Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1031


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 47


Sáng hôm sau tôi xuất viện về nhà, Cảnh Long đưa tôi về nhà luôn chứ không tiếp tục ở bên nhà mẹ tôi nữa. Mọi người trong nhà không biết tôi vừa nằm viện về, bà nội có chút trách móc sao tôi đi lâu quá, định bỏ nhà đi luôn hay sao. Tôi cười hì hì rồi chọc vui bà vài câu, cảm thấy có chút mệt mỏi nên tôi liền xin phép lên phòng nằm nghỉ. Lần này tái phát lại căn bệnh đau đầu quả thật là quá kinh khủng, tôi không nghĩ là tôi lại khốn khổ chật vật đến như vậy.
Chiều hôm đó Cảnh Đức đi làm về sớm, sớm hơn cả Cảnh Long, chú ấy biết tôi nằm nghỉ trên phòng nên là gõ cửa hỏi han tình hình sức khoẻ của tôi. Trên tay chú ấy xách một túi gì đấy đưa đến cho tôi, chú ấy nói:
– Chị, cái này tôi mua… xin lỗi vì để chị thành ra như thế này.
Tôi cười cười, trấn an chú ấy:
– Sao chú Năm lại nói vậy? Chuyện tôi bị đau đầu không có liên quan gì tới chú mà… đừng nghĩ như vậy chứ.
Cảnh Đức nhìn tôi khá lâu, lát sau, chú ấy khẽ gật gù, lời nói có chút khó hiểu:
– Chị Hai… tôi… chị có thể bỏ qua cho tôi không?
Tôi chau mày, hỏi lại:
– Bỏ qua chuyện gì? Chú nói rõ ra đi, tôi không hiểu.
Cảnh Đức ấp úng cả nửa ngày:
– Thật ra thì… tôi… tôi… tôi…
Tôi nhìn chú ấy, cố gắng kiên nhẫn nghe xem là chú ấy muốn nói gì, ấy vậy mà rốt cuộc chú ấy lại nói:
– Tôi… tôi sợ anh Hai sẽ giận tôi chuyện tôi dẫn chị đi tìm ông Đông… chị nói với anh Hai một tiếng giúp tôi được không?
Tôi có chút ngờ vực:
– Chỉ vậy thôi hả?
– Chỉ vậy thôi…
Tôi biết là Cảnh Đức có gì đó muốn nói nhưng nếu chú ấy đã không nói vậy thì thôi, tôi cũng không ép chú ấy được. Tôi cười cười, dịu giọng:
– Cứ tưởng là chuyện gì, chứ chuyện này thì dễ mà… cả tôi và Cảnh Long đều không giận gì chú đâu, thật đó. Nếu có trách là trách tôi, trách tôi nhờ vả chú chứ chú cũng là vì nể mặt tôi mới nhúng tay vào chuyện này thôi mà. Chú đừng nghĩ nhiều, không có gì đâu mà.
Cảnh Đức gật đầu rồi im lặng một lát lâu, đột nhiên chú ấy lại hỏi một câu rất kì lạ:
– Chị Hai, anh Hai tốt với chị lắm phải không?
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời thật lòng:
– Rất tốt, anh ấy rất rất tốt với tôi… chà, sao bữa nay chú Năm lại quan tâm đến tình cảm vợ chồng anh chị vậy?
Cảnh Đức cười có chút gượng gạo:
– Lâu lâu cũng nên quan tâm đến anh chị của mình chứ… mà chị An… chị cũng yêu anh Hai… thật lòng thật dạ đúng không?
Tôi khó hiểu chập hai nhưng vẫn gật đầu trả lời:
– Thật lòng thật dạ.
Cảnh Đức nhìn tôi với ánh mắt rất kì lạ, chưa bao giờ tôi thấy chú ấy nhìn tôi kiểu đau lòng như thế này cả. Lát sau, khi tôi định hỏi chú ấy bị làm sao thì chú ấy đột nhiên lại nở nụ cười, gen nhà này rất tốt, Cảnh Đức cười cũng vô cùng đẹp trai.
– Thấy tình cảm anh chị như vậy, em thật sự chúc phúc cho hai người. Ban đầu cứ sợ chị bị thiệt thòi, xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi…
Nói đến đây, Cảnh Đức lại chỉ tay vào túi tôi đang cầm, chú ấy nói:
– Em có đặt mua một ít thuốc bổ, những loại này đều là do bác sĩ kê cho nên chị yên tâm là có thể uống được, uống kèm với thuốc chị đang uống cũng được nữa. Bệnh của chị nhìn vậy chứ nguy hiểm lắm, chị cũng đừng quá chủ quan.
Ý tốt của chú ấy, tôi đương nhiên là nhận rồi.
– Cảm ơn chú Năm, vẫn là chú rất chu đáo.
Cảnh Đức cười, lại nói, lời nói vừa chân thành lại vừa có sự mất mác:
– Chị An… em luôn hy vọng là chị sẽ được hạnh phúc, bây giờ nhìn thấy anh chị yêu thương nhau, trong lòng em cũng yên tâm nhiều rồi. Thật ra, có nhiều việc không cần em nói nhưng chắc chị cũng hiểu… là do em không tốt… em thua cũng là do em bỏ lỡ thời cơ. Chị An… em luôn ở đây chúc phúc cho chị, anh trai em thật sự rất yêu chị, chị phải thật sự thật sự hạnh phúc… chị biết không?
Tôi cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng, tôi không nghĩ là có một ngày, Cảnh Đức lại nói với tôi những lời như vậy. Tôi cũng biết, Cảnh Đức có gì đó khác lạ với tôi nhưng từ trước tới giờ chú ấy không nói, tôi không hỏi nên hai bên cứ theo vai vế mà đối đãi với nhau. Bình thường chú ấy luôn xưng tôi với chị, nay lại chuyển thành em với chị… cái này là biểu thị cho sự buông bỏ hoàn toàn rồi sao?
Thấy tôi vẫn còn ngớ người, chú ấy lại nói, giọng vô cùng dịu:
– Em nghĩ… em cũng nên cần nói hết những gì trong lòng ra để sau này em không cảm thấy hối hận. Cũng không coi là lời thổ lộ gì đâu… nhưng khó khăn lắm em mới nói được ra như vậy. Chị An… em rất ổn, thế nên chị cũng đừng nghĩ nhiều… em… luôn luôn ủng hộ chị.
Mãi đến khi cửa đã đóng, Cảnh Đức cũng đã rời đi mà tôi vẫn còn chút cảm giác thất thần. Đúng là thà cứ để sự hoài nghi nằm trong suy nghĩ, đột nhiên nói ra thế này, không khỏi làm tôi cảm thấy hoang mang. Ây, nhưng như vậy cũng tốt, chú ấy nói ra được những lời này cũng là rất tốt. Chí ít sau này chú ấy sẽ không còn nhìn tôi bằng loại ánh mắt khác thường… những chuyện vốn dĩ không thể xảy ra vậy thì dứt khoát chấm dứt sẽ tốt nhất cho tất cả mọi người.
Cảnh Đức, cảm ơn tình cảm này của cậu!
…………………………….
Nghỉ ở nhà vài hôm, cơ bản sức khỏe của tôi đã hoàn toàn hồi phục, không còn đau đầu cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Tôi cũng đã thuyết phục Cảnh Long rất nhiều, anh ấy mới đồng ý đưa tôi đến nhà chú Đông kia một lần nữa. Thật ra thì tôi cảm thấy người đàn ông kia đem tới cho tôi một loại cảm xúc rất lạ… dù là ông ta đã chết. Cũng không biết lý do tại sao, tôi lại rất muốn đến đó thêm một lần, không biết có còn gặp cảnh tượng đau đầu đến điên lên nữa hay không nhưng tôi vẫn rất muốn thử.
Ngồi trên xe, Cảnh Long cứ dặn dò tôi, nếu thấy đau đầu nữa thì phải báo anh ngay, đừng để đau đến ngất đi như hôm bữa. Tôi cười nói gật gù đảm bảo các thứ, Cảnh Long mới yên tâm được một tí rồi đưa tôi đến nhà chú Đông.
Lúc bọn tôi đến nơi thì nhà chú Đông vẫn đóng cửa im lìm như lần trước, ngó sang bên cạnh, nhà ông chú kì lạ kia cũng khóa ngoài không thấy bóng dáng một ai. Tôi và Cảnh Long nhìn nhau đầy hoài nghi, anh ấy nhạt giọng nói với tôi:
– Ông chú kia hình như không có nhà, để anh đi hỏi hàng xóm thử xem.
Tôi gật gật rồi đi theo phía sau anh, sau khi hỏi qua một lượt hàng xóm ở đây, tôi mới biết ông chú kia tên gọi là Bảy, đi đâu đó được vài ngày chưa thấy về. Hàng xóm kế bên nhà nói ông chú kia đi thành phố, cụ thể là đi đâu thì bọn họ không biết, nghe nói là đi thăm nhà người thân. Có chút xíu thất vọng, tôi với Cảnh Long đành đi về, mục đích đến đây để thắp nhang cho chú Đông cũng coi như không thực hiện được.
Tôi ngồi trong xe than ngắn thở dài, Cảnh Long thấy tôi như vậy, anh liền lên tiếng an ủi:
– Vài hôm nữa chú Bảy lại về ấy mà…
Tôi thở dài, tôi nói:
– Không phải em rầu rĩ vì chú Bảy không có nhà, em rầu là không biết nói với cha mẹ thế nào về chú Đông. Anh cũng biết là cha mẹ em tìm chú ấy lâu lắm rồi mà phải không?
Cảnh Long im lặng một lát, anh mới cất giọng khàn khàn trả lời:
– Anh thấy tốt nhất em đừng nên nói… cứ xem như là chưa biết gì đi.
Tôi gật gật:
– Chắc là nên như vậy, dù sao thì cha mẹ em cũng biết chú Đông đã chết… nghe theo anh vậy.
Cảnh Long khẽ đưa tay xoa xoa tóc tôi, anh dịu giọng:
– Ừ, đừng suy nghĩ nhiều… ngoan.
Tôi gật đầu, thật ra tôi cũng muốn mình không suy nghĩ nhiều, chỉ là, chẳng hiểu sao tôi lại cứ nghĩ đến chú Đông, cảm giác này của tôi thật là vô cùng vô cùng khó chịu…
Xe chạy thêm được một lát nữa, Cảnh Long đột nhiên nói với tôi:
– An An, đợi một thời gian nữa, anh đưa em đi nơi khác sinh sống… em chịu không?
Tôi đang lơ đễnh nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nghe anh hỏi như vậy, tôi ngỡ ngàng đến mở tròn hai mắt, tôi không tin hỏi lại:
– Anh nói sao? Đi nơi khác sinh sống?
Cảnh Long cười nhẹ:
– Ừ, anh thấy em còn trẻ, sống ở đây có chút… không hợp với em lắm. Anh cũng nghĩ kỹ rồi, anh muốn phát triển công ty ở thành phố lớn, công ty ở đây giao lại cho Cảnh Đức.
Tôi nghe mà vừa mừng vừa lo, tôi cuống quýt, hỏi:
– Nhưng… nhưng cha mẹ với bà nội có đồng ý không? Anh là cháu trai trưởng mà… làm sao bọn họ để anh đi được?
Cảnh Long véo yêu mũi tôi, anh nói:
– Chỉ là dọn đến thành phố ở một thời gian thôi mà, vợ chồng mình cũng đâu có một đi không trở lại đâu mà không được. Em yên tâm đi, mặc dù anh quan trọng nhưng tương lai của Huỳnh gia vẫn là quan trọng hơn, nặng nhẹ thế nào, mọi người cân nhắc được mà.
Đúng là một tin tốt, tôi không nghĩ là Cảnh Long lại có quyết định táo bạo đến như vậy. Eo ôi, đúng là tôi không hợp với nơi này thật, cuộc sống mặc dù rất tốt nhưng tôi thấy có hơi phí phạm thanh xuân một chút. Ban đầu tôi cũng muốn nói chuyện này với Cảnh Long nhưng khi nghĩ đến thân phận cháu trai đích tôn của anh, tôi lại buông xuống, không muốn nói đến nữa vì sợ làm anh khó xử. Giờ anh lại ra đề nghị này với tôi, tôi vẫn là mừng đến nhảy múa ấy chứ… quá tốt rồi.
Thấy tôi cười đến không khép được miệng, Cảnh Long cười lớn hỏi tôi:
– Em vui đến như vậy à? Có kế hoạch gì rồi sao?
Tôi gật gật, hí hửng trả lời:
– Em muốn đi học pha chế, em muốn mở một cửa hàng bán cà phê trà sữa… em muốn đi học lại… muốn rất rất nhiều thứ.
– Học pha chế thì không có vấn đề gì nhưng đi học lại… ý em là thi đại học?
Tôi gật đầu ra vẻ dĩ nhiên:
– Dạ, em muốn thi đại học, muốn được đi học như mọi người… em rất muốn.
Cảnh Long đột nhiên nhìn tôi hồi lâu, giọng anh có chút khàn khàn:
– An An… anh xin lỗi… anh có chút ích kỷ khi không nghĩ đến là em còn quá trẻ… vẫn còn muốn đi học như thế…
Tôi ôm lấy tay anh, cười hề hề:
– Không, anh đừng nghĩ như vậy… em muốn học đại học là vì anh chứ không phải em ham học đến mức như thế đâu.
Cảnh Long ngạc nhiên:
– Vì anh?
Tôi gật gật:
– Vì anh chứ còn thế nào nữa, em không muốn người ta bảo em là cô bé lọ lem, em muốn mình có học thức, có kiến thức để tự tin khi đi bên cạnh anh. Em không muốn mình chỉ có gương mặt dễ nhìn này, em muốn giống như Lệ Dung, có thể giúp đỡ anh trong công việc kinh doanh. Anh không biết đâu, em nghĩ kỹ rồi… em có thể làm thư ký cho anh… đến lúc đó anh đi đâu em có thể đi theo đó, không sợ chân dài bám lấy anh… ha ha… anh thấy em thông minh không?
Cảnh Long sững sờ nhưng rất nhanh trên môi anh đã cong lên thành nụ cười rạng rỡ, anh hỏi vờ:
– Làm thư ký cho anh cực khổ lắm đó, không giống làm vợ anh đâu.
Tôi tự tin vỗ ngực:
– Em đây làm được, anh cứ yên tâm… đến lúc đó anh đừng chê em quản lý anh suốt ngày là được.
Cảnh Long bật cười thành tiếng:
– Được được, vậy anh để vị trí thư ký lại cho em… chịu không?
– Chịu, tất nhiên là chịu rồi.
Cả hai vừa nói vừa cười, bàn nhau rôm rả về tương lai phía trước. Thật ra ấy, đi đâu cũng được, miễn đi cùng anh, ở bên cạnh anh… là được!
……………………
Chuyện của chú Đông tôi tạm thời không nghĩ đến nữa, mấy hôm nay trong đầu tôi bị lấp đầy thông tin về Bảo Châu. Từ chuyện công ty nhà chú Thành trên bờ vực phá sản đến chuyện Bảo Châu nửa điên nửa tỉnh làm ra bao nhiêu chuyện ảnh hưởng đến công ty. Mà Bảo Châu đúng là điên thật rồi, cô ta làm gì đủ sức đấu lại với Lệ Dung, ấy vậy mà năm lần mười lượt không chịu bỏ cuộc. Cảnh Long hoàn toàn không muốn giúp đỡ, mà cha chồng tôi sau khi biết những chuyện Bảo Châu từng làm với tôi, ông ấy cũng không có ý định kéo công ty nhà chú Thành đứng lên. Cha chồng tôi nói, ông ấy thà góp vốn cho chú Thành gầy dựng lại sự nghiệp chứ không bao giờ giúp đỡ cho kẻ đã hại cháu của ông ấy. Bảo Châu phen này xem như tiêu đời rồi.
Sáng này, tôi định sang nhà mẹ tôi chơi thì có điện thoại của Lệ Dung gọi tới, cô ấy báo chú Lương bị bệnh nhập viện, hiện tại đang nằm ở bệnh viện chợ huyện. Tôi nghe tin liền tức tốc gọi tài xế chở tôi đến bệnh viện, trong đầu cũng không nghĩ thêm được gì ngoài tình hình sức khoẻ của chú Lương.
Lúc tôi đến, chú Lương vẫn còn hôn mê ở trên giường bệnh, nhìn gương mặt xanh xao không chút huyết sắc cùng cơ thể gầy yếu bất động nằm ở kia… trong lòng tôi tự dưng cảm thấy đau lòng không chịu được. Khẽ nhăn mày, giọng tôi có chút run run:
– Sao vậy Lệ Dung, sức khỏe chú ấy không đến mức tệ như thế này mà?
Lệ Dung buồn bã nói:
– Đúng là sức khoẻ của ba không đến mức nào… chẳng qua là ông ấy suy nhược cơ thể vì suy nghĩ quá nhiều.
Tôi ngạc nhiên:
– Suy nghĩ quá nhiều? Suy nghĩ chuyện gì? Chẳng phải là tình hình công ty cô vẫn đang rất tốt hả?
Lệ Dung thở dài, cô ấy kéo tôi ngồi xuống ghế, ánh nhìn có chút trốn tránh, ngập ngừng nói mãi không tròn câu:
– Thật ra… tôi có chuyện này… không biết…
Thấy cô ấy như vậy, tôi có chút bực dọc, tôi hỏi gấp:
– Có chuyện gì thì cô nói đi, giúp được gì thì tôi giúp, cô cứ ấp úng như vậy… thật là không giống cô chút nào.
Lệ Dung nhìn tôi, trên gương mặt xinh đẹp kia có chút ý tứ kì lạ. Phải mất một lát sau, cô ấy mới chịu cất tiếng:
– Coi như tôi làm liều một lần đi… tôi có cái này, muốn cho cô xem.
Tôi ngạc nhiên:
– Cái gì vậy?
– Cô xem qua sẽ biết.
Lệ Dung đứng dậy đi vào trong phòng bệnh, lúc ra lại ngoài này, trên tay cô ấy có cầm theo một phong bì lớn. Lệ Dung lấy giấy tờ ở trong phong bì đưa đến cho tôi, cô ấy nghiêm túc nói:
– An An… cô xem xong cái này thì bình tĩnh một chút… cô hiểu chưa?
Tôi gật đầu, trong lòng cơ hồ cảm thấy có chút hồi hộp, tim cũng đập thình thịch đến không thể khống chế được. Tôi nhìn vào giấy tờ mà Lệ Dung đưa, có những thứ tôi đọc không hiểu nhưng duy nhất dòng chữ kết luận cuối cùng…
Tay tôi run run, môi mấp máy khó khăn lắm mới kêu lên được:
– Huyết thống cha con?
Lệ Dung gật đầu, giọng cô ấy kiên định hơn bao giờ hết:
– Phải… An An… cô chính là con gái ruột của ba tôi, kết quả xét nghiệm huyết thống này… chính xác 100 – phần – trăm!

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN