Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1042


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 48


Phải mất hơn 5 phút, tôi mới cố gắng chống trụ được với tinh thần gần như hoảng loạn đến cực điểm này. Tay tôi run rẩy, trên môi cố nở nụ cười sượng ngắt:
– Lệ Dung… cô với chú Lương… đùa với tôi phải không?
Lệ Dung nhìn tôi, cô ấy thở dài, khó khăn nói:
– An An… tôi biết cô tạm thời không tiếp thu nổi chuyện này, nhưng mà… tôi không đem chuyện hệ trọng này ra đùa với cô đâu. Cô nhìn đi, kết quả xét nghiệm…
Tôi lắc lắc đầu:
– Kết quả xét nghiệm… làm gì có máu của tôi mà xét nghiệm?
– Đâu cần máu đâu An An, là tóc của cô… tôi lấy trộm tóc của cô.
Tóc? Phải rồi, tóc cũng có thể xét nghiệm huyết thống được mà…
Tôi ngồi ngẩn người gần 10 phút nữa, đến khi tay chân tê rần lên, Lệ Dung mới khẽ vỗ lên vai tôi, cô ấy dịu giọng nhất có thể:
– An An, nếu không phải ba chuẩn bị tiến hành phẫu thuật tim thì tôi cũng sẽ không cãi lời ông mà nói chuyện này cho cô biết. Đúng là y học bây giờ rất phát triển nhưng tôi thấy sức khỏe của ba ngày càng yếu… tôi thật sự rất sợ… tâm nguyện suốt đời của ba là tìm được cô… vậy mà khi tìm được rồi lại chần chừ không dám đến nhận lại cô.
Tôi mở to hai mắt nhìn cô ấy, tôi gấp gáp hỏi:
– Sao? Mổ tim?
Lệ Dung gật đầu:
– Phải, tháng sau là tiến hành phẫu thuật tim cho ba… tôi…
Ngập ngừng một chút, cô ấy mới nghẹn giọng nói ra:
– Tôi… dù sao vẫn không phải con gái ruột của ba… làm sao bằng cô được… vậy nên… cô có thể nhận lại ông ấy hay không… ông ấy là ba ruột của cô đó An An.
Ba ruột của tôi sao? Chú Lương là ba ruột của tôi thật sao?
Tôi hoảng loạn, tôi lo lắng, tôi sợ hãi,… tôi lúc này rối rắm đến loạn lên, tôi thật sự không nghĩ ra được những gì cần nghĩ nữa. Nếu chú Lương là ba ruột của tôi… vậy cha mẹ tôi thì sao? Bọn họ là nhận nuôi tôi sao?
Không, không thể nào… cha mẹ tôi thương tôi nhiều như vậy, làm sao giống nhận nuôi tôi được… làm sao có thể như thế được? Nhưng kết quả xét nghiệm ADN này… lại không thể là giả, nó không thể là giả…
Lệ Dung lại nói:
– Nếu cô không tin kết quả xét nghiệm này, cô có thể tự mình đi nơi khác làm xét nghiệm, nhưng tôi dám chắc với cô, kết quả cuối cùng cũng sẽ giống như kết quả xét nghiệm này thôi, hai người là cha con ruột không cách nào bàn cãi được. Tôi biết cô đang có rất nhiều thắc mắc nhưng An An à… thắc mắc để sau được không… cô có thể vào thăm ba ngay lúc này được không? Ông ấy thật sự rất cần cô… thật sự rất cần…
Tôi bị Lệ Dung nói làm cho bừng tỉnh hẳn lên, cô ấy nói đúng, sức khỏe của chú Lương lúc này là quan trọng nhất. Vào thăm chú ấy trước, còn những chuyện khác… từ từ tính sau cũng được mà.
