Mùa hoa anh đào - Chương 2: Những buổi học buồn tẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Mùa hoa anh đào


Chương 2: Những buổi học buồn tẻ


” Cậu tên gì vậy?”
” Mình tên Minoru Aiko”
Minoru Aiko- một cái tên đúng như chủ của nó. Cô bé có mái tóc màu anh đào, làn da trắng hồng, đôi mắt màu hạt dẻ toát lên vẻ ngây thơ, hai má phính như chiếc bánh Mochi màu sữa và đôi môi hồng hồng trông rất dễ thương. Hình bóng đó tôi còn nhớ rất rõ, nó như một lời nhắc nhở tôi vậy. Nhưng sao cô bé ấy không đến chơi với tôi, bỏ tôi lại cô nhi viện suốt 12 năm cô đơn…
” Akira, dậy! Dậy nhanh!”
” Im cái coi! Cho tao ngủ, mày ồn ào quá đấy Tadashi”- Tôi bực bội, tên Tadashi đó là thằng bạn không đội trời chung của tôi, tính cách của nó khá là sát gái và rất đào hoa. Sao nó không tìm mấy bà vừa mới cua được từ khối trên nhỉ? Đang ngủ mà cứ làm phiền, đúng là cái thằng điên!
” Mày ngủ hết hai tiết Văn rồi đó! Mày là heo hay là lợn vậy”- Nó than phiền đủ kiểu, cứ hét ầm ĩ bên tai tôi
” Bộ lợn và heo khác nhau à!? Biến đi!”- Tôi tức giận lấy chân đạp tên nhiều chuyện đó đi,mặt hầm hầm quay sang chỗ khác
” Mày có phải là bạn tao không vậy? Đạp mạnh ghê”- Nó đứng dậy xoa xoa chỗ vừa bị tôi đạp, trách mắng các kiểu. Đúng là tên bê đê lai gay lọ
” Biến đi! Cứ làm phiền người ta”
” Rồi.. rồi! Đi thì đi, đúng là..”- Nó đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bất lực đi ra ngoài, yên chỗ!
” Là cái con khỉ!”- Tôi nói vọng ra, sau tiếng nói đó tôi cũng tỉnh ngủ, tôi thề sẽ giết thằng bê đê đó!
” Ọc~~~”- Chết tiệt! Cái bụng đánh trống rồi, ở trên lớp thì chết đói còn xuống dưới thì bị hấp như bánh bao. Nhưng mà đói quá sao giờ
” Reng.. reng!!”
” Đùa à!! Cái bụng tui TT”- Tôi thầm khóc trong lòng, ngày nào cũng phải vác cái bụng đói meo đi học. Bất công!!… Học sinh đã vào hết phòng mình, tên Tadashi đó đi vào và trên tay cầm chiếc hambuger mua ở căn tin. Nó đến chỗ ngồi rồi ném chiếc bánh cho tôi. Hai mắt tôi giờ đã mở to, cái tên keo kẹt bủn xỉn này mà cũng có ngày cho tôi đồ ăn, chắc hôm nay trời sập quá!
” Hôm nay có bão hả? Chết cha tao không mang dù”
Ngoài trời-“Ve..ve~”
” Mày khùng à! Này..tao mới cua em lớp bên, xinh lắm!”- Nhìn bộ dạng hí hửng của nó là tôi biết nhỏ đó sẽ bị đá ngay thôi! Có ai làm người yêu của nó quá 3 ngày đâu chứ
” Chắc nhỏ may.. hờ!”- Tôi cười nhạt
” Mày nói vậy là có ý gì hả? Muốn chết không”- Mặt nó đen như cái đít nồi rồi kìa! Quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt giận dữ, cố né tránh nó nhưng bất thành
” Ờ.. ừm..Cô vô kìa!”- Tôi cố tìm kiếm lí do, thật may là bà cô môn Hoá bước vào chứ thôi là mặt tôi thành ổ bánh mì nướng rồi
” Mày nhớ mặt tao đấy!”- Mặt tao còn chả nhớ huống chi mặt mày, tào lao!
— Lúc về —
” Ngươi đứng lại đó, ta sẽ xẻo thịt ngươi”- Tadashi cầm chiếc cặp sách rượt tôi quanh trường. Mặt nó như khỉ mặt đỏ zậy!
“Gomen ne!! Tha cho tao, bác quản gia!!!”- Bác quản gia đứng đó phì cười, bác ấy tên Odachi, là quản gia của tôi khi tôi được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có
” Xin lỗi cậu chủ!”

Cảm ơn mọi người vì đã đọc. Arigato!
Xin lỗi vì viết truyện hơi tệ. Gomen ne!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN