Bên sông người đông, có thể tránh được Giang Đình Dã.
Ta cũng xách đèn đi theo sau hắn.
Hắn dừng bước, nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng không thôi: “Đi theo ta làm gì?”
“Không phải đi theo ngươi, ta cũng muốn đến bờ sông thả đèn cầu may.”
Đôi mắt phượng của hắn hơi cụp xuống, lãnh đạm vô cùng.
“Không tìm hoa tai nữa sao?”
“Không…” Ta chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Đình Dã đi phía sau cắt ngang, hắn cười nham hiểm: “Mẹ nhỏ, người đi gấp gáp vậy làm gì? Không cần hoa tai của mình nữa sao?”
Nhìn kìa, Giang Đình Dã đang nghịch đôi hoa tai ngọc lục bảo của ta trong tay.
Mặt ta tái mét.
Y phục xộc xệch, cổ tay có vết đỏ, hoa tai lại ở trong tay một người nam nhân, cùng xuất hiện trong núi giả, dù nhìn thế nào cũng khó mà thanh minh.
Ta lo lắng quan sát Giang Từ Dạ.
Hắn đứng quay lưng về phía ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng ẩn hiện trong màn đêm u tịch, nét mày sắc bén như lưỡi đao.
Tuy không nói một lời, nhưng khí thế bức người khiến ta bất giác rùng mình.
Ta vội vàng thanh minh, “Ngươi tìm thấy ở đâu vậy? Ta đã tìm khắp nơi mà không thấy.”
Giang Đình Dã nhếch môi cười đầy mỉa mai.
“Mẹ nhỏ à, người luôn đãng trí như vậy, hễ mải chơi là quên hết mọi thứ.”
Lời nói của hắn rõ ràng là cố tình gây hiểu lầm, ta tức giận đến run người.
Liếc nhìn sang, Giang Từ Dạ mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o găm nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai kia.
Đôi hoa tai c.h.ế.t tiệt!
Ta vội đưa tay ra giành lại, “Cảm ơn nhị công tử, xin hãy trả lại cho ta.”
Ai ngờ Giang Đình Dã lại lùi về sau một bước, vì dùng sức quá mạnh, ta cứ như thế nhào vào lòng hắn.
Giang Đình Dã cười lớn hơn.
Ta sợ hãi đến cực điểm.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn không thể nhịn được nữa túm lấy cổ áo phía sau của ta, kéo mạnh về phía sau.
Động tác vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Ta sợ hãi, sau khi đứng vững, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phượng lạnh lùng không gợn sóng của Giang Từ Dạ.
Hắn buông tay, giọng nói nhạt như sương sớm thoảng qua: “Đang mang thai, nên an phận một chút.”
“…”
Ta vô cùng xấu hổ và lúng túng.
….
Đây là lần đầu tiên ta mang thai, liền nghĩ đến việc học hỏi thêm về cách dưỡng thai, nhớ ra thư phòng của Giang Từ Dạ có một số sách y học, ta liền nhân lúc Giang Từ Dạ không có ở đó, lẻn vào thư phòng của hắn.
Lật qua một lượt, ta nhìn thấy trong sách lời cảnh báo đáng sợ: “Trong vòng ba tháng không nên gần gũi vợ chồng.”
Ta giật mình thon thót, đứa nhỏ bình an vô sự thật là may mắn.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến hai giọng nam, một là của Giang Từ Dạ, giọng còn lại có chút quen tai, nhưng ta không nhớ ra là ai.
Thấy họ sắp đẩy cửa vào, ta vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Giang Từ Dạ, trong lòng liền sợ hãi, vội vàng chui xuống gầm bàn.
Người ngoài cửa đẩy cửa bước vào.
Giang Từ Dạ và người kia nói về một số chuyện chính sự nhàm chán, ta nghe mà buồn ngủ díu cả mắt.
Sau đó, người kia ngập ngừng hỏi: “Giang huynh, xin thứ lỗi cho sự đường đột của ta, không biết lục tiểu thư trong phủ đã có hôn ước chưa?”
“Lục tiểu thư?”
Người kia lại cười một tiếng trong trẻo: “Không biết Giang huynh còn nhớ không, trước đây ta lỡ xông vào vườn mai của quý phủ, mạo phạm một vị cô nương, nàng ta từ trên cây ngã xuống, ta nhất thời luống cuống, quên mất lễ giáo nam nữ mà đỡ nàng ấy.”
Ta chợt nhớ ra, người này, chẳng phải là vị công tử đã khen ta tao nhã đó sao?
Không thể nào, hắn thật sự tin ta là lục tiểu thư sao, khí chất của ta thì có điểm nào giống tiểu thư khuê các chứ?
Thật là kẻ mắt kém.
Đang nghĩ ngợi, ta lại nghe thấy giọng nói của Giang Từ Dạ lạnh đi.
“Ngươi nói nàng ta à?” Giọng điệu vô cùng khinh miệt.
“Đúng vậy, để Giang huynh chê cười rồi, gặp gỡ ở vườn mai, kinh diễm thoáng qua, nếu lục tiểu thư chưa kết hôn, Cố mỗ cả gan, muốn cầu hôn lục tiểu thư trong phủ.”
Khóe miệng ta giật giật, một dự cảm chẳng lành.
Chỉ nghe Giang Từ Dạ cười lạnh một tiếng: “Cố huynh, lục tiểu thư mà ngươi nói là Triệu di nương trong phủ, thiếp của cha ta, hiện đang mang thai con của cha ta. Nàng ta ham chơi, thích trêu chọc người khác, nàng ta nói mình là lục tiểu thư, có lẽ cũng là nhất thời nổi hứng đùa giỡn, mong Cố huynh đừng trách cứ, ta thay nàng ta xin lỗi huynh.”
“…”
Cố Bác Ngạn lập tức thất thần, vội vã cáo từ.
Thư phòng bỗng chốc yên tĩnh, cũng không biết Giang Từ Dạ đang làm gì, ta khẽ vén tấm vải lên nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, Giang Từ Dạ như trút giận, đột nhiên hất tung toàn bộ chén trà trên bàn.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, khiến tim ta suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Mảnh vỡ sắc nhọn b.ắ.n tung tóe, đột nhiên cứa vào khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn, tạo thành một vết m.á.u dài, tươi rói.
Hắn vẫn không mảy may động lòng, quay lưng về phía ánh sáng, tựa như một vị thần bị lãng quên trong ngôi đền cổ đổ nát, vì bị thế nhân phản bội, không được hương khói thờ phụng, dưới sự bào mòn của mạng nhện và dây leo hoang dại, trong sự tuyệt vọng kéo dài năm tháng, đã sa ngã thành tà linh.
Toàn thân hắn tỏa ra khí chất u ám và đen tối như màn sương độc, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Ta ôm ngực, không dám ho he một tiếng.
Giang Từ Dạ bước đến trước giá sách, đẩy ngăn bí mật, một hàng rượu hiện ra.
Hắn nhấc một chai rượu, ngồi bệt xuống đất, lông mày rũ xuống, uống rượu một cách tê liệt, không hề kiềm chế.
Ta cảm thấy ngạc nhiên, ta đã lảng vảng trong thư phòng của hắn lâu như vậy, mà chưa từng biết hắn giấu rượu, cũng chưa từng thấy hắn sa sút tinh thần đến thế.
…