Một Đồng Tiền Xu - Chương 94
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Một Đồng Tiền Xu


Chương 94


Sau khi tìm được việc làm mới, Sơ Nhất trở nên chân thật hơn rất nhiều, từ hồi cậu quyết định xa nhà, cậu đã nhận thức được mình cần phải tự lập, không thể ngừng làm việc, đây là sự kiên trì của cậu, không có thu nhập so với bị đuổi học lại khiến cậu bất an hơn, dù cậu biết Yến Hàng sẽ không bỏ rơi hay bỏ đói cậu cả.

Cơ mà cậu rất biết ơn Yến Hàng ở chỗ, Yến Hàng chưa bao giờ nói em dùng tiền của anh đi, chỉ nói là cho cậu mượn, hơn nữa còn gia hạn thời gian trả tiền cho anh.

Thỉnh thoảng còn có những lúc không nói lý lẽ gì mà cưỡng ép đòi hỏi quà từ cậu, rồi còn có cả việc bắt cậu thanh toán tiền, tuy rằng cậu sẽ đau lòng vì không hiểu tại sao tiền của mình lại bị Yến Hàng tiêu hết, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Đến Tết Nguyên Đán, người của ký túc xá sẽ mua quà cáp cho các thầy cô giáo, cậu cũng rất tiêu sái mà chi ra hẳn một trăm tệ để mua quà.

Trước đây mười mấy miếng mỡ bôi vết bỏng đều không nỡ lòng bỏ tiền ra mua, bây giờ đã có thể vung tay không lấy năm mươi miếng thì không chi tiền… Không không không, năm mươi miếng vẫn rất đáng giá ấy chứ…

Tô Bân không tham gia hoạt động mua sắm ở ký túc xá, các đại gia cũng không thèm để ý tới Tô Bân làm gì, một đám người gom tiền lại, mang đến cho Chu Xuân Dương mua giùm, vì hắn có rất nhiều kinh nghiệm ở chuyện này.

Chu Xuân Dương mua son cho giáo viên nữ, với giáo viên nam thì mua thuốc lá.

“Son được không vậy?”, Cao Hiểu Dương có chút bận tâm, “Lỡ như lựa không đúng màu các cô ấy thích thì sao?”

“Mày mà cũng quan tâm tới chuyện này cơ đấy”, Chu Xuân Dương nở nụ cười, “Các cô giáo bình thường rất tích cực đăng bài lên tường, ít nhiều đều sẽ để lộ một vài thông tin, quá nửa sẽ đăng lên vòng bạn bè về màu son yêu thích của mình, bấm vào đó là được”.

“Vậy chương trình dạ hội Tết Nguyễn Đán thì sao?”, Hồ Bưu hỏi.

“Tại sao không để Sơ Nhất lên biểu diễn tuyệt kỹ phá hoại động cơ thần tốc nhỉ”, Cao Hiểu Dương nói.

“Cút đi”, Sơ Nhất nói.

“Không mấy để Ngô Húc lên kéo đàn Accordion* đi”, Lý Tử Cường nói, “Lên kéo một đoạn thôi cũng đủ thời lượng rồi ha?”

*Đàn Accordion hay còn gọi là đàn Phong Cầm:

“Một mình tao á hả?”, Ngô Húc nói, “Vậy thì căng thẳng lắm, lỡ như đang kéo một nửa lại run cầm cập thì phải làm sao…”

“Mày nói như vậy không đúng”, Chu Xuân Dương nói, “Kéo một nửa chắc chắn sẽ không run cầm cập, mày nên nói, run cầm cập đến kéo không nổi mới đúng”.

“Vậy mày mua, chuộc ban tổ chức đi”, Sơ Nhất nói.

“Mua chuộc… Mịa nó”, Ngô Húc ngẩn người, “Sơ Nhất mày thực đúng là…”

Một đám người vui mừng thành một đoàn, dồn dập biểu thị nguyện ý bỏ tiền ra cho Ngô Húc hối lộ.

Sau một trận vui mừng, mọi người đều quyết định rằng, không thể để một mình Ngô Húc gánh áp lực của cả phòng 403 được, bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu.

Bỏ qua chuyện Tô Bân không góp tiền mua quà, vì theo tính cách của Chu Xuân Dương, sẽ không có chuyện lúc tặng quà cho giáo viên mà nói lại rằng Tô Bân không góp phần, nhưng lúc lên sân khấu, Tô Bân bắt buộc phải tham gia, như vậy hắn sẽ không bị chỉ trích là không tham gia hoạt động của ký túc xá nữa.

Còn mấy tháng nữa là đến thời gian thực tập, trong ký túc mọi người cũng lười kiếm chuyện với Tô Bân.

Sơ Nhất vô cùng hưng phấn, lập tức gọi báo cáo cho Yến Hàng.

Vào ngày Tết Nguyên Đán này Yến Hàng bận rộn đến nổi mỗi bước đi đều mang theo điệu bộ như sắp bước lên trời, vì phải làm việc vặt cho bếp trường, với cả anh phải đảm nhận phần đồ ăn nguội và điểm tâm.

Tuy rằng rất bận, nhưng ngược lại anh không có bất kỳ oán giận nào cả, bếp trưởng thì thừa sống thiếu chết ném hết mọi việc cho anh, vậy thì cơ hội của anh càng nhiều, một lần cũng không thể bỏ qua.

Đại khái là do sự biếng nhác hai mươi năm trời dồn lại, để rồi tới ngày hôm nay mới được nghiêm túc hoàn thành mọi việc thật tốt.

Ngày hôm nay Sơ Nhất cùng mọi người trong ký túc muốn tham gia lễ hội, Sơ Nhất cũng phải lên sân khấu, nghe đâu đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời làm chó đất mới được chính thức bước lên sân khấu biểu diễn.

“Trước đây đã có một lần, cùng cả lớp, lên hát tốp ca rồi”, Sơ Nhất nói, “Tất cả mọi người đều, đi lên, kết quả sân khấu kia, nhỏ quá, thiếu một chỗ đứng, nên tao bị gọi, xuống luôn”.

Chuyện khi đó dù là thiếu chỗ hay không thì chó đất cậu cũng bị giáo viên gọi xuống thôi, bây giờ mỗi người ở kí túc đều cùng nhau lên sân khấu, sẽ là một sự kiện trọng đại đến nhường nào.

Sơ Nhất tìm người nhờ quay video lại, biểu diễn xong cậu dự sẽ gửi qua cho Yến Hàng xem.

Trước khi Sơ Nhất lên sân khấu còn gửi cho anh một tin nói là phải đi lên rồi, rất hồi hộp.

Yến Hàng không thấy được tin nhắn, bận bịu mãi cho đến buổi trưa, lúc nghỉ ngơi anh mới rảnh tay, thấy được tin nhắn của Sơ Nhất cùng với một video biểu diễn của bọn họ.

– Biểu diễn xong rồi

– Sốt sắng thật đó, cả người em đều cứng ngắc hết luôn, mà lúc lên sân khấu rồi cũng thuận lợi phết

– Hiệu quả rất rất tốt nhiều người vỗ tay hú hét lắm

– Còn video của nhiều người lắm, cả trường đều có, đến lúc đó ban tổ chức sẽ gửi qua tụi em sau

– Chút nữa anh nghỉ làm xong ghé quán trà sữa chờ em nha, em mời anh đi ăn đồ nướng

Yến Hàng cười cười, mấy người ký túc xá bọn họ biểu diễn vậy mà cũng được nhiều người vỗ tay hú hét á? Vậy cả chương trình không biết phải hú hét bao nhiêu lần nữa.

Người ở phòng 403 kia nhìn qua không một ai có tế bào văn nghệ cả, Ngô Húc kéo đàn Accordion cũng chỉ miễn cưỡng đóng góp một chút khác lạ thôi, xem như cậu ta có thể chơi được những đoạn phức tạp, nhưng lực chú ý của khán giả chắc chỉ tập trung lên đám người hát bè… Hoặc có khi do Sơ Nhất là một thành viên trong đội hát bè đó nên mới khiến khán giả sôi nổi như vậy?

Yến Hàng nhanh chóng mở video ra, đây chính là thời khắc lịch sử trọng đại nha.

Video bắt đầu quay từ lúc giới thiệu chương trình, người chủ trì tuy miệng nói không lưu loát lắm nhưng dung mạo rất đẹp đẽ vóc người cũng rất thanh thoát, là một cô bé, lúc cô nói “Tốp ca lớp sửa chữa phòng ký túc xá 403” xong, toàn trường liền bắt đầu hét lên, tiếng thét chói tai chủ yếu phát ra từ nữ sinh.

Chậc chậc.

Yến Hàng đã tỏ tường cái gọi là hiệu quả rất tốt là như nào và từ đâu đến rồi.

Cái này rõ ràng là hướng về phía Sơ Nhất với Chu Xuân Dương mà gào.

Ai da da.

Yến Hàng tưởng tượng mình là người trong video, chờ lúc Chu Xuân Dương bước lên sân khấu rồi chạy tới xô ngã đánh một trận.

Ngô Húc ôm đàn Accordion ngồi ở chính giữa, còn lại bảy người chen chen lấn lấn một hồi cùng dàn ra đứng phía sau Ngô Húc.

“Ui trời, tại sao không để Cẩu ca đứng chung một chỗ với Xuân Dương vậy hả!”, người quay video có chút tiếc nuối nói một câu.

Vậy mà lại nhờ một nữ sinh quay video hộ, hơn nữa còn là người thích đu couple!

Chậc chậc chậc!

Lần thứ hai Yến Hàng cảm thấy được việc đánh Chu Xuân Dương là việc bắt buộc phải làm.

Lần trước đánh Tô Bân xong đáng ra nên lôi Chu Xuân Dương ra đánh chung luôn.

Trong video bắt đầu có tiếng nhạc, âm thanh phát ra từ video chẳng ra làm sao cả, mà kỹ năng chơi đàn của Ngô Húc cũng chẳng ra sao nốt, dù nghe không rõ nhưng ở dưới ngược lại cổ vũ rất nhiệt tình.

Khúc nhạc dạo qua đi, bắt đầu hợp xướng.

Khẳng định tụi nhóc này chưa tập dượt trước bao giờ cả, tới đoạn vào nhịp cũng chẳng biết đường để vào.

Bảy người, chênh lệch không đồng đều tới mức chắc phải có ít nhất ba nhóm mở miệng, sau đó Ngô Húc không thể không thả chậm nhịp điệu lại, điều chỉnh một chút mới bắt đầu khớp với tiếng hát của bọn họ.

Cuối cùng vẫn cứ hát không đều, thế nhưng lại không nghe được ai ra ai cả.

Thần kỳ chính là, Yến Hàng không nghe thấy tiếng hát như đọc kinh của Sơ Nhất.

Chắc có lẽ là do tiếng thét chói tai lấn át mất rồi, trong video tất cả đều là tiếng gào thét, cô gái cầm máy quay cũng có chút kích động, phất tay theo nhịp kèm theo cả điện thoại, có mấy lần ống kính lia qua lia lại đến nổi Yến Hàng cảm giác say xe tới nơi.

Xem xong video, Yến Hàng gửi cho Sơ Nhất một tin.

– xem xong rồi, hiệu quả tốt thật

– Đúng không! Có tiết mục đàn piano của chị gái đó cũng hay lắm, vậy mà người vỗ tay lại không bằng tụi em đó!

Ngớ ngẩn, đương nhiên không bằng rồi, người đó là con gái, cũng không phải couple!

– Không nghe thấy tiếng em đọc kinh nhỉ?

– Chính xác là em không lên tiếng, em chỉ lên nhấp nháy khẩu hình cho giống mọi người thôi, sau đó lay qua lay lại là được

Yến Hàng đọc xong tin này liền cười ra tiếng.

Tan việc anh trực tiếp đi qua quán trà sữa, lúc nhìn thấy Sơ Nhất làm trà sữa vẫn khiến anh rất muốn cười.

“Chào anh Hàng”, Bối Mai nhìn thấy anh liền hỏi thăm một chút, “Đến đưa bánh hả?”

“Em thèm tới mức đó luôn hả”, Yến Hàng nở nụ cười, “Phải qua Nguyên Đán anh mới có thời gian làm những thứ này”.

“Không sao mà, em đặt trước tám cái nha, em bốn cái, Tiểu Kỳ bốn cái”, Bối Mai cười nói.

“Được”, Yến Hàng gật đầu.

Sơ Nhất đã pha chế thành thục, cười híp mắt đi tới đây: “Sao vậy?”

“Tay chân thanh thoát quá ta”, Yến Hàng nhỏ giọng nói, “Cẩu ca đến đây, lại lắc lư một chút cho anh nhìn nào”.

Sơ Nhất không chút do dự, lập tức bắt đầu đưa hông đung đưa từ trái qua phải: “Lắc lắc nè”.

Yến Hàng cười đến ná thở, chỉnh chỉnh âm thanh: “Được rồi, cún ngốc ngoan quá nha”.

Hôm nay quán trà sữa sinh ý vẫn tốt như ngày nào, vì không gây ảnh hưởng tới người khác, cũng chỉ muốn thuận tiện nói chuyện với Sơ Nhất, Yến Hàng không tới bàn bên kia ngồi, vẫn luôn dựa vào quầy bar bên cạnh từ từ uống trà sữa.

Uống xong một ly này, anh gõ gõ bàn: “Làm thêm một chè khoai nước nha, loại lớn không đá ít đường”

Sơ Nhất nhìn anh, anh liền bổ sung thêm một câu: “Cũng là em trả tiền”.

“Hai loại lớn rồi đó”, Sơ Nhất nhìn anh chằm chằm nhỏ giọng nói, “Sắp được ba, mươi tệ! Đủ ăn một bàn đồ, đồ nướng rồi!” (30 NDT = 105200 VNĐ)

“Chè loại lớn không đá ít đường”, Yến Hàng lại nói một lần nữa.

“Một, một chút nữa ra, ngoài đánh một trận đi”, Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán, quay người ném một ly trà sữa nữa tới trước mặt anh, “Táng gia, bại sản mất”.

Yến Hàng cười không lên tiếng, cầm trà sữa qua tiếp tục từ từ uống.

Cũng một quãng thời gian dài không ghé quán nướng tiểu Lý rồi, không riêng gì cậu và Yến Hàng, Thôi Dật cũng rất lâu rồi không đi, cho nên bây giờ nhân tiện, hai người bọn họ cùng nhau qua quán tiểu Lý, gọi Thôi Dật cùng qua.

Gần đây Thôi Dật vẫn luôn bận rộn chuyện của chú Yến, dù thường xuyên gặp mặt, mà vẫn luôn không có thời gian ăn chung một bữa cơm.

“Hai người các cháu bận bịu vậy mà lại có thời gian đi ăn đồ nướng sao?”, Thôi Dật ngồi xuống trước hết nhìn đến hai đĩa thịt lớn.

“Có chú mới bận thôi”, Yến Hàng nói.

“Thật ra chú không tính là quá bận đâu, vụ án của ba cháu cũng không phức tạp gì, chủ yếu đều dựa vào luật sư Lưu cả, chú chỉ phụ một tay thôi, đều do chú ấy toàn lực ứng phó”, Thôi Dật nói, “Ba cháu nói cháu mua cho ông ấy một bộ đồ giữ ấm đó”.

“Không phải là chú mua cho lão sao?”, Yến Hàng hỏi.

“Chắc muốn con trai cưng mua”, Thôi Dật nói, “Biết là cháu không biết may, cơ mà nếu cháu mà biết, phỏng chừng lão sẽ bắt cháu tự tay may cho lão một bộ đồ giữ ấm thiệt lớn luôn quá”.

“Được”, Yến Hàng gật gật đầu, “Ngày mai cháu sẽ đi mua”.

“Khi nào hết bận đã hãy mua”, Thôi Dật nói, “Ông ấy cũng không phải là không có đồ mặc”.

Yến Hàng cười cười.

“Tới Tết hai đứa tính thế nào?”, Thôi Dật nhìn Sơ Nhất, “Về quê thăm ông bà nội hả?”

“Vâng”, Sơ Nhất đáp một tiếng, “Sau đó đi, làm thêm”.

“Tết nhất vẫn đi làm thêm hả?”, Thôi Dật ngẩn người.

“Tới Tết nhiều cửa hàng sửa chữa hay thiếu người lắm, trả lương cũng cao hơn nữa”, Yến Hàng nói, “Giáo viên của em ấy giới thiệu mà, làm sao bỏ qua cơ hội này được”.

“Sơ Nhất đúng là kiên cường thật”, Thôi Dật hơi xúc động, “Lúc chú bằng tuổi cháu, không có giác ngộ lớn như vậy đâu, cả ngày sống không một lý tưởng nào”.

“Lúc đó đã quen biết ba cháu rồi đúng không?”, Yến Hàng hỏi.

“Phải”, Thôi Dật cười cười, “Cơ mà lúc đó ông ấy hiểu chuyện hơn chú, dù sao biết không có đường lui nữa, một mình ông ấy, phải tự lực cánh sinh mà kiếm bát cơm đấy.”

Yến Hàng trầm mặc, tưởng tượng không ra bộ dáng năm đó của lão ba.

“Chờ ông ấy được thả ra, cháu nói lão kể lại cho cháu chuyện năm đó đi”, Thôi Dật nói, “Trước đây lão không nói cho cháu, hiện tại mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, cháu muốn hỏi, ông ấy nhất định sẽ nói”.

“Vậy cháu sẽ hỏi một chút vậy”, Yến Hàng nói.

“Có thể viết thành sách luôn đấy”, Thôi Dật nói, “Tên sách là Quá khứ buông thả của cáo già”.

Yến Hàng nở nụ cười nửa ngày, cụng ly cùng Thôi Dật, lại cùng Sơ Nhất cụng một cái.

Nửa đời này của ba, xem như là được sống với muôn màu muôn vẻ vô cùng kích thích, tư vị gì cũng đều nếm trải cả rồi, cái gì cũng đã trải qua, cũng không biết ngày nào đó sẽ ra đi thật, cuộc sống yên tĩnh sắp tới của ông ấy không biết có lại sống như thói quen trước hay không.

Yến Hàng nhìn qua Sơ Nhất.

Nghĩ lại những ngày tháng khi trước của anh khi không có Sơ Nhất, anh đã trải qua một khoảng thời gian… vô cùng nặng nề.

Anh khát khao một cuộc sống bình thường của bao người bình thường khác, đối với anh mà nói tỏ ra bình tĩnh nhường nhịn người khác cũng có chút khó chịu, có lẽ bởi vì lúc đó thật ra mình không hề bình tĩnh chút nào, chỉ là cưỡng ép chôn giấu những cảm xúc đó sâu trong lòng.

Có lẽ là do không có Sơ Nhất.

Kỳ thực Sơ Nhất không có nhiều đòi hỏi với cuộc sống, không có sở thích gì, cái gì cũng không, chơi game cũng không, nhưng cậu ấy cũng không có bất mãn nào cả, anh hoàn toàn không hi vọng cậu sẽ thay đổi bất cứ điều gì.

Mỗi lần ở cùng một chỗ với Sơ Nhất, anh đều cảm thấy được dù cho cả hai không nói lời nào hay không làm gì cứ ngồi sững sờ như vậy, lại không hề cảm thấy tẻ nhạt hay phiền muộn nào cả.

Nếu như có làm chút gì đó thì, đùa giỡn lưu manh tuốt nấm cùng cún con một chút, dù đã làm vậy vô số lần rồi, nhưng mỗi lần đều là loại cảm giác mới mẻ, kích thích và hưng phấn cùng cực.

Thần kỳ thật.

Ngày nào đó muốn xách giáo ra chiến trường thật… Chắc sẽ không hưng phấn tới nổi thở hổn hển thay phiên quật lộn nhau đâu ha.

Thật ra nghĩ đến chuyện này, đúng là có chút phiền phức.

Anh lại nhìn qua Sơ Nhất.

Cũng giống như anh, lúc Sơ Nhất liên tưởng tới chuyện này phỏng chừng cũng là giáo sĩ muốn ra trận, tuổi trẻ khí thịnh mà.

Nếu là như thế thì, hai người cầm giáo thay phiên thình thịch cũng được.

Mà như vậy cũng có chút quan ngại nha.

Đúng lúc Thôi Dật đi qua lấy thêm đồ nướng, Sơ Nhất nghiêng đầu qua hỏi một câu: “Anh sao vậy?”

“Hả?”, Yến Hàng nhìn cậu.

“Cứ nhìn em, nãy giờ”, Sơ Nhất nói.

“Ai bảo em đẹp trai như vậy chứ”, Yến Hàng nói, “Muốn nhìn là nhìn, cún của anh, anh còn muốn đệt là đệt đây”.

Sơ Nhất ngẩn người, một lát sau mới phản ứng được: “Đệt em á?”

“Đệt cún”, Yến Hàng rót thêm đồ uống cho cậu.

“Nghĩ hay lắm”, Sơ Nhất nói.

Yến Hàng chậc một tiếng, híp mắt lại nhìn chằm chằm cậu nửa ngày: “Anh chợt nghĩ là chúng ta có phải nên mở cuộc họp thảo luận chuyện này một chút không nhỉ?”

“Thảo luận cái, cái gì?”, Sơ Nhất hỏi.

“Vấn đề ai đệt ai”, Yến Hàng nói.

Sơ Nhất quay đầu nhìn về hướng Thôi Dật bên kia: “Anh đâu, đâu có uống rượu đâu, sao tự nhiên lại, không biết xấu hổ như vậy hả?”

“Em không biết xấu hổ nói mình đáng yêu còn gì”, Yến Hàng nói, “Bộ anh không thể không biết xấu hổ hay gì hả?”

“Em đúng là, đáng yêu thật mà”, Sơ Nhất nói.

“Vậy anh đúng là…”, Yến Hàng cầm lấy một miếng thịt dê.

“Em đúng là muốn đệt, anh nha”, Sơ Nhất ngắt lời hắn.

Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm, nửa ngày mới đem thịt dê đưa đến bên mép, mạnh mẽ cắn một cái: “Qua hết năm nay mở cuộc họp đi, trước tiên tới sinh nhật em rồi thảo luận vấn đề này được chứ”.

“Sinh nhật em á?”, Sơ Nhất mơ hồ.

“Lúc đó em đã trở thành bảo bối mười tám tuổi rồi”, Yến Hàng nói, “Thành niên rồi, anh muốn làm gì với em sẽ không cần phải dè chừng, chịu trách nhiệm pháp luật nữa rồi”.

“… Ui”, Sơ Nhất đáp một tiếng.

Lời nói của Yến Hàng vô cùng trắng trợn, sau khi nghe xong tâm tình của Sơ Nhất trở nên chập trùng, cảm xúc trào dâng, lòng dạ đảo lộn, tâm thần dập dờn, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.

Thế mà lại muốn đem chuyện như này ra cùng nhau thảo luận, còn phải thảo luận cho ra kết quả, điều này khiến Sơ Nhất cảm thấy được hai người bọn họ phảng phất trông như một cặp đôi thần kinh.

Mấu chốt là, cậu căn bản không biết phải thảo luận như thế nào, cậu chỉ biết đại khái mà thôi, mơ hồ biết được là sẽ làm gì, mà thao tác với trình tự cụ thể ra sao, cậu hoàn toàn không nghĩ tới, mà cũng khá ngại ngùng khi nghĩ tới nữa.

Bây giờ còn muốn thảo luận, cậu có thể thảo luận ra cái gì chứ, cậu vẫn chỉ biết nói lắp là chủ yếu.

Đây chắc chắn là âm mưu của Yến Hàng.

Tuy rằng cậu không có ý định thảo luận chuyện này, nhưng vẫn muốn lén lút tìm hiểu một chút, Yến Hàng nói xong quả thật là đã thành công gợi lên tâm ý hiếu kỳ của cậu về… Tình dục.

Có lúc Sơ Nhất rất bội phục những người tìm hiểu những thứ như vậy ở trên mạng, tựa như không có gì là không thể tìm ra cả, mà khi đến lượt mình, chỉ sợ điểm mấu chốt cậu lại không biết tìm ở đâu.

Kỳ thực phương án đơn giản nhất chính là đi hỏi Chu Xuân Dương.

Chu Xuân Dương cả ngày như con mèo lười biếng nằm trên giường chơi điện thoại, không biết xem cái gì, nhưng chắc chắn có nội dung không thích hợp với thiếu nhi.

Nhưng cậu không dám hỏi, quá lúng túng.

Cậu chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi.

Dựa vào chính mình kiên trì chờ đến kỳ nghỉ đông, cậu xem như không biết xấu hổ mà nghĩ tới chuyện đó là sẽ mặt đỏ tới mang tai, mọi chuyện rồi cũng sẽ sáng tỏ thôi.

Thậm chí đang lúc đụng chạm thân mật cùng với Yến Hàng, đại não lại nảy thêm một ý niệm cả gan rằng, Yến Hàng bị cậu đặt ở dưới thân điên cuồng làm cho thở dốc, rên rỉ suốt tám tiếng đồng hồ, đó là một tình cảnh vô liêm sỉ chừng nào chứ.

Quá vô liêm sỉ rồi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã bất tri bất giác từ một chú cún ngốc đơn thuần, biến thành một kẻ háo sắc gào thét mời gọi mùa xuân đến thật nhanh.

“Em mang đống cua sò ốc hến này về thật hả?”, Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.

“Phải”, Sơ Nhất gật đầu, “Ông nội em thích, thích ăn lắm”.

Yến Hàng mang đống đồ hải sản mà Sơ Nhất xách đến cho vào trong túi hành lý, bên trong ngoại trừ sò, còn có tôm bóc vỏ sẵn, cá, râu mực, mỗi loại đoán chừng tầm mười bao.

“Anh phục em luôn”, Yến Hàng ngồi dưới đất, “Anh bảo em hôm nay đi mua đặc sản cho ông bà nội, không ngờ em mua nhiều như vậy, em không chê mệt hả cún?”

“Hai người họ, thích ăn mà”, Sơ Nhất nói.

“Anh thực sự cũng thích ăn em lắm”, Yến Hàng thở dài, “Như vậy đi, em mang hai bao, hoặc ba bao gì đó, còn lại thì anh giúp em gửi qua đó sau, như vậy không cần phải một lần mang về hết, trước khi ra sân bay em còn phải đi xe buýt đấy”.

“Được”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Anh thông, minh nhất”.

“Cảm ơn nhé”, Yến Hàng mang túi hải sản tươi với hoa quả khô sửa sang lại một lần nữa, “Với lúc em đến nơi rồi, ông của em chạy ra xách hộ cũng phiền phức quá, khiêng vào còn khó hơn”.

“Ừm”, Sơ Nhất cười cười, “Anh sẽ, nhớ em chứ?”

“Phí lời, ngày nào cũng hỏi không mệt hả”, Yến Hàng nói, “Nhớ chứ, sẽ rất rất nhớ luôn, lúc em vừa vào cửa kiểm đồ anh đã bắt đầu nhớ rồi”.

“Tốt”, Sơ Nhất rất hài lòng, “Khi máy bay, hạ cánh thì, em sẽ nhớ anh”.

“Tại sao?”, Yến Hàng nhìn hắn.

“Vì lúc trên máy bay, em sẽ buồn ngủ”, Sơ Nhất nói.

“Ra vậy”, Yến Hàng chống đất nhích đến trước mặt cậu, hôn một cái lên môi cậu.

Sơ Nhất hiểu rất rõ bản thân mình, bây giờ cậu không còn khẩn trương khi đi máy bay nữa, lúc nào sau khi lên máy bay mười phút là cậu đã chìm vào giấc ngủ, đợi đến trước thời điểm máy bay chuẩn bị hạ cánh mới khiến cậu thức tỉnh.

Đại thúc ngồi bên cạnh nhìn cậu: “Lợi hại thật nha cậu nhóc, chưa tới lúc hạ cánh đã ngủ một vòng rồi”.

Sơ Nhất cười có chút ngượng.

Cậu nhìn đám mây ngoài cửa sổ, bắt đầu phản ứng lại mấy ngày này không có Yến Hàng ở bên, đột nhiên nhớ anh đến không chịu được, tâm lý cho chút sa sút.

Không biết bây giờ Yến Hàng đã thấy nhớ cậu chưa nữa.

Chắc là không có thời gian nhớ đâu, lúc này bếp sau chính là khoảng thời gian bận rộn nhất, năm sau nói không chừng Yến Hàng có thể sẽ được thăng chức, bây giờ đi làm anh còn không dám tùy tiện hút thuốc nữa là, sợ bị bếp trưởng nói anh không chú tâm vào công tác.

Sơ Nhất thở dài, cậu phải nhanh chóng kiếm được việc làm ổn định, nhanh nhanh kiếm thật nhiều tiền để bao nuôi Yến Hàng, đỡ khiến anh động một chút là mất ngủ, sợ nhất là bệnh trầm cảm tái phát…

Máy bay vừa đáp xuống đất, Sơ Nhất liền gửi tin nhắn cho Yến Hàng, cơ mà nhất định Yến Hàng sẽ không có thời gian trả lời lại cậu.

Cậu kéo hành lý từ sân bay đến trạm xe buýt, vào nội thành chuyển sang bắt taxi, rồi lại tiếp tục đến trạm xe buýt về nhà ông bà nội.

Năm nay dì ăn tết ở phía nam, nên không có dì ở đây, tựa hồ không có lý do để cậu dừng lại, huấn luyện viên Hà cũng đã về nhà ăn tết rồi.

Ngồi trên xe buýt, nhìn ngoài cửa đều là cảnh sắc mà cậu thân thuộc, Sơ Nhất không biết cảm nhận bây giờ của mình là như thế nào.

Đây là thành phố cậu sinh sống mười mấy năm nay, cư nhiên cứ như vậy mà đi ngang qua.

Xe rất nhanh đã lái đến nhà ông bà nội, Sơ Nhất gọi một cuộc cho ba.

“Con đến rồi hả?”, ba hỏi.

“Chưa đâu, cũng không lâu lắm, cỡ mười phút nữa”, Sơ Nhất nói, “Ba đừng, gọi ông ra đón, ngoài này lạnh lắm”.

“Ông bà con đi rồi, ta đang ở nhà gói sủi cảo đây”, ba nói, “Không ngăn được đâu, ông nội đối với con nhất định phải ra đón, không sao đâu, ta nghe tiếng giống con gái nhà lão Trương cũng đang đi cùng đó”.

“Ồ”, Sơ Nhất đáp một tiếng.

“Con mang nhiều đồ lắm hả?”, ba hỏi, “Đồ nhiều thì nói ta lái xe tải ra đón nha”.

“Không cần đâu ạ”, Sơ Nhất nhìn vào chỗ tuyết thật dày kia, xe tải nhất định không đi qua được, “Đồ không, không nhiều đâu”.

Ba Sơ nói điện thoại không tới hai phút, tốc độ xe đã chậm lại, Sơ Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, ở xa xa đã thấy một thân áo bông màu hồng của ông với bà nội.

Cậu xách rương hành lý đẩy ra khỏi cửa xe, cướp lấy lượt xuống xe đầu tiên: “Ông nội! Bà nội!”

“Ôi Sơ Nhất cục cưng của bà!”, Bà nội nhanh chân tiến lên đón, ôm eo Sơ Nhất, “Ôi, bây giờ trổ mã rồi, bà nội không ôm được tới cổ luôn rồi!”

Sơ Nhất cười, nửa ngồi xổm xuống: “Đây đây”.

Bà nội ôm cổ cậu, hôn một cái lên má cậu.

“Có nặng không?”, ông nội ở bên cạnh hỏi.

“Không ạ”, Sơ Nhất nhấc valy lên.

Lúc cậu đem ba lô ném ra sau lưng, bỗng nghe được giọng nói của một cô gái: “Để em cầm ba lô cho”.

Cậu ngẩn người, sau đó mới nhìn đến bên cạnh là một cô gái tuổi xấp xỉ cậu đang đứng đó, lúc này cậu mới phản ứng được, vừa nhớ lại lời ba nói về con gái nhà lão Trương.

Không chờ cậu lên tiếng, con gái của lão Trương đã đi qua lấy túi xách từ trên vai của cậu cầm lấy.

“Con bé này, hiểu chuyện thật nha”, bà nội cười híp mắt nói.

“À”, Sơ Nhất lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi tới, “Không cần, để tự tôi, xách được rồi”.

“Để em giúp anh, không sao đâu mà”, cô gái cười cười, tránh cánh tay đưa tới của cậu.

“Tôi…”, Sơ Nhất còn muốn lấy lại.

“Không sao thật mà! Cứ để em cầm giúp anh”, cô gái lại nói một lần nữa, vẫn mang theo ý cười.

Sơ Nhất chỉ đành thu tay về, để tránh việc khiến người ta cho rằng cậu muốn cướp đồ.

Cậu quay đầu lại đưa mắt nhìn ông bà nội, bà nội phất phất tay về phía cậu, ra hiệu cậu hãy đi chung với cô gái ấy đi.

Sơ Nhất chỉ có thể xoay người, đi theo phía sau cô.

Lúng túng cực kỳ với đột nhiên cậu có cảm giác… vô cùng bất an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN