Một Đồng Tiền Xu
Chương 92
Tô Bân là loại người không biết đánh nhau, cũng không có sức chống trả.
Yến Hàng đạp một cước về phía người hắn, nhưng sức của cú đạp này chẳng mang bao nhiêu lực cả, vậy mà hắn lăn thành một đoàn trên đất, nằm bất động.
“Chết rồi hả?”, Những kẻ đi theo lần lượt túm sụm lại, lần lượt nhô đầu ra nhòm ngó.
“Cú hồi nãy không làm nó chết được đâu”, Yến Hàng nói.
“Sao đây”, một người từ trên xe nhảy xuống, đi tới bên cạnh Tô Bân, khom lưng hướng về phía hắn rống lên một tiếng, “Tiền! Khi nào mày trả!”
“Tôi không có nợ tiền của các người!”, Tô Bân cũng rống lên, mang theo một chút nức nở, “Các người nhận lầm người rồi!”
“Mày có phải là Tô Bân không?”, Yến Hàng ung dung, thong thả hỏi một câu, “Khi nãy hỏi mày, mày bảo đúng rồi mà”.
Tô Bân giãy dụa nói: “Đúng là vậy, nhưng mà…”
“Trả tiền lại đây!”, Yến Hàng đá lên mông hắn.
“Các người là ai!”, Tô Bân khàn cổ họng gọi.
“Là bố mày đó”, Yến Hàng lại đạp một cước lên người hắn, “Để bố mày dạy lại mày cách làm người!”
“Nợ tiền!”, Yến Hàng đạp ở trên lưng hắn.
“Thì phải trả!”, lại đưa một chân dẫm lên cánh tay hắn.
Những lần đạp này anh có dùng chút sức, nhưng sẽ không để lại vấn đề gì quá nghiêm trọng, chủ yếu là sẽ thấy đau.
“Trong túi tôi có ví tiền!”, Tô Bân giãy dụa muốn đứng lên, “Các người đòi tiền thì tôi sẽ đưa tiền!”
“Để tao xem thử”, một gã hùng hổ đi qua, lục soạt trong túi quần Tô Bân, lấy ra được một cái ví, sau đó mở ra nhìn vào, đột nhiên gã giương tay cầm ví tiền ra quất lên đầu hắn, “Có mấy trăm đồng, mày lừa gạt ai đó!”
Tô Bân không thốt ra tiếng nào, ôm đầu.
Từ đầu Yến Hàng không có ý định gây tổn thương nghiêm trọng gì cho Tô Bân cả, vậy mà gã này đã đập tới mặt của hắn, còn đánh một cú mạnh như vậy, nhìn qua mặt mũi đều sưng lên hết rồi, trên người hắn lúc này cũng có xanh có tím, hiệu quả thị giác rất ổn. (Đánh người cũng cần kỹ thuật nha)
Như thế này cũng không khác gì mấy xã hội đen thật sự gây nên cả.
Bình thường tiếng tăm của Sơ Nhất ở trường học rất tốt, nếu như đánh Tô Bân quá nghiêm trọng, lỡ may người ta tra ra được, sợ lại gây ảnh hưởng không tốt đến em ấy.
Lần này coi như là giáo huấn, hù dọa Tô Bân một chút.
Hiện tại Tô Bân không trì trệ quá mức, chút nữa còn phải trở về trường học, rồi giải thích chuyện này nữa.
Mà giờ hắn có muốn nói cái gì cũng làm gì có chứng cứ chứ, chỉ có thể kìm nén mà thôi.
“Lần sau vay tiền thì lo mà trả”, Yến Hàng ngồi xổm bên cạnh hắn, Tô Bân nằm úp mặt xuống đất, anh túm tóc kéo đầu hắn lên hướng mặt về phía mình, “Nghe rõ chưa?”
Tô Bân không lên tiếng.
“Trả lời!”, một gã đứng kế bên đá vào eo hắn.
“… Rõ rồi”, Tô Bân nói.
“Coi như tao tha cho mày lần này”, Yến Hàng nói, “Lần sau mà còn tái phạm, tao sẽ mời mày đi ăn hải sản tươi sống”.
Những người khác xách Tô Bân dậy, rồi ném hắn lên chiếc xe điện ba bánh, Yến Hàng cũng ngồi lên theo.
Xe điện ba bánh chở hàng
Bọn họ lái xe một hồi cũng tới cổng trường học của Sơ Nhất, Yến Hàng đẩy Tô Bân xuống, bảo vệ chưa kịp tới đây, gã cầm tay lái đã vặn tay nắm xe điện lên, chiếc xe ba bánh cứ vậy mà vèo vèo lao đi mất.
“Anh Hàng”, gã cầm lái nói, “Lần này anh ra tay nhẹ như vậy, cào cào nó một chút thôi mà cũng nhờ em chở đi sao”.
“Chủ yếu là đi nhờ xe của cậu thôi”, Yến Hàng cởi khẩu trang xuống, lấy mũ chụp lên đầu gã, rồi đốt điếu thuốc ngậm vào miệng, “Tôi làm gì có sức vừa vác theo người vừa lái xe chứ, nếu không thì một mình tôi đi được rồi, cần gì phải nhờ vả cực nhọc như vậy”.
“Lái xe điện ba bánh tới đánh người”, gã nói, “Cũng chỉ có anh mới làm được”.
“Phí lời, nếu tôi bảo cậu kéo theo một hàng xe phân khối lớn đậu ở trước trường người ta để bắt người, vậy lỡ cảnh sát tra được biển số xe thì sao hả”, Yến Hàng nhìn thời gian trên di động một chút, “Chút nữa tới giao lộ thả tôi xuống chỗ đó đi”.
“Làm gì? Em còn tính đưa anh tới nhà hàng luôn đấy”, gã đưa mắt nhìn anh.
“Tối nay tôi xin nghỉ rồi”, Yến Hàng nói, “Có chút việc, cơ mà hôm nay cám ơn nhiều, ngày mai cậu tới giao hàng thì nhớ gọi cho tôi một cú, hai tụi mình ra ngoài ăn một bữa cơm”.
“Khách sáo như vậy làm gì, hai đứa mình coi như bạn tốt, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn ở đây chứ”, hắn nói, “Xưa giờ những người ở bếp sau, chỉ có mỗi anh mới giúp đỡ em mà không tính toán gì thôi”.
Yến Hàng mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn.
Hắn lái xe tới giao lộ thì dừng lại, Yến Hàng lấy áo khoác từ cái túi nhựa phía sau xe mặc lên, sau đó xuống xe, chậm rãi đi dọc theo đường lớn trở về.
Vừa đi vừa nhắn cho Sơ Nhất một tin.
– Em còn bao lâu nữa thì tan học vậy?
– Chắc là hai mươi phút nữa, Tô Bân trở về rồi, tụi em đang ở ký túc xá chuẩn bị đi xem náo nhiệt
– Tô Bân làm sao vậy?
– …. Diễn tốt thật đó, chút nữa tan lớp em gọi điện thoại cho anh nha
– Được
Yến Hàng tản bộ từ trường học đến đối diện trạm xe buýt, ghé vào tiệm trà sữa gần đó nhàn nhã ngồi chờ.
Tô Bân sưng mặt sưng mũi bị người ta ném vào cổng trường, người người lập tức vây tới xem như họp chợ.
Bảo vệ cùng với thầy Dương đưa hắn vào phòng y tế, kiểm tra đơn giản rồi băng bó lại các vết thương, sau đó đưa hắn đến văn phòng làm việc, toàn thể học sinh trong lớp sửa xe đều đuổi theo xem trò vui, lão Dương đi ra vất vả một hồi cũng đuổi mọi người về hết.
Chuyện đánh nhau trong trường học này nhiều như cơm bữa, các giáo viên ở đây nhìn nhiều lắm rồi, có lúc còn nhắm mắt làm ngơ vờ như không thấy nữa cơ.
Vây mà lần này lại là chủ nợ tới tận trường học ngang nhiên bắt cóc học sinh trong trường, còn là từ quầy bán hàng nữa, đánh xong lại chở người vứt ngay trước cổng, lần đầu tiên chứng kiến chuyện đậm chất giang hồ như thế này, nên mọi người nháo nhào lên cũng là lẽ đương nhiên.
“Chuyện của ký túc xá tụi mày, mà cũng không biết nguyên nhân là gì sao?”, có người hỏi Hồ Bưu.
“Vậy mày biết hả? Mày với nó dù gì cũng học chung với nhau hơn một năm, mày ngoại trừ biết tên nó ra, thì còn biết gì nữa à?”, Hồ Bưu hỏi.
“Ôi thôi, bây giờ tao mới biết tên của nó đó”, một người khác trả lời vô cùng thành khẩn.
Cả đám người nhất thời trở nên hớn hở.
“Thật không thể tin được”, lại có người nói, “Nó đi mượn nợ xã hội đen thật hả?”
“Chỉ biết đoán mò”, Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn hắn, lên giọng, “Mắt nào của mày thấy nó mượn nợ xã hội đen vậy, nói không chừng là vay sinh viên thôi, mà nó không trả tiền lại cho người ta, cứ vậy tin đồn bị người ta thổi phồng lên thôi”.
“Có lý”, người kia nở nụ cười.
Lão Dương quả đúng như Yến Hàng nói, ông ấy nên được đưa vào phòng thí nghiệm, để người ta tháo ra rồi lắp lại não cho ông ấy, vậy thì mới tiếp tục chỉ dạy học sinh được.
Tại quầy hàng, chủ quán và các học sinh chứng kiến phải xác nhận mọi chuyện rằng Tô Bân đúng là bị người ta đến “Đòi nợ”, thầy ấy sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời Tô Bân nói.
Tan học, mọi người cùng rủ nhau đi ăn cơm, Tô Bân ở phòng làm việc của lão Dương ẩn ẩn sự phẫn nộ cùng với bất đắc dĩ, tuy là không nghe rõ nội dung nói chuyện giữa bọn họ, nhưng lại có thể nghe được tiếng la kích động của Tô Bân.
Mấy người bọn họ cùng nhau trở về ký túc xá, Sơ Nhất đeo cặp sách chuẩn bị đi ra cửa tìm Yến Hàng.
“Quản miệng không chật”, Chu Xuân Dương nói, “Cái tội khoác lác bây giờ thì bị trừng phạt rồi”.
“Yên tâm đi”, Hồ Bưu nói, “Cơ mà lời này là mày nói tao hả?”
“Có tật thì giật mình thôi”, Chu Xuân Dương nở nụ cười.
“Miệng tao lúc cần nghiêm túc thì sẽ vô cùng nghiêm luôn nha”, Hồ Bưu nằm uỵch xuống giường, “Bây giờ tao cũng nhìn ra rồi, bên trong túc xá này, ai mà mang tâm niệm xấu xa như thằng kia, nếu không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị đòi nợ đánh cho một trận”.
“Buổi tối Sơ Nhất về lại hả?”, Lý Tử Cường hỏi một câu.
“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Sẽ mua đồ ăn, về cho chúng mày”.
“Tao sẽ chờ mày về”, Hồ Bưu vui vẻ mà nở nụ cười.
Sơ Nhất ra khỏi phòng ký túc, đi xuống lầu nhưng lại đưa mắt nhìn về phía văn phòng của lão Dương, không thấy Tô Bân, đoán chừng là vẫn còn đang ở trong phòng làm việc kia giải thích chuyện lúc nãy.
Cậu lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho Yến Hàng.
“Ra rồi hả?”, Yến Hàng nhận điện thoại hỏi một câu.
“Dạ”, Sơ Nhất cười cười, “Anh đang, đứng đâu vậy?”
“Quán trà sữa gần trạm xe buýt á”, Yến Hàng nói, “Em muốn gì không?”
“Dạ thôi, ở trường em uống, cũng nhiều rồi”, Sơ Nhất nói, “Giờ mình vào thành phố đi”.
“Được”, Yến Hàng nói, “Em tới đây đi”.
Sơ Nhất bước nhanh đến trạm xe buýt, nhìn thấy Yến Hàng đứng dựa lưng vào cột biển báo chờ cậu.
Không biết tại sao, chỉ cần thấy được Yến Hàng, khóe miệng cậu không tự chủ được mà kéo lên, không thể nào khống chế được.
“Đón xe đi nha?”, Yến Hàng cũng cười, dịu dàng nhìn cậu hỏi.
“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu.
Vì không phải cuối tuần, nên tình hình giao thông tương đối thông thoáng, đón xe rất dễ dàng, chưa đến hai phút đã có một chiếc taxi dừng lại đây.
Vừa ngồi xuống ở hàng ghế sau xong, Sơ Nhất lặng lẽ nắm lấy tay Yến Hàng.
Yến Hàng nhẹ nhàng gảy hai cái trong lòng bàn tay cậu: “Đói bụng rồi hả?”
“Giờ chưa đói”, cậu nói.
“Anh thì lại thấy đói rồi á”, Yến Hàng sờ sờ bụng, “Đi ăn hải sản tươi sống đi”.
“Được”, Sơ Nhất gật đầu, xe lái được một hồi, cậu tiến đến bên tai Yến Hàng nhỏ giọng hỏi, “Anh còn, gọi thêm người, nữa hả?”
“Anh đi một mình”, Yến Hàng nói.
“Khỉ á”, Sơ Nhất nói, “Một mình thì, sao mà hành, sự được”.
Yến Hàng nở nụ cười, ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi phía sau: “Anh gọi người ở bếp sau thôi, anh với hắn cũng quen biết khá lâu rồi, lúc vừa tới nhà hàng thì liền bắt gặp cậu ta lái xe tới”.
“Anh cứ kéo, người ta đi như vậy hả?”, Sơ Nhất hỏi.
“Rất bá đạo đúng không”, Yến Hàng cười càng hăng hơn, “Aiz, bình thường cậu ta chỉ là người chở hàng thôi”.
Sơ Nhất nhìn anh nửa ngày mới lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Lái xe tới như vậy, có bị tra ra, biển số xe không?”
“Không sao”, Yến Hàng quay đầu qua, gảy gảy một chút lên chóp mũi cậu, “Việc này qua rồi, em đừng để ý nữa, Tô Bân có về ký túc xá không?”
“Không”, Sơ Nhất nói, “Nó cứ ở văn phòng, của lão Dương suốt, không thấy đi ra”.
“Về thì lại bị các em khịa chết mất”, Yến Hàng nói.
“Đúng vậy”, Sơ Nhất suy nghĩ một chút, “Làm sao mà, anh biết được nó, rồi tìm vậy?”
“Lần trước không phải Chu Xuân Dương gửi cho em bức ảnh lúc mặc đồng phục quân sự sao”, Yến Hàng nói, “Em chỉ Tô Bân cho anh mà”.
“À”, Sơ Nhất có chút giật mình, “Anh nhớ lâu thật đó nha?”
“Người khác thì chắc anh không nhớ nổi đâu”, Yến Hàng nói, “Cơ mà cái kiểu tóc hói đầu như ông già của nó khiến anh cảm thấy cực kỳ ấn tượng luôn á”
“… Nó không, không bị trọc”, Sơ Nhất nói.
Yến Hàng mỉm cười: “Há, sau này sẽ trọc thôi”.
“Hôm nay em, không muốn đụng tới nó”, Sơ Nhất đưa mắt nhìn vào anh, đột nhiên có chút suy nghĩ đáng sợ, “Anh sẽ không, tự nhiên xách cây, vào tìm nó đó chứ?”
“Làm gì có chuyện đó, anh đâu có biết tụi em học ở phòng nào đâu chứ”, Yến Hàng chậc một tiếng, “Quá coi thường anh rồi, buổi chiều các em có tiết thể dục mà, loại người khó gần như nó, đều có một điểm giống nhau đó là không tham gia bất kỳ hoạt động nào cả, mà chắc chắn cũng sẽ không cố ý trốn tránh, bởi vì nó phải khiến giáo viên thấy rằng nó không trốn học, anh đi lượn một vòng thì nhất định sẽ bắt gặp được thôi”.
“… À”, Sơ Nhất không biết nên nói lại như thế nào nữa.
“Đừng lo”, Yến Hàng đặt tay lên đùi cậu chà xát, “Anh cũng không liều tới mức đó đâu”.
“Ừm”, Sơ Nhất cười cười, ngẫm lại liền quay đầu nhìn anh, “Vậy tại sao, cũng không nói trước, với em tiếng nào hả?”
“Sợ em không cho anh đi á”, Yến Hàng nói, “Cơ mà, em không vui hả?”
“Không phải”, Sơ Nhất lắc đầu, “Chỉ là, quá bất ngờ thôi”.
“Anh tùy tiện quen rồi, có một số việc không nhịn được”, Yến Hàng nói, “Việc này em lại không biết nên giải quyết thế nào, nên chỉ có anh mới giải quyết được thôi”.
Sơ Nhất nắm chặt tay anh.
Yến Hàng hỏi cậu có phải không vui không, khiến cậu rất giật mình.
Không phải cậu không vui, mà câu hỏi này của Yến Hàng, lại làm cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp được anh, cũng nhớ lại câu nói đầu tiên mà Yến Hàng nói.
“Bắt đầu từ hôm nay, tao bảo kê thằng nhóc này”.
Đến bây giờ cậu vẫn nhớ được cảm nhận của bản thân mình lúc nghe được câu nói ấy.
Dù là với ai, ở bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng đều xem câu nói này như là hoang tưởng thời kỳ cuối của tuổi dậy thì vậy.
Nhưng trong nháy mắt đó, Yến Hàng cứ vậy mà từ trên trời giáng xuống… Như một tên thần kinh, vừa phát sóng trực tiếp mà cứu cậu ra khỏi ẩu đả.
Căn bản cậu không xem câu nói ấy là lời nói thật, vậy mà không ngờ mãi cho đến bây giờ, Yến Hàng lại không nuốt lấy một lời nào cả.
Tao bảo kê thằng nhóc này.
Vẫn chở che cho cậu.
Sơ Nhất mỗi lần nghĩ tới đây, đều cảm thấy được mình không hổ là chó, vận may tốt đến như vậy, đụng phải một người như Yến Hàng.
Ở trong mắt cậu, người này không có bất kỳ khuyết điểm nào cả.
Lại ngẫm nghĩ kỹ càng một chút, vẫn không giải thích được cảm giác cực kỳ vi diệu này.
Cậu muốn trở thành một người như Yến Hàng, hi vọng khi Yến Hàng nhớ tới mình, cũng có cùng cảm giác như khi cậu nhớ tới anh.
“Buồn bực than thở gì đó?”, Yến Hàng nhẹ giọng hỏi.
“Hả?”, Sơ Nhất ngẩn người, “Em không than thở, thở dài mà”,
“… Thở dài mà em cũng không biết hả?”, Yến Hàng nhìn cậu, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì, gì hết á”, Sơ Nhất có chút không tiện mở lời.
Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm một chút, không nói nữa.
Sau khi đến nội thành, cậu cùng Yến Hàng xuống xe chậm rãi tản bộ đến quán ăn địa phương, Sơ Nhất không nhịn được thấp giọng hỏi một câu: “Yến Hàng, anh sẽ không cảm thấy, cảm thấy là em rất vô dụng đúng không?”
“Hả?”, Yến Hàng xoay mặt nhìn cậu, “Cái gì cơ?”
“Em không, không phải vô dụng đúng không?” Sơ Nhất lại hỏi một lần nữa.
Thật ra cậu không tính hỏi ra đâu, nếu lỡ như Yến Hàng nói mình là một chú cún vô dụng thật, vậy thì sẽ vô cùng mất mặt luôn mất, cơ mà nếu như không hỏi, cậu sợ Yến Hàng sẽ cảm thấy bản thân mình đối với chuyện của Tô Bân không hề có chút vui vẻ nào thì lại không được.
Nếu cứ phải đắn đo so sánh như thế, cậu thà nghe Yến Hàng nói mình vô dụng vậy.
“Ai nói em vô dụng chứ?”, Yến Hàng lập tức bày ra biểu tình rất khó chịu, “Thầy của em nói hả? Dám nói như vậy à!”
“Không không”, Sơ Nhất nhanh chóng vung vung tay, “Ở trường, trường học không ai, dám nói em, vô dụng cả”.
“… Ha”, Yến Hàng nở nụ cười, “Cũng thật là, một người chuyên nghiệp, thành tích lại trâu bò như vậy, chỉ có hai tính từ này mới có thể đánh giá được em, vậy mà còn có người dám nói em vô dụng á?”
“Anh á”, Sơ Nhất nói.
“Cút”, Yến Hàng nhìn cậu, “Con mẹ nó, anh nói em vô dụng khi nào hả?”
“Lý trí nói…” Sơ Nhất nói.
“Em muốn đánh nhau đúng không?”, Yến Hàng nói.
“Chưa hề, nghĩ vậy thật hả?”, Sơ Nhất nói hết lời.
“Em không bị gì đó chứ?”, Yến Hàng dừng bước, quay người nhìn cậu, tỉ mỉ quan sát mặt Sơ Nhất, xem xét nửa ngày mới nhíu nhíu mày, “Tại sao em lại cho rằng anh cảm thấy em vô dụng vậy?”
“Chẳng phải, anh hay gọi em là, là…”, Sơ Nhất nhíu mày, không biết phải nói như thế nào.
“Là cún hả”, Yến Hàng vỗ vỗ mặt cậu, “Em đối với anh đương nhiên là đặc biệt rồi”.
Sơ Nhất nhìn anh không lên tiếng.
“Thật ra thì”, Yến Hàng thở dài, nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng nói, “Anh gọi em là cún ngốc, đúng là ngốc thật này, nhưng mà không phải loại chó đất đó”.
“Vậy em là, loại gì chứ?”, Sơ Nhất hỏi.
“Chắc là chó chăn cừu á”, Yến Hàng nói, “Lúc thường không cảm thấy có ích lợi gì, cũng chỉ là để xoa xoa vuốt vuốt thôi, nhưng mà khi nhìn thấy thì lại an tâm vô cùng, bởi vì em biết đó, dù em đi đâu nó cũng sẽ đi theo em, nếu có nguy hiểm gì thì nó nhất định sẽ nhào ra trước để cắn”.
Sơ Nhất cười cười.
“Em cũng biết được rằng, trong thời điểm em mất khống chế, nó sẽ là thứ kéo em bình tĩnh trở lại”, Yến Hàng nói, “Là một chú cún ngốc rất đáng tin cậy, dù là những lúc ngốc nghếch, anh đều thích vô cùng”.
“Có thật không?”, Sơ Nhất hỏi.
“Thật”, Yến Hàng nhìn những người đi đường bên cạnh, khoác cánh tay lên trên vai cậu, đẩy cậu tiếp tục đi về phía trước, “Lần sau đừng ép anh phải nói những lời như vậy trong lúc đi bộ nữa nha, chẳng ăn nhập gì cả”.
“Ò”, Sơ Nhất nở nụ cười.
Yến Hàng nhéo lên vành tai của cậu.
Đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm Sơ Nhất, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sơ Nhất hiện tại so với trước kia, đã sắp làm cho người khác không có cách nào liên hệ với bản thân cậu khi xưa được nữa rồi, dù đã mười mấy năm trôi qua, loại tự ti kia không phải trong vòng một năm, hai năm, ba năm, năm năm là có thể biến mất được.
Thỉnh thoảng bản thân cậu sẽ có những lúc cảm thấy mọi chuyện cứ hư hư ảo ảo, lập trường bị lung lay, Sơ Nhất sẽ lập tức muốn phủ nhận bản thân mình, lại rơi vào trầm mặc.
E rằng cả đời này của hai người bọn họ cũng sẽ không thật sự khiến nó biến mất hoàn toàn được.
Thế nhưng có một việc là.
Yến Hàng cho cậu cảm giác an toàn.
Yến Hàng cho cậu sự khẳng định.
Đây là qui luật tự nhiên của cuộc đời, không ai trên thế giới này thật sự hoàn hảo cả… Chỉ là vừa vặn thích hợp với nhau.
Kỳ thực tối nay Sơ Nhất không tình nguyện trở về ký túc xá một chút nào, cậu rất muốn nhờ chim bồ câu đưa đống đồ ăn khuya này về cho bọn Chu Xuân Dương, nhưng mà Tô Bân vừa mới bị người ta đánh, cậu không muốn lão Dương nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào đối với mình, cũng không muốn lại bị người ta tra hỏi lý do ban đêm không quay về ký túc xá nữa, lưỡng lự một hồi, cậu đành mang theo một túi đầy đồ nướng trở về trường học.
“Tô Bân nói cái gì cũng kệ nó”, Yến Hàng nói, “Em cứ đáp không biết là được, cho nó tức chết”.
“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu.
Sau khi nhìn xe taxi lái đi, cậu mới quay người tiến vào trường học.
Mỗi lần phải chào từ biệt như thế này, cậu đều không thích ứng được, lúc nào cũng là cảm giác lưu luyến, nhiều lúc cậu nghĩ rằng, nếu như năm mươi năm nữa vẫn cứ như thế này, vậy thì cậu chắc chắn vẫn sẽ nhìn theo tới cùng, không hề có một chút cảm nhận khác lạ nào.
Trở lại ký túc xá, cậu đẩy cửa bước vào, Hồ Bưu liền sáp tới: “Cẩu ca! Tao đang sợ mày sẽ không trở lại đấy!”
“Tội vậy luôn”, Sơ Nhất đưa những túi đang xách trên tay đưa cho hắn.
“Đây đây”, Hồ Bưu tiếp nhận túi, “Tao thành tâm tiếp nhận đồ ăn của mày”.
“Mù chữ”, Chu Xuân Dương ngồi ở trên ghế, sải đôi chân dài phóng khoáng gác lên bàn, tựa lưng vào ghế chơi điện thoại.
“Nhích chân chút đê”, Hồ Bưu nói, “Sao lại nói tao mù chữ chứ”.
Chu Xuân Dương thu chân lại: “Sơ Nhất mắng mày đó”.
“Mắng tao?”, Hồ Bưu ngẩn người, quay đầu nhìn Sơ Nhất, “Mày mắng tao á?”
“À ừ”, Sơ Nhất cười cười.
“Mắng… Ai mắng thì cứ mắng, chửi thì cứ chửi đi, có ăn là được rồi”, Hồ Bưu vung tay lên, lấy hộp đồ nướng ra để lên bàn.
Mấy người trong ký túc ném điện thoại qua một bên, đồng loạt vây qua đây, Ngô Húc chà xát tay: “Nhiều đồ phong phú ghê, không hổ là là bạn tốt, ông đây nguyện bu chân mày cả đời”.
Một đám người nhao nhao vừa ăn vừa nói chuyện sôi nổi, Sơ Nhất liếc mắt nhìn về phía Tô Bân bên kia.
Từ lúc cậu tiến vào đến bây giờ, Tô Bân vẫn cứ ngồi yên trên giường, không chơi điện thoại, cũng không nằm, mà cũng không thốt ra tiếng nào cả… Đương nhiên bình thường hắn cũng không nói chuyện gì, cứ đanh mặt nhìn qua đây, vẻ mặt cứ như là đang kháng nghị bị người ta ép hắn ngồi xuống đây ăn chung vậy.
“Đừng để ý tới nó làm gì”, Trương Cường nhỏ giọng nói, “Cơm nước xong lúc trở về đã như vậy rồi, không động tới cái gì hết”.
“Hơn hai tiếng rồi”, Hồ Bưu nói, “Chút nữa nó ngồi thiền xong, không phải chúng ta nên qua quỳ lạy nó đâu ha?”
“Qua đó hành lễ liền đi”, Chu Xuân Dương nói, “Không cần phải chắp tay đứng lạy đâu, mày qua quỳ luôn được rồi á”.
Mấy người bọn họ cười vui vẻ nửa ngày.
Thật ra Sơ Nhất vô cùng bội phục Tô Bân, trước đây cậu cũng hay ra bờ sông ngẩn người, mà ngồi yên không nhúc nhích, lưng kiên trì thẳng tắp trong nhiều giờ như vậy thì cậu làm không lại, sau lưng với eo sẽ bị chuột rút mất.
Bọn họ ăn đồ nướng xong, Sơ Nhất đi dọn các túi đồ ăn lại, chuẩn bị qua giường lấy quần áo mới rồi đi tắm, tay mới vừa nắm lấy lan can giường, chân còn chưa kịp nhấc lên, Tô Bân đột nhiên nhảy vọt qua, bước nhanh hai bước tới trước mặt cậu.
Tốc độ cực kỳ nhanh, này hẳn là muốn vung một đấm tới, Sơ Nhất cảm giác mình không thoát nổi cú đánh này, cậu hoàn toàn không nghĩ tới tảng đá này đột nhiên xông lại đây.
Nhưng Tô Bân không hề động thủ, lúc này đây, hắn còn rất tỉnh táo.
“Sơ Nhất”, hắn trừng hai mắt, “Mày đúng là chỉ có như vậy”.
“Hả?”, Sơ Nhất nhìn hắn.
“Đồ rùa đen rụt đầu*!”, Tô Bân nói, “Mày là con rùa đen rụt đầu! Có bản lĩnh thì tự mình tới tìm tao đây nè!”
*”Rùa đen rụt đầu” chắc chỉ nhát gan á, tương tự với “lối sống trong bao” của Bê – li – cốp trong sách ngữ văn 12, google để biết thêm chi tiết nha mn
“Tìm mày làm gì?”, Sơ Nhất quay người nhìn hắn.
“Muốn đánh tao thì tự mà mò tới tìm tao đi! Chỉ biết cậy nhờ người khác đến đánh! Không ai ra mặt giúp mày, thì mày chỉ là hạng tôm tép thôi!”, Tô Bân có chút kích động, nước bọt văng tung toé.
Sơ Nhất vội lui về phía sau, lau mặt: “Vì cái gì, mà tao lại phải đánh mày chứ?”
Lời Tô Bân nói làm cho cậu vô cùng khó chịu, cực kỳ khó chịu, vốn lửa giận của cậu đối với Tô Bân đã vơi đi không ít, Yến Hàng cũng đã thay cậu xả giận rồi, mà câu nói này trong nháy mắt khiến ngọn lửa ấy của cậu bị đốt lên thêm một lần nữa.
“Mày giả ngu cái đéo gì!”, Tô Bân chỉ vào cậu, “Không phải mày bức bối về chuyện tao nói với lão Dương lắm à! Có bản lĩnh thì tự mình tìm tao mà nói chuyện nè! Tự mình đánh tao nè!”
“Aiz!”, Chu Xuân Dương ở bên cạnh vỗ mạnh lên bàn một cái, “Tao đệt? Vậy thằng khốn đi đâm sau lưng nó là mày thật à?”
“Là tao đấy! Thì sao nào! Giả ngu cái đéo!”, Tô Bân nói, “Đánh tao đi! Mày có bản lĩnh thì đánh tao đi!”
Sơ Nhất bất động vài giây đồng hồ, sau đó quyết định tiếp nhận lời mời của Tô Bân.
Cậu nhanh chóng lượn tới sau gáy Tô Bân, đột nhiên đẩy về phía trước.
Mặt Tô Bân trực tiếp bị cậu nện lên thanh chắn sắt của giường trên, cạch một tiếng.
Lúc cậu buông tay ra, Tô Bân như bị tua chậm lại, chậm rãi ngã ngồi ở băng ghế phía sau, máu mũi chảy ra.
“A, chảy máu mũi rồi”, Trương Cường nói, “Tô Bân mày không sao chứ? Hôm nay bị đòi nợ đánh xong không phải đi tới phòng y tế rồi sao? Tại sao lại chảy máu mũi rồi?”
Tô Bân không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
“Tao không muốn nói gì, với mày cả”, Sơ Nhất khom lưng tiến đến trước mặt hắn, gặng từng câu từng chữ nói, “Mày nghe không hiểu, tiếng người à?”
Tô Bân trầm mặc.
“Tao dù không có bản lĩnh”, Sơ Nhất nói, “Cũng có thể quăng mày, văng xa tận một con đường”.
Lời nói vừa rồi như kéo Tô Bân về với thực tại, liếc mắt nhìn cậu.
“Mày có đâm sau lưng tao, cũng chỉ vô dụng thôi, có cho mày mười năm đi nữa thì”, Sơ Nhất chỉ chỉ dưới chân, “Mày cũng chỉ ở đó là cùng”.
Nói xong câu đó, toàn bộ người trong ký túc xá đều yên lặng.
Gió vừa lúc này thổi qua ban công, trán cậu vẫn luôn xung huyết bây giờ mới bắt đầu dịu đi.
Cậu dựa mình vào lan can, trong lòng có chút hoảng hốt.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thốt ra một câu như thế, tuy rằng toàn bộ đều là lời nói lúc tức giận, nhưng cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Phía sau cửa ký túc xá vang lên một tiếng, cậu quay đầu lại, Chu Xuân Dương đi ra.
“Cẩu ca”, Chu Xuân Dương chắp tay đến trước mặt cậu.
Sơ Nhất ngẩn người, đây là lần đầu tiên Chu Xuân Dương gọi như vậy với cậu.
“Hôm nay mày ngầu thật đó”, Chu Xuân Dương nói, “Không, phải là ngầu nhân hai mới đúng”.
“Cút”, Sơ Nhất cười cười.
“Nói hay lắm”, Chu Xuân Dương tiến tới, dựa vào lan can rồi châm lên một điếu thuốc, “Tao cứ tưởng là với tính cách này của mày, cả đời này sẽ không nói ra được một câu hay như vậy đâu”.
“Ừm”, Sơ Nhất đáp một tiếng, “Tao cũng, tưởng vậy”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!