Mùa Yêu
Chương 33
Ngày tháng chúng ta bên nhau cũng không đủ lâu bằng thời gian anh ở bên người ấy…em biết rằng để quên một người mình từng yêu thật sự rất khó khăn.Cũng như em mới yêu anh nhưng để nói quên đi anh ,đối với em nó như một nhát dao cứa vào tim…
Trúc lặng lẽ đi qua Vú…Vú tóm tay cô
-Phu nhân,cô k thể yếu đuối cũng như sự việc ngày hôm qua ,khi xảy ra cô vẫn luôn phải đối mặt với nó…
-Nhưng vú à,con mệt mỏi lắm,thật sự con không biết phải làm thế nào với kiếp chung chồng thế này…lúc này con có lẽ trở về phòng thì tốt hơn…
-Vậy phu nhân về nghỉ ngơi đi …
Hoa Đán thấy hôn lên môi Khánh nhưng mặt anh ta lạnh tanh …cô ta chợt tụt xuống…
-Anh đã thay đổi,cô ta đã cướp anh khỏi tay em,em chỉ vì mất trí cũng đã dằn vặt mỗi đêm …tai nạn đó là do ai gây ra cho em…anh tại sao lại có thể lãng quên em nhanh như vậy…tại sao vậy Khánh
Hoa Đán đập liên tục vào ngực Khánh rồi cúi đầu khóc lớn…
-Ai rồi cũng sẽ thay đổi nhất là khi em không còn là cô gái mà anh từng biết…
Khánh dứt tay Hoa Đán rồi lạnh nhạt bước đi,ra bên ngoài Vú báo cáo
-Cô gia nhân của mợ hai nhất định không khai…cô ta nhận hết tội về mình…
-Vậy à,vậy treo cổ nó xác vứt cho chó hoang sau núi ăn…
-Dạ vâng…
Khánh bước đi mặt lầm lỳ Vú nói với theo
-À khi nãy khi mợ hai hôn ngài khi đó cô Trúc đã thấy rồi nên đã quay đi luôn…
-Tôi biết rồi,cám ơn vú…
Trúc tới quán của Xuân thấy cô bạn đang tấp nập đông khách trong ngày khai trương…Trúc cũng sắn tay tranh thủ vào làm cùng Xuân…
Xuân thấy nước đã sôi mà Trúc chưa đổ ốc vào
-Này,sao mất hồn thế nước sôi
-À xong rồi đây…bên kia ăn nem chua rán nữa nhỉ để tao làm luôn…
-Nay lại rảnh ra đây cơ đấy,tay đang bỏng thế kia cẩn thận vào
-Ừ k sao đâu,nay tao rảnh mà…
-Lại có gì buồn à
-Đôi khi tao ước mơ lấy một người bình thường thì có lẽ chuyện đã khác
-Nếu là người bình thường thì bố của bạn đã mất mạng rồi ý chứ ở đấy mà còn kêu ca,số phận cả rồi k thể thay đổi,cố chấp nhận nó đi…
-Ừm …đang cố đây…mệt mỏi phết đấy mà tao đang cố gượng được ngày nào hay ngày đó…
Tại Việt Nam…
Tiên bay lắc nhảy múa cùng đám bạn đến đêm khuya…trong cơn phê thuốc cô ta nói lớn “ Lão già ý k chia cho tao chút tài sản nào,tao đếch cần…tao cũng có phải con của lão đếch đâu,mẹ kiếp tao sẽ làm cho công ty của ông ta tán gia bại sản để xem ông ta còn có thể chia cho thằng con nào không…”
Nói xong Tiên bật khóc “ Anh Khánh ơi ,tại sao anh lại vô tình đến thế,anh tại sao yêu một con nhỏ nghèo nàn quê mùa và xấu xí …còn em ,em hấp dẫn hơn nó rất nhiều mà”
Tiên cởi bỏ váy,hai gã đàn ông bay cùng lao vào ôm hôn cô ta,kẻ liếm chân kẻ hôn môi ả…bọn chúng quan hệ tập thể …
Khánh đi qua bờ biển thấy Phú đang đứng hút thuốc vẻ mặt trầm ngâm…
-Sao hôm nay anh ở nhà,tưởng là hôm nay khai trương quán của Xuân mà
-Anh có chuyện khác quan trọng hơn phải suy nghĩ
-Chuyện gì mà lại khiến anh nghiêm túc đến lạ vậy?
-Ông già gọi cho anh nói con bé Tiên không phải con của ông ấy,ông ấy đã tra hỏi bà vợ bé thì bà ta thừa nhận đó là con của người yêu cũ…
-Ông ấy đi nuôi con người khác suốt từng đấy năm,gay rồi đây
-Quan trọng là mẹ con của Tiên bí mật mua lại 30% cổ phần của tập đoàn ,giờ bố muốn anh về tiếp quản lại công ty và kết hôn…
Nói đến đây Khánh hiểu ngay vì sao Phú lại đăm chiêu suy nghĩ đến vậy…
-Anh lớn rồi mọi quyết định có thể tự đưa ra được,anh muốn yêu ai hay cưới ai em cũng không có quyền can thiệp em chỉ có lời khuyên cho anh ,hãy cứ sống là chính mình…
-Mai anh sẽ cầu hôn cô ấy …
-Em tin anh làm được,giờ đi ra quán đó thôi tiện em đón vợ em luôn
-Trúc là một cô gái còn trẻ nhưng đầy nhiệt huyết,các tờ báo đều viết ca ngợi về vợ em …cố gắng giữ và phải trân trọng…
-Đi nào …
Hoa Đán nghe tin Sâu sẽ bị treo cổ,cô ta ra gặp bà Vú…
-K ai có quyền giết người của tôi
-À cô ta đã vi phạm chứ không phải chúng tôi tự ý giết ai là giết,tội cố ý hãm hại phu nhân có chết cũng không hết tội…
-Bà im miệng,một kẻ đầy tớ nhưng sẵn sàng lên giọng với tôi sao…
-Tôi k dám mợ hai,tôi chỉ nói những gì đúng và thật chứ k hề trước mặt thì đon đả sau lưng đâm lén…
-Bà…tôi sẽ gặp anh Khánh lần nữa ,bà k được sát hại người của tôi
-Sáng mai mới xử lý nên mợ hai vẫn còn rất nhiều thời gian…
-Hãy đợi đấy…
Hoa Đán lái xe phóng tới nhà ông ngoại của Khánh…
Ông ta thản nhiên ngồi chơi cờ khi thấy Hoa Đán vội vã tiến đến …
-Ông lần này ông phải cứu con với
-Làm việc sai xót một cách ngu xuẩn,cháu bảo ta phải cứu thế nào đây?
-Con bé Sâu theo cháu đã vài năm nay,cháu không thể để mất nó được,xin ông hãy cứu nó với ạ…
-Trước khi làm gì phải nhận ra hậu quả,thằng Khánh nó là đứa nói một là một thì tuyệt đối không thể cứu sống nó…giờ còn cách duy nhất đó là cháu phải nhờ đến cô ta…
-Cô ta khéo còn muốn giết sâu hơn,không được ạ
-Nó trái ngược với thằng Khánh,nó bao dung hơn nên chỉ có thể dùng thứ trái ngược để trị lại,còn nếu k được thì chúng nó cũng sẽ mâu thuẫn …
-Cháu hiểu rồi …
Tại Quán ốc
Khánh đi tới gần đám lửa đang đốt rồi lấy mũ từ áo Trúc chùm lên cô…anh ta ngồi sát cạnh
-Hôm nay lạnh thật…
Trúc quay sang nhìn rồi mặt buồn thiu …
-Không lạnh bằng lòng người đâu …
-Nói thế là ý gì hả
Khánh hẩy vai Trúc…
-Chẳng gì cả…anh nghĩ sao cũng được…
Khánh tựa vào vai Trúc…
-Em đã nói sẽ ở bên anh và cố chấp nhận tất cả,anh còn rất nhiều việc phải làm nên đừng để anh bận lòng vì em được không?
-Em làm gì mà khiến anh bận lòng,nếu như anh thấy em hôn người khác thì trong lòng anh nghĩ gì
-Anh sẽ cắt môi em …
Khánh nói rồi nhổm dậy hôn chụt vào môi Trúc
-Anh dễ hôn người quá rồi
-Không hôn người thì hôn ai…
Trúc quay mặt đi,Khánh ôm sát người chặt vào người anh ta…
-Lòng em vẫn rối lắm,em k dễ dãi như anh đâu nên anh yên tâm…có bỏ anh có chết em cũng không lấy chồng nữa…
-Ai cho bỏ mà bỏ…
Khánh nắm lấy bàn tay Trúc dơ lên trước đám lửa
-Đừng để ý quá nhiều chuyện xung quanh,em chỉ cần biết trong lòng anh có em là đủ…
-Em có nên ra ngoài sống một thời gian…
-Anh k cho phép…tại sao lại phải ra ngoài trong khi em có nhà…
-Em k thấy thoải mái…
-Về thôi,anh mệt rồi …
-Vẫn sớm mà…
-Nhưng anh muốn về…
Khánh nắm tay Trúc đèo cô về nhà,vừa vào tới phòng anh ta đặt tay lên má Trúc rồi hôn lên cổ cô…hôn xuống ngực…tụt bỏ chiếc váy bên ngoài …Khánh bế Trúc lên giường…anh ta cởi bỏ vội chiếc áo len cao cổ màu đen…
Trúc nằm trên giường chỉ mặc đồ lót,hai má cô ửng đỏ…Khánh cúi xuống ôm trọn đầu của cô rồi nói khẽ bên tai…
-Anh nhớ em…mọi lúc…mọi nơi…tình cảm của anh hiện tại với em là duy nhất…
-Em ước rằng mình có thai,em ước chúng ta có một đứa con…
-Vậy phải làm việc nhiều hơn,em cứ để đói anh cả tháng thì làm sao có được…
-Tại nhiều việc xảy quá nên…
Trúc vừa nói xong Khánh cúi xuống mút bầu ngực của cô…tay anh ta khẽ xoa nhẹ dọc đùi …bầu ngực còn lại khẽ nẩy bật ra khỏi chiếc áo lót…chiếc áo lót đỏ khiến Khánh xé toang ra…
Anh ta mặt đỏ lên khi thấy thân thể Trúc…Khánh cúi xuống hôn chụt liên tục lên môi Trúc…Trúc buồn nên cứ cười…Khánh nhổm dậy cũng cười
-Ơ hay đang cao trào cười cái gì
-Anh làm em buồn cười quá …ui đau cả bụng
-Hâm à,đang nước xôi lửa bỏng lại cứ đùa…
-Anh hôn kiểu gì đấy…
-Kiểu khác nhé
Khánh cúi xuống hôn ghì chặt môi Trúc…Cô k dẫy dụa được chỉ biết kêu “ Ưm…ưm”…
Hoa Đán đứng bên ngoài cửa nghe thấy ,Vú cố tình để cô ta vào
-Sao nào mợ hai ,mợ có còn muốn gặp phu nhân nữa không,tôi thì thấy phu nhân có lẽ đang bận…
Hoa Đán đứng bên ngoài cửa nắm chặt tay…cô gằn giọng…
-Cô ta sẽ sớm rời khỏi đây,Tôi và bà cá không?
Ánh mắt và lời nói của Hoa Đán lần đầu khiến vú cảm thấy lo sợ…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!