Nghĩ kỹ, tôi mới theo Lệ Dung bước vào phòng bệnh một lần nữa. Nghe thấy bước chân của bọn tôi, chú Lương nằm yên lặng trên giường nãy giờ, lúc này mới khẽ mở mắt nhìn về phía bọn tôi. Chú ấy khá ngạc nhiên khi thấy tôi ở trong phòng, ban đầu là ngỡ ngàng, tiếp sau là vô cùng mừng rỡ. Chú ấy cố chống người ngồi dậy, Lệ Dung thấy thế liền đi nhanh đến đỡ chú ấy ngồi lên. Tôi hít vào một hơi để cố ngăn những cảm xúc đang sôi trào trong lòng mình lại, tôi cũng không biết biểu cảm của tôi lúc này thế nào nữa, chỉ biết cố cười thật tươi đi đến trước mặt chú Lương, giọng run run khẽ hỏi:
– Chú Lương…
Gương mặt chú Lương xanh xao, bọng mắt thâm quầng, hành động dường như cũng chậm chạp hơn hẳn. Tôi nhìn người đàn ông lần đầu tiên nói chuyện với tôi vẫn còn rất phong độ, vậy mà bây giờ lại biến thành người thiếu sức sống như thế này… lòng tôi vừa xót xa vừa quẫn bách. Đối diện với ánh mắt sáng bừng của chú, tôi thật sự không biết phải nói gì, những lời nói chuẩn bị từ trước đều nghẹn lại không cách nào thốt ra được.
Chú Lương cười rất tươi, nụ cười đối lập hoàn toàn với sức khỏe của chú khiến chú trông vô cùng chật vật. Chỉ tay vào ghế, chú nói với tôi:
– Con ngồi đi, đứng mỏi chân, ngồi đi con.
Tôi run run, tay kéo ghế rồi gật đầu:
– Dạ…
Thấy tôi ngồi bên cạnh, chú Lương lại hỏi:
– Sao con tới có một mình vậy? Cảnh Long đâu?
Tôi nhìn chú, cố trốn ánh mắt rực rỡ kia của chú:
– Cảnh Long… anh ấy đi làm rồi chú…
Chú Lương như phát hiện tôi có gì đó không đúng, chú chau mày hỏi gấp:
– Hai đứa gây nhau hả? Cảnh Long không tốt với con?
Lòng tôi thoáng run lên, cảm giác này khiến tôi khốn khổ vô cùng…
– Dạ đâu có đâu chú, Cảnh Long lúc nào cũng tốt với con mà…
– Vậy sao hôm nay chú thấy con lạ vậy? Hay là con bị bệnh? Không khỏe đúng không? Là còn đau đầu hả con?
Tôi lúc này không nhịn được nữa, tôi cúi thấp đầu, cắn chặt môi cố ngăn cho cảm xúc của mình không phát triển quá mức. Có phải đúng như những gì Lệ Dung đã nói hay không, chú Lương là ba ruột của tôi… ông ấy thật sự là ba ruột của tôi?
Chú Lương thấy tôi im lặng, chú ấy cũng im lặng theo, lát sau, như phát hiện ra chuyện gì đó, chú ấy đột nhiên hằng giọng:
– Lệ Dung, là con nói cho An An biết phải không? Có phải không?
Lệ Dung cuống quýt lên, cô ấy nghẹn ngào:
– Ba… con muốn tốt cho ba thôi… sức khỏe của ba…
Thấy chú Lương đang giận đùng đùng, tôi sợ Lệ Dung bị mắng nên liền cất giọng khuyên nhủ:
– Chú Lương… chú đừng có trách Lệ Dung…
Chú Lương nhìn về tôi, chú quên mất đi chuyện đang mắng Lệ Dung, chú ngập ngừng, gấp gáp nói:
– An An… con…
Tôi hít vào một hơi, lần đầu tiên trong suốt từ này tới giờ, tôi có quyết định muốn đối diện với sự thật. Tôi kéo ghế đến gần chú Lương, tôi cố trấn an lại cảm xúc trong lòng mình, run rẩy hỏi:
– Chú Lương… chú nói thật cho con biết đi… chú có phải… là ba… của con không?
Chú Lương thoáng biến sắc, cảm xúc đã tệ, lúc này còn tệ hơn. Chú nhìn gắt gao về phía tôi, vành mắt chú đỏ lên, giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy dài xuống. Sự chống đỡ của tôi hoàn toàn suy sụp khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình khóc, cảm giác đau nhói đến không chịu được, tôi cũng oà khóc theo…
– Chú Lương…
Chú Lương khẽ gật đầu, chú cuối cùng cũng thừa nhận:
– Phải, con là con của ba… con chính là con ruột của ba… An An à… con là con ruột của ba… ba tìm con gần 20 năm rồi… ba tìm con lâu lắm rồi… thật sự lâu lắm rồi…
Tôi khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi không biết có phải vì máu thịt tương thông hay không mà tôi lúc này lại đột nhiên có cảm giác vô cùng chân thật. Tôi ngỡ ngàng hoảng loạn nhưng xen vào đó tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng… cảm xúc đối lập này khiến tôi vừa mừng vừa giận, vừa lo lắng lại vừa dễ chịu vô cùng. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng có loại cảm xúc này, chưa từng cảm thấy rối rắm nhiều như vậy… thật sự chưa từng.
Hai người bọn tôi im lặng một lát, chú Lương lúc này lại đột nhiên chìa đến trước mặt tôi một bức ảnh, chú khàn giọng nói với tôi:
– Con nhìn đi… con có nhận ra ai không?
Tôi cầm bức ảnh trên tay, trong đầu đột nhiên chạy ào qua rất nhiều hình ảnh, cảm giác thân thương quen thuộc bỗng dưng hiện về. Trong ảnh, một người phụ nữ rất đẹp đang dắt tay một đứa bé gái khoảng chừng 6,7 tuổi… đứa bé này tạm thời tôi không nhận ra nhưng người phụ nữ trong bức ảnh… tôi giống bà ấy đến hơn 80% là ít…
Tôi run run, lấp bấp hỏi:
– Đây là…
Chú Lương gật gật đầu:
– Là mẹ của con, cô bé đó… chính là con…
Là mẹ tôi và tôi…
Chú Lương nghẹn giọng, chú ấy lại khóc:
– Năm con mất tích, con chỉ có 7 tuổi, ba có dự định về đây phát triển kinh doanh gỗ nên đưa mẹ con con đến thăm quan một chuyến. Vì có việc bận đột xuất, ba để cho mẹ con đưa con đi thác nước chơi cho biết, sợ đến khi ba xong việc thì hết kỳ nghỉ của mẹ con… thác nước ở chợ huyện… chắc con cũng biết đúng không?
Tôi gật gật đầu, nước mắt tiếp tục rơi lã chã.
– Chỉ một phút bất cẩn, con bị lạc khỏi mẹ con… lúc phát hiện ra con bị mất tích… ba với mẹ khốn đốn chạy khắp nơi tìm con… nhưng mà… từ đó đến nay… con hoàn toàn bật vô âm tính. Nhà mình vốn không phải ở đây, ba mẹ tìm con vô cùng cực khổ, dò hỏi hết tất cả mối quan hệ… vẫn không thể tìm thấy con…
Tôi bị lạc? Tôi đi lạc mẹ… tôi…
Tôi lắc lắc đầu, khổ sở nói lớn:
– Con không nhớ… con thật sự không nhớ… không nhớ gì hết.
– Ba biết là con không nhớ, nếu con nhớ… con đã không bỏ mặc người ba này mà không nhận. Chuyện năm đó, ba không biết con đã gặp qua những chuyện gì nhưng lúc ba phát hiện ra con… ba thật sự không dám tin là ba có thể tìm được con. An An… con nhớ cũng được, con không nhớ cũng được… con nhận ba cũng được, mà không nhận ba… ba cũng không dám oán trách con đâu…
Dừng một chút, ông lại nghẹn ngào nói trong nước mắt:
– Ba đã hứa với mẹ con là ba sẽ cố gắng hết sức để tìm được con, dù biết cơ hội mong manh nhưng ba chưa khi nào nản chí. Ròng rã gần 20 năm, cô quạnh khổ sở 20 năm, cuối cùng cũng tìm được con… ba chỉ cần biết là con còn sống, con khoẻ mạnh là ba vui rồi. Ba không dám nhận con bởi vì ba sợ làm xáo trộn cuộc sống tốt đẹp của con hiện tại… cha mẹ của con, hai người họ rất thương con, ba biết mà… nên ba… ba đâu dám làm càn làm quấy…
Ông nói đến đây, lại khẽ đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng ông vừa vui mừng vừa bất lực:
– Con đừng khóc… có gì đâu mà khóc… lớn rồi sắp làm mẹ rồi mà còn khóc nhè như vậy. Ba nhớ lúc con còn nhỏ, ba còn định đặt con tên Nhè… bởi vì con rất hay khóc, khóc nhõng nhẽo suốt thôi. Mà nghĩ lại thì thấy cũng đúng mà, con gái thì phải khóc nhè chứ… phải không con?
Ông lau vội vàng nước mắt trên mặt, ông cười với tôi:
– Con chịu nghe ba nói là ba vui rồi, sau này… nếu có thể… ba chỉ xin con… sắp xếp thời gian đến thăm mộ mẹ con… một lần thôi… ba chỉ cần con đến thăm bà ấy một lần thôi… một lần thôi là ba đủ mãn nguyện rồi… được không con?
Tôi ngước gương mặt ướt đẫm của mình nhìn về ông, tự sâu trong đáy lòng như có cái gì đó cuồn cuộng dâng lên, một loại cảm xúc không tên mà tôi không cách nào ngăn lại được. Tôi nâng bàn tay run rẩy của mình đến trước mặt ông, tôi òa khóc, đau lòng đứt thành từng đoạn, tôi nghẹn ngào:
– Ba… ba ơi!
Ông sững sờ, hai mắt ông nhìn chằm chằm về phía tôi như không dám tin vào tai mình…
– Con… con…
Lời chưa nói hết ra ngoài, ông đột nhiên đưa tay ôm lấy ngực, mặt ông nhăn nhó đau đớn khiến tôi hoảng loạn đến điên lên. Tôi ôm chầm lấy ông, tôi gào lên đau đớn:
– Ba… đừng… đừng mà ba… ba đừng hù con nữa… con biết sợ rồi… con nhận… con nhận mà… con là con gái của ba… ba đừng bỏ con… đừng bỏ con…
Mặc cho tôi kêu gào thế nào, ông vẫn không chịu mở miệng nói với tôi lấy một chữ. Chưa đến một phút sau, bác sĩ từ ngoài chạy ào ào vào trong, họ đưa ba tôi lên băng ca cấp cứu rồi đẩy thẳng ra bên ngoài. Tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi nắm chặt lấy tay của Lệ Dung, hai bọn tôi không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Nước mắt rơi đầy trên gương mặt, Lệ Dung vẫn cố trấn an tôi:
– Lần trước ba cũng vậy… cuối cùng cũng không sao… cô đừng lo… ba mạnh mẽ lắm… cô nhận ông ấy rồi… ông ấy không nỡ bỏ cô đi đâu.
Tôi mím môi, không nhịn được mà run rẩy:
– Ba ơi cố lên… cố lên… phải cố lên!
Cũng may Trời thương Trời độ, ba tôi cuối cùng cũng không sao, chỉ là sức khoẻ ông ấy quá yếu, bác sĩ kiên quyết không để cho ông ấy chịu thêm bất kỳ xúc động nào. Trong lúc đợi ông tỉnh lại, Lệ Dung bắt đầu kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Cô ấy nói, ba nhận ra tôi qua bức ảnh treo ở một tiệm trang điểm nổi tiếng ở chợ huyện, chủ tiệm treo ảnh tôi làm ảnh quảng cáo, rất bắt mắt. Trước kia, lúc tôi còn hóa trang, ông ấy không thể nhận ra tôi, cái đêm tiệc mừng thọ của bà nội thì ông ấy lại không tới nên cũng không biết được tôi có gương mặt như thế nào. Vô tình một lần nhìn thấy ảnh của tôi ở tiệm trang điểm, ông ấy liền cho người điều tra, biết được tôi chính là vợ của Cảnh Long, ông liền tìm Lệ Dung để xác nhận. Sau đó, Lệ Dung đến tìm tôi, cô ấy một công đôi chuyện, canh lúc tôi không để ý, lấy trộm tóc của tôi về làm xét nghiệm. Mặc dù kết quả đúng như ba tôi đã đoán, thế nhưng ông vẫn không dám đến nhận lại tôi. Lệ Dung nói, thứ nhất, ông ấy không muốn làm đảo lộn cuộc sống đang tốt đẹp của tôi, thứ hai, ông ấy sợ sẽ không còn sống được bao lâu nữa… Nghe đến đây, tôi khóc đến hai mắt sưng lên, khóc đến không còn nước mắt để khóc nữa, bao nhiêu sự thương xót đều giống như một lần ùa hết ra, dành trọn cả cho người đàn ông đáng thương đang nằm trong phòng bệnh kia…
Đúng là tôi không nhớ được những chuyện xảy ra trước kia nhưng cảm xúc của tôi lại quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức tôi muốn phũ nhận cũng không được. Hóa ra cái loại cảm xúc yêu mến từ lần gặp mặt đầu tiên này nó không phải là quái dị, mà là do tôi và ông ấy… chính là ba con ruột thịt của nhau. Cảnh Long đã rất nhiều lần nói với tôi, rằng tôi có sự quan tâm kì lạ dành cho ba, lúc đó tôi cũng cảm thấy rất ngộ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại… cha con máu thịt tương thông, làm sao mà không quan tâm đến nhau cho được. Ngàn lần vạn lần tôi đều không dám nghĩ, rằng cha mẹ tôi chỉ là nhận nuôi tôi, rằng tôi mới chính là con ruột của chú Lương!
Đợi ba tôi có ý thức trở lại, tôi vào nói với ông mấy câu, dặn dò ông phải biết giữ gìn sức khỏe, ngày mai tôi lại đến thăm ông. Dặn dò xong, tôi quay ra ngoài, kéo tay Lệ Dung đến nói nhỏ:
– Chuyện của tôi và ba… cô đừng nói lại với ai, đặc biệt là Cảnh Long… cô nhớ chưa?
Lệ Dung ngạc nhiên:
– Sao vậy? Sao cô lại giấu anh ấy? Cô không định nhận lại ba ruột của mình sao?
Tôi trả lời:
– Tất nhiên là tôi phải nhận lại ba mình rồi, làm sao tôi lại là người vô lương tâm đến như vậy được, ba tôi có lỗi gì đâu. Chỉ là, tạm thời tôi còn một số việc phải tìm hiểu, đợi sau khi rõ ràng, tôi sẽ nói với mọi người… tôi không muốn làm cho Cảnh Long phiền lòng thêm vì tôi, dạo gần đây anh ấy rất bận.
Lệ Dung lúc này mới thở phào được một hơi:
– Vậy thì được, tôi sợ cô không nhận lại ba… nếu đã vậy thì tôi cũng không nói với người khác làm gì đâu, dù sao cũng là chuyện riêng của cô mà.
Tôi gật gật:
– Cảm ơn cô trước… nhưng có chuyện này tôi rất muốn hỏi.
– Cô hỏi đi.
– Ba… sau khi ông ấy nhận ra tôi, ông ấy vẫn không đến hỏi cha mẹ tôi sự thật sao?
Lệ Dung gật đầu, giọng cô ấy buồn bã:
– Ừ, ông ấy là sợ cô khó xử… cô cũng biết mà.
– Vậy ông ấy cũng không cho người điều tra về cha mẹ tôi sao?
– Tất nhiên là có điều tra rồi nhưng điều tra cũng như không điều tra, cha mẹ cô có ở yên một chỗ đâu mà điều tra được rõ ràng, gia đình cô nay đây mai đó… đến giờ tôi còn không biết cha mẹ cô nhận nuôi cô kiểu gì. Tôi chỉ biết, cô không phải được nhận nuôi từ cô nhi viện, còn lý do vì sao hai người họ gặp được cô… cái này tôi nghĩ, cô chỉ có thể đi tìm bọn họ để hỏi.
Thấy tôi im lặng, Lệ Dung lại hỏi:
– Nhưng cô không nhớ gì thật sao? Chuyện cô mất tích năm đó… dù sao cô cũng 6,7 tuổi rồi mà… không lẽ cô không nhớ?
Tôi phiền muộn gật đầu:
– Tôi không nhớ thật mà, nếu nhớ được thì tôi còn hỏi cô như vậy làm gì…
Lệ Dung nghi ngờ nói với tôi:
– Ba nghi ngờ… rất có thể là cô bị mất trí nhớ… chỉ khi mất trí nhớ cô mới không thể nhớ những việc trước khi cô bị mất tích mà thôi.
Tôi thoáng sững sờ nhưng rất nhanh sau cũng đã thỏa hiệp đồng ý:
– Cũng chỉ có nguyên nhân đó là hợp lý nhất trong hoàn cảnh này thôi… ngoài ra, tôi không tìm được nguyên nhân nào khác phù hợp hơn nữa.
Như sợ tôi không tin, Lệ Dung gấp gáp nói:
– An An, bây giờ cô nhớ hay không nhớ gì cũng được nhưng cô phải tin những gì tôi và ba nói. Cô thấy đó, sức khỏe ba rất yếu, ông ấy không rảnh để bày trò ly gián gì gia đình cô đâu… tôi có thể lấy cả danh dự và mạng sống của tôi ra để thề. Tôi biết là chuyện này nghe có vẻ vô lý và không đủ bằng chứng thuyết phục nhưng đó hoàn toàn là sự thật, chắc cô cũng có cảm nhận được về tình cảm cha con giữa cô và ba có đúng không?
Tôi thấy Lệ Dung quýnh lên, tôi vội nói:
– Tôi tin mà, dù đúng là không thuyết phục nhưng tôi tin những gì cô và ba nói là sự thật. Bởi có những việc chỉ cần cảm nhận là được, tôi không phải người không có trái tim. Chỉ là, có nhiều việc tôi không biết phải giải thích với cô thế nào, trong lòng tôi đang rất rối, rất mơ hồ…
– Nếu cô đã rối như vậy, chi bằng cô trực tiếp đến hỏi cha mẹ cô đi… hai người đó chắc chắn sẽ biết được lý do vì sao họ nhận nuôi cô mà?
Tôi rầu rĩ trả lời:
– Bây giờ tôi cũng không biết phải mở lời với cha mẹ tôi thế nào nữa… nghĩ thôi đã thấy khó khăn rồi.
Lệ Dung đồng cảm, cô ấy vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi:
– Từ từ cũng được mà An An, không có vội, tôi tin là cô sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mà.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ cảm thấy cuộc sống này quá mức vô thường, không còn đoán được tương lai phía trước nữa…
Sau khi rời bệnh viện, tôi bảo tài xế đưa tôi đến một quán nước có không gian yên tĩnh để suy nghĩ một chút. Tôi gọi một ly nước ép, ngồi thẩn thờ suốt hai giờ đồng hồ, những việc gì cần nghĩ tôi cũng đã nghĩ rõ ràng, những chuyện gì cần phải nói, tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết.
Trong chuyện này, cả ba ruột tôi và cha mẹ nuôi tôi đều không có lỗi lầm gì cả, kể cả là mẹ ruột tôi, bà ấy cũng không có bất kỳ lỗi gì đối với tôi. Tất cả đều do số phận, ông Trời vốn cố ý sắp đặt như vậy, tôi dù có số mệnh khác biệt thế nào thì cũng không chống lại được ý Trời. Gần 20 năm qua, ba tôi đã vô cùng khổ sở để đi tìm tôi, cũng gần 20 năm qua, cha mẹ tôi cũng đủ vất vả để nuôi tôi khôn lớn. Đến bây giờ tôi mới hiểu, tại vì sao cha mẹ tôi cứ hay nói lời xin lỗi tôi đến như thế… thì ra là do bọn họ nghĩ là có lỗi với tôi…
Trước kia tôi mặc dù rất hoài nghi về trí nhớ của mình nhưng tôi lại nghĩ đơn giản là do tôi bị bệnh nên có thể tôi không còn nhớ được những chuyện trước năm tôi 7 tuổi được. Hoặc có thể do tôi còn nhỏ, bệnh dặt dẹo suốt nên trí nhớ không tốt cũng nên, trẻ con rất hay bị sốt đến mê mang mà, cũng không loại trừ khả năng tôi cũng đã từng bị sốt đến hỏng hết não. Sau này lớn lên có tò mò nhưng cũng không để ý đến, bởi vì tôi làm gì có ký ức mơ hồ nào đâu, đến giờ cũng chẳng có được bao nhiêu sự mơ hồ để mà hoài nghi rồi tìm hiểu. Đối với việc tôi bị lạc rồi lý do vì sao cha mẹ tôi nhận nuôi tôi, tôi hoàn toàn mù tịt, càng nghĩ càng thấy đau đầu, tìm không ra được câu trả lời.
Nhưng khi biết chú Lương chính là ba ruột của tôi, tôi có sững sốt, có hoang mang nhưng trong lòng tôi dường như có một sự tin tưởng nào đó rất chắc chắn. Từ sâu thẳm trong lòng tôi như có một đức tin nào đó rất mãnh liệt, giống như chỉ cần có người nói cho tôi biết chú Lương là ba tôi thì tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng mà không một chút phân vân nào. Cũng chính điều này mới khiến tôi chắc chắn những gì tôi vừa nghe là sự thật, chứ nếu không, những chuyện thiếu tính thuyết phục như vậy làm sao để tôi tin tưởng mà không hoài nghi. Mặc dù trí nhớ tôi không tốt nhưng IQ của tôi cũng không thấp, không đến mức ai nói gì cũng tin, đặc biệt là những chuyện hệ trọng như này…
Khẽ thở dài một hơi, tôi cảm thấy càng lúc càng phiền muộn trong lòng. Nhận được ba thì tất nhiên là vô cùng tốt, chỉ là… mà thôi đi, cha mẹ tôi cũng không phải người vô lý, chỉ cần tôi dung hòa được tình cảm dành cho cả hai bên là được mà, phải không?
Đang còn mê mang suy nghĩ thì điện thoại tôi đột nhiên reo lên, là Cảnh Long gọi, anh ấy hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đến bệnh viện thăm chú Lương, giờ chuẩn bị về. Tắt máy, tôi ngồi thở dài nhìn xuống đường, không biết lát nữa về nhà nói chuyện này với Cảnh Long làm sao nữa đây… mối quan hệ của nhà chồng tôi và ba ruột tôi… thật sự không được tốt cho lắm…
Nghĩ lại thấy loạn, tôi liền đứng dậy đi ra ngoài, ấy vậy mà khi vừa đứng lên, tôi tự dưng cảm thấy loạng choạng, đầu óc quay cuồng, hai mắt tối sầm lại, cả người sụi lơ ngã khụy lên bàn. Trước khi ý thức kịp mất đi, trong đầu tôi đột nhiên có hàng trăm hàng ngàn hình ảnh ùa tới, những hình ảnh này chạy ào ào vào não của tôi, mạnh mẽ hơn ban nãy khi tôi nhìn thấy ảnh mẹ tôi rất nhiều. Tôi ngỡ ngàng, tôi thất thần, tôi hoảng loạn… bên tai lại nghe tiếng nói tiếng hét lên của rất nhiều người…
– Gọi cấp cứu đi, có người bất tỉnh rồi… 115… mau gọi… mau gọi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN