Một Đồng Tiền Xu - Chương 98
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Một Đồng Tiền Xu


Chương 98


Anh còn có cún con đây.

Lúc Yến Hàng bắt taxi đến xưởng sửa chữa nơi Sơ Nhất làm việc, câu nói này cứ luôn hiện lên trong đầu anh.

Đúng đấy, còn cún con đây mà.

Chuyện từ chức này nếu như ở trước đây, anh sẽ không để ý tới làm gì, chỉ đều là tìm đại một việc làm để kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, công việc có cũng được, mà không có cũng được nốt.

Nhưng công việc hiện tại này, anh đã gắn bó hai năm rồi, từ nhân viên phục vụ cho đến trưởng ca, lại tới trợ lý của bếp trưởng, dùng nhiều ít nỗ lực, rồi bỏ ra ít nhiều tinh lực, thật sự lúc thốt ra câu từ chức đó, chính anh còn cảm thấy kích động.

Cơ mà cứng rắn từ trong xương rồi, anh vẫn cứ muốn làm gì thì làm thôi.

Lúc rời khỏi nhà hàng, toàn thân anh đều vô cùng thoải mái, nhưng vẫn không giống trước đây lắm.

Dù sao bây giờ không còn cùng lão ba hành tẩu giang hồ như lúc trước, cái gì cũng không thèm để ý kia nữa.

Mãi đến khi nghe thấy giọng điệu phấn khích của Sơ Nhất trong điện thoại khi cậu nói “Anh còn có cún con đây”, anh mới đột nhiên phát giác, mình không cô đơn nữa rồi.

Chút tiền lương kia của Sơ Nhất, cũng không thể cho anh bao nhiêu niềm tin, mà thái độ của Sơ Nhất, mới là thứ khiến anh tin tưởng.

Không có việc làm, có cún con đây, không có tiền tiêu, có cún con đây, đi xin cơm, cũng có cún con đây. Mặc dù có chút ấu trĩ, lại còn vô cùng ngây thơ, nhưng tấm lòng ấm áp ấy của Sơ Nhất rất chân thật, không một chút giả tạo nào.

Yến Hàng nhìn khung cảnh ngoài cửa xe.

Trước đây anh cũng hay nhìn, đi ngang qua một thành phố, một nông thôn nào đó, mỗi chỗ anh đặt chân, đều quan sát hết cảnh vật bên ngoài này.

Không biết có phải là do thời gian anh ở đây là dài nhất, hay là do cách sinh hoạt ở đây bị thay đổi, mà anh đã không còn cảm giác là người ngoài cuộc hay là khách qua đường nữa rồi.

Anh biết nơi nào trong thành sẽ có đồ ăn ngon, nơi nào sẽ có quần áo rẻ, nơi nào thì giá cao nhất, biết được mỗi một đường tắt xung quanh đây sẽ dẫn tới đâu, còn biết được khi đến một vùng phụ cận nào đó thì phải đến trạm xe nào.

Anh đã sớm muốn đi đây đi đó thật nhiều nhưng vì khoảng thời gian làm việc trước lại quá bận rộn, bây giờ nghỉ việc rồi một mình bản thân ông đây đi vào trong đó ăn một bữa lớn cũng không thành vấn đề.

Cảm giác này vi diệu cực kỳ.

Xưởng sửa chữa Thuận Phong.

Ngoại trừ dáng vẻ quê mùa do cái tên nghiêm túc này, chỗ này nhìn qua vẫn khá lắm, trang trí cũng bắt mắt, bất kể là khu tân trang ô tô hay là khu sửa chữa, còn có linh kiện thay thế, tất cả đều trông rất đẳng cấp.

Thợ sửa chữa Sơ Nhất đang đứng ở cửa chờ anh.

Cậu khoác chiếc áo đồng phục in chữ, trong tay cầm một bộ dụng cụ cùng với găng tay dính đầy dầu máy đen ngòm, sau mông còn mang theo chiếc túi đựng công cụ.

Lúc trước Sơ Nhất gửi ảnh cho anh, không mặc áo khoác, chỉ có T-shirt cùng với quần dài, nhìn chắc là mang vào ấm áp lắm, lúc này đi ra, chỉ thêm cái áo khoác thôi, mà đã trông cực kỳ giống với loại quần áo công sở nhàm chán kia rồi, trước ngực, sau lưng, phía trên ống tay áo đều in chữ Tiệm sửa chữa Thuận Phong.

Yến Hàng không nhịn được cảm thán: “Bộ chỗ em trước đây có người làm trong xưởng may đồng phục công sở à?”

“Hả?”, Sơ Nhất nhìn anh.

“Cho nên ông chủ của tụi em mới mang kiểu thiết kế trước sau đều có chữ này ra phát cho nhân viên hả”, Yến Hàng nói, “Thiếu điều làm thêm mũ, mặt trên cũng in năm chữ lớn luôn rồi.”

“Có đó”, Sơ Nhất nói, “Mà em không, không mang.”

“… Đừng mang”, Yến Hàng nói, “Anh sợ anh nhịn không được việc ghét bỏ em.”

“Muốn, đi xin cơm à”, Sơ Nhất nói, “Lấy đâu ra, dũng khí mà ghét, ghét bỏ kim chủ* đây vậy hả.”

*Kim chủ là một người có năng lực về tài chính (người giàu có, tỷ phú). Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền (cho các minh tinh, ngôi sao). Những người này không những chi tiền không đâu mà họ đã ngủ với người được họ chi tiền (hay được gọi là bao nuôi)

“Xin cơm hay là thuê xe đến đây”, Yến Hàng nói, “Kim chủ mỗi ngày ngồi xe buýt.”

“Vậy ra, cậu chọn, xin cơm”, Sơ Nhất gật gật đầu.

Yến Hàng nở nụ cười, đánh iu một cái lên tay cậu: “Dẫn em thăm quan một chút đi ngài kim chủ~”

“Đến đây”, Sơ Nhất vẫy tay.

Nơi này của Sơ Nhất xung quanh toàn là các loại dầu máy, xăng thơm, nào là mùi kim loại pha tạp mùi lốp xe cao su lưu hoá, trong hoàn cảnh này đặc biệt khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Yến Hàng cùng cậu đi qua những hàng linh kiện ô tô treo trên nóc, rồi nhìn bóng lưng cậu.

Lúc nhóc con này đi qua đống đồ kia, tư thế cất bước so với lúc thường không giống nhau, rất có phong thái, vô cùng tự tin, đây là cảm giác trâu bò khi ở trong địa bàn của cậu.

“Anh ở đây chờ, chờ em đi”, Sơ Nhất chỉ chỉ cái ghế tựa bằng gỗ ở bên cạnh, “Em chuẩn bị xong, chiếc xe này rồi, chúng ta đi.”

“Ừm”, Yến Hàng sờ sờ lên chiếc ghế, lại nhìn lên tay, sau đó mới ngồi xuống.

Sơ Nhất thở dài: “Mỗi ngày em ngồi, đều cọ, cọ sạch sẽ rồi.”

“Nhanh làm việc của em đi”, Yến Hàng dựa vào phía sau một chút, đưa mắt cá chân trái gác lên trên đùi phải, mũi giày quơ quơ về phía cậu, “Cún ngoan.”

Sơ Nhất cười cởi áo khoác ra, chui vào phía dưới rãnh xe.

Yến Hàng duỗi dài chân nhìn cậu.

Sơ Nhất đang ngắm nghía đống linh kiện, Yến Hàng xem không hiểu, dù sao cũng là người không có xe, bình thường toàn mượn xe Thôi Dật lái, xe của Thôi Dật cho tới bây giờ chưa từng được bảo dưỡng lần nào, cứ từng ngày từng ngày chờ xe hỏng bét rồi mới đi đổi xe.

Thế nhưng động tác của Sơ Nhất rất nhuần nhuyễn, điểm này Yến Hàng thấy rất rõ ràng.

Bất luận làm chuyện gì, chỉ cần thành thục, thì sẽ rất dễ nhìn, giống như lúc anh nấu ăn vậy.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, một mạch mở blog cá nhân rồi bấm phát trực tiếp.

Sơ Nhất như cảm nhận được gì đó, cậu quay đầu lại, lúc nhìn thấy điện thoại trong tay anh, cậu liền thở dài: “Đều đã, lưu lạc đầu đường, rồi còn live, để lừa gạt tiền, à?”

“Phải, anh muốn vừa bắt đầu live sẽ để em xuất hiện trước, bây giờ cần phải sớm phát tài”, Yến Hàng thong dong cười, nói với những người đang xem, “Hôm nay cho mọi người xem Cẩu ca sửa xe nhá.”

– Sơ Nhấtttt

– Sơ Nhấttttttttt

– Sơ Nhất của chụyyyy

– Sơ Nhất nào của nhiều người như vậy được….

– Cái gì đây, cún con sửa xe à! Không muốn nhìn cún con sửa xe đâu, muốn cướp về cơ!!!!!

– A a a a Cẩu ca, có phải tôi vừa nhìn thấy mông của Cẩu ca khôngggg

“Cẩu ca bây giờ trâu bò lắm nha”, Yến Hàng lia ống kính đối diện Sơ Nhất, “Động tác thành thạo như nước chảy mây trôi.”

– Giống lúc anh nấu ăn á

– Có phải tôi vừa nhìn thấy eo khummm

– Eo ở đâu cơ, che kín như thế mừ

– Anh trai tiểu Thiên phiền anh qua vén áo ẻm lên một chút dùm

– Phiền anh kéo luôn quần

– Văn minh lên mấy má ơiiii, anh trai tiểu Thiên không cần để ý mấy mẻ đâu, chỉ phiền anh qua nói cún con show chút cơ bụng là được gòi

Yến Hàng cười cười, cầm điện thoại di động đi tới cạnh rãnh xe: “Cún con.”

Sơ Nhất “loảng xoảng” một tiếng đem linh kiện mới để thay ra rồi bỏ cái cũ lên trên đất, nghiêng đầu đáp: “Hả?”

– Má ơi

– Rầm một tiếng quỳ xuống

– Quá khí thế, có thứ gì vừa bị đập phá à

“Các chị gái không biết em đang làm gì”, Yến Hàng nói, “Giải thích chút đi.”

“Cái này hỏng rồi”, Sơ Nhất chỉ chỉ miếng kim loại vừa bị ném xuống đất, “Phải đổi.”

“Ừm”, Yến Hàng gật gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, phải đổi thôi.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng ngẩn người: “… Được thôi.”

– Cẩu ca giảng giải thật hoàn mỹ

– Cực kỳ hoàn mỹ, nói xong so với lúc chưa nói không khác gì nhau

– EQ của mấy người sao lại thấp quá vậy, những lúc như thế này chẳng phải là nên gật đầu rồi sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ à

– Ồ, ra là muốn thay cái này àaaaaaa

– Thật là lợi hại nha, làm sao để thay vậy cà

– Xin dựng thẳng ngón cái với các diễn viên lầu trên ạ

“Vậy em thay đi”, Yến Hàng cười nói.

Sơ Nhất rời khỏi gầm xe, ôm cái rương bên cạnh tới, sau đó mở ra lấy một cái đĩa kim loại mới, một tay cầm lấy, rồi quay trở lại gầm xe.

– Máu mũi tôi lan đầy bàn phím rồi

– Cảm giác thật mạnh mẽ

– Không nhớ ra được bộ dáng lúc trước của cún con đáng yêu nữa rồi

– Tôi còn nhớ này, tôi có chụp lại, thế nhưng không có cách nào liên hệ với hiện tại được nữa rồi

– Cảm giác như đứa con của mình đột nhiên lớn lên thật xót thương mà

– Toàn bộ quá trình này tôi chỉ muốn cười

Để đổi món đồ chơi này Sơ Nhất phải nhờ đồng sự đến giúp đỡ, Yến Hàng trở lại về ghế, tắt phát sóng trực tiếp.

Tiếp tục ngồi nhìn Sơ Nhất làm việc.

Khi làm việc khiến người ta trở nên gợi cảm, cuốn hút.

Sơ Nhất đích thực là vô cùng gợi cảm.

Anh lại lần nữa lấy điện thoại ra, hướng về phía mông Sơ Nhất chụp một tấm hình.

Rồi sau đó dùng tấm hình ấy làm nền màn hình khóa.

Sau khi hoàn thành xong công việc, Sơ Nhất vội vội vàng vàng chạy đi thay đồ, sau đó chạy ra.

“Không cần mặc đồ lao động chạy khắp nơi à?”, Yến Hàng hỏi.

“Người ta, giặt dùm luôn”, Sơ Nhất cười cười, “Đãi, đãi ngộ cũng tốt, ha?”

“Giặt cho bộ quần áo đã thành đãi ngộ tốt rồi”, Yến Hàng nói, “Em dễ thỏa mãn thật đấy.”

“Ít nhất không, không cần mang, về giặt, anh lại khỏi, cần phải tiêu trùng, khử độc” Sơ Nhất nói, “Bảo bối, tổn thương đó.”

“Lăn đi”, Yến Hàng nở nụ cười, “Bộ đồ kia của em dính toàn dầu máy, anh không thể không tẩy sạch kỹ càng được.”

“Bảo bối tổn thương”, Sơ Nhất nói.

“Lặp lại lần nữa là anh quất em đó”, Yến Hàng nhìn hắn.

“Bảo bối tổn thương”, Sơ Nhất nói thật nhanh sau đó vừa giơ tay cản lại, vừa nhanh chóng dọt tới phía trước.

“Một đao chém chết em giờ”, Yến Hàng nói.

“Hè lố ô, có phải lâu rồi, chưa mang đao, theo không”, Sơ Nhất dừng lại, quay người nhìn anh cười, “Đao cất ở tủ, đầu giường kia kìa.” 

“Em biết à?”, Yến Hàng giật mình.

“Ừm”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Lúc em lấy, khẩu trang giúp, anh có thấy.”

Yến Hàng chậc một tiếng, không lên tiếng.

Có những lúc Sơ Nhất tỉ mỉ đến độ phải khiến anh giật mình.

Chính xác là rất lâu rồi anh không mang thanh đao ấy bên người, đây là đồ ba anh cho anh, bắt đầu từ ngày ông bỏ đi, mỗi ngày anh đều mang theo bên mình, mãi cho đến lúc ba tự thú.

Nếu như Sơ Nhất không nhắc tới, anh cũng sẽ không nhớ đến.

Đến nhà hàng phục vụ nhạc mà Yến Hàng nói, vừa nhìn qua đã thấy rất sang trọng, phòng ăn ở tầng bốn, vừa vào thang máy, ngay lập tức bắt gặp nhân viên phục vụ đứng ở bên trong.

“Quý khách muốn lên tầng mấy ạ?”, Nhân viên phục vụ hỏi.

“Tầng bốn”, Yến Hàng nói.

“Hoan nghênh dùng cơm tại đây”, nhân viên phục vụ giúp bấm vào số 4 của thang máy, “Quý khách đi bao nhiêu người ạ?”

“Chỉ hai người chúng tôi”, Yến Hàng nói.

Thang máy đến tầng bốn, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tiến vào phòng ăn, tìm cho hai người chỗ ngồi gần cửa sổ, rồi mang thực đơn ra, hỏi một câu: “Có cần giới thiệu món không ạ?”

“Giới thiệu đi, đây là lần đầu tiên chúng tôi tới”, Yến Hàng gật đầu.

Nhân viên phục vụ đề cử vài món ăn, Yến Hàng xem thực đơn rồi chọn được ba món.

“Mời dùng quý khách dùng trà trước ạ”, nhân viên phục vụ dâng trà, “Đồ ăn rất nhanh sẽ đến.”

“Ba món đủ, đủ ăn không?”, Sơ Nhất chờ nhân viên phục vụ đi ra sau đó mới nhỏ giọng hỏi một câu.

“Vậy đủ rồi”, Yến Hàng nói, “Em mà nhìn thực đơn, là sẽ thấy chỉ một món thôi cũng đủ no rồi.”

Sơ Nhất ngẩn người, nở nụ cười: “Không cần, tiết kiệm tiền, giúp em đâu mà.”

“Chút nữa không đủ thì gọi thêm”, Yến Hàng nói, “Bây giờ em là trụ cột kinh tế rồi, không được lãng phí.”

“Ô cê”, Sơ Nhất gật gật đầu, nhìn một vòng xung quanh sau đó lại nhỏ giọng nói, “Sang trọng thật đấy, vừa nhìn đã biết, là không rẻ rồi.”

“Đúng vậy, anh cũng ngại đắt lắm”, Yến Hàng nói.

“Dù sao bây giờ, anh cũng đâu, còn đi làm nữa”, Sơ Nhất nói, “Hãy quý trọng, đồ ăn trước, mắt đi.”

“Cút đi”, Yến Hàng cười nói.

Sơ Nhất uống một ngụm trà, trà này có chút ngọt, còn mang theo mùi thơm nhạt dễ chịu, không biết là trà gì, uống rất ngon.

Cậu uống thêm hai ngụm, sau đó dừng lại nhìn Yến Hàng: “Anh xin, nghỉ việc thật, thật à?”

“Phải”, Yến Hàng cũng uống hai ngụm trà, “Cơ mà anh vẫn phải trở về làm phiên dịch, ngày mai giám đốc muốn tâm sự với anh, không biết muốn nói gì nữa, hôm nay trước mặt ông ấy anh đã xin từ chức.”

“Giám đốc là, cái người nói, anh có thiên phú về, ngoại ngữ, đó hả?”, Sơ Nhất hỏi.

“Ừm, những người khác cũng giỏi lắm, không riêng gì anh đâu”, Yến Hàng thở dài, “Nếu không phải chuyện bàn bạc, trong vòng ba năm này anh nhất định sẽ không đi.”

“Đi thì, đi thôi, không cần nghĩ, chuyện khác đâu”, Sơ Nhất nói, “Anh mà rảnh, rỗi ở nhà, cũng đâu có, việc gì làm, đâu có?”

“Khí thế này”, Yến Hàng nâng cằm lên nhìn cậu, “Thật giống một trụ cột nha?”

“Kim chủ”, Sơ Nhất sửa lời anh.

“Được thôi cún kim chủ”, Yến Hàng ngoắc ngoắc khóe miệng, “Anh vẫn chưa tính tới chuyện đi làm lại, cứ nghỉ ngơi trước một thời gian đã, sau đó xem chút sách, anh định không mấy trước tiên đi thi lấy bằng đã.”

“Bằng gì?”, Sơ Nhất hỏi.

“Bằng phiên dịch”, Yến Hàng nói, “Trước đây lão Thôi chưa muốn để anh đi thi, anh cũng chưa muốn, bây giờ có thời gian rồi, nên muốn thử một chút, nếu như sau này làm nhà hàng Tây, cái bằng này sẽ hữu dụng rồi.”

“Được đó”, Sơ Nhất có chút hưng phấn, “Nghe so với em, thì cao cấp, hơn hẳn.”

“Tụi em cũng có bằng à?”, Yến Hàng hỏi.

“Bằng sửa chữa, ô tô”, Sơ Nhất nói.

“Nghe quê thế”, Yến Hàng nở nụ cười.

“Hơn nữa chỉ, là bằng, sơ cấp thôi”, Sơ Nhất nói, “Năm nay thi, xong cũng phải, hai năm nữa mới, được thi lên, trung cấp.”

“Hai năm nữa em cũng mới 20 tuổi”, Yến Hàng hơi xúc động, “Nhóc con, người khác vẫn còn học đại học, thì em đã thi lấy được bằng hành nghề rồi.”

“Ồ”, Sơ Nhất suy nghĩ một chút, “Em vẫn, còn nhỏ vậy ư, em cứ, cảm thấy là mình, đã rất lớn tuổi rồi chứ.”

“Có cái này lớn nè”, Yến Hàng nói, “Vóc người cũng rất ngon… Cho em xem tấm ảnh này nè.”

“Chụp lén em à?”, Sơ Nhất đến gần.

“Phải”, Yến Hàng ấn cho màn hình di động sáng lên, đưa màn hình tới trước mặt cậu, “Xem đi.”

“… Cái gì đây”, Sơ Nhất nhìn thấy màn hình khóa.

Yến Hàng dùng ảnh của cậu để đặt, trông anh rất vui vẻ, mà trên bức ảnh là bóng lưng của cậu, nói một cách chính xác, là lúc cậu khom người khiến cái mông vô tình vểnh lên.

“Quả mông này”, Yến Hàng nói, “Rất gợi cảm.”

“Anh không, có liêm sĩ, à?”, Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.

“Mông đẹp mà”, Yến Hàng nói, “Hôm nay mấy chị gái xem live cũng cảm thấy như vậy đó.” (tui cũng mún xem..)

“Người khác, sẽ tế nhị không, nói mông em đẹp, được chưa”, Sơ Nhất nói.

“Vậy anh nói”, Yến Hàng nói.

“A”, Sơ Nhất nhìn anh, “Em biết anh, tính nói cái, cái gì rồi.”

“Anh tính nói cái gì?”, Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất hắng hắng giọng, mà làm thanh giọng xong cũng ngại nói ra khỏi miệng.

Yến Hàng sửng sốt một chút mới đột nhiên nở nụ cười, dựa vào ghế hướng về phía cậu vui mừng một hồi lâu.

“Với kim chủ, của anh mà anh, lại không cho người, ta mặt mũi vậy à”, Sơ Nhất bị anh cười đến đỏ mặt, “Cười nữa đánh, anh giờ.”

“Thật sự anh không nghĩ tới chuyện đó đâu bảo bối à”, Yến Hàng vừa cười vừa nói, “Thật đó.”

“… Ừm”, Sơ Nhất cúi đầu uống một ngụm trà lớn.

“Cơ mà anh cảm động lắm”, Yến Hàng nói, “Em là kim chủ, mà vẫn nghĩ cho lợi ích của anh như vậy.”

“Đồ ăn đến rồi!”, Sơ Nhất nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng một cái khay đi tới, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào khay, “Đồ ăn đến rồi, đừng nói nữa.”

Nhân viên phục vụ bưng khay đi qua phía bên cạnh cậu, hướng tới trước mặt bàn bỏ đồ lên.

Cậu ngẩn người.

Yến Hàng nằm úp sấp trên bàn cười quên trời quên đất, nửa ngày cũng không chịu dậy.

Cậu chỉ có thể chậc một tiếng.

Bữa ăn phục vụ nhạc cao cấp này, ăn vẫn rất vui vẻ, chỉ là lúc tính tiền Sơ Nhất như được mở mang tầm mắt.

Gì chứ so với giá thuốc mỡ bôi vết thương của cậu năm đó mà nói, bây giờ cậu đã cơ bản có thể bình tĩnh tiếp nhận được rồi, dù sao cũng kiếm ra tiền, hơn nữa còn là từ hai nơi.

“Bây giờ qua quán trà sữa đúng không?”, Yến Hàng hỏi.

“Phải”, Sơ Nhất gật gật đầu, “Em có nói, trước với Bối, Bối Mai sẽ, qua trễ chút, rồi.”

“Kiếm cái ăn đúng là không dễ nha”, Yến Hàng ôm vai cậu, “Bận rộn từ sớm đến muộn… Có phải khai giảng lớp sửa xe xong em sẽ không đi làm được không?”

“Đi chứ”, Sơ Nhất nói, “Không có lớp thì đi, mấy khoa thực tiễn, kỳ sau của tụi, em thiếu nhiều lắm, nói với thầy Vương, một tiếng là được.”

“Cực khổ rồi.” Yến Hàng nói.

“Vì nhân dân, phục vụ.” Sơ Nhất nói.

Nói khổ thì đúng là khổ thật, sửa xe là việc cần kỹ thuật, cũng là việc chân tay, nhưng đối với Sơ Nhất mà nói, chủ yếu là cần kinh nghiệm phong phú.

Sau khi tựu trường, so với lúc nghỉ hè càng phong phú hơn, lên lớp sửa xe rồi về làm trà sữa, tự Sơ Nhất cũng cảm thấy rằng bản thân mình đúng là đa tài.

Kim chủ đa tài.

Không chỉ dừng lại ở đó, mà còn nhàn rỗi ở nhà kẻ xin cơm mình, xem xong sách nhàm chán, có lúc còn có thể đến lớp thăm cậu, tuy lúc nào cũng nhìn thấy nhau, nhưng điều đó vẫn khiến cậu vui vẻ thật lâu.

Tuy cuối tuần ban ngày cậu vẫn muốn đi làm, nhưng Yến Hàng giờ thong thả rồi, có thể dành thời gian lớn cho cậu, để nấu ăn chờ cậu về.

Cuộc sống như thế này, thật hưởng thụ mà.

Nghĩ tới những chuyện này, Sơ Nhất không thể ngăn khóe miệng mình kéo lên được.

Sau khi trời trở nên ấm áp, buổi thực tập ở trường học lại bắt đầu, trong kí túc những người khác đều được sắp xếp nơi thực tập.

Cơ mà Chu Xuân Dương, Ngô Húc và Cao Hiểu Dương không đến trường tham gia buổi phân chia địa điểm.

Đại thiếu gia Chu Xuân Dương, người trong nhà sắp xếp cho chỗ để thực tập cũng không chịu đi, bảo là trước tiên muốn nghỉ ngơi lấy sức.

“Hai năm nay tao mệt mỏi quá rồi”, hắn nằm trên giường ở kí túc, “Tao muốn nghỉ ngơi.”

“Chẳng lẽ hai năm này mày không nghỉ ngơi lấy một lần nào sao, còn mệt mỏi nữa à?”, Cao Hiểu Dương nhìn hắn.

“Mày thì biết cái gì, tao mệt trong tim, ở trong tim đây này”, Chu Xuân Dương chỉ chỉ ngực mình, “Ban đầu tao tới đây học, là tưởng được chơi với xe các thứ.”

“Thì chơi với xe mà”, Sơ Nhất nói.

“Chơi gì, toàn phá thì có”, Chu Xuân Dương nói, “Đâu đâu cũng là linh kiện, ngơ ngơ ngác ngác một thời gian dài vẫn chẳng hiểu gì hết, bây giờ lúc tao nhìn thấy xe là trông cho nó tự sửa chữa luôn đi, mệt cực kì, tao muốn nghỉ ngơi.”

Sơ Nhất cười không lên tiếng.

Nhà Chu Xuân Dương có tiền, có mệt thật hay không cũng đều không muốn làm, thật hâm mộ, mà nếu cậu ở trong trường hợp như vậy, cậu đoán chừng cũng sẽ không tới mức như Chu Xuân Dương.

Đại khái là vì gia đình cậu, mà cậu cũng không có cách nào tưởng tượng đến việc chỉ biết nằm không ở nhà chơi bời được, cứ luôn cảm thấy phản ứng đầu tiên là bà ngoại sẽ xách nồi tới đánh cậu.

Nghĩ đến bà ngoại, cậu thấy có chút thất vọng, không biết đã bao lâu rồi, cậu vẫn luôn không muốn đến gặp ông bà ngoại, cũng không muốn gặp lại mẹ, thậm chí ngay cả âm thanh của bọn họ cậu cũng không muốn nghe.

Nếu như không phải thỉnh thoảng ba và ông nội gọi điện thoại đến hỏi han cậu hai ba câu, cậu đã nghĩ rằng mình chính là cô nhi rồi.

“Cẩu ca!”, Yến Hàng ở trong phòng khách gọi ra, “Điện thoại của ba em này!”

“Ồ!”, Sơ Nhất lau tóc từ phòng tắm đi ra, có chút không tình nguyện cầm điện thoại lên.

Ba đã mập mờ đề cập tới chuyện qua đây sống hai lần rồi, cậu đều không có ý kiến gì.

Cậu không định chủ động gọi ba tới đây, mà nếu như ông ấy nhất định muốn tới, cậu cũng sẽ không từ chối, giúp tìm phòng cho thuê này kia đều không có vấn đề gì.

Chỉ là lúc ba Sơ nói hai cha con cùng nhau giúp đỡ nương tựa lẫn nhau, cậu đã rất mê man.

Ba cậu còn trẻ, cậu hi vọng ông ấy có thể tìm được một việc mới để bắt đầu lại cuộc đời, mà không phải chỉ biết dựa vào mỗi bản thân cậu.

“Sơ Nhất à”, âm thanh của ba Sơ truyền tới, “Tan làm chưa?”

“Rồi ạ”, Sơ Nhất nói, ba rốt cục cũng nhớ được thời gian tan làm cũng như việc bán trà sữa của cậu.

“Về nhà rồi à?”, ba Sơ hỏi.

“Dạ”, Sơ Nhất đáp một tiếng, “Chuẩn bị ăn cơm.”

“Bây giờ con không ở lại trường nữa à?”, ba lại hỏi.

Điện thoại Yến Hàng vang lên, Sơ Nhất đến gần nhìn một chút, là Thôi Dật gọi tới, Yến Hàng nhận điện thoại, vỗ một phát vào mông cậu, tiến vào phòng ngủ.

“Ở trường học”, Sơ Nhất nói, “Bây giờ, vẫn còn thực tập, tháng sau mới lấy bằng, tốt nghiệp.”

“Ồ, ra vậy”, ba Sơ tựa hồ còn đang suy tư, “Vậy nếu như ta… Muốn qua đó, có phải là trước tiên cần phải thuê phòng không?”

Sơ Nhất dừng một chút: “Ba muốn qua đây sao?”

“Ừ”, ba cười cười, “Đồng nghiệp trong công ty trước của ba, là chú La, con biết đúng không, ta gần đây vừa nghe được, chú ấy bây giờ đang ở chỗ con đó, cho nên ta chỉ muốn qua xem một chút thôi, xem thử chỗ đó có thích hợp tìm việc làm không á mà.”

Sơ Nhất nhớ tới chú La, tuổi tác cũng không cách biệt ba Sơ là mấy, trước đây mẹ luôn nói chú La và ba bất tài giống nhau, cơ mà đây không phải trọng điểm, ba Sơ vậy mà lại liên hệ với đồng nghiệp cũ, điều này khiến cậu rất bất ngờ.

Tính cách của ba Sơ, chắc vì không còn cách nào khác, chủ yếu vẫn là muốn tìm được công việc mới nên mới chủ động như vậy.

“Để con, giúp ba tìm phòng”, Sơ Nhất nói, “Ba cứ tới đi.”

“Ừ, được được được”, âm thanh của ba Sơ nhất thời buông lỏng, “Trước cứ để ta gửi tiền thuê nhà qua cho con, dù gì cũng chỉ vừa mới đi làm.”

“Không cần”, Sơ Nhất nói, “Tiền thuê nhà con có, ba không, không cần phải để ý đâu.”

Hàn huyên vài câu với ông ấy xong, cậu ngắt điện thoại.

Nghe ra được ba Sơ rất cao hứng, chỉ cần ông ấy không ăn ở nhờ nhà ông bà nội, nguyện ý đi tìm việc làm, cậu cũng rất vui vẻ, cậu định hai ngày tới sẽ giúp ba hỏi thăm chuyện phòng thuê.

Cậu đi tới cửa phòng ngủ, Yến Hàng cũng vừa cúp điện thoại.

“Chú Thôi hả?”, cậu hỏi.

“Phải”, Yến Hàng gật gật đầu, ném điện thoại di động tới bên giường, đi tới trước mặt cậu, “Cún con.”

“Ơi”, Sơ Nhất đáp một tiếng nhìn Yến Hàng, cảm giác biểu tình trên mặt anh có chút sốt sắng, “Làm sao vậy?”

“Thứ hai mở phiên toà rồi”, Yến Hàng nói.

“Hả!”, Sơ Nhất đầu tiên là sững sờ, rồi cũng đột nhiên khẩn trương lên, “Mở, mở, mở phiên toà rồi!”

“Phải”, Yến Hàng nhìn cậu rồi đột nhiên nở nụ cười, “Aiz, em cũng thật là, anh đã căng thẳng rồi, nhìn em so với anh còn căng thẳng hơn.”

“Em không, có, căng thẳng”, Sơ Nhất nhanh chóng ôm chặt lấy Yến Hàng, sờ sờ lên đầu anh, “Đến đây nào, Cẩu ca sờ, sờ đầu, tiểu Hàng Hàng đừng sợ, nữa nhá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN