Một Đồng Tiền Xu - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Một Đồng Tiền Xu


Chương 31


Sơ Nhất đứng ngoài tiệm thú cưng, cách cửa kính còn đùa với chó con bên trong tới năm phút đồng hồ, mới lại tiếp tục đi về phía trước.

Con đường này không ít quán cơm, to có nhỏ có, loại nào cũng đều có, thật náo nhiệt.

Đi dần đi dần, Sơ Nhất lại theo thói quen nép vào ven đường, không có Yến Hàng ở đây, sẽ không có ai lôi cậu từ cạnh tường ra ngoài, cậu chỉ có thể tự mình chú ý.

Thực ra cậu đã không còn như thế một thời gian rồi, hiện tại có lẽ bởi vì ở hoàn cảnh mới, cho dù đã xem thực cảnh trên bản đồ vô số lần, nhưng khi người thật chân chính đặt chân đến, vẫn là một nơi hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của cậu trước đây.

Nơi này so với quê cậu náo nhiệt hơn rất nhiều, cửa hàng hai bên đường đều mang phong cách Tây, người đi qua đi lại nhìn rất thời thượng, đương nhiên, cậu lớn như vậy, phạm vi hoạt động cũng chỉ có từ nhà tới trường, mấy chỗ khác thời thượng hay quê mùa, cậu cũng không biết.

Ngược lại chính cậu mới là quê nhất.

Đặc biệt là đặt cạnh Yến Hàng mà so, quê một cục.

Trong đầu Sơ Nhất ý nghĩ quay vòng vòng, có chút là không tự chủ mà quay, có chút lại là cố ý quay, cậu không dám để cho đầu óc nhàn rỗi, nhất định phải suy nghĩ điều gì đó.

Đi thêm 30m nữa, là tới Quán nướng Tiểu Lý rồi.

Bây giờ cậu chỉ còn cách Quán nướng Tiểu Lý ba tiệm quần áo, một tiệm trà sữa, một tiệm bánh, còn có… không nhớ nữa.

Còn 20m?

10m?

Khi cánh cửa sơn màu đỏ của Quán nướng Tiểu Lý đột nhiên xuất hiện trước mắt, cậu sợ hết hồn.

Sao đã đến rồi!

Cậu nhanh chóng cúi thấp đầu, nấp sau một thân cây.

Sau khi làm thuần thục động tác này xong, cậu nhìn thân cây trước mặt, tự dưng chả hiểu mình bị làm sao.

May mà trời đã bắt đầu tối, hẳn là không ai chú ý tới cậu.

Vì vậy cậu lại từ phía sau thân cây đi ra, đứng sang bên cạnh, nhìn vào bên trong.

Cửa hàng kinh doanh thuận lợi, hầu như bàn đã kín khách.

Để xác nhận, Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn biển hiệu, không sai, chính là chỗ này.

Tim cậu đột nhiên nảy lên, đập rất nhanh.

Lần thứ hai nhìn vào bên trong quán, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm.

Mỗi bàn đều nhìn tới hai lần mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Yến Hàng không có ở đây.

Cậu đi sang bên cạnh mấy bước, ngẩng đầu nhìn một chút.

Chính là chỗ này, Yến Hàng chụp bức ảnh đó, chính là góc độ này.

Chỗ này gần cửa, hẳn là ăn xong đi về, lấy điện thoại ra, hoặc vẫn cầm điện thoại trong tay, sau đó giơ lên, tách tách.

Sơ Nhất hướng lên biển hiệu, chụp một tấm.

Thật giống bức ảnh của Yến Hàng, cậu cười cười.

“Tiểu ca, ăn đồ nướng sao?” Có người bên cạnh hỏi cậu một câu.

Sơ Nhất sợ hết hồn, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, một ông chú đứng trước mặt cậu, mặc tạp dề, bên trên in 4 chữ, “Quán nướng Tiểu Lý.”

“… Không,” Sơ Nhất có chút lúng túng, “Cháu không, không…”

“Chỉ chụp ảnh không ăn hả?” Ông chú nhìn cậu.

“Chờ bạn,” Sơ Nhất nói, “Chụp bức, bức ảnh báo, báo địa chỉ.”

“Trực tiếp gửi định vị là được mà,” ông chú nở nụ cười, “Trẻ như cháu mà lại không biết hả?”

“Cháu mới, mới tới,” Sơ Nhất nói, “Còn chưa thích, thích ứng.”

Ông chú cười cười đi vào trong quán: “Trước tiên vào trong ngồi chờ, lát nữa kín người không có bàn đâu.”

Do dự trong giây lát.

Sơ Nhất đi cùng ông chú vào trong quán, tìm một chiếc bàn nhỏ còn trống, ngồi xuống.

Vừa hay là giờ cơm tối, tuy rằng cơm tối mà ăn đồ nướng đối với cậu là quá đắt, nhưng không phải ngày nào cũng ăn, nên mới quyết định không chớp mắt như thế.

Lúc gọi món ông chú hỏi một câu: “Bạn cháu đâu?”

“Có việc không, đến được.” Sơ Nhất nói.

Ông chú nhìn cậu, có vẻ ta đây hiểu rồi, thở dài: “Là tiểu cô nương đúng không, con gái giờ khó theo đuổi lắm.”

“…Há.” Sơ Nhất không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu.

“Không sao đâu,” ông chú vẫn làm vẻ cảm thông, “Đừng từ bỏ, thử thêm vài lần nữa xem.”

“Được.” Sơ Nhất tiếp tục phối hợp.

Trên lý thuyết mà nói, đồ nướng chỉ có một loại hương vị ấy.

Nhưng có lẽ hôm nay Sơ Nhất ăn toàn hải sản tươi, có lẽ đây là nơi Yến Hàng từng đến ăn, nói chung Sơ Nhất cảm thấy đồ nướng ở đây ngon cực kỳ.

Có lẽ trong quán chỉ có cậu là ngồi một mình, ông chú rất thông cảm, tới ngồi với cậu một lát, còn mang ra một chai bia

Sơ Nhất cảm động từ chối, lúc ăn xong chuẩn bị về, ông chú còn gọi với theo một câu: “Sau lại tới nhé tiểu ca.”

Trở lại chứ, mai lại quay lại.

Sơ Nhất vốn muốn ngồi xổm trước quán theo dõi tiếp, Yến Hàng thích ăn khuya, biết đâu muộn muộn sẽ tới, thế nhưng cậu chăn đệm còn chưa có, lúc này chưa mua thì đêm nay chỉ có ngủ ván giường.

Trước tiên cậu phải chạy về đã.

Có điều cậu cũng không vội vã, từ ngày Yến Hàng rời đi đến nay đã hơn một năm, giờ đi tìm Yến Hàng, cậu đã chững chạc nhiều rồi.

Sơ Nhất đứng trên xe buýt, nhìn ánh đèn sáng trưng ngoài cửa sổ.

Hơn nữa tìm được Yến Hàng rồi, nên làm gì, cậu chưa nghĩ kỹ, mong muốn duy nhất của cậu chỉ là tìm được Yến Hàng mà thôi.

Cái này cũng giống như người nghiện yêu thầm, thực ra chỉ nghiện cảm giác yêu thầm ấy mà thôi.

Một khi kết quả xuất hiện, luống cuống tay chân chạy mất dép.

… Yêu thầm cái quỷ gì mà yêu thầm?

Trước cổng trường có một cái siêu thị nhỏ, vốn Sơ Nhất có hơi lo lắng, sợ không mua được chăn đệm, kết quả xuống xe thuận đường thấy ngay, phát hiện ra mình thật là quê.

Đừng nói siêu thị, ngay cả căng tin, đồ cho tân sinh viên cũng đủ loại nhãn hiệu, đủ loại giá cả.

Ngoại trừ các loại chăn ga gối, thì kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt, chậu thau, được sắp thành một bộ đầy đủ.

Cậu chọn bộ rẻ nhất, xách về ký túc xá.

Phòng ký túc 8 người, tính cả cậu mới có 5, cậu nhìn đồ vật đã đánh ký hiệu của mình vẫn đang yên vị trên giường liền thở phào nhẹ nhõm, chứ cái loại phương thức cứng đối cứng như với Mặt Không… Trương Cường lúc nãy, cậu không muốn dùng.

Dù sao cùng một phòng, còn phải ở với nhau về lâu về dài.

Thấy Sơ Nhất bước vào, mấy người trong phòng đang trò chuyện liền ngừng lại, quay ra nhìn cậu.

Loại tình huống này làm Sơ Nhất hồi hộp chết đi được, bỏ đồ trong tay lên bàn, trầm mặc một hồi lâu mới nói một câu: “Tôi tên Sơ, Sơ Nhất.”

“Hồ Bưu.” Một nam sinh vừa đen vừa béo gật đầu với cậu.

Một người khác đang dựa vào giường không nói gì, nhìn điện thoại chăm chú.

“Kia là Tô Bân.” Hồ Bưu giúp đỡ giới thiệu một chút, quay đầu nhìn Lý Tử Cường và Trương Cường, “Mấy cậu chắc gặp qua rồi?”

Trong phòng mặc dù đang nói chuyện, nhưng có vẻ bầu không khí không náo nhiệt cho lắm, mà lúc cậu bước vào, tiếng nói chuyện cũng biến mất luôn.

Sơ Nhất đem đồ mới mua mở ra, xô với chậu xếp vào tủ, lúc cầm chăn đệm lên chuẩn bị sắp xếp giường một chút thì Tô Bân liếc mắt nhìn cậu: “Cậu bị nói lắp à?”

Vấn đề này khiến Sơ Nhất có chút lúng túng, cũng đột nhiên có chút ủ rũ.

Cậu vốn cảm thấy chỉ cần thay hoàn cảnh mới, tất cả sẽ thay đổi, nhưng cậu quên mất, có vài thứ không phải muốn đổi là đổi được.

“Ừm.” Cậu đáp một tiếng, trèo lên giường.

“Lần đầu tiên gặp vật sống nói lắp,” Tô Bân nói tiếp, “Đừng truyền nhiễm cho chúng tôi.”

Sơ Nhất chống tay trên ván giường, ngây ngẩn cả người.

Cái loại cảm giác vừa tự ti vừa lúng túng lại vừa bực mình không nói rõ được này quá khó chịu, vốn vẫn muốn nhẫn nại, ý muốn cùng bạn học ở chung tốt đẹp trong nháy mắt bị ép xuống.

“Đó cũng, cũng là vấn, vấn đề,” cậu nói, “Tôi lần đầu, đầu tiên gặp vật, vật sống bị, bị ngu si.”

“Đệt,” Tô Bân nhảy xuống khỏi giường, “Tao nghe không rõ, mày nói lại lần nữa xem?”

“Cậu ấy nói mày là vật sống ngu si đó,” Lý Tử Cường cũng từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt Tô Bân, “Nghe rõ chưa?”

Lý Tử Cường rất cao, người cũng cường tráng, đứng trước Tô Bân to hơn cậu ta cả một vòng.

Tô Bân cũng là dạng nhìn người mà nói chuyện, Lý Tử Cường chờ cậu ta nói câu tiếp, cậu ta lại trầm mặc quay người cầm bàn chải, khăn mặt bước vào nhà tắm, đóng cửa rầm một cái.

“Thôi dĩ hòa vi quý.” Lý Tử Cường vỗ vỗ mạn giường Sơ Nhất, rồi lại trèo về giường mình.

“Anh Cường nói đúng đó, cùng một phòng mà, mọi người hòa hòa thuận thuận là tốt nhất, đoàn kết một chút.” Hồ Bưu nói.

Lý Tử Cường và Trương Cường cùng nhìn cậu ta.

“Hai người ai lớn ai nhỏ?” Hồ Bưu hỏi.

Vì vậy hai Cường so sinh nhật xem sao, Lý Tử Cường lớn hơn 3 tháng.

“Anh Đại Cường nói đúng đó, cùng một phòng mà, mọi người hòa hòa thuận thuận là tốt nhất,” Hồ Bưu lặp lại lần nữa, “đoàn kết một chút.”

“Cậu trí nhớ không tồi nha,” Trương Cường nói, “Một chữ không sai.”

“Anh Tiểu Cường trí nhớ cũng không tồi nha,” Hồ Bưu nói, “Nghe hai lần đã phát hiện ra.”

Mấy người đều cười ngặt nghẽo.

Lý Tử Cường chậm rãi xoay người nằm xuống: “Ngày mai chắc hẳn mọi người sẽ đến đông đủ, không biết 3 người còn lại thế nào.”

“Hình như là người bản địa.” Trương Cường nói.

“Người bản địa mà ở ký túc xá làm quái gì.” Lý Tử Cường nói.

“Chắc nhà cách xa trường,” Hồ Bưu nói, “Hơn nữa ở ký túc xá tự do hơn mà, bố mẹ không quản được.”

Bố mẹ không quản được.

Sơ Nhất sắp xếp giường chiếu xong xuôi, cũng nằm xuống, nhìn trần nhà.

Bố mẹ mình vốn không quản mà.

Sáng sớm 6h cậu đã ra khỏi nhà, đến bây giờ gần 10h tối, HLV Hà và Tiểu Lâm đều hỏi thăm tình hình của cậu, nhưng vẫn chưa nhận được điện thoại từ người  nhà.

Cậu trở mình, xoay mặt vào tưởng, mặc dù đã ngờ tới sẽ như thế, nhưng ít nhiều vẫn có chút thương tâm.

Lần đầu tiên cậu xa nhà, một mình đi học ở một thành phố xa lạ, thái độ người nhà lại làm cậu cảm thấy có lẽ mình căn bản không tồn tại.

Sau lưng hoàn toàn trống vắng.

Không gia đình, không bạn bè, chỉ có duy nhất Yến Hàng, lại đang không biết như thế nào.

Sơ Nhất đột nhiên cảm thấy viền mắt nóng lên, mũi cũng cay cay.

Cậu nhanh chóng đưa tay xoa xoa mũi.

Tô Bân sững sờ trong nhà tắm một lúc lâu, Trương Cường buồn tè, đá cửa hai lần, rút cục cậu ta mới đi ra.

“Mày táo bón à.” Trương Cường nói.

Tô Bân cười khẩy một tiếng, trở lại giường mình, nằm xuống.

Trừ cậu ta ra, tất cả những người khác đều dùng nhà tắm rất nhanh, tắm rửa cũng chỉ vài phút, Sơ Nhất rất cảm động, bình thường ở nhà, ông bà ngoại mà vào nhà vệ sinh thì cậu có khi phải đi ra nhà vệ sinh công cộng.

Rửa mặt xong cậu nằm lại về giường, lấy điện thoại di động ra.

Nhìn bức ảnh tự chụp Quán nướng Tiểu Lý hôm nay, so sánh với bức ảnh của Yến Hàng một chút, góc độ gần như giống nhau như đúc, cậu rất hài lòng, đăng lên vòng bạn bè.

Có điều để chế độ Chỉ mình tôi.

– Tìm được Quán nướng giống Tiểu Thiên ca ca.

Còn hai ngày nữa mới tới đợt học quân sự, sáng sớm mấy người trong phòng ký túc xá còn chưa ai dậy.

Sơ Nhất dậy sớm nhất, lịch trình ngày hôm nay tự cậu đã sắp xếp xong xuôi rồi, buổi sáng đi quanh trường cho quen quang cảnh, đi vòng vòng khu lân cận, buổi trưa ăn cơm xong thì đi tìm chỗ làm thuê.

Tiền của cậu sau khi mua vé tàu cùng sắm sửa đồ đạc các thứ xong đã không còn bao nhiêu, may có tiền HLV Hà cho mượn, cậu còn có thời gian đi tìm việc làm.

Cơm tối cậu định tới một hàng cơm ở đối diện Quán nướng Tiểu Lý, lúc trước xem bản đồ phát hiện ra, hàng cơm này đồ ăn rất rẻ, biển hiệu ghi cơm thịt kho 13 đồng.

Không biết đã tăng giá hay chưa.

Ăn cơm xong cậu sẽ ở phố đối diện đi quanh quanh, xem xem có thể gặp được Yến Hàng hay không.

“Đi đâu đấy?” Lý Tử Cường nằm úp sấp trên giường hỏi một câu.

“Đi dạo.” Sơ Nhất nói.

“Đi đâu dạo?” Lý Tử Cường lại hỏi.

“… Bên ngoài.” Sơ Nhất trả lời.

“Ồ.” Lý Tử Cường gật gật đầu, nằm trở về.

“Hai người này đối đáp quả thực là ví dụ kinh điển của sự phí lời.” Hồ Bưu nằm trên giường, gối đầu trên cánh tay cười nửa ngày.

“Buổi trưa về không?” Lý Tử Cường ngẫm nghĩ lại hỏi một câu.

“Không.” Sơ Nhất nói.

“Buổi tối thì sao?” Lý Tử Cường tiếp tục hỏi.

“Cậu có, có chuyện gì?” Sơ Nhất có chút bất đắc dĩ.

“Cùng nhau ăn một bữa đi,” Lý Tử Cường nói, “Sau này sẽ là anh em, không ăn uống với nhau được chút à.”

“Há,” Sơ Nhất ngẩn người, cơ bản cậu chưa có cơ hội ở chung với bạn học, cũng không biết đây có phải thủ tục nhất định phải có hay không, “Kia…”

“Chờ đông đủ mọi người đã,” Trương Cương nói, “Giờ mới có 5 người, chẳng ý nghĩa gì.”

“Anh Tiểu Cường nói rất có đạo lý.” Hồ Bưu gật đầu.

“4 người.” Lý Tử Cường liếc mắt nhìn Tô Bân đang chơi điện thoại di động.

“Vậy tôi… đi đây.” Sơ Nhất nói.

“Đi thong thả.” Lý Tử Cường ngáp một cái.

Tâm trạng Sơ Nhất hôm nay rất tốt.

Bạn học ký túc xá, ngoại trừ Tô Bân, chẳng hề khó ở chung như lúc đầu mới gặp.

Trường học rất rộng, rất nhiều cây.

Có mấy sân bóng.

Chuyên ngành sửa chữa ô tô bọn họ có riêng một mảnh sân rất rộng, còn có mấy chiếc xe cũ.

Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, không khí ẩm ướt hơn bên phía nhà cậu một chút.

Hít thở.

Biển rộng ~~~ A biển rộng ~~~ Tôi đang ở gần biển đó ~~~

Thực sự cậu nhà quê vô cùng, câu hát về biển đầu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN