Một Đồng Tiền Xu - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Một Đồng Tiền Xu


Chương 30


Sau khi nhận thông báo của trường, Sơ Nhất chỉ hai ngày đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, thực ra cũng không có gì để chuẩn bị, đơn giản chỉ có giấy chứng nhận và tiền.

Chỉ là đóng gói hành lý hơi sớm, tính cả quần áo mới mua, tổng cổng cậu có mỗi vài bộ, xếp hết vào vali, mỗi lần thay đồ lại phải mở vali ra lấy.

Có điều cậu chẳng thấy phiền phức tẹo nào, thích thú nhiều hơn.

Mỗi lần mở vali ra đều cảm thấy vui vẻ.

Cậu lớn như vậy, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy thế nào là “tự lập”.

Sau ngày đó náo loạn với người trong nhà một phen, không ai xen vào việc của cậu nữa, cũng không ai để ý đến cậu, bà ngoại và mẹ Sơ đã coi cậu như người vô hình, cậu có ở nhà hay không, ra ngoài có trở về hay không, không ai quan tâm, thậm chí lúc cậu ở nhà, mẹ nấu cơm xong cũng không gọi cậu.

Mặc dù có hơi buồn, nhưng Sơ Nhất không hối hận với quyết định của chính mình.

Vốn dĩ cậu nghĩ mình ở nhà chẳng được mấy ngày nữa, liền nghỉ việc ở quyền quán, định ở nhà bồi mẹ Sơ vài hôm.

Thôi thì là cậu tự mình đa tình rồi.

Cho nên phần lớn thời gian cậu lại tới quyền quán.

“Vé đi ngày nào thế?” Tiểu Lâm hỏi cậu.

“Còn chưa, chưa,” Sơ Nhất nói, “Lúc đi, đi rồi mua, mua chứ?”

“… Vậy mua được quỷ thì có, treo người ngoài cửa xe mà đi chứ còn gì nữa.” Tiểu Lâm nói.

“Không phải nghỉ, Tết,” khái niệm mua vé tàu của Sơ Nhất chỉ có nghỉ Tết và lễ Quốc khánh, Tiểu Lâm vừa nói như thế, đột nhiên cậu bồn chồn, “Cũng không, không mua được, sao?”

“Nghỉ hè đó, đều là học sinh đi học xa nhà,” Tiểu Lâm lấy điện thoại ra, “Tôi xem giúp cậu xem sao, đến mua sớm đi.”

“Ồ.” Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại của Tiểu Lâm.

Vé tàu hỏa quả nhiên không còn nhiều, Tiểu Lâm xem ngày: “Cậu đưa tiền đây, tôi đặt vé online cho, đến ngày ra ga lấy vé là được.”

“Được, cảm ơn.” Sơ Nhất gật đầu.

Thật ra cậu muốn có thể đi càng sớm càng tốt, thế nhưng dù sao cũng chưa từng xa nhà, có hơi lo lắng, tự mình đến trường sớm không biết nên làm gì, báo danh như thế nào? Ở đâu? Còn nói lắp nữa, hỏi thăm người ta thôi cũng đủ mệt… Hơn nữa cậu cũng sợ đi sớm quá khiến người trong nhà không vui, tuy rằng bọn họ có khi còn chẳng biết ngày khai giảng.

Mãi cho đến trước khi lên đường một ngày, cậu mới nói với mẹ Sơ một câu: “Con sớm, sớm mai đi nhập, nhập học.”

Cậu vốn muốn nói ngày mai con đi, đơn giản ngắn gọn một chút, mà cuối cùng vẫn chọn câu dài hơn, bởi vì cảm thấy nghe “đi” sẽ làm mẹ không thoải mái.

Thế nhưng có vẻ hiệu quả không khác gì mấy, mẹ ngồi trên ghế salong chỉ “hừ” một tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không ném cho cậu một cái.

Thái độ này với cậu không sao rồi, sự háo hức dành cho cuộc sống mới bắt đầu từ ngày mai, khiến cậu đã không dư thừa cảm xúc để phản ứng lại với kiểu thái độ như vậy nữa.

Thành phố mới.

Quang cảnh mới.

Trường học mới.

Bạn học mới.

Bạn bè mới… Cái này không đúng lắm, mình vốn không có bạn bè cũ.

Người bạn duy nhất chính là Yến Hàng.

Yến Hàng! Yến Hàng! Ha ha ha ha ha ha ha!

Ha cái gì vậy trời?

Sơ Nhất lật người trên giường, khe khẽ thở dài, thậm chí cậu cũng không biết, giữa cậu và Yến Hàng, có tồn tại loại quan hệ bạn bè này hay không.

Cậu nhắm mắt lại.

Trong đầu đều quẩn quanh mấy ý nghĩa lung ta lung tung.

Một chốc hưng phấn, một chốc căng thẳng, một chốc mờ mịt, một chốc lại có chút buồn bực, lên lên xuống xuống liên tục.

Sau đó chìm vào giấc ngủ.

Cậu đột nhiên tỉnh dậy trong hốt hoảng, Ngủ quên? Tôi ở đâu? Tôi ngủ bao lâu rồi? Mấy giờ? Chuyện gì xảy ra? Trễ tàu rồi?

Lúc nhảy xuống khỏi giường liền nghe được tiếng ngáy của bà ngoại từ giường bên cạnh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cầm điện thoại, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, ngồi ở phòng khách.

Mới 4 giờ sáng.

Cậu ngủ một mạch từ trước giờ cơm tối đến 4 giờ sáng, cơm tối cũng không ăn.

Có hơi đói bụng.

Vào bếp nấu mấy cái sủi cảo ăn tạm, cậu đã tỉnh ngủ hẳn, không ngủ được nữa, còn có sự hưng phấn vì mấy tiếng nữa được rời khỏi đây lan tỏa toàn thân, cả người như trên mây, vào nhà vệ sinh thôi cũng đá vào cửa tới ba lần.

Ngồi trên ghế salong ngoài phòng khách, thẫn thờ đến 6 giờ, cậu đứng dậy.

Quyết định đi luôn bây giờ, tranh thủ mọi người chưa ai dậy thì xuất phát thôi.

6 rưỡi cả bà và mẹ đều dậy, cậu không biết đến lúc đó nên nói như thế nào, sẽ là loại tình cảnh gì đây.

Cậu kéo vali, thay giày, đứng cạnh cửa nhắm mắt lại điểm lại xem có quên đồ gì chưa mang không, sau đó lại đi vào phòng nhìn qua một lượt nữa, mở cửa ra khỏi nhà.

Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có mấy ông lão dậy sớm vừa đi vừa tập thể dục.

Sơ Nhất hơi xúc động.

Cứ vậy mà đi?

Mặc dù chỉ là đi học, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy giống như muốn vĩnh biệt.

Thực ra cũng có thể tính là vĩnh biệt đi.

Đối với một số việc, một số ký ức, chính là vĩnh biệt.

Đến ga tàu còn hơi sớm, thời gian tốt nhất để lấy vé, Sơ Nhất cầm chứng minh thư của mình đến quầy lấy vé, Tiểu Lâm bảo cậu vé có thể lấy ở quầy tự động là được.

Cậu thẫn thờ đứng trước quầy lấy vé tự động.

Không biết do mình quá lo lắng hay là đồ nhà quê, mấy chữ trên quầy lấy vé tự động cậu nhìn không hiểu, không biết nên bấm cái nào.

Bên cạnh có một cô gái đi tới, Sơ Nhanh nhanh chóng nhìn động tác của cô.

Cô gái thuần thục lấy vé xong đột nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn cậu, có chút phòng bị mà hỏi một câu: “Nhìn cái gì?”

“Xin, xin lỗi,” Sơ Nhất sợ hết hồn, nhanh chóng lui sang bên cạnh, lúng túng đến nỗi lưỡi muốn nở hoa luôn, “Tôi không, tôi…”

“Không lấy vé à?” Cô gái hỏi.

“À,” Sơ Nhất ngượng ngùng nhìn quầy lấy vé tự động, “Không, không lấy được.”

“Dễ lắm,” cô gái đi tới trước quầy lấy vé cậu đang đứng, “Nhìn xem.”

Sơ Nhất ngẩn người, do dự bước tới, nhìn cô gái bấm trên máy hai lần, sau đó để chứng minh thư vào chỗ cô gái chỉ.

Tiếp đó vé liền chui ra.

“Cầm nè,” cô gái đưa vé cho cậu, “Rồi đó.”

“Cảm ơn nha.” Sơ Nhất lau lau mồ hôi.

“Chúng ta đến cùng một nơi á,” cô gái nói, “Tàu của tôi xuất phát sớm hơn cậu một chút, cậu đi học hả?”

“Ừm.” Sơ Nhất gật gật đầu.

“Thêm bạn tốt đi?” Cô gái lấy điện thoại ra, “Đồng hương cả.”

Sơ Nhất lấy điện thoại ra, khẩn trương đến nỗi suýt vung cả điện thoại xuống đất, cậu lớn bằng ấy, không mấy khi nói chuyện với con gái, càng chưa từng gặp cô gái nào muốn thêm cậu thành bạn tốt.

“Tôi tên Bội Khánh.” Cô gái nói.

“Vỏ, sò?” Sơ Nhất hỏi. (Thực ra bạn ấy tên贝壳, nghĩa và vỏ ốc, vỏ sò, phiên âm là Bối Xác, nhưng nghe ghê quá nên mình tự ý đổi thành Bội Khánh cho hay nhé)

“Ừa,” cô gái cười cười, “Cậu thì sao?”

“Vỏ ốc.” Sơ Nhất nói.

Cô gái sửng sốt, một lúc sau cười ngặt nghẽo, nửa ngày mới nói được một câu: “Cậu đúng là, tôi tên thật là Bội Khánh.”

“Sơ Nhất,” Sơ Nhất cười cười, “Thật.”

“Được, Sơ Nhất,” cô gái cười nói, “Tôi phải lên tàu rồi, đến nơi liên lạc sau nha.”

“Ừm.” Sơ Nhất gật gật đầu.

Sơ Nhất ngồi trong phòng chờ, cúi đầu xem dự báo thời tiết trên điện thoại.

Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể cùng hưởng một khí trời với Yến Hàng rồi.

Wechat có tin nhắn mới, cậu xem một chút, là HLV Hà hỏi cậu đã ra khỏi nhà chưa.

– Cháu đến ga rồi, nhưng một tiếng nữa tàu mới chạy.

– Phấn khích đến vậy cơ haha, trên đường nhớ cẩn thận điện thoại, ví tiền.

– Vâng.

Phấn khích, quả thật quá phấn khích.

Sơ Nhất cảm thấy tâm trạng mình hiện giờ cực kỳ phức tạp, nhưng hết thảy cảm xúc đã bị phấn khích cùng hào hứng bao trùm, có vẻ cậu cũng không hơi đâu mà thử nghiệm loại cảm xúc khác.

Cậu nhìn vòng bạn bè một chút, không có nội dung gì mới, thực ra ý là Yến Hàng không có đăng nội dung mới.

Có điều Bội Khánh vừa thêm bạn tốt đã đăng bài mới.

– Lên tàu rồi! Vừa nãy gặp một anh chàng đẹp trai rất ngầu mà quên chụp ảnh!

Sơ Nhất đoán chừng người cô nàng nói chính là mình, sửng sốt một phút chốc, sau đó có hơi thẹn thùng.

Cảm giác này không giống lúc mấy chị gái fan hâm mộ trên livestream của Yến Hàng gọi cậu là nhóc đẹp trai cho lắm.

“Yến Hàng!” Chị Trần quản lý ở cửa phòng thay đồ gọi một tiếng, “Chưa về à?”

“Chưa,” Yến Hàng mới vừa thay xong quần áo chuẩn bị tan ca, hắn đi tới cửa, “Có việc gì ạ?”

“Là thế này, ngày mai bếp trưởng có buổi phỏng vấn,” chị Trần nói, “Cậu đi theo, chuẩn bị một chút.”

“Cái gì?” Yến Hàng nhìn chị, “Em đi cùng làm gì?”

“Phiên dịch,” chị Trần cau mày, “Tôi vừa nhận điện thoại, phiên dịch của chúng ta vừa ngã gãy chân, nhập viện rồi, giờ tìm người không kịp, tôi đành phải đi, nhưng bụng tôi lớn rồi không tiện lắm, cậu đi cùng giúp đỡ tôi một chút.”

Yến Hàng vẫn nhìn cô, sắp xếp này có hơi đột ngột.

“Đừng lo lắng,” chị Trần nói, “Cậu nói ngoại ngữ rất tốt mà, là cơ hội thể hiện tốt đó, tối nay chuẩn bị qua một chút, ngày mai tới sớm.”

Yến Hàng muốn nói, thực ra cơ hội thể hiện tôi muốn là cho tôi xuống bếp làm đồ ăn cơ, đi làm phiên dịch tôi không có tự tin như khi nấu ăn đâu.

“Đi thôi, đi chúc mừng một chút.” Thôi Dật nói.

“Cháu gọi điện cho chút để hỏi chú xem có chút kinh nghiệm nào ở mặt này không,” Yến Hàng nhìn y, “Chứ không phải để chúc mừng, việc này có cái gì để chúc mừng hả…”

“Chú thì có kinh nghiệm gì,”Thôi Dật đi về phía cổng tiểu khu, “Bao giờ khách sạn cháu muốn cháu ra tòa thì cháu có thể hỏi chú.

Yến Hàng thở dài, cùng y đi ra ngoài: “Cháu sợ phạm sai lầm.”

“Tiếng Anh của Trần Kim Linh rất tốt, có cô ấy cháu không cần lo lắng quá, không bắt cháu gánh một mình đâu,” Thôi Dật nói, “Trông cháu cũng không giống như đang lo lắng cho lắm mà.”

Trần Kim Linh chính là chị Trần, tiếng Anh quả thực rất tốt, thế nhưng Yến Hàng vẫn cảm thấy không chắc chắn, dù sao chưa từng trải qua, nhỡ đâu không phản ứng kịp mà im lặng suốt buổi, vậy thì quá mất mặt.

“Ăn cái gì?” Thôi Dật hỏi.

“Tiểu Lý đi,” Yến Hàng nói, “Chú thích ăn Tiểu Lý nhất còn gì.”

“Nói cái kiểu gì.” Thôi Dật xì một tiếng.

Yến Hàng cười: “Thì đồ nướng nhà Tiểu Lý.”

Đồ nướng nhà Tiểu Lý thực ra chẳng khác gì với đồ nướng khắp thiên hạ, nhưng diện tích quán rất lớn, cho nên mỗi lần tới đều đông khách.

Yến Hàng cũng rất nguyện ý đến ăn, cũng không phải bởi vì tiếng tăm.

Mỗi lần ăn đồ nướng, hắn đều có chút cảm giác thân thiết không giải thích được, ngay bản thân loại đồ nướng này đã tạo cảm giác thân thiết rồi, hơn nữa… hắn muốn nhớ tới bố.

Còn có thể nhớ tới Sơ Nhất.

Ăn xong rồi Yến Hàng kêu ông chủ quán gói cho hắn một gói to mang về.

“Ăn khuya hả?” Thôi Dật hỏi.

“Ừm.” Yến Hàng cười cười.

“Lúc ăn nguội mất rồi, không ngon.” Thôi Dật nói.

“Nấu lại một chút là được, ăn còn ngon hơn,” Yến Hàng nói, “Thêm chút bơ, rất thơm.”

“Có phải trước đây đều ăn như vậy?” Thôi Dật nhìn hắn một chút.

“… Vâng.” Yến Hàng trầm giọng đáp một tiếng.

Thôi Dật thở dài, không lên tiếng.

Mãi cho tới khi ông chủ mang gói đồ nướng tới, y mới vỗ vỗ vai Yến Hàng, đứng lên: “Đi, về thôi.”

Sơ Nhất vẫn cảm thấy mình quả thật rất nhà quê, thế nhưng ra khỏi nhà mới phát hiện, mình không phải rất nhà quê, mà là vô cùng nhà quê.

Lúc cầm vé bước vào ga còn tàm tạm, nhét vé vào cửa soát vé cực kỳ dễ dàng, lúc vào trong ga tàu còn chưa tới, cậu đứng chờ cùng một đám người, cố gắng để cho mình nhìn giống như một kẻ đi tàu có thâm niên, ngày nào cũng ngồi tàu đi đi lại lại.

Cực kỳ bình tĩnh.

Tàu tới nơi cậu mới phát hiện, tất cả mọi người đều đứng ở ô số tương đương với số toa tàu của mình, cậu đứng cách toa của mình tới 4 ô liền.

Lớp ngụy trang kẻ đi tàu có thâm niên tất nhiên rách toác, cậu xách vali chạy điên cuồng, may mà vali nhẹ, cậu mới chạy nhanh được.

Chó đất.

Sơ Nhất lên tàu xong, buồn cười muốn chết.

Trên tàu mọi thứ đều mới mẻ, ghế tựa, rèm cửa sổ, bàn nhỏ, cậu đều lặng lặng lẽ lẽ nghịch thử một lần, thú vị lắm.

Rất nhiều người vừa vào chỗ đã ngủ, tuy 4 giờ Sơ Nhất đã dậy, nhưng không thấy buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Tất cả mọi thứ ngoài kia, mọi ánh mắt đối với cậu đều xa lạ, cậu chưa từng tới đây.

Mà tàu ra khỏi nội thành, lại càng xa lạ, trước mắt đều là màu xanh mướt làm lòng người thoải mái hơn một chút.

Sơ Nhất dựa vào cửa sổ, đôi mắt nhìn dần dần về phía xa, cảnh vật di chuyển càng ngày càng chậm, cậu nhìn đường chân trời xa tít tắp đến xuất thần.

Khi còn bé cậu thường nghĩ, phía bên kia là gì nhỉ?

Mây bên kia, ruộng bên kia.

Bên kia là một thế giới mới.

Bên kia là Yến Hàng.

Từ khi tàu chuyển bánh, Sơ Nhất vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những thứ lần đầu tiên cậu thấy trong cuộc đời.

Ngồi bên cạnh là một ông chú, mấy lần cậu quay đầu đều muốn bắt chuyện với cậu, nhưng cậu giả vờ không nhìn thấy.

Cậu thích ngắm phong cảnh, hơn nữa cậu thực sự không muốn tán gẫu với người ta.

Không phải ai cũng đều nguyện ý nói chuyện với một đứa nói lắp, chỉ có Yến Hàng thôi, mặc dù cũng có lúc sẽ chê cậu nói chậm mà nói thay phần cậu luôn.

Sau…… này……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN