên vừa nãy đạp lưng Sơ Nhất tống một quyền.

Lúc xoay người lại đã thấy bố Yến đá bay một tên, túm lấy cổ áo một tên khác, vung một phát về phía thân cây khô bên cạnh.

Cú vung này không dùng lực, tên kia lảo đảo muốn giữ thăng bằng, nhưng vẫn bị đập vào thân cây.

Lúc Yến Hàng kéo Sơ Nhất từ mặt đất đứng lên thấy tên kia lại xông đến, trên tay lóe sáng một cái.

“Dao.” Hắn hô.

Bố Yến nghênh đón, một tay bổ xuống cánh tay tên kia, dao rơi xuống.

Sau đó Yến Hàng còn chưa kịp phản ứng, bố đã kéo tên nọ đến phía lan can, đem người không ngừng giãy dụa thẳng tay ném phắt xuống bãi ven sông phía ngoài lan can.

Bẹp một phát.

Đắm chìm trong bãi bùn đen ngập ngụa rác rưởi.

Yến Hàng quay đầu, nhìn Cua đồng mới vừa bò dậy từ dưới đất một chút.

Sơ Nhất nói Cua đồng mới trở về, đoán chừng còn đang xây dựng lại uy tín của mình, giờ mà muốn chạy, hẳn sẽ rất mất mặt.

Cho nên lần thứ hai gã ta lao lên.

Có lẽ ý chí chiến đấu bị kích động, có lẽ bị thua một kích, tốc độ xông lên của gã có chút kinh người.

Yến Hàng mới vừa kéo Sơ Nhất qua một bên, quả đấm của gã đã đến trước mắt, Yến Hàng chỉ kịp nghiêng đầu né.

Tránh được nắm đấm của gã, lại không thể tránh thứ đồ gì đó gã đeo trên ngón tay, trên mặt bị rạch một nhát.

Vết rạch hẳn không sâu lắm, bởi Yến Hàng không cảm thấy quá rõ ràng.

Hắn giương cùi chỏ thọi một phát vào đầu Cua đồng, gã lao đao, phút chốc ánh mắt trở nên mờ mịt.

Lần thứ hai Cua đồng nâng tay lên, Sơ Nhất đang ở bên cạnh đột nhiên đánh tới.

Mang theo một tràng khí thế kinh người mà nhảy dựng lên, cả người lao tới đụng phải lưng Cua đồng, cánh tay từ phía sau quặp chặt lấy Cua đồng.

Cú va chạm bổ một cái, sức lực Sơ Nhất phát ra mạnh khủng khiếp, Yến Hàng nghe thấy một tiếng oành vang lên.

Cảm thấy có khi Cua đồng bị cậu ta làm cho nội thương rồi cũng nên.

Sau đó Cua đồng bị hai cánh tay Sơ Nhất ôm chặt vốn vô phương giữ thăng bằng, chẳng cách nào chống đất, cuối cùng chỉ có thể cố gắng nâng mặt lên, cả người đổ sụp xuống đất.

Sơ Nhất không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng kinh nghiệm bị đánh không thiếu, lúc này lại không cần dùng tới.

Cậu lớn tới bây nhiêu, vẫn là lần đầu tiên động thủ đánh người.

Cậu có thể nhịn rất nhiều chuyện, có thể bình tĩnh cho qua rất nhiều chuyện, mà hành động của Lương Binh hôm nay khiến cậu dù thế nào cũng nhẫn không nổi.

Ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lương Binh xẹt qua mặt Yến Hàng, cậu cảm thấy như máu từ hai con mắt đều muốn phun ra ngoài.

Lương Binh ngã xuống đất, cằm chống trên nền đất, mấy giây sau hắn giãy dụa muốn đứng dậy.

Sơ Nhất không biết nên làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục nằm nhoài trên lưng hắn, dùng cánh tay siết chặt Lương Binh.

Hai tên đồng bọn còn muốn tới, thế nhưng Yến Hàng cùng chú Yến mỗi người đứng một bên, hai tên kia tức khắc dừng lại.

“Con mẹ mày buông ra!” Lương Binh rống lên một câu.

Sơ Nhất không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.

“Sơ Nhất,” Yến Hàng vỗ vỗ vai cậu, “Đứng lên.”

Lúc này Sơ Nhất mới do dự một chút buông lỏng tay, đứng dậy khỏi người Lương Binh.

Lương Binh hùng hùng hổ hổ cấp tốc đứng dậy, xoay tay lại định đấm vào mặt cậu.

Yến Hàng một phát bắt được cánh tay gã, vặn về phía sau lưng, ấn Lương Binh trở lại mặt đất.

“Con mẹ nó mày…” Lương Binh ngẩng đầu định tiếp tục mắng, Yến Hàng vỗ vào gáy gã ta một phát, Lương Binh bị vỗ một cái mặt lại ụp xuống đất, ngẩng lên không phát ra âm thanh nào nữa.

“Đại ca,” Yến Hàng ghé bên tai gã, “Ra ngoài lưu manh cũng phải tuân theo quy củ, cậu ta không trêu vào mày, tìm trò vui cũng phải có mức độ chứ.”

Lương Binh cắn răng không lên tiếng.

“Làm đại ca, cần phải có quy tắc,” Yến Hàng nói, “Nếu không lưu manh đến hơn hai mươi tuổi vẫn chỉ loanh quanh ba con phố này, chẳng thú vị.”

Yến Hàng nói xong buông tay ra, Lương Binh lần này không nhảy lên đánh lén nữa, sau khi đứng dậy nhìn chằm chằm Yến Hàng, nhìn chăm chú một hồi mới nói một câu: “Hôm nay coi như tao thua, để họ tên lại.”

“Yến Cơ Đạo.” Yến Hàng nói.

Lương Binh ngẩn người, Sơ Nhất không biết bởi vì gã thực sự biết Yến Cơ Đạo là ai, hay bởi trước đó gã mới nhìn thấy tên một người họ Yến, mấy phút sau người thực đã lộ diện làm gã giật mình.

Lương Binh quay về phía chú Yến bên kia liếc mắt nhìn.

“Yến Thù,” chú Yến vừa hút thuốc vừa nói, “Rất vui làm quen với cậu nha.”

“Đệt!” Lương Binh từ hàm răng rít lên một tiếng, một lát sau mới quay mặt nhìn Yến Hàng, “Yến Hàng đúng không, nhớ đấy.”

Yến Hàng cười cười.

“Đi.” Lương Binh quay người bỏ đi.

Hai tên đồng bọn kéo tên còn lại một thân bùn đen lên, chăm chú nhìn bọn họ một cái xong mới đi theo phía sau Lương Binh.

Bốn phía yên tĩnh lại một chút.

Sơ Nhất sửng sốt một phút mới lấy lại được tinh thần, nhấc ngón tay chỉ chỉ mặt Yến Hàng: “Nghiêm, trọng không?”

“Không sao,” Yến Hàng rút miếng khăn giấy ấn ấn lên mặt, “Kết vảy đến nơi rồi… Cậu có bị thương chỗ nào không?”

Sơ Nhất lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Cậu…” Yến Hàng nhíu nhíu mày, Sơ Nhất cảm thấy hắn lại chuẩn bị mắng xin lỗi cái rắm, giống như bảo cậu cảm ơn cái rắm, nhưng Yến Hàng lại không nói tiếp, chỉ đưa tay xoa đầu cậu một cái, “Đi thôi.”

“Cảm ơn,” Sơ Nhất nói, lại nhìn nhìn chú Yến một chút, “Cảm ơn chú, chú Yến.”

“Nếu không vái một cái đi.” Chú Yến nghiêm mặt nói.

Sơ Nhất cúi mình vái một vái.

“Được, nhận,” chú Yến vỗ vỗ vai hắn, lại vỗ vỗ cánh tay cậu, “Không thấy nha, sức lực không tệ.”

“Thâm tàng bất, bất lộ.” Sơ Nhất cười cười, nhặt điện thoại của mình từ dưới đất lên nhìn một chút.

Điện thoại hoàn chỉnh, không bị ném vỡ, nguồn chưa bị sập, nhưng tín hiệu không còn, cậu khởi động lại máy, tín hiệu lại đầy vạch.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ba người thuận đường cùng nhau trở về, gần tới nhà Yến Hàng, Sơ Nhất rút cục thoát ra được mớ cảm xúc hỗn loạn vừa rồi.

Căng thẳng, sợ sệt, phẫn nộ, lo lắng…

Sau khi những cảm xúc này dần tan đi, đột nhiên cậu có chút mê man.

Từ lần đầu tiên cậu biết cái gì gọi là xin lỗi, lần đầu tiên biết cái gì gọi là bắt bạt, lần đầu tiên biết cái gì là bất đắc dĩ, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày chính mình đột nhiên bạo phát như vậy.

Cậu vốn dĩ vẫn cho rằng mình có thể cẩn thận, kiên trì, bình tĩnh, mãi cho tới ngày rời khỏi nơi này.

Ngay lúc cậu lao về phía Lương Binh, trong đầu đầy lửa giận, trước nay cậu chưa từng phát hiện ra mình có thể tích cóp được một cơn cuồng nộ như thế.

Nhưng khi tâm tình chậm rãi khôi phục trở lại, cả người lại có chút trống rỗng.

Cảm thấy bước chân đi không được ổn.

“Chưa ăn cơm đúng không?” Yến Hàng nhìn Sơ Nhất một chút.

Suốt một đường về Sơ Nhất im như thóc, Yến Hàng có chút lo lắng không biết có phải cậu ta bị đập hỏng đầu rồi hay không.

“Chưa,” Sơ Nhất sờ sờ bụng, “Em về đến nhà, lập tức đi, đi luôn.”

Yến Hàng thở dài: “Hôm nay tôi làm nhiều đồ ăn, lát nữa ăn tích cực vào nhé.”

“Ừm.” Sơ Nhất cười cười.

Về đến nhà, Yến Hàng không lập tức đi chuẩn bị đồ ăn ngay, hắn thấy quần áo Sơ Nhất đều là đất, trên mông quần còn thủng một lỗ, có thể nhìn thấy quần lót, còn là màu đỏ nữa.

“Không phải năm nay là năm tuổi của cậu đấy chứ? 12 tuổi?” Yến Hàng hỏi.

“14.” Sơ Nhất đáp xong ngẩn người, thò tay sờ sờ mông mình, sờ thấy chỗ rách liền nhanh chóng lấy tay bụm kín.

“Đồng phục cậu rách ra nông nỗi thế này rồi,” Yến Hàng đi vào phòng ngủ, lật lật tủ quần áo, “Làm sao bây giờ?”

“Sắp đổi, đổi đồng phục mùa, mùa hè rồi.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng không lên tiếng, cầm một bộ quần áo của mình đưa cho cậu: “Thôi mặc tạm đồ của tôi trước đi, bộ này tôi mặc hơi chật.”

Sơ Nhất có chút do dự.

“Hay cậu định mặc cái quần rách mông khoe sịp đỏ đi festival âm nhạc?” Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất cầm bộ quần áo, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Yến Hàng bưng bữa tối thịnh soạn ra đã thấy bố Yến khử trùng xong mấy vết thương ngoài da trên người Sơ Nhất: “Lấy túi chườm nước đá đến đây.”

Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.

Quần áo hắn mặc trên người cậu ta có hơi rộng, thế nhưng dù sao cũng là một bộ thể thao hợp thời của thanh thiếu niên bây giờ, sau khi mặc bộ đồ vào, lần đầu tiên thấy rõ bộ dáng Sơ Nhất.

Yến Hàng cảm thấy tới tận hôm nay mình mới coi như thấy rõ Sơ Nhất dáng dấp đến cùng là ra làm sao.

Mặt mũi vẫn thế không khác gì lúc bình thường, mấy tiểu tỷ tỷ vẫn thường gọi “Tiểu soái ca”, vậy mà thay bộ đồ, khí chất cả người toát ra khác hẳn, mang theo chút ngầu ngầu.

Có điều hơi thấp.

Chà chà.

“Túi chườm nước đá.” Bố Yến nhắc lại.

“Hả, chườm chỗ nào?” Yến Hàng mở tủ lạnh lấy túi chườm.

“Trên đầu u một cục nè.” Bố Yến chỉ chỉ đầu Sơ Nhất.

Yến Hàng sờ sờ đầu Sơ Nhất, tìm thấy cục u kia, đem túi nước đá chườm lên : “Gã kia tên gì?”

“Lương Binh.” Sơ Nhất đỡ lấy túi nước đá.

“Mai cậu đừng đi đường vòng nữa, cứ đi bên này đi,” Yến Hàng nói, “Cậu đi đường vòng hắn lại đi sang phía bên đó tìm cậu gây phiền phức, tôi muốn giúp cũng không giúp được.

“Ừm.” Sơ Nhất đáp một tiếng.

Yến Hàng vốn nghĩ có nên đi theo Sơ Nhất cùng đến trường, nhưng chắc Sơ Nhất sẽ không đồng ý nên hắn cũng không đề cập.

Vừa nãy hắn không nặng tay với Lương Binh, nếu là trước đây, có người khiến hắn đổ máu, dù chỉ một vết rách nho nhỏ đã kết vảy như hôm nay, hắn sẽ không dễ dàng để cho chạy thoát.

Hắn có kết thù hận, hay gây phiền phức với người ta hay không không đáng kể, dù sao hắn mỗi ngày đều nhàm chán, dù sao hắn lưu lại mỗi nơi đều không bao lâu.

Nhưng Sơ Nhất lại khác.

Hắn ra mặt cho Sơ Nhất, phải để lại đường lui cho cậu ấy.

“Sơ Nhất à,” bố Yến nói, “Cháu không bận gì thì qua đây chơi đi, chú dạy cháu mấy chiêu phòng thân.”

Sơ Nhất có chút mê man nhìn bố Yến.

“Chú thấy khả năng vận động của cháu không tồi, phản ứng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN