Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1039


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 49


Tôi ngồi trên ghế đá, khung cảnh xung quanh rất giống với trong công viên, mắt tôi dán chặt vào lưng người phụ nữ đang bận rộn sắp xếp lại quần áo trong túi xách. Đột nhiên bà ấy quay mặt lại nhìn tôi, bà luýnh quýnh, nói gấp:

– Bé con, ví tiền mẹ làm rơi ở đâu rồi… con đi theo mẹ chút rồi mẹ đưa con đi tắm thác nước nha.

Tôi với ánh mắt ngây thơ khẽ gật gật đầu, tôi đi theo sau người phụ nữ ấy, non nớt hỏi:

– Mẹ… tìm thấy chưa mẹ?

Mẹ tôi chắc vì không nghe tôi hỏi nên bà ấy không trả lời, cuống cuồng đi tìm ví tiền bị đánh rơi. Tôi thấy bà ấy lo lắng, tôi cũng lo lắng theo, với sức lực nhỏ bé rất muốn giúp mẹ mau tìm được ví. Tôi nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên phát hiện dưới gốc một bụi cây to trong rừng cây bên cạnh có cái ví nhỏ rất giống ví của mẹ đang nằm trơ trọi dưới đất. Lại nhìn về phía mẹ mình, thấy bà vẫn đang loay hoay chưa tìm được ví, đầu óc trẻ con suy nghĩ đơn giản, tôi liền co chân chạy tới bụi cây, trong đầu mừng thầm, nếu mình tìm được ví tiền thì sẽ lập được công, mẹ với ba sẽ khen mình cả ngày không hết mất…

Tôi chạy ù tới bụi cây, tâm trạng hí hửng liền bị dập tắt hoàn toàn. Cái ví này… không phải là ví của mẹ tôi, nó trong giống ví của ba tôi hơn… buồn thật!

Đang còn buồn bực thì ở bụi cây trước mặt đột nhiên rung lên, tôi sợ hãi, định quay người bỏ chạy thì nhanh như chớp có ai đó dùng sức giữ chặt rồi kéo tôi vào bụi cây. Ngay lúc tôi định la lên thì một bàn tay to lớn thô ráp bịt chặt lấy miệng tôi, tôi cố vùng vẫy nhưng tay chân lúc này đã bị người khác giam chặt lấy. Đột nhiên hai mắt tôi từ từ khép lại, cơn buồn ngủ đùng đùng kéo đến, hình ảnh trước mắt mơ hồ, đầu óc mụ mị dần đi. Trước khi mi mắt khép lại, tôi vẫn mơ màng thấy được bóng lưng lúi húi của mẹ tôi, miệng tôi thì thào nhưng mãi không thốt được lấy nửa lời, tâm tôi chỉ còn biết gào thét:

“Mẹ ơi, cứu con!”

Khung cảnh đột nhiên biến đổi, cơ thể tôi mệt mỏi rã rời gần như không có sức sống, mí mắt nặng trĩu, cả người bị ai đó vác trên vai, trên trời mưa lớn, dưới đất trơn trượt xốc nổi vô cùng khó đi. Như có cảm giác nguy hiểm cần kệ, tôi vội vàng mở mắt, nhìn về khoảng đen trước mặt, tôi sợ đến co quắp cả người. Nước mưa thấm ướt vào mặt tôi, tôi gào lên trong sợ hãi:

– Thả con xuống… chú thả con xuống đi…

Người đàn ông phát hiện ra tôi đã tỉnh, ông ấy thoáng bực dọc nhưng vẫn cố dịu giọng với tôi:

– Con đừng có la, chú cứu con mà, một chút nữa là được về với mẹ rồi.

Tôi tất nhiên là không tin bởi vì tôi nhận ra ông ấy rất giống với một kẻ bắt cóc trẻ con, mà kẻ bắt cóc làm sao là người tốt được, ba mẹ tôi vẫn hay nói như thế. Nghĩ vậy, tôi liền vùng vẫy giãy giụa, tôi cố gào lên xem có ai tới cứu tôi hay không:

– Cứu mạng… cứu mạng!

Ông chú dùng sức đánh vào người tôi, ông ấy quát lớn:

– Mày mà la nữa, mày có tin tao bỏ mày ở đây cho cọp ăn luôn không? Tao đưa mày về với mẹ mày mà mày la hét cái gì… câm miệng đi!

Tôi bị doạ nên im bặt, nước mắt vẫn trút xuống đều đều, cơ thể tôi lạnh đến run lên, gần như không chịu đựng được nữa. Cảm giác nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ ông bà ngoại kéo đến, tôi không dám la hét cầu cứu vì sợ ông ấy bỏ tôi ở đây cho cọp ăn. Mà nhìn xung quanh tối om, tôi mà bị bỏ lại thì chết là cái chắc, mà chết rồi thì làm sao còn gặp lại ba mẹ và ông bà ngoại được nữa. Trời đột nhiên thả ra sấm chớp ầm đùng, tôi vừa sợ vừa tủi thân, tôi uất ức khóc lên, lúc này tôi chỉ muốn được gặp lại ba mẹ tôi thôi, làm ơn trả tôi về với ba mẹ tôi đi, làm ơn đi mà…

Ông chú đang vác tôi trên vai, thấy tôi vì sợ mà khóc nháo lên, ông ấy cố dịu giọng an ủi tôi thêm lần nữa:

– Đừng khóc, chú cứu cháu… chú cứu cháu.

Tôi nửa tin nửa ngờ nhưng lúc này cũng không biết làm gì khác hơn là để ông ấy vác đi, tôi trong lòng tự trách, nếu biết sẽ bị bắt cóc thì tôi đã không đi đến gần bụi cây đó rồi. Không biết mẹ tôi đã tìm được ví tiền chưa? Bà có nhớ đến tôi, có phát hiện là tôi bị bắt cóc chưa? Bà có cho người đi tìm tôi không? Bà có nhớ tôi giống như tôi đang nhớ bà lúc này không?

“Đùng”, trên trời thả xuống một tiếng sấm rềnh vang, nhánh cây to trước mặt đột nhiên ngã xuống, ông chú chắc là không thấy nên vẫn cứ chạy về phía trước. Tôi thấy nguy hiểm đến gần, tôi liền hét lên:

– Coi chừng!

“Rắc rắc… ầm”, vì không tránh kịp nên nhánh cây ngã ập xuống người tôi và ông chú, đầu tôi bị cành cây cứng đập vào, một mùi tanh nồng bốc lên, hai mắt tôi từ từ nhòe đi, cơ thể như đông cứng lại vì mỏi mệt. Trước khi mất đi cảm giác, trong đầu tôi vẫn hiện rõ lên hình ảnh một nhà ba người ở trong công viên, ba mẹ tôi cười rất hạnh phúc, còn tôi… một cô bé trong chiếc váy hồng khẽ trộm nhìn ba mẹ mình… nụ cười rạng rỡ hân hoan. Không biết có còn được gặp lại ba mẹ không… tôi thật sự… rất mệt… rất rất mệt!

Khung cảnh biến đổi ảo diệu thêm một lần nữa, chỉ là lần này tôi là chính tôi chứ không phải cô bé chỉ mới 6,7 tuổi. Tôi ngồi thẩn thờ trong không gian huyền ảo trắng xóa, đang còn sợ hãi thì một giọng nói khàn khàn lành lạnh vang lên:

– Đông Nghi.

Hai chữ “Đông Nghi” làm tôi giật mình, đã lâu lắm rồi tôi không nghe ai gọi tôi bằng cái tên này nữa cả…

Người trước mặt xoay lưng lại, anh ta không phải là ai khác mà chính là Cảnh Dục, người anh em sinh đôi xấu số của Cảnh Long. Cảnh Dục với Cảnh Long vô cùng giống nhau, từ gương mặt cho đến vóc dáng, từng cái nhăn mày chau mắt đến cả dáng đi… giữa hai người bọn họ chỉ khác nhau duy nhất một điểm, đó là khí chất. Cũng đúng thôi, Cảnh Dục dù sao cũng là người chết, thần khí toát lên vẻ lạnh lẽo cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có gì là lạ cả.

Thấy tôi vẫn ngơ ngác nhìn, anh ta tiếp tục cất giọng:

– Em… biết được bao nhiêu rồi?

Biết được bao nhiêu? Anh ta đang nói gì vậy?

– Ý anh là gì?

Cảnh Dục lại hỏi:

– Anh muốn hỏi… em nhớ được bao nhiêu chuyện truớc kia rồi?

Tôi xoa xoa đầu mình, khổ sở trả lời:

– Tôi… nhớ gần hết rồi.

Cảnh Dục đột nhiên đi tới vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh nâng mặt tôi lên, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể:

– Em còn muốn biết gì nữa không? Anh thay mặt tất cả… sẽ nói cho em biết.

Tôi nhìn vào mắt Cảnh Dục, hai mắt sâu loay loáy không dò tìm được bất kỳ cảm xúc gì khác lạ. Tôi lúc này cơ hồ rất rối, một lần tiếp thu quá nhiều kí ức khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung lên. Nhưng khi nghe Cảnh Dục hỏi có muốn biết gì nữa không, tôi lại không nhịn được sự cám dỗ của sự thật, tôi trầm ngâm một lát rồi lại gật gật đầu:

– Tôi… muốn biết tất cả mọi chuyện.

Cảnh Dục vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, anh ta nhìn tôi chăm chú, như đã sắp đặt suy nghĩ từ trước, anh ta nhàn nhạt hỏi tôi:

– Trước kia em không biết Đông Nghi là ai, bây giờ em nhớ lại rồi, em muốn hỏi anh chuyện gì không?

Tôi gật gật đầu, sự tò mò không kìm chế được:

– Có, tôi muốn hỏi anh lâu rồi… tại sao anh lại quan tâm tôi đặc biệt như vậy? Đông Nghi… có quan hệ thế nào với anh? Anh vì sao đến giờ vẫn không chịu đi đầu thai? Còn nữa…

Cảnh Dục vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi lần nữa, anh ta nói:

– Anh sẽ trả lời từ từ cho em biết, không cần hỏi gấp một lần như vậy đâu. Đông Nghi… cô bé ấy chính là em… anh đã từng nói em không phải là bạn gái của anh mà còn hơn cả bạn gái nữa. Lúc đó em vẫn không nhớ ra mình là ai, mà đoạn kí ức kia… em cũng không nhớ được. Anh cố chấp đến ngày hôm nay, chỉ đợi khi em tự mình tìm được tất cả sự thật, đợi em tự mình nhớ ra rồi anh mới nói cho em biết. Đông Nghi… là anh có lỗi với em, nhà họ Huỳnh này có lỗi với em.

Tôi là Đông Nghi, đúng vậy, tên này là do ba mẹ tôi đặt cho tôi, cái tên thật sự rất đẹp. Nhưng tôi thì có liên quan gì đến nhà họ Huỳnh, liên quan gì đến Cảnh Dục mà anh ta lại xin lỗi tôi? Chẳng phải tôi chỉ là vợ Cảnh Long thôi sao?

– Anh nói rõ hơn một chút nữa được không? Tại sao nhà họ Huỳnh lại có lỗi với Đông Nghi tôi? Tôi nhớ truớc kia tôi cũng không quen biết gì anh hết, tôi lại càng không quen gì với người nhà họ Huỳnh các người mà?

Cảnh Dục đột nhiên trầm xuống, anh ta nhìn tôi khá lâu, có chút ngập ngừng không che giấu được. Phải một lát sau, anh ta mới khẽ khàn khàn cất giọng:

– Đông Nghi… em chính là vợ của anh… là vợ minh hôn của anh.

Vợ minh hôn? Tôi là vợ minh hôn của Cảnh Dục? Không thể nào… không thể nào đâu… không thể…

– Lúc anh chết, vì anh mang thân phận của Cảnh Dục nên nhà họ Huỳnh có chút lạnh nhạt với anh. Ông nội anh lúc đó cho mời một tên đạo sĩ, ông ta nói anh chết vào giờ hung, đang ở độ tuổi thành niên, sức lực dồi dào… nếu không tìm cho anh một người bạn đi cùng… anh nhất định sẽ trở về quấy phá khiến cho nhà họ Huỳnh làm ăn không lên. Ông nội anh nghe như thế, ông ấy sợ nhà họ Huỳnh sẽ bị ảnh hưởng nên liền cho người đi tìm một cô bé nhỏ hơn 10 tuổi về làm vợ minh hôn cho anh. Đúng 8 giờ tối sẽ làm lễ kết minh hôn, để cô bé ấy theo anh xuống suối vàng bầu bạn. Lúc đó, tục lệ kết hôn cho người chết ở vùng này rất thịnh hành, sự việc của em và Cảnh Long sau này cũng mang máng như thế.

Tôi ban đầu là hoảng loạn, sau đó là khiếp sợ cùng cả kinh, sau cùng lại chuyển sang phẫn nộ đau đớn. Tôi nhìn Cảnh Dục, sức lực như bùng phát lên, tôi hét lớn:

– Chỉ vì như vậy mà nhà các người cho người bắt cóc tôi… có phải vậy không? Các người tìm một cô bé còn sống sờ sờ để chôn cùng con cháu các người… các người còn nhân tính hay không?

Cảnh Dục lần đầu tiên hiện lên vẻ lúng túng, anh ta vội vàng giải thích:

– Không, em hiểu lầm rồi, nhà họ Huỳnh không tìm người sống… bọn họ là tìm một cô bé đã chết… không tìm người sống.

Tôi bị tức giận che mờ mắt, tôi nhảy bổ về phía Cảnh Dục, tôi gào lên:

– Anh cũng cùng một giuộc với bọn họ, anh đừng ngụy biện. Chuyện của tôi và Cảnh Long truớc kia không phải là cũng giống như vậy sao? Bọn họ tìm một cô gái còn sống rồi giết chết để chôn theo cùng Cảnh Long… anh biết cô gái đó là ai không… là chính tôi… là chính tôi đây này. Lũ nhà giàu các người, mạng con cháu các người quý nhưng còn mạng của con người khác thì không quý hay sao? Khốn nạn… lũ khốn nạn!

Cảnh Dục túm lấy tay tôi, anh ta quát nhẹ:

– Em bình tĩnh nghe anh nói hết đã… bình tĩnh đi được không?

Tôi gần như muốn phát điên bởi tôi giờ đây đã thông suốt được tất cả mọi chuyện. Vì sao tôi mất tích? Vì sao Cảnh Dục lại đối xử kỳ lạ với tôi? Tất cả những sự khổ sở của tôi và gia đình tôi trong ngần ấy năm qua… hết thảy đều do sự ích kỷ của nhà họ Huỳnh mà tạo nên. Nếu họ không ra lệnh cho người khác đi bắt cóc bé gái dưới 10 tuổi… thì gia đình tôi làm gì xảy ra bi kịch như ngày hôm nay? Làm gì có chứ?

– Anh còn muốn nói gì nữa? Bây giờ anh còn muốn nói cái chó gì nữa?

Cảnh Dục gằn tôi lại:

– Đúng, đúng là nhà anh sai, anh không phản bác nửa lời… nhưng em nghe anh nói hết đi đã… được không?

Tôi nhìn Cảnh Dục, rõ ràng tôi cảm nhận được sự khổ sở trong lời nói của anh ta, biết anh ta cũng đang vô cùng khó xử nên tôi không tiếp tục phát hoả nữa. Tôi nhìn anh ta, im lặng lắng nghe anh ta sẽ nói gì tiếp theo.

– Đông Nghi, dù em có tin hay không thì anh vẫn phải nói rõ ràng chuyện này với em… nhà họ Huỳnh ra lệnh tìm một cô bé đã chết để làm minh hôn cho anh, không phải là một cô bé còn sống… em hiểu không?

Tôi cười khẩy:

– Anh nói những lời này bây giờ… còn ý nghĩa gì nữa không hả Cảnh Dục?

Cảnh Dục khàn giọng:

– Anh biết là không có ý nghĩa gì với em ngay bây giờ nhưng sau khi em bình tâm lại, em hay nhớ về những gì anh đã nói với em… được không?

Tôi im lặng cúi đầu, nỗi khổ sở bi ai càng lúc càng dâng lên trong lòng mình. Tại sao cuộc đời tôi lại thành ra bi kịch như thế này? Tôi đã làm gì nên tội sao? Có phải không?

– Em còn muốn biết gì nữa không?

Tôi nâng gương mặt khốn khổ của mình nhìn lên, tôi khàn giọng, hỏi:

– Tên đạo sĩ kia giờ còn sống không?

Cảnh Dục gằng giọng, hai mắt đột nhiên hằn lên tia khát máu:

– Chết rồi.

– Bệnh chết à?

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng cất lên:

– Không, là anh giết chết.

Tôi nhìn về phía Cảnh Dục, chỉ thấy xung quanh anh ta toả ra một sự lạnh lẽo đến cực điểm. Thoáng chốc, tôi dường như có cảm giác, rằng Cảnh Dục cũng không khá hơn tôi là bao nhiêu cả…

Nếu mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi, tôi có oán trách Cảnh Dục thêm cũng không giải quyết được gì. Chi bằng nói những lời oán trách sao tôi không hỏi thêm về những gì đã xảy ra. Cảnh Dục cái gì cũng biết, đỡ cho tôi phải nhọc công tìm hiểu khắp nơi.

Nghĩ thông suốt được một chút, tôi khẽ hỏi:

– Vậy anh có biết vì sao tôi còn sống được đến bây giờ không? Tôi nghe nói… lúc đó tôi được chôn cùng anh… cũng đã chết rồi mà?

Cảnh Dục thấy tôi đã bình tâm lại, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo kia chuyển biến trở nên ôn hòa hơn. Anh ta không chậm không nhanh, nhàn nhạt, nói:

– Em vốn dĩ chưa từng chết, năm 7 tuổi, tên Đông và tên Bảy bắt cóc em, hai tên đó cho em uống Bán Linh Đơn, một loại độc dược có tính năng làm người sống biến thành người chết trong vòng 12 giờ đồng hồ. Trong vòng 12 giờ đồng hồ đó, chỉ cần có thuốc giải thì cơ thể người chết đó sẽ lập tức tỉnh dậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bán Linh Đơn… chính là loại độc dược mà Cảnh Long đã từng uống.

Tôi run run, hỏi tiếp:

– Sau đó thì sao?

Cảnh Dục tiếp tục trả lời:

– Sau khi cho em uống Bán Linh Đơn, để em vào quan tài chôn cùng với anh xuống đất… canh lúc trời sụp tối, hai tên kia chuốc say rượu người giữ mộ rồi đào huyệt lên, cạy nắp quan tài đưa em ra ngoài. Tục lệ ở vùng đất này rất khác, người chết sau khi hạ huyệt sẽ để nằm 3 ngày, sau 3 ngày mới tiến hành xây mồ mả kiên cố. Bọn tên Đông lại chính là người bên trại hòm, việc đào trộm quan tài lấy xác người là rất dễ với họ.

– Ý anh là… lão Đông và lão Bảy vừa là người bắt cóc tôi rồi cũng chính bọn họ cứu tôi?

Cảnh Dục nặng nề gật đầu:

– Đúng là như vậy.

Dừng một chút, anh ta lại nói:

– Vợ tên Bảy bị bệnh rất nặng, cần một khoảng tiền rất lớn mới chữa trị được, cùng lúc đó nhà họ Huỳnh đưa ra thông báo nếu ai tìm được xác bé gái dưới 10 tuổi vừa chết sẽ được lãnh một khoảng tiền công vô cùng hậu hĩnh. Tên Bảy lúc đó chắc là cùng đường, ông ta bàn với tên Đông đi tìm xác em bé gái. Tìm xác người thì dễ chứ tìm xác một người vừa chết, lại còn là bé gái… việc đó vô cùng khó, mãi gần đến giờ làm lễ hạ huyệt mới tìm được người. Sau đó, chắc như em đã biết, lão Bảy cùng lão Đông lập mưu bắt cóc em trước, để cho em uống Bán Linh Đơn mà gia tiên của lão Đông để lại… sau đó đợi lúc không có ai, hai người bọn họ đào mộ cứu em trở ra. Nếu không có sự việc phát sinh trong rừng ngày hôm đó, lão Đông không chết vậy thì em cũng không bị mất trí nhớ rồi lạc ba mẹ đến tận ngày hôm nay. Một kế hoạch tưởng chừng rất hoàn hảo… cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, thật là tiếc.

Tôi gần như không dám tin vào tai mình, những gì Cảnh Dục vừa nói… hoàn toàn là sự thật sao? Không thể tin được, thật sự không thể tin được mà.

– Nếu em không tin những gì anh nói, em có thể tìm lão Bảy để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Lão Đông chết rồi, lão chết sau anh chỉ có 2 ngày, lão Bảy thì vẫn còn sống.

Tôi ngồi xụi lơ dưới đất:

– Lão Bảy tôi không tìm được, lão trốn rồi.

Cảnh Dục khẽ xoa xoa tóc tôi, anh ta cất giọng:

– Em có thể nói với Cảnh Đức một tiếng, lão Bảy được Cảnh Đức đưa đi.

Tôi ngỡ ngàng:

– Anh nói sao? Cảnh Đức đưa lão Bảy đi?

Cảnh Dục gật đầu:

– Phải, nó không biết gì đâu, chẳng qua nó cảm nhận được có gì đó không đúng nên giấu lão Bảy khỏi em thôi…

Nói đến đây, Cảnh Dục đột nhiên nở nụ cười bi ai:

– Là tội nghiệt của nhà họ Huỳnh… làm bao nhiêu chuyện xấu cuối cùng cũng đến giờ trả giá… ba anh em lại đi thích cùng một cô gái… đúng là oan nghiệt mà.

Tôi nhìn anh ta, nhất thời im lặng không biết nên nói gì cho đúng nữa. Cảnh Đức có tình cảm với tôi, tôi biết chứ, làm sao lại không biết được.

– Những gì em muốn biết, anh đã nói hết cho em biết. Đông Nghi, tội lỗi của nhà họ Huỳnh là không có cách nào cứu chữa được, anh tồn tại cho đến bây giờ… cũng chỉ hy vọng có thể hóa giải được thù hận trong lòng em. Ngay từ thời điểm em trở về vùng đất này một lần nữa, anh đã đoán được bi kịch rồi sẽ xảy ra… nhưng anh không thể nào ngăn lại tất cả mọi chuyện được. Cảnh Long nó không có lỗi, nó là đứa trẻ rất đáng thương… em có thể…

Mắt tôi đỏ hoen, đầu khẽ lắc, tôi cười gượng gạo:

– Làm sao hóa giải được mọi thù hận đây hả Cảnh Dục? Nhà họ Huỳnh đã làm những gì với gia đình tôi… mẹ tôi cũng chết rồi… anh bắt tôi phải vui vẻ sống hòa thuận với người nhà anh… anh có thấy kệch cỡm không?

– Anh không bắt em sống hòa thuận với người nhà họ Huỳnh… nhưng mà Cảnh Long nó không có lỗi…

Tôi khổ sở hỏi to:

– Vậy anh ấy có thể nào thay tên đổi họ vì tôi không? Chỉ cần anh ấy không phải người nhà họ Huỳnh… tôi sẽ không thù hận liên lụy đến anh ấy nữa.

Cảnh Dục do dự không trả lời:

– Chuyện này…

Tôi lắc lắc đầu, khó nhọc đứng dậy, tôi đau lòng nói:

– Người nhà họ Huỳnh các người không phải làm vậy với tôi một lần, mà là hai lần. Đúng, đúng là lần sau này là do Cảnh Long sắp đặt nhưng thái độ của người nhà anh với tôi… thật sự chó má vô cùng. Tôi dùng hai từ “chó má” đúng là hơi nặng nhưng chỉ có hai từ đó mới thể hiện đúng sự khốn nạn bức ép của người nhà anh mà thôi. Hai mươi năm qua, anh có biết ba mẹ tôi đã khổ sở đi tìm tôi như thế nào không? Đầu xỏ tất cả mọi chuyện đều là do nhà họ Huỳnh các người gây nên… gì mà cưới vợ cho con trai đã chết… các người nghĩ trên đời này chuyện gì các người cũng làm được hay sao? Hả?

Cảnh Dục đau lòng nhìn tôi:

– Đông Nghi…

Tôi cười khẩy, nước mắt giàn giụa:

– Các người nói xin lỗi rồi có trả được mọi thứ về cho tôi hay không? Các người nhìn ba tôi đi… ông ấy già đến như vậy rồi, già đến như vậy mới tìm được tôi… ai trả thanh xuân lại cho ông ấy… là anh hả? Có phải là anh không? Còn mẹ tôi nữa, người nhà họ Huỳnh các người có đem bà ấy sống lại với tôi không? Trời ơi, mẹ tôi chết rồi, người sinh ra tôi chết rồi… vậy mà tôi chưa từng một lần về thắp hương… tôi khốn nạn, tôi bất hiếu… tôi… là do tôi… tất cả là do tôi!

Cảnh Dục ôm chằm lấy tôi, cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể anh ta truyền tới vẫn không cách nào ngăn được sự thống khổ trong lòng tôi lúc này. Tôi hận tên đạo sĩ, hận lão Bảy lão Đông, hận cả nhà họ Huỳnh… cũng hận luôn cả tôi.

Có phải tất cả là tại tôi không? Mẹ tôi chết có phải vì tôi không? Có phải là do tôi bất hiếu quá hay không?

Tôi khóc, lần đầu tiên trong vòng tay người đàn ông khác mà tôi lại khóc ngon lành đến như vậy. Cũng không phải tôi không biết kiêng cữ anh em chồng mình nhưng lúc này tôi thật sự khổ sở quá rồi, tôi chỉ muốn một chỗ dựa để khóc thôi… khóc rồi sẽ đỡ hơn cả… sẽ thoải mái hơn cả…

Cảnh Dục ôm lấy tôi, hơi thở lạnh như băng của anh ta phả tới:

– Em đau lòng lắm phải không? Anh biết… anh biết hết mà… anh biết hết mà… anh xin lỗi… anh thật lòng xin lỗi…

Xin lỗi… xin lỗi thì có ích gì… chẳng có ích gì nữa cả…

Sau khi khóc xong một trận, tôi vội vàng buông tay Cảnh Dục ra, nước mắt trên mặt cũng đã khô lại, tôi ngơ ngác nhìn quanh một vòng:

– Tôi… làm sao tôi trở về đây?

Cảnh Dục cười dịu, anh ta nói:

– Anh đưa em trở về…

– Vậy anh mau đưa tôi về đi, tôi còn nhiều việc phải giải quyết lắm, ba tôi đang còn nằm ở bệnh viện.

Cảnh Dục nhìn tôi, giọng anh ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn:

– Đông Nghi, nếu anh có cách kéo dài tuổi thọ của ba em… vậy thì em có thể bỏ qua cho người nhà họ Huỳnh một lần… được không?

Kéo dài tuổi thọ của ba tôi, tức là ông… không không… không thể có chuyện đó được, không được!
_________________
🔥🔥🔥 CHƠI LỚN CHƯƠNG NÀY 3K7 LIKE MAI LÊN 2 CHƯƠNG FULL LUÔN NHAAA. ĐỌC LẸ CÒN ĐỌC TRUYỆN MỚI NỮA NÀ ♥️

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN