Một Đồng Tiền Xu
Chương 93
Không nghĩ tới rằng Tô Bân sẽ hành động như vậy, cũng không biết lý do gì khiến hắn nỗ lực gây sự tới mức đó, cơ mà cú va chạm khi nãy cũng khiến mặt hắn xanh xanh tím tím một hồi rồi, nếu cứ không biết trước sau như khi nãy, hắn cũng chỉ tự rước họa vào thân thôi.
Sau sự việc lần đó, Tô Bân đã trở về trạng thái như trước đây, những thương tổn trên mặt hắn cũng đã lặn đi rất nhiều, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
E rằng đối với hắn mà nói, vẫn có thắng lợi, dù sao đề cử của Sơ Nhất cũng đã bị hủy bỏ, không hơn không kém, coi như chính hắn cũng sẽ không được đề cử, bây giờ xem như là bằng nhau rồi, sẽ có những người dễ dàng thỏa mãn như vậy đó, một là chỉ có mỗi bản thân mình có, hai là tất cả mọi người đều không có.
Sơ Nhất vốn không có cảm giác gì, thật ra cậu chẳng để tâm chuyện đề cử này bao nhiêu, rồi cũng ra trường thôi mà.
Đối với cậu mà nói, khoảng thời gian này ở năm trước thật sự vô cùng bận rộn.
Chị Hương bảo muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, nên đã chuyển nhượng quán cà phê cho người khác, vì vậy Sơ Nhất đã biến thành người thất nghiệp thật sự, thu nhập sau này biến thành con số 0.
Việc này so với không được đề cử còn nghiêm trọng hơn cả, chưa nói tới việc cậu cùng Yến Hàng có ý định sẽ mua xe mới tốt hơn, thì chuyện đóng năm học phí sang năm cùng các loại phí sinh hoạt sau này, tất cả đều là vấn đề nan giải cùng cực.
Vẫn có thể đóng được, thế nhưng cũng không thể đóng toàn bộ, như vậy thì sẽ chẳng còn gì trong tay cả.
Sơ Nhất lướt trong vòng bạn bè, không hiểu tại sao bây giờ cậu mới nhận thức được vòng bạn bè của mình toàn là người lạ, còn có những chị gái đã tốt nghiệp rồi, cậu thấy trong đây có những hội nhóm tuyển sinh khá hay ho.
Cậu suy nghĩ không biết có nên vào đây hỏi thăm tìm việc có hợp lý hay không.
Thế nhưng nửa tháng nay, cậu liên lạc với một số trong đó, không phải người ta đã tìm được người, mà vấn đề đó là họ không nhận làm buổi tối, Sơ Nhất lại chỉ rảnh lúc đó mà thôi.
Sơ Nhất cảm giác bây giờ thật giống với lúc cậu đi tìm hết tất cả chi nhánh của tiệm Thiên Công vậy, có khi còn hiếm hơn nhiều.
Cậu thở dài.
“Anh có thể cho em mượn tiền”, Yến Hàng ở bên cạnh vừa chơi game vừa nói, “Có ghi giấy nợ, sang năm đi thực tập từng đợt rồi đưa lại anh là được”.
“Bây giờ em, vẫn còn tiền”, Sơ Nhất nói, “Em muốn chuẩn, chuẩn bị tốt một chút”.
“Đoạn thời gian ngắn ngủi như thế này khó xin được việc làm tốt lắm, nếu em cứ gấp gáp như vậy, chi bằng ngày mai suy nghĩ tới việc xách tô ra ngồi trước cửa xin cơm đi”, Yến Hàng chậc một tiếng.
“Tiệm trà sữa kia”, Sơ Nhất chỉ chỉ điện thoại di động, “Đúng rồi, không phải rất tốt sao?”
“Em muốn xin việc ở tiệm trà sữa à?”, Yến Hàng tạm dừng chơi game, nhìn cậu, “Bán trà sữa?”
“Dạ”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Xin việc, chắc cũng không, khó đâu ha?”
“… Ừ, chỉ cần lanh lẹ là học được nhanh thôi”, Yến Hàng quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Chỉ là anh cảm thấy không quen lắm”.
“Sao vậy ạ?”, Sơ Nhất hỏi.
“Anh cảm thấy em với một thân đầy dầu máy thì thích hợp hơn”, Yến Hàng cười cười.
“Thời kì, khó khăn mà anh”, Sơ Nhất nói, “Em cũng muốn, làm thợ sửa chữa lắm chứ bộ, nhưng mà người ta, ai cũng cần người, giỏi cả”.
“Vậy em muốn xin vào quán nào?”, Yến Hàng hỏi.
“Tiệm của Bối Mai làm, được không nhỉ? Mấy ngày này”, Sơ Nhất nói, “Em sẽ đi hỏi thăm một chút”.
“Tiểu Bối Mai à?”, Yến Hàng chà chà hai tiếng, “Em hỏi thử đi, để xem em ấy còn để ý tới em nữa không, lúc trước người ta nhắn tin cho em, em trực tiếp chặn đứng mọi ý định làm quen của họ, khiến em ấy chẳng thể nói lại được gì nữa mà…”
“Cô ấy là người, cực kỳ tốt”, Sơ Nhất nói.
– Cậu đăng tin tuyển nhân viên đúng không? Mình chỉ có thời gian rảnh buổi chiều sau lúc tan học ở trường thôi, mình xin làm giờ đó được không?
Sơ Nhất mở ra đoạn hội thoại của mình với Bối Mai, đây là đoạn tin dài nhất từ lúc cậu và cô ấy thêm bạn bè tới giờ, cậu nhìn còn thấy có chút không được tự nhiên.
Bối Mai không trả lời tin nhắn của cậu, cậu chờ được một phút rồi quay đầu nhìn Yến Hàng: “Làm sao bây giờ”.
Yến Hàng không lên tiếng, cười vô cùng hăng hái.
“Cười nữa đánh, anh giờ đó”, Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười đến độ ngã xuống ghế salon: “Nghĩ kỹ lại thì em giống mèo thật”.
“Vậy thì là, một chú mèo đáng yêu”, Sơ Nhất ngồi không nhúc nhích.
Qua mấy phút, điện thoại vang lên một tiếng, có thông báo mới.
Cậu nhanh chóng cầm lên nhìn một chút, là tin hồi âm của Bối Mai.
“Buổi tối cũng được nha, từ năm giờ đến mười giờ, cậu muốn làm thật sao? Tiệm này cách trường học các cậu cũng không tính là quá xa, đại khái đi xe công cộng vẫn phải mất một giờ đồng hồ lận”.
“Xin được rồi!”, Sơ Nhất lấy điện thoại quơ quơ trước mặt Yến Hàng.
“Vậy đi đi”, Yến Hàng nói, “Nói chứ nếu em cứ không tìm được chỗ làm, anh thấy em như muốn điên lên vậy”.
Sơ Nhất cười hắc hắc hai tiếng.
– Thời gian không thành vấn đề, thế nhưng mình chưa từng làm trà sữa bao giờ, vậy có được không?
– Để mình dạy cậu cho, mình cũng làm ca tối đó, nếu cậu tới làm, vậy thì sau này tụi mình là đồng sự rồi đấy
“Ai ôi xem kìa xem kìa…”, Yến Hàng không biết ngồi ở phía sau cậu lén đọc tin nhắn từ bao giờ, “Sau này tụi mình là đồng sự rồi đấy”.
“Anh có phiền không chứ”, Sơ Nhất cười quay đầu nhìn anh.
“Phiền muốn chết luôn”, Yến Hàng nằm lại trên ghế salon, “Cún con của nhà ta, ai nhìn cũng muốn sờ, còn muốn bắt đi, đúng là khó lòng phòng bị mà”.
“Em còn chưa, nhắc tới chị gái trên xe, lần trước đâu đấy”, Sơ Nhất nói, “Chị ta không phải, ngày nào cũng bám theo, anh đi”.
“Phải”, Yến Hàng nở nụ cười, “Chịu thôi, anh cũng đâu thể làm gì được”.
“Anh với đồng sự, nói nói cười cười, vui vẻ với nhau”, Sơ Nhất vừa trả lời lại Bối Mai vừa nói, “Em còn chưa ăn, dấm chua đó nha”.
“Em muốn ăn dấm thì cứ ăn, anh sẽ không cản em đâu”, Yến Hàng nói.
“Em cứ không muốn ăn vậy đó, cho anh tức chết”, Sơ Nhất nói.
“Em đúng là đói đòn thiệt đó”, Yến Hàng đá cậu một cước.
Bối Mai vẫn nhiệt tình như trước, lúc trước Sơ Nhất tán gẫu với cô cũng không mấy nhiệt tình, cô ấy lại không để tâm một chút nào, Sơ Nhất nói muốn xin vào tiệm trà sữa, nàng lập tức giúp cậu liên lạc.
Yến Hàng làm bốn cái bánh nhân kem nhỏ, đặt vào một cái hộp xinh xắn đưa cho Sơ Nhất mang theo, tặng cho Bối Mai ngỏ ý cảm ơn.
Sơ Nhất cầm theo hộp bánh đến điểm hẹn từ trước với Bối Mai, Bối Mai vừa nhìn thấy liền nở nụ cười: “Cái này nhất định là đưa tôi rồi”.
“Ừm”, Sơ Nhất đưa hộp bánh cho cô nàng, “Bạn của tôi làm, bánh nhân kem đó”.
“Có thật không?”, Bối Mai ánh mắt lập tức sáng lên, “Tôi thích ăn bánh này lắm, cực kỳ thích luôn!”
“Ồ”, Sơ Nhất đáp một tiếng.
“Cái hộp cũng thật là đáng yêu, tôi muốn giữ lại”, Bối Mai mở hộp ra, nhìn vào bên trong thấy được bốn cái bánh nhân kem nhỏ nhắn, cô hô lên, “Thơm quá! Làm được cái này cũng quá giỏi rồi!”
“Cậu thật, nể tình”, Sơ Nhất nói từ tận đáy lòng, tính cách này của Bối Mai, hẳn là rất nhiều người yêu thích cô ấy, đối với ai cũng đều thân thiện.
“Mấy cái bánh này là bạn cậu làm thật hả?”, Bối Mai cầm một cái vừa ăn vừa hỏi.
“Ừm”, Sơ Nhất gật đầu.
“Là… Anh đẹp trai đi dạo cùng với cậu hôm đó sao?”, Bối Mai lại hỏi.
“Ừm”, Sơ Nhất tiếp tục gật đầu.
“A, không nghĩ tới nha”, Bối Mai cảm thán, “Người gì lớn lên đẹp trai như vậy, còn biết làm đồ ăn ngon nữa!”
Lượng ăn của Bối Mai làm Sơ Nhất có chút giật mình, cậu cảm giác rất nhiều cô gái đều chỉ là ăn một miếng bánh quy nhỏ thôi cũng đã đứng ngồi không yên rồi, vậy mà Bối Mai bình chân như vại đứng giới thiệu sơ lượt những đồ trong cửa tiệm cho cậu, bốn cái bánh nhân kem đều ăn sạch sành sanh cả rồi.
“Đi thôi, vào trong đi, trước đó tôi đã nói với chủ tiệm rồi”, Bối Mai đem cái hộp nhỏ cất vào túi đeo của mình, “Cậu không cần lo lắng đâu, cơ bản cũng chỉ đến gặp mặt thôi, cậu thật thà như vậy, chị ấy cầu xin đủ kiểu cũng không tuyển được nhân viên đẹp trai thật thà như cậu đâu”
“Ồ”, Sơ Nhất cười cười.
Chủ tiệm là một chị gái, nhìn qua thì thấy tuổi cũng xấp xỉ Bối Mai, lúc nhìn thấy Sơ Nhất, chị cười rất vui vẻ: “Bối Mai nói là một cậu đẹp trai thật thà, chị còn không tin đấy, không nghĩ tới thực sự đúng vậy nha”.
“Chào chị ạ”, Sơ Nhất nói.
“Chào em chào em”, chị chủ đưa tay ra, “Hoan nghênh gia nhập vào tiệm của chúng ta”.
“Em là Sơ Nhất”, Sơ Nhất bắt tay với chị, “Em không có, kinh nghiệm…”
“Không sao cả, học hai ngày là được, không khó đâu”, chị chủ chỉ chỉ các loại chai, dụng cụ dùng để pha trong tiệm, “Trên mặt đều có viết chữ hết đó, để Bối Mai dạy cho em”.
“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu.
Diện tích của cửa hàng trà sữa này không lớn lắm, sát mặt đường đều là các loại cửa hàng buôn bán, bên cạnh quán đều là những tiệm ăn uống kiểu như thế này, dưới mái che là những cái bàn dành cho khách, thế nhưng bây giờ trời cũng đã dịu đi, vậy mà khách hàng đều ở trong tiệm cả, cảnh tượng đặc biệt náo nhiệt.
Đến năm giờ chính là ca của Bối Mai và cậu, còn có một chị gái khác tên là Tiểu Kỳ đang làm việc vô cùng bận rộn.
Bây giờ Sơ Nhất chưa thể pha chế, trước hết đứng tại quầy thu ngân in giấy tính tiền.
Việc này cậu không cần phải được hướng dẫn nữa, máy tính tiền này so với máy ở tiệm cà phê cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, xem vài lần là đã có thể thao tác dễ dàng.
Vừa bắt đầu người vào quán vẫn không tính là quá nhiều, nhưng sau khi qua giờ cơm tối, người đi dạo phố đã đông lên, cậu cảm thấy có chút luống cuống tay chân.
“Cậu khoan hãy vội giúp chúng tôi làm gì”, Bối Mai nói, “Cậu cứ nhìn chúng tôi làm cái đã, cái nào không hiểu thì cứ hỏi, tôi sẽ giúp cậu”.
“Được”, Sơ Nhất thu tiền xong liền quay người nhìn chằm chằm Bối Mai và Tiểu Kỳ.
Bối Mai hẳn đã làm trong thời gian dài, động tác rất nhuần nhuyễn, một bên làm trà sữa, một bên nói cho cậu biết tỉ lệ pha chế các loại trà sữa.
Sơ Nhất không biết có phải do hiện tại cậu học cái gì cũng đều liên quan đến chuyện kiếm tiền hay không, mà dù bất kể là ở trường học hay là đi làm công, cậu đều ghi nhớ cực kỳ rõ ràng những thứ như thế này, so với lúc học sơ trung trước đây hiệu suất ghi nhớ cực kỳ nhanh, cực kỳ kỹ lưỡng.
Trước kia thầy giáo nói cậu dốt nát, cậu cảm thấy đúng là không thể cãi được.
Lượng công việc của tiệm trà sữa so với quán cà phê đúng là lớn hơn nhiều, hơn chín giờ người mới bắt đầu vơi dần.
Sơ Nhất thử đi làm một chén bá tước, được Bối Mai hướng dẫn, thành phẩm làm được nhìn cũng rất ra dáng.
“Cậu thông minh thật đấy”, Bối Mai nói, “Chưa dạy kỹ càng bao nhiêu mà đã làm ra được như vậy rồi”.
“Cậu quá, quá khen rồi”, Sơ Nhất nói.
“Lúc tôi vừa tới đây làm, chị Tiểu Kỳ dạy làm món này cũng phải tốn kha khá thời gian đấy”, Bối Mai nói, “Cũng không có cách nào khác nữa”.
“Em là cái đồ não cá vàng”, Tiểu Kỳ cười nói.
Có khách vào, Sơ Nhất lại trở về quầy thu ngân, hai vị khách này thanh toán bằng cách quét mã, đang đà hưng trí, cậu đang muốn đi qua giúp đỡ pha trà sữa, lại có người đứng trước quầy thu tiền.
“Cho tôi một ly trà sữa trân châu đường đen”.
Sơ Nhất thuần thục bấm bấm máy tính tiền, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Em trả tiền”, Yến Hàng chống tay lên bàn cười với cậu.
Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra, một bên quét mã, một bên khống chế khóe miệng cười như muốn tới mang tai của chính mình: “Anh sao lại, không biết điều vậy hả”.
“Anh đi đây”, Yến Hàng chậc một tiếng.
“Ngồi đây uống đi”, Sơ Nhất cười nói, “Em phục vụ cho anh”.
“Này!”, Bối Mai quay đầu thấy được Yến Hàng, có chút vui mừng vẫy vẫy tay, “Anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi”.
“Đã lâu không gặp”, Yến Hàng cười cười.
“Cám ơn bánh nhân kem của anh nha, ăn cực kỳ ngon luôn!”, Bối Mai nói.
“Có bánh nhân kem à?”, Tiểu Kỳ lập tức quay đầu, “Em vậy mà không chia cho chị hả?”
“Do em đói bụng nên ăn hết khi nãy luôn rồi”, Bối Mai nở nụ cười, “Ngày mai em mua cho chị nha”.
“Thích ăn thì tôi làm tiếp rồi đưa Sơ Nhất mang tới là được”, Yến Hàng nói, “Cũng không khó khăn gì”.
“Thật hả?”, Bối Mai đi tới, “Vậy thì tốt quá rồi”.
“Tôi đi làm, trà sữa”, Sơ Nhất đi tới chỗ pha chế.
“Để chị chỉ cho em”, Tiểu Kỳ đưa mắt nhìn qua bên kia, Bối Mai nói hai câu cùng với Yến Hàng, sau đó anh đi qua quầy thu ngân, Yến Hàng rất hứng thú chống tay lên bàn nhìn hai người bọn họ.
“Được”, Sơ Nhất gật gật đầu.
Lúc Tiểu Kỳ hướng dẫn, cơ bản Sơ Nhất không làm sai bước nào, mang ra ly trà sữa mà Yến Hàng yêu cầu.
“Trà sữa trân châu đây”, Sơ Nhất đậy kín nắp lại, đâm ống hút vào rồi đưa qua cho Yến Hàng.
“Anh đi qua đó ngồi”, Yến Hàng nói, “Chờ em tan làm”.
“Ừm”, Sơ Nhất đáp một tiếng.
Lúc này không có khách nhân nào vào tiệm nữa, sau khi đưa ly trà sữa cho anh trai kia xong, Sơ Nhất đứng ở phía sau bàn nhìn Yến Hàng vừa uống trà sữa, vừa chơi điện thoại bên kia.
Không biết Bối Mai với Tiểu Kỳ nói chuyện gì ở sau lưng cậu, từ nãy tới giờ Bối Mai cứ cười cười một cách khó hiểu, Tiểu Kỳ hạ giọng cực thấp nói một câu: “Ai da, chị ngại qua hỏi quá”.
“Đi đi đi”, Bối Mai nói, “Em đi hỏi cho”.
Sơ Nhất đang muốn quay đầu lại nhìn cô, chưa kịp hỏi hai người muốn làm gì thì Bối Mai đã đi lại đây rồi, đứng ngay bên cạnh cậu: “Sơ Nhất nè”.
“Hả?”, Sơ Nhất nhìn nàng.
“Bạn cậu tên gì vậy?”, Bối Mai hỏi.
“Yến Hàng”, Sơ Nhất nói.
“Anh ấy tên là Yến Hàng”, Bối Mai quay đầu nói lại với Tiểu Kỳ.
“Ai da, con bé này đáng ghét thật…”, Tiểu Kỳ rất ngượng ngùng cười bỏ đi.
“Bạn của cậu…”, Bối Mai lại nhỏ giọng hỏi, “Có bạn gái chưa vậy?”
“Hả?”, Sơ Nhất ngẩn người.
Bạn gái?
Vấn đề này khiến cậu nhất thời trở nên cảnh giác, cảm thấy lỗ tai của mình đã chạy tút lên trên đỉnh đầu rồi.
Bạn gái?
Ý gì đây chứ!
Ai hỏi!
Muốn làm gì!
“Anh ấy…”, Sơ Nhất liếc mắt nhìn về hướng Yến Hàng, đột nhiên vấn đề này xuất hiện làm cho cậu trong thời gian ngắn không biết phải trả lời làm sao mới thỏa đáng.
Có bạn gái chưa? Không có.
Mà người ta chắc chắn sẽ không hỏi lại là có bạn trai hay chưa.
“Anh ấy…”, Sơ Nhất hắng hắng giọng, vẫn quyết định thay Yến Hàng nhắc đến bạn gái, “Có bạn gái rồi”.
“Vậy à?”, Bối Mai thở dài, rất thất vọng mà quay đầu lại nhìn Tiểu Kỳ, nhún vai một cái.
“À…”, Tiểu Kỳ dựa vào bên tường, buồn bực gảy gảy lên mặt tường, “Đúng rồi, thời đại này, nhìn thấy nam nhân dễ nhìn nào, trăm phần trăm đều không phải độc thân rồi, haizz, đây là thực tại chó má gì thế này”.
“Bây giờ phải đặt gạo ở những mầm non tương lai của đất nước cơ”, Bối Mai đi tới vỗ vỗ vai cô, một mặt đứng đắn nói, “Đến học sinh tiểu học cũng đã trễ rồi!”
Sơ Nhất nghe xong thấy hơi muốn cười.
Nụ cười kia chưa kịp lộ ra, Bối Mai đột nhiên quay mặt sang nhìn cậu: “Vậy Sơ Nhất, cậu thì sao? Cậu có bạn gái chưa?”
“Tôi”, Sơ Nhất xém chút nữa theo phản xạ có điều kiện đáp lại không có, cậu nhanh chóng cắn răng, “Cũng có rồi”.
“Cậu có bạn gái rồi á?”, Bối Mai trợn tròn cặp mắt nhìn cậu, “Sao tôi một chút cũng không tin vậy nè”.
“Tại sao?”, Sơ Nhất bị nàng trừng như vậy đột nhiên thấy chột dạ.
“Trông cậu không giống như người đã có bạn gái chút nào”, Bối Mai nói, “Quá không giống, trong vòng bạn bè chưa thấy cậu đăng bức ảnh nào về bạn gái cả”.
“Xấu lắm”, Sơ Nhất cắn răng trả lời.
“… À”, Bối Mai ngẩn người, “Ngược thật đấy”.
Tan việc, từ tiệm trà sữa đi ra, đoạn đến giao lộ cậu chào tạm biệt với Bối Mai và Tiểu Kỳ, Yến Hàng bắt đầu vừa đi, vừa cười tủm tỉm.
“Anh cười, vụ gì vậy?”, Sơ Nhất nhìn anh.
“Anh xấu lắm hả?”, Yến Hàng hỏi.
“… Anh nghe được sao?”, Sơ Nhất không nhịn được, cũng bật cười theo.
“Phải”, Yến Hàng ôm chầm vai cậu, nhìn xung quanh, “Nói anh quá xấu nên không thể đăng ảnh vào vòng bạn bè được…”
Sơ Nhất hôn lên tay anh, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, dùng sức cắn thật mạnh lên mặt Yến Hàng.
Không biết có phải do dùng sức quá lớn hay không, âm thanh đau đớn phát ra từ Yến Hàng khiến cậu choàng tỉnh, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, sợ bị người khác nhìn thấy cảnh vừa rồi.
“Ôi đệt?”, Yến Hàng khiếp sợ, sờ sờ mặt mình, “Em giác hơi đấy à?”
Sơ Nhất dừng một chút, rồi cười phá lên.
“Chút nữa mặt anh mà sưng lên thì em tới công chuyện với anh!”, Yến Hàng nhìn cậu.
“Không chịu, mỗi lần đều do anh, tự kiếm chuyện trước mà”, Sơ Nhất cười nói, “Em cũng phải, trả lễ lại chứ”.
Yến Hàng chậc một tiếng.
Sơ Nhất lay lay cánh tay của cậu, đoạn nhấc cánh tay ôm lấy vai Yến Hàng.
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn Yến Hàng.
Hai người nhìn nhau đi cả một đoạn đường, Sơ Nhất hỏi: “Có cảm, nhận được cái, gì không?”
“Ý là em cao lên đúng không?”, Yến Hàng híp mắt lại quan sát.
“Ừm”, Sơ Nhất gật đầu, “Hình như cao, bằng anh rồi”.
“Khỉ á”, Yến Hàng nói, “Sáng sớm anh 1m87, buổi tối 1m86”.
“… Buổi tối còn, bị rút xuống nữa á?”, Sơ Nhất ngẩn người.
“Buổi tối phải thấp xuống một chút, đây là việc nên làm”, Yến Hàng nói.
“Ồ”, Sơ Nhất hướng mắt nhìn về phía trước, buông lỏng vai anh ra, bước nhanh tới trước, “Thuốc, tiệm thuốc, em qua đó mua chút đồ”.
“Không muốn phản kháng”, Yến Hàng ở phía sau nói.
Bên trong tiệm thuốc có một cái máy đo chiều cao, Sơ Nhất đứng ở bên cạnh bắt đầu nhảy vào.
Máy đo điện tử
“… Em làm gì vậy?”, Yến Hàng hỏi.
“Nhảy cao”, Sơ Nhất nói.
“Cún ngốc, em mà cứ nhảy như vậy coi chừng đập đầu tụt mất ba centimet bây giờ” Yến Hàng nói.
“A!”, Sơ Nhất nhanh chóng dừng lại, quay đầu đưa mắt nhìn anh, sau đó liều mạng đứng ngửa cổ lên trên, “Vậy để em, kéo dài cổ”.
“Đi mua đồ anh lên!”, Yến Hàng đè âm thanh lại nói, “Em bây giờ không để ý chuyện bị người khác nhìn vào nữa à?”
Sơ Nhất lập tức liếc nhìn về hướng quầy hàng bên kia, có hai nhân viên đang hướng về phía bên này, che miệng cười tủm tỉm.
Cậu nhanh chóng đứng lên máy đo điện tử, dùng sức duỗi cổ thật dài.
Thanh chạm từ từ đi xuống, gõ một cái trên đỉnh đầu cậu, rồi sau đó đi trở về, tiếp đến trên màn hình nhỏ bên cạnh hiện lên con số 186 centimet.
Cậu vui mừng quay đầu nhìn Yến Hàng: “Thấy chưa!”
“Xuống đi”, Yến Hàng chậc một tiếng.
Cậu vui sướng hài lòng mà nhảy xuống, Yến Hàng đi qua đứng lên, thanh chạm lại chậm rãi đi xuống, gõ gõ lên đầu Yến Hàng.
Sơ Nhất nhìn chằm chằm số trên màn hình nhỏ.
187 centimet.
Cậu ngây ngẩn cả người: “Không phải anh, nói là…”
“Do đang mang giày đó cún ngốc”, Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.
“À”, Sơ Nhất nhất thời có chút thất vọng, “Vậy em, vẫn còn thấp lắm, haizz”. (1m55 k bao giờ hiểu được cảm giác này:(((()
“Cho hỏi bạn nhỏ này, như thế nào mới gọi là cao vậy hả”, Yến Hàng đẩy cậu ra khỏi tiệm thuốc, “Em mà cao tới hai mét thì anh cũng không có cách nào tiếp thu được đâu, đồ đại ngốc”.
“Dù sao em, cũng cao hơn ba mình”, Sơ Nhất nói, “Ông ấy, một mét tám y”.
“Đừng nói trước kia em đã lo lắng tới vấn đề chiều cao này nha?”, Yến Hàng hỏi.
“Phải”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Ông bà ngoại em, cũng không cao, còn mẹ em mà, đi thêm giày vào cũng, chỉ vỏn vẹn 1m60 mà thôi”.
“Vậy chắc em được họ nhặt về rồi”, Yến Hàng cười nói.
“Bà ngoại em, cũng nói như vậy…”, Sơ Nhất đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, thấy dòng chữ “Ba” hiện lên, cậu ngây ngẩn cả người.
“Ba em hả?”, Yến Hàng cũng có chút giật mình, “Vừa nhắc tới ai là người đó gọi qua luôn nè?”
Sơ Nhất do dự một chút, rồi mới nhận cuộc gọi: “Ba à?”
“Ừ, Sơ Nhất”, âm thanh của ba Sơ truyền ra, “Tan học rồi à?”
“… Mười giờ rồi mà”, Sơ Nhất nói.
“À à”, ba Sơ cười cười, “Chuẩn bị đi ngủ chưa?”
“Chưa, con vừa mới đi, làm thêm về”, Sơ Nhất nói.
“Con đi làm thêm ư?”, ba Sơ hỏi.
“Vâng, trước giờ vẫn đi làm”, Sơ Nhất có chút bất đắc dĩ, mọi khi là ông nội gọi nói chuyện hỏi thăm cậu, mà ông nội chắc chắn sẽ kể lại cho ba, cậu thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao ba không bao giờ nhớ bất cứ điều gì về cậu.
“Vậy chút nữa về ký túc xá đúng không?”, ba Sơ lại hỏi.
“Vâng”, Sơ Nhất đáp một tiếng, “Có, chuyện gì sao?”
“Ở ký túc xá có thoải mái không?”, ba Sơ nói, “Nhiều cứ người nhét chung một chỗ như vậy”.
“Rất tốt”, Sơ Nhất nói, “Trường học quy, quy định phải trọ, ở trường”.
“Là vậy à”, ba Sơ tựa hồ hơi do dự.
“Làm sao vậy ạ?”, Sơ Nhất lại hỏi một câu.
Ba Sơ trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Ta đang nghĩ là, có nên ghé qua chỗ con học hỏi thăm chút không, hai cha con chúng ta ở cùng một chỗ, có chuyện gì xảy ra cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau hơn”.
“Hả”, Sơ Nhất ngây ngẩn cả người.
“Thành phố ven biển mà, có gì tìm việc cũng dễ dàng hơn nữa”, ba Sơ còn nói.
“Ồ”, Sơ Nhất không biết nên nói cái gì cho phải, cậu đưa mắt nhìn Yến Hàng.
“Không có chuyện gì to tác đâu, ta chỉ mới nghĩ vậy thôi”, ba Sơ nói, “Cũng chưa quyết định vội, đợi hết năm rồi nói tiếp, ta chỉ muốn báo tin cho con biết vậy thôi”.
“Vâng”, Sơ Nhất đáp lời, “Con hiểu rồi”.
Cúp điện thoại, Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, đến nửa ngày mới nói một câu: “Ba em đang nghĩ, tới việc sẽ chuyển tới đây”.
“Tới đây? Tới sống ở đây á?”, Yến Hàng cũng có chút giật mình.
“Phải, đến sống rồi tìm, việc làm luôn”, Sơ Nhất nói.
“Vậy nên ông ấy hỏi em tìm nhà giúp à?”, Yến Hàng nhìn cậu.
“Không phải”, Sơ Nhất lắc lắc đầu, “Em đây còn, chưa tìm được nhà”
“Em có anh đây”, Yến Hàng nói.
“Anh cũng có, em đây”, Sơ Nhất nói.
“Không sai”, Yến Hàng cười ôm vai cậu, “Vậy là đủ rồi, câu này anh thích nghe”.
“Nếu ba em, tới thật”, Sơ Nhất cau mày, “Thì phải làm sao bây giờ?”
“Em hỏi anh hả?”, Yến Hàng nói, “Anh thì không có ý kiến gì cả, em mà nguyện ý thì làm gì cũng được”
“Để em căn nhắc chút”, Sơ Nhất gật gật đầu.
“Có một số việc”, Yến Hàng nói, “Em không cần phải thấy quá áp lực đâu, em nguyện ý để ông ấy qua đây cũng được, mà em không muốn ông ấy qua đây, thì cũng không hề có vấn đề gì đâu”.
“Ừm”, Sơ Nhất đáp lời.
Chuyện này làm cho cậu có chút mờ mịt, so với quan hệ của bạn học, so với các loại nghề nghiệp trước đây của cậu, đây đại khái chính là lần đầu tiên cậu phải “Thành thục” giải quyết chuyện khó khăn trước mắt này.
Cậu có chút bất ngờ, ngoại trừ có chút mờ mịt ra, vậy mà lại không có bất kỳ cảm giác lực bất tòng tâm nào cả.
Tuy rằng cậu chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế này.
Nhưng bản thân cậu không hiểu từ khi nào đã bắt đầu có sự tự tin không rõ lý do này…
Cậu đưa mắt nhìn Yến Hàng.
Đây chắc là sức mạnh của tình yêu rồi.
Ha, ha ha, ha…
– ———————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!