Một Đồng Tiền Xu - Chương 97
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Một Đồng Tiền Xu


Chương 97


Quán nướng tiểu Lý sinh ý luôn luôn rất tốt, bây giờ trời đang trở lạnh, người đến đây lại càng đông hơn.

Sơ Nhất không biết có người nhìn thấy động tác lớn mật này của Yến Hàng hay không, cơ mà đột nhiên cậu phát hiện một chút lo ngại cũng không có, thấy thì thấy đi, chút nữa nếu có người đến đuổi bọn cậu đi, thì cậu cũng sẽ không tức giận làm gì, đi thì đi thôi.

Vậy mà bốn phía đều bình thường như cũ, thậm chí cậu không hề cảm nhận được bất kì ánh mắt khác thường nào cả.

Chỉ có ông bác chủ tiệm đưa đồ nướng cho bọn cậu là thở dài, nói một câu: “Các cháu thanh niên lớn xác hết rồi, cũng nên chú ý chút đi chứ, lỡ như có người thấy các cháu không vừa mắt thì sao, cải vả sẽ không tốt đâu.”

“Cảm ơn ạ”, Sơ Nhất cười cười.

“Nhanh chóng nhậu nhẹt đi nha”, ông chủ phất phất tay, đi ra.

“Sau lại thiếu nghị lực vậy nè”, Yến Hàng chặc một tiếng, “Anh nhất thời không khống chế được, mà nếu đổi thành một nam một nữ, chắc cũng phải bị người ta nói không coi ai ra gì, ảnh hưởng người khác không chứ.”

“Ừm”, Sơ Nhất gật đầu cười.

Ăn đồ nướng xong, hai bình rượu nhỏ cũng đã được uống cạn, Sơ Nhất cảm giác trên người mình tràn đầy ấm áp, men say cũng chẳng rõ ràng gì.

“Tửu lượng của em tốt thật, trông chẳng khác lúc bình thường chút nào”, cậu nói.

“Mới uống có hai lạng rượu mà em đã phán tửu lượng mình tốt hay không rồi à?”, Yến Hàng nói.

“Trước đây em không, biết uống rượu mà”, Sơ Nhất thở dài, “Ăn tết cùng ba, còn có ông nội uống cùng, em chịu không, không nổi.”

“Rượu mà ông em mua, còn chẳng biết là rượu gì”, Yến Hàng nói, “Lần trước anh uống cũng choáng cả đầu.”

“Những ông lão, trong khu đều, uống cái kia đó”, Sơ Nhất nói, “Cao lương* thì phải.”

Chắc là rượu này

“Lần sau em có về tiếp, mang một chút rượu tốt theo đi”, Yến Hàng suy nghĩ một chút, “Mang hai chai rượu vang về cho ông em nếm thử vị tươi mới… Chắc ông ấy sẽ không nói nó không có vị đâu ha?”

“Nói của đầu bếp năm sao mang, tới cho ông, nhất định phải khen thôi”, Sơ Nhất cười nói, “Rượu đầu bếp năm sao, thượng hạng mà.”

Yến Hàng chặc một tiếng.

Kì nghỉ đông này căn bản chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, Yến Hàng chỉ có ba mươi buổi tối không phải đi làm, Sơ Nhất trở về từ nhà ông bà cũng chỉ rỗi thêm được ba ngày.

Sáng sớm mùng bốn hai người cùng nhau thức dậy chuẩn bị đi làm, Yến Hàng thở dài: “Anh thấy nghỉ phép mệt thật đấy.”

“Anh cỡ mười, mười mấy năm nữa, về quê được rồi”, Sơ Nhất nói, “Về làm nông, dưỡng già.”

“Lăn đi”, Yến Hàng cười cười.

“Anh…”, Sơ Nhất nhớ tới điều gì đó, lại gần nhỏ giọng nói, “Anh…”

Yến Hàng chỉ tay vào cậu.

Cậu lập tức ngậm miệng, cầm lấy bao đồ lao động vung lên trên lưng mình: “Đi làm đây.”

Đứng tại địa điểm thầy Vương giới thiệu cho cậu, phải nói so với tiệm sửa xe trước lớn hơn rất nhiều, nhìn qua chuyên nghiệp vượt bậc, nơi tân trang ô tô và nơi sửa chữa hoàn toàn độc lập với nhau, phân ra hai khu vực rõ rệt, còn có một đại sảnh linh kiện chuyên kinh doanh vô cùng lớn.

Nơi này cũng không đặt các loại tên XX thời thượng gì, mà chỉ là một cái tên vô cùng giản dị nhưng lại cảm thấy khí lực tràn trề, xưởng sửa chữa Thuận Phong.

Thuận Phong? Không có người đưa thư sao?

Gọi là Thuận Phong Phú cũng không quá nha.

Sơ Nhất ở phía trước cửa chính, sau khi nghe tiếng máy móc cậu mới đi về hướng khu sửa chữa, thiếu điều lạc đường nữa thôi, xoay chuyển nửa ngày mới tìm được văn phòng.

Sau khi trao đổi một vài vấn đề đơn giản, chủ quản liền ném một bộ quần áo cho cậu: “Học trò của lão Vương, vẫn là không tệ nha, cơ mà các cậu năm nay thực tập sớm như vậy sao? Chưa hết kỳ nghỉ đông mà đã bắt đầu làm rồi à?”

“A”, Sơ Nhất đáp một tiếng.

Lúc này cậu mới đột nhiên phản ứng lại, không biết có phải là do đơn đề cử của thầy Vương bị bác bỏ hay không, lần này gọi cậu đến đây làm nhưng lại không nói là thực tập?

Nếu như đúng là đi thực tập… Sơ Nhất đột nhiên có chút phấn chấn.

Thuận Phong Phú thật tuyệt… Không, Thuận Phong, xưởng sửa chữa của người ta nhìn qua còn rất khí thế cơ mà.

– Thế nào? Đồng phục mới á.

Yến Hàng nhìn bức ảnh Sơ Nhất gửi tới.

Bộ đồng phục này cùng với bộ đồng phục trước đại khái đều là kiểu làm theo yêu cầu, vẫn là đen vàng xen kẽ, thế nhưng logo trước ngực và phía sau lưng đều in Xưởng sửa chữa Thuận Phong.

– Giống cái trước thật, cơ mà cái này lại có tới hai hàng chữ, thực sự càng thêm nổi bật đó, vừa nhìn vào là biết nam nhân khí lực căng tràn liền

– Cái gì anh cũng có thể thổi phồng đến mức văn chương vậy luôn à

– Thật mà, rất soái đó

– Em đi làm việc đã

– Cẩu ca cố lên!

Yến Hàng nhìn đồng hồ, cất điện thoại di động cẩn thận, rồi trở về bếp sau.

Bếp sau hôm nay có chút rối ren, anh không thể rời đi quá lâu.

Cơ mà phần rối ren này, không phải là vì khách hàng đông đúc, mà là bởi vì bếp trưởng phải rời đi.

Đoán chừng là năm trước cũng đã đề cập tới, nhưng do bọn anh chỉ là công nhân hạng phổ thông nên không biết, bếp trưởng cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức gì với anh cả.

Lúc làm lễ khai Thần hôm nay mới tuyên bố tin tức này, bầu không khí khi ấy nhất thời có chút vi diệu.

Muốn đổi bếp trưởng, vậy là phải bầu bếp trưởng mới, mọi người cảm thấy rằng phải chăng Yến Hàng sẽ được kế vị… Đại gia Yến Hàng một bên làm việc, một bên từng người bắt đầu tưởng tượng phong phú.

Yến Hàng lại không tưởng tượng gì cả, anh lười suy nghĩ, vốn bây giờ cũng đã đủ mệt rồi, chỉ cần không có người nhảy ra trêu chọc anh là được, đoán mò kiểu này không bằng tự mình đi sắp xếp lại lịch trình sắp tới, anh sẽ không gia nhập với đám đó đâu.

Không biết nguyên nhân vì sao lão bếp trưởng kia phải rời đi, Yến Hàng chỉ vểnh tai nghe ngóng một chút, đoán là muốn mình làm, mà “Người thân” như Yến Hàng lão cũng chẳng đưa đi theo, có chút kỳ quái rồi.

“Anh thật không biết gì sao?”, Trương Thần tranh thủ đến tìm anh tán gẫu, “Không đề cập với anh một chút nào luôn à?”

“Thật không có”, Yến Hàng nói.

“Vậy anh phải làm sao bây giờ”, Trương Thần nói, “Em không biết anh có đắc tội với lão bếp trưởng bao giờ chưa, phần lớn người cũ cũng như người mới đều có chút đề phòng với anh, nói gì mà anh kém đến nổi lão ta không muốn đưa anh đi theo.”

“Tôi không thể trung thành với phòng bếp hay trung thành với nhà hàng này à? Ai nói gì tôi cũng không đi đâu”, Yến Hàng nói.

“Ừm”, Trương Thần nở nụ cười, “Thế nhưng không ai tin như vậy cả.”

Yến Hàng cũng cười cười: “Kệ đi, đời mà.”

“Anh Hàng”, Trương Thần dựng thẳng ngón tay cái về phía anh, “Em cực thích dáng vẻ không quan tâm này của anh á.”

“Đồ nịnh nọt”, Yến Hàng chậc một tiếng, “Có phải năm nay cậu rất nỗ lực vì vị trí trưởng ca không?”

“Đừng đùa mà”, Trương Thần nói, “Em xem như sáng mắt rồi, trừ anh ra, trưởng ca hiện tại không phải là người từ chỗ chúng ta nữa, toàn là ở ngoài tuyển vào, em đành từ bỏ hy vọng vậy.”

“Có như vậy thì cậu vẫn phải đặt mục tiêu ở vị trí đó chứ, nếu không quản thì có thể được như này hay không”, Yến Hàng nói, “Nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi mà.”

Trương Thần nở nụ cười nửa ngày, gật gật đầu: “Phải.”

Chuyện Trương Thần nói với Yến Hàng khiến tâm trạng anh trở nên tốt hơn, nhưng việc này ít nhiều vẫn gây chút ảnh hướng tới anh.

Tình huống thay cũ đổi mới này không ai lường trước được, chính anh sau khi nghe tin này cũng không biết bộ dạng của mình sẽ trông ra sao, giờ chỉ có thể là vừa làm vừa thích ứng mà thôi.

“Vậy anh không, không hỏi lão bếp, trưởng kia sao?”, Sơ Nhất hỏi.

“Việc này không tiện hỏi lắm”, Yến Hàng nói, “Quan hệ của anh với ông ấy thật sự không giống như người ta nói đâu, cái gì mà người thân gì đó, ông ấy không chủ động nói với anh, vậy thì nếu anh đi hỏi cũng sẽ rất lúng túng.”

“Không nhắc chuyện đó nữa”, Sơ Nhất khoát tay chặn lại, “Không có gì, là không được cả, thay bếp trưởng thì, thay bếp trưởng thôi.”

“Chuyện cũ mới gì đó còn rắc rối lắm, nói sau đã”, Yến Hàng nói, “Trước tiên cứ làm cho tốt.”

Sơ Nhất gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu qua nhìn anh, “Yến Hàng.”

“Hửm?”, Yến Hàng nằm lên ghế salon.

“Anh bây giờ, không cảm thấy”, Sơ Nhất nói, “Muốn tự do tự, tại như trước sao?”

Yến Hàng nhìn cậu.

“Trước đây thích, đi thì đi”, Sơ Nhất nói, “Không, không cần phải cân nhắc, đến sự nghiệp, cũng không cần đè nén, chính mình.”

“Phải”, Yến Hàng cười cười, “Trước đây muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, làm việc gì cũng sẽ không cần nghĩ tới hậu quả… Thế nhưng cả đời anh không thể sống như vậy mãi được, sống kiểu chân không chạm đất, anh thấy chẳng vững vàng chút nào.”

“Bây giờ đã, chạm đất rồi sao?”, Sơ Nhất hỏi.

“Cũng được”, Yến Hàng đưa chân gác lên vai cậu, “Công việc bây giờ, dù tốt hay xấu thì đều là do anh nguyện ý làm, còn có em cạnh bên nữa mà.”

“Lúc chú Yến, bỏ đi vì nghĩa”, Sơ Nhất nói, “Em nghĩ tới anh, trước đây cũng, không khác là bao.”

“Chưa chắc ba anh muốn thấy anh giống trước kia”, Yến Hàng ngẩng đầu lên, nhìn đèn.

Qua Nguyên Tiêu, bếp trưởng cũ đi rồi, Yến Hàng gặp được người mới.

Là một ông chú trung niên hơi mập mạp, trông cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhìn người của Yến Hàng, lão bếp trưởng mập này, không thích hợp để ở chung.

Ngày đi làm thứ nhất, Yến Hàng có ý định tán gẫu hai ba câu với ông ấy xem như là làm quen một chút, kết quả lão bếp trưởng mập này không có dự định muốn làm quen với anh, chỉ nói một câu: “Làm việc thì làm việc, tán gẫu thì đi ra.”

Yến Hàng chỉ có thể trầm mặc.

Không làm quen được thì hậu quả chính là sẽ bị mắc sai lầm.

Thói quen nấu nướng, trình tự công việc, khẩu vị bất đồng, thậm chí là bày đĩa trang trí, đều sẽ khác nhau.

Mỗi ngày kết thúc, Yến Hàng cảm thấy bên tai mình toàn là tiếng nói của lão mập kia.

Sau khi về đến nhà, đến cả âm thanh của TV anh cũng chẳng buồn nghe, Sơ Nhất kể với anh về chuyện sửa xe gặp phải khách hàng khó tính, anh trực tiếp bịt miệng Sơ Nhất lại.

“Để anh nghỉ một lát”, Yến Hàng nói.

“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu.

Vì chuyện công tác của Yến Hàng không quá thuận lợi, nên hôm nay hai người bọn họ sẽ không ăn cơm, Sơ Nhất trông thấy bộ dạng bây giờ của Yến Hàng như này, đoán chừng cũng không còn tinh lực để nấu cơm nữa.

Cậu rón rén đứng dậy tiến vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn một chút.

Đồ ăn ngược lại rất nhiều, nhưng cậu không làm được những món phức tạp, chỉ có thể dùng cơm thừa nặn thành cục.

Ngoại trừ cơm chiên trứng, cậu cũng có thể làm cái này, cơm nắm.

Cơm nắm ăn không quả thật rất ngon, món ăn đơn giản này có ý nghĩa rất lớn đối với cậu, như lúc còn nhỏ… Mẹ cậu rất hay làm, bây giờ cơm nắm lại gắn liền với mùi vị của anh trai tiểu Thiên.

Cậu thích ăn, Yến Hàng cũng rất thường hay làm cho cậu, cảm giác thân thuộc cũng sẽ thay đổi thành Yến Hàng.

Yến Hàng nghe thấy tiếng Sơ Nhất mở tủ lạnh lấy đồ, còn có thể nghe ra sự nỗ lực khống chế tiếng động phát ra từ chén đĩa, nó cứ nhẹ nhàng phóng tới át cả âm thanh từ TV.

Bực ghê.

Yến Hàng nhắm mắt lại, âm thanh càng rón rén, thì càng dễ nghe thấy. (Ũa gì??)

Kỳ thực anh rất muốn phát hỏa, cực kỳ muốn.

Lúc tâm tình không ổn định như thế này, tính tình của anh trở nên cáu gắt vô cùng.

Nhưng đã rất lâu rồi, chưa từng có lại kiểu trạng thái như vậy, thậm chí anh ảo giác rằng mình khả năng cao sẽ không bao giờ xuất hiện kiểu tâm tình có vấn đề này nữa.

Một khi đã phát hiện ra bản thân mình vẫn luôn như vậy, cả người anh tự nhiên có chút mất mát.

Sơ Nhất nhẹ nhàng cầm lấy dao, dùng ít nhất mười giây mới dám xuống tay cắt đồ, nghe thấy tiếng dao sứt mẻ nhẹ nhàng va lên tấm thớt kia, Yến Hàng đồng thời nhảy từ trên ghế salon, hai bước xông tới đá văng cánh cửa khép hờ của phòng bếp ra ngoài.

Sơ Nhất sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn anh.

Yến Hàng liếc mắt nhìn hiện trường gây án với các vật liệu tung toét trong phòng, cắn răng ép tâm tình bực dọc của mình xuống.

“Anh không có ngủ”, anh nhìn Sơ Nhất, “Em cứ làm như bình thường đi, không cần phải lén lút như ăn trộm vậy đâu.”

“… Ô cê”, Sơ Nhất đáp lại một tiếng.

Yến Hàng lui ra, đóng cửa nhà bếp lại, cầm điếu thuốc ra ngoài ban công.

Thành phố dưới màn đêm thật đẹp, tuy rằng xa xa gần gần đều rất náo nhiệt nhưng ánh đèn lại trông có chút cô quạnh, có thể khiến người ta cảm thấy yên tĩnh.

Anh hòa vào màn đêm, nhìn chằm chằm phía xa xa kia không biết rốt cuộc đã nhìn bao lâu.

Sau khi hút xong điếu thuốc, sức lực để buồn bực khi nãy đã thoáng lui xuống một ít, anh thở phào một cách nhẹ nhõm, khom lưng nắm lấy lan can đong đưa cơ thể.

Tầm một phút trôi qua, tâm tình thư thái không ít, lúc đang muốn ngồi dậy, cửa ban công đột nhiên bị kéo ra.

Yến Hàng sợ hết hồn, do đứng thẳng quá đột ngột nên eo của anh có chút đau.

Cún trả thù à.

“Yến Hàng!”, Sơ Nhất hô tới anh một tiếng.

“Đây”, Yến Hàng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy căng thẳng của cậu, “Sao rồi, lò nướng bị nổ rồi à?”

“Không”, Sơ Nhất nhìn anh đến nửa ngày mới chịu mở miệng, “Cái, cái, cái…”

“Mắng người mà còn tỏ vẻ dễ thương à?”, Yến Hàng nói.

“Cơm nắm”, Sơ Nhất nói, “Cho nhiều, nhiều hay ít phô mai?” (jztr:)))))

“Anh không sao”, Yến Hàng thở dài, “Không cần phải sốt sắng như vậy đâu.”

Sơ Nhất ngẩn người, không lên tiếng.

“Lại đây nào”, Yến Hàng vẫy vẫy tay.

Sau khi Sơ Nhất đi tới bên cạnh anh, anh duỗi tay ôm lấy cậu: “Hôm nay anh có chút mệt.”

“Nhìn ra rồi”, Sơ Nhất nói.

“Anh mới vừa cực kỳ muốn đánh em”, Yến Hàng nói, “Đẩy xuống đánh một trận, liên tục đạp đạp rồi kéo em từ phòng bếp ném tới cửa thang máy, cảm giác sẽ vô cùng sảng khoái đây.”

“… Nghe sảng, sảng khoái thật”, Sơ Nhất nói, “Là do em, nói nhiều quá, hả?”

“Không phải”, Yến Hàng nói, “Không liên quan gì tới em hết, chỉ là buồn bực quá thôi.”

“Ồ”, Sơ Nhất ôm anh, vỗ vỗ lên lưng Yến Hàng.

Yến Hàng rất yêu thích điểm này của Sơ Nhất, không biết làm thế nào để an ủi người khác, nói chuyện lại không lưu loát, Sơ Nhất rất ít khi an ủi anh, cơ bản đều là trầm mặc một cách ngốc nghếch hoặc là đột nhiên nói đùa vài câu.

Lúc tâm tình không ổn định, là lúc Yến Hàng không thể nghe lọt một câu an ủi nào, có khi lại khiến anh càng bực bội hơn, như Sơ Nhất bây giờ, cứ vụng về mà ngao một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa, lại làm cho anh cảm thấy rất dễ chịu.

“Chắc anh phải dành chút thời gian đi tìm bác sĩ La tâm sự”, Yến Hàng nói.

“Ừm”, Sơ Nhất gật đầu, “Còn có thể đi, đi chỉnh đốn, lại lão bếp trưởng, già kia.”

“Ý kiến hay”, Yến Hàng đồng tình, “Em thông minh thật đó.”

“Đánh thật, sao?”, Sơ Nhất hỏi.

“Nhịn ba ngày nữa” Yến Hàng nói, “Dù gì cũng nhịn được một tuần này rồi, tổng lại được mười ngày, lão còn như vậy thì anh sẽ không nhịn nữa, anh dù gì cũng là…”

Yến Hàng đang muốn phong cho mình một danh hiệu, Sơ Nhất đã thay anh mở miệng: “Là đại ca, bệnh thần kinh.”

“Trước giờ em vẫn luôn nghĩ anh như vậy hả?”, Yến Hàng nói.

“Phải”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Anh chính là đồ, thần kinh, cơ mà em, có thể tạm, quên được.”

Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất nói là có thể quên, không phải có thể chịu đựng.

Anh rất thích đạo lý này.

Sau khi bắt đầu một tuần làm việc mới, lão bếp trưởng mập vẫn thái độ như cũ, không chịu nói trước, toàn dùng ánh mắt phán xét quan sát hành động của Yến Hàng, khiến anh luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Tuy kinh nghiệm làm việc của anh không thể tính là phong phú, lúc trước chỉ tùy ý tìm một công việc ở ngoài, cùng lắm làm trong phòng ăn được hai năm, từ việc giám sát phía trước sảnh cho tới làm phụ ở bếp sau đều đã làm qua, mà loại đồng nghiệp như lão bếp trưởng mập này, thật sự chính là lần đầu tiên anh đụng tới.

Không hiểu tại sao, Yến Hàng có cảm giác lão mập này thiếu điều bắt sáu cái camera để quan sát nhất cử nhất động của anh nữa thôi, Yến Hàng thậm chí đã suy đoán rằng lão ta dùng loại phương thức ác ý thế này chính là một cách để tra khảo người khác.

Đang suy nghĩ tích cực, đột nhiên lão mập ném cho anh một câu.

“Cậu so với trợ thủ lúc trước của tôi”, lão bếp trưởng mập cau mày nhìn anh, “Quả thực kém đến thảm hại.”

Yến Hàng đang bày đĩa trang trí, không trả lời lão.

“Thẩm mỹ này của cậu là từ quán cà phê ngoài vỉa hè bồi dưỡng ra ư?”, lão bếp trưởng mập nói, “Lúc trước tôi trang trí, cậu không xem qua à?”

Yến Hàng rất hài lòng với bản thân mình, dù lên cơn giận dữ anh vẫn có thể làm cho tay mình không run một chút nào mà đem từng nhánh hoa nhỏ đính lên quả cầu sô cô la, đúng là không dễ dàng gì.

“Thật không biết cậu đang giúp đỡ hay đang gây rối nữa”, lão bếp trưởng mập nói.

Yến Hàng vẫn không lên tiếng, điện thoại di động trong túi rung lên, đại khái là có tin nhắn gửi đến.

Anh làm xong công việc trên tay rồi mới ngẩng đầu lên, kéo khẩu trang xuống: “Tôi đi rửa mặt chút.”

Hiển thị trên màn hình điện thoại là tin nhắn Thôi Dật gửi tới.

Vẫn là nam nhân trung niên đam mê gửi tin bằng âm thanh.

“Hiện tại phiên điều trần của cơ quan công an đã cơ bản kết thúc rồi, tiếp theo chính là thẩm tra khởi tố của viện kiểm sát, tình huống bình thường thì mất một hai tháng, sau đó chính là mở phiên toà xét xử.”

Tâm lý Yến Hàng đột nhiên phất lên, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên buông lỏng.

Điều tra đã kết thúc, chính là nói, hết thảy mọi chuyện đều đã được tra rõ ràng, tiến độ của vụ án tính ra là có tiến triển, bất kể nói thế nào, kết quả cuối cùng càng ngày càng gần ngay trước mắt rồi.

Anh vốn nghĩ mình sẽ cảm thấy bất an, mà không ngờ tới cảm nhận to lớn nhất bây giờ chính là nhẹ nhõm, Yến Hàng thở phào.

Rửa mặt xong đi ra vừa lúc nhìn thấy lão mập kia đang ở phía sau cửa nhà bếp, theo lệ mỗi tuần tổng giám đốc tới kiểm tra, hỏi han tiến độ công việc, anh thậm chí cảm thấy tâm tình mình bây giờ rất tốt.

“Nhanh lên”, lão bếp trưởng mập vừa nhìn thấy anh đã nhíu mày, “Rửa cái mặt thôi mà cũng lâu như vậy.”

“Tôi không làm nữa”, Yến Hàng nói.

Lão bếp trưởng mập và tổng giám đốc ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

“Việc hôm nay tôi sẽ hoàn thành”, Yến Hàng hướng bên trong vừa đi vừa mang khẩu trang, “Ngày mai tôi sẽ không tới nữa, thú thực tôi với lão bếp trưởng trước không mấy thân thiết đâu, ngài không cần phải sốt sắng như vậy, cứ thoải mái vui vẻ mà làm tốt công việc đi.”

Lúc vừa bắt đầu Yến Hàng chỉ cảm thấy lão mập này khả năng cao là muốn mang trợ thủ cũ của mình tới đây làm, mà ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, cấp bậc bếp trưởng này của lão, muốn gọi trợ thủ cũ tới đây cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn đe tiện này đâu.

Đoán chừng là do cảm thấy anh là người của bếp trưởng trước đây, giữ ở bên người thì sẽ khó dùng.

Hôm nay Sơ Nhất có lẽ không thể tan tầm đúng giờ được rồi, bây giờ cậu đang cùng với Giang sư phụ ngồi xổm ở bên dưới cầu nâng xe, ngửa đầu nhìn khung xe.

Cầu nâng xe

“Cậu xem này”, Giang sư phụ nói, “Ly hợp bị trượt là do lò xo ở mâm ép đứt đoạn mất.”

“Nó làm, giảm hiệu suất hoạt, hoạt động của xe nên, phải thay mới”, Sơ Nhất nói.

“Chính xác”, Giang sư phụ gật gật đầu, “Bây giờ cậu đổi cái này đi, hôm nay tôi có chút chuyện, nếu cần giúp đỡ thì cậu cứ gọi cho bọn họ nha.”

“Vâng”, Sơ Nhất đáp lời.

Sau khi Giang sư phụ đi, cậu cũng từ trong rãnh đi ra, dùng bàn tay đang rảnh, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi cho Yến Hàng một tin.

Màn hình vừa sáng lên, thì điện thoại cũng vừa vang lên, là của Yến Hàng gọi tới.

Cậu có chút ngoài ý muốn, rồi nhận điện thoại: “Alo?”

“Anh đẹp trai, có đang bận không?”, âm thanh của Yến Hàng truyền tới, nghe như tâm tình anh đang rất tốt, lại trông như đang rất vui vẻ mà bắt chước giọng điệu của ông chủ quán nướng tiểu Lý.

“Đang bận đây nè”, Sơ Nhất cười nói, “Làm sao anh có, thời gian để gọi, điện thoại vậy?”

“Em còn chưa tan ca nữa ư?”, Yến Hàng hỏi.

“Chưa”, Sơ Nhất nhìn chiếc xe bên cạnh, “Có xe mới vừa, vừa tới, cần phải đổi đĩa ép ly hợp.”

“Vậy được rồi”, Yến Hàng suy nghĩ một chút, “Giờ anh qua tìm em nha, để xem bên kia bọn em có áp lực gì không, xong rồi đi qua nhà hàng có phục vụ nhạc, tối chúng ta qua đó ăn.”

“Anh nghỉ làm rồi hả?”, Sơ Nhất nắm được trọng điểm rất chuẩn.

“Hôm nay chuyện ba anh có tin tức mới rồi”, Yến Hàng nói, “Lão Thôi mới vừa nói với anh, điều tra cơ bản đã kết thúc rồi, tiếp đến là khởi tố, sau đó mở phiên toà.”

“Ồ”, Sơ Nhất ngẩn người, nhất thời có chút căng thẳng, “Vậy luật sư, Lưu với chú Thôi, cũng sẽ đi, cùng hả?”

“Vấn đề không lớn mà”, Yến Hàng cười cười, “Không phải nên ăn một bữa sao, tốt xấu gì cũng xem như có tiến triển.”

“Ừm”, Sơ Nhất gật đầu, “Để em mời khách.”

“Nhà hàng kia có vẻ không rẻ đâu, quỷ keo kiệt”, Yến Hàng nói, “Không thấy đau ví à?”

“Không đâu nha”, Sơ Nhất nói, rồi nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, “Bây giờ tiền, em so với, so với trước đây nhiều, nhiều hơn ba lần lận đó.”

“Đại gia rồi nha”, Yến Hàng cũng hạ thấp giọng.

“Đúng nha”, Sơ Nhất tiếp tục đè nén thanh âm.

“Chút nữa nhớ chờ anh tới đó”, Yến Hàng nói, “Anh dẫn em đi.”

“Anh”, Sơ Nhất vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đây chính là lúc bận rộn nhất của Yến Hàng thường ngày, “Không phải là, là anh từ chức, rồi đó chứ?”

“Quao”, Yến Hàng nở nụ cười, “Chuyện này cũng bị em đoán ra luôn.”

Sơ Nhất có chút bất ngờ, mà cũng không hẳn là quá bất ngờ, hơn nữa còn cảm thấy vui vui.

Mấy ngày nay tâm tình của Yến Hàng không tốt đẹp gì, cậu biết là do bếp trưởng mới tới cứ luôn gây phiền phức cho anh, mà việc này coi bộ cũng khó giải quyết, cậu luôn hi vọng Yến Hàng sẽ xin từ chức, thế nhưng lại không dám nói.

“Có, có đánh lão mập, kia không?”, cậu hỏi.

“Không”, Yến Hàng chặc một tiếng, “Bây giờ anh phải điềm tĩnh, học tập theo tấm gương ông cún của chúng ta, phải thận trọng và nhẫn nại chứ.”

“Vậy anh nhanh, qua đây đi”, Sơ Nhất nói, “Mời anh ăn, bữa tiệc thật lớn luôn.”

“Anh từ chức, thất nghiệp rồi”, Yến Hàng nói, “Không có đồng thu… Anh tính tới chỗ em than thở đây.”

“Không gì phải sợ”, Sơ Nhất nói, “Có em đây mà, chúng ta, chờ anh đi xin cơm thì, sẽ lâu lắm.”

“Cút!”, Yến Hàng nói.

“Thật mà, anh mà tính, đi xin cơm”, Sơ Nhất nói, “Khắp nơi, đều vui mừng.”

Yến Hàng cười không lên tiếng.

“Em có một câu sến rện, lâu nay vẫn, luôn muốn nói, với anh”, Sơ Nhất nói, “Ông trời đúng là, không phụ lòng em, thời cơ đây rồi.”

“Nói thử xem nào”, Yến Hàng chặc một tiếng.

“Không có gì thì, cũng đừng sợ”, Sơ Nhất nói, “Anh còn có cún con đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN