Mùa Yêu - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
466


Mùa Yêu


Chương 4


Trong cơn gió thoảng của mùa đông,có ai đó nói nhẹ câu “ Mùa yêu” …phải chăng mùa yêu đã tới thật rồi…

Hơi thở yếu ớt của Trúc ,tiếng các bác sỹ đang chỉ định…

-Anh là người nhà của bệnh nhân

-Phải…cô ta bị làm sao vậy?

-Cô ấy bị viêm phổi cấp ,lúc nữa sẽ ổn thôi

Hoàng Kim Khánh gật nhẹ…anh ta làm thủ tục tất cả cho Trúc rồi rời đi trong lặng lẽ…

Trúc sau khi tỉnh lại thì thấy cô y tá bên cạnh

-Ồ cô tỉnh rồi,có thể cho tôi số người nhà để tôi liên lạc về không,cô hiện tại chưa xuất viện được

-Tôi bị làm sao vậy chị?

-Cô bị viêm phổi…

-À vâng…vậy phiền c gọi vào số này dùm tôi …

-Cô cứ thoải mái,có gì dặn dò tôi,tôi là y tá riêng để chăm sóc cô…

-Ui thôi k cần đâu ạ

-Người đưa cô vào viện đã tri trả tất cả rồi nên cô k cần suy nghĩ …tôi đi báo cho người nhà cô

-Người đưa tôi vào viện…

Trúc nhớ lại lơ mơ…cô thấy sợ khi dần nhớ ra gương mặt của Khánh…cô đưa tay lên ngực sờ nắn “ Anh ta ,anh ta đã chạm vào mình ,k biết hắn có làm gì không nữa”…

Tại biệt phủ Mắt Quỷ…

Trong phòng họp,Hoàng Kim Khánh ngồi trên chiếc ghê cao ,vị trí chủ nhân của mắt quỷ để nghe bên dưới van xin cho người Bác tham nhũng…

-Thưa ngài dù sao Takashi cũng nhiều năm lập công cho chúng ta,hãy cho hắn một cơ hội sửa sai…

Tiếp đến một người cao tuổi cũng ngỏ ý

-Tôi nghĩ ngài mới nhậm chức nếu nói ra ngoài theo phương diện tình cảm thì cháu lại muốn giết bác ruột là điều cực kỳ k nên…

Khánh nhắm mắt mọi người nghĩ anh ta đang ngủ gật…họ lên tiếng

-Thưa ngài…?

Khi Khánh mở mắt ,mọi người bên dưới cúi đầu k ai dám nhìn thẳng vào mắt anh ta…

-Luật là luật,phải tôn trọng luật thì sẽ k có xuất hiện những kẻ tham nhũng như Takashi nữa ,các người quên những người ngồi ở vị trí này họ không được phép có bất kì vấn đề tình cảm nào xen lẫn vào công việc nhất là công việc chung…ta rất quý bác mình nhưng cũng rất lấy làm tiếc khi phải ra lệnh tử hình hắn …mỗi bang phái đều có quy luật riêng,chúng ta là thế giới ngầm,bản chất vốn mãi mãi sống trong những điều tăm tối thế nên đừng mang hai chữ tình cảm ra nói chuyện với ta…

-Nhưng xin ngài hãy suy xét

-Cuộc họp hôm nay dừng ở đây,kẻ nào bao che dung túng hay làm trái ý…kẻ đó nhất định phải chết…

Hoàng Kim Khánh đứng dậy trong bộ vest màu đen lịch lãm,anh ta luôn chỉn chu đến từng chi tiết …

Tại căn nhà gỗ vùng ngoại ô…

Ông ngoại Hoàng Kim Khánh ngồi thở dài trong nhà đánh cờ một mình khi bên ngoài vợ con của người con trai đang kêu van xin

-Bố,bố sao có thể để thằng mang dòng máu khác giết con của mình được,chồng con có làm sai điều gì cũng k đến nỗi bị hắn lôi đi như vậy chứ ạ…giờ hắn lệnh giết rồi chỉ có bố mới cứu được anh ấy…

Đứa cháu nội Tokuda đập tay vào cửa

-Ông đã thấy sai lầm của ông chưa,cháu dù sao cũng là cháu nội của ông,ông định để hắn giết bố cháu rồi đến cháu hay sao ạ…

Quân cờ cuối cùng được ông cụ đặt vào cửa tử…

-Ta bất lực rồi,trong thế giới này không có chuyện máu mủ,chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu,kẻ đúng và kẻ sai…đã sai thì nó phải chấp nhận trả giá…

Người con dâu gào lên “ Bố,bố làm bố như vậy mà được sao”…

Tokuda đứa cháu nội đầy tham vọng cũng gục ngã bên ngoài cửa…

Trong bệnh viện…

Ông Đại và Trang vội vã vào viện…họ lo lắng

-Con làm bố lo quá,may bác sỹ bảo không sao,cứ mặc phong phanh xong tắm muộn

-Con ổn rồi mà bố

Chị gái Trúc thở dài” Làm gì thì làm cũng phải nghĩ tới sức khoẻ chứ”

-Em biết rồi sẽ ổn thôi mà

Ông Đại thắc mắc

-Ai thanh toán tiền viện phí cho con vậy

Trúc ngập ngừng

-Con tự thanh toán rồi bố ạ

-Chữ kí thanh toán kia có phải chữ con đâu

-Chữ con mà bố,tiếng Nhật bố có hiểu mấy đâu mà …

-Ừ bác sỹ nói chiều nay có thể ra viện rồi về nhà uống thuốc ,giữ ấm đủ là được…

-Vậy hả bố,vậy về nhà cho thoải mái…

Hoàng Kim Khánh đứng chắp hai tay ra sau,cổ ngước nhìn hàng cây anh đào,hoa rơi lả tả xung quanh anh ta…từ sau cô trợ lý Yumi đi tới báo

-Bữa tiệc tiếp đãi anh trai ngài đã bắt đầu rồi ạ

-Ừm …

-Hôm nay ngài có tâm sự ,về chuyện Takashi tham nhũng…

-Không,là chuyện khác…

-Là gì vậy ạ,tôi có thể biết được k ạ

-Nghe nói sắp tới chúc vụ phó chỉ huy khu hành chính phía nam sẽ để cho tokuda nắm giữ,hội đồng đã phê duyệt,ta thì lúc này k thể phản đối vì mới xử tử bố của hắn ,nhưng thằng ngu ngốc đó sẽ chỉ làm hỏng chuyện lớn…

-Chúng ta sẽ khắc phục dần,tôi nghĩ lúc này ngài k nên bận tâm quá nhiều ,à còn chuyện ngày trăng tròn này bên hội đồng nói muốn gả con của chủ tịch thành phố P làm vợ ngài,đó là mong ước của cô gái ấy…

-Bỏ qua đi…

-Cô gái mà ngài dậy kiếm thuật giờ đã lớn khôn rồi đó ạ

-Ta k nhớ đâu…

Nói đến đàn bà dường như Hoàng Kim Khánh không hề mảy may bận tâm…

Tại nhà chủ tịch thành phố P…

Cô con gái duy nhất của ông chủ tịch yêu kiều ,vẻ đẹp đằm thắm nhẹ nhàng ngồi đánh piano…

Người cha chủ tịch cười lớn từ cửa

-Bố đã đề xuất bên đó rồi ai cũng ưng con gái bố hết

-Thật hả bố

-Con quá phù hợp còn ai vào đây được nữa ,địa vị,học vấn lại là bạn tâm giao nữa

-K biết ngài ấy giờ thấy con còn nhận ra không nữa

-Con bố đẹp thế này sao lại k nhận ra được…mẹ con lại là người Việt nữa nên càng tâm đầu ý hợp,tên tiếng Việt của con là Phương…

-Phương…Khánh…đẹp đúng k bố

-Phải rất đẹp…

Một tuần sau…

Tình cờ khi đạp xe đạp đi trên phố đi ship phở cho bố…đỗ ở đèn đỏ Trúc đỗ xe ngay cạnh xe của Khánh…Khánh nhìn sang bên cửa kính thấy Trúc đang lầm bẩm đọc từng giây đèn đỏ ,anh ta cứ nhìn lừ lừ trong khi đang bàn bạc việc với trợ lý…

-Sếp…chuyện đó giải quyết thế nào ạ

-Cứ theo ý cô đi

-Vâng…

Xe đi vụt qua…Khánh quay mặt đi còn Trúc vẫn vô tư vừa đạp xe vừa hát,vẻ mặt rất yêu đời…

Hoàng Kim Phú gọi cho Khánh

-Anh ở đây một tuần rồi sao không có tin gì vậy

-Em k rõ để e hỏi trợ lý…em sẽ trả lời sau 5p nữa

-À ok hộ a cái nhé…

Khánh cúp máy hỏi trợ lý

-Sao chưa tìm dc đám người ăn trộm kia à

-Tên ăn trộm kia cũng tinh quái,hắn có thể sang đây làm giả giấy tờ thay tên đổi họ nên việc tìm có chút khó khăn

-Cho cô một tuần nữa

-Vâng…k đến đâu ạ…

Trúc dừng xe ở bên đường thấy đối diện là Khánh,anh ta bước vào trong một nhà hàng…cô liền thôt lên “ Ơ…đúng anh ta rồi”…

Cô liền đứng chờ bên ngoài nhà hàng…Trúc đi đi lại lại “ Phải nói cám ơn chứ dù sao người ta cũng giúp mình,nhưng ngại ngại sao sao ý nhỉ,nói là cám ơn anh,không phải nói là cám ơn chú nhìn anh ta hơn mình rất nhiều tuổi ,gọi là anh hay chú thì hợp lý”…

Khánh đi ra,cô trợ lý yumi đang nói chuyện với Khánh vẻ mặt rất căng thẳng…Trúc vô tư đi tới thì Yumi theo phản xạ bẻ tay…Trúc bẻ tay ngược lại yumi…cô vật Yumi xuống đường,Yumi vật ngược lại ghì tay vào cổ Trúc…

Bên đường đám cận vệ chạy sang thì Khánh nhìn lừ mắt khiến họ khựng lại…Yumi gay gắt

-Sao cô dám hả

Trúc gào lên to hơn

-Còn cô bị điên à sao tự dưng vật người khác,cô nghĩ mình cô biết vật chắc…ai động đến cô tôi muốn nói chuyện với người kia cơ mà ( chỉ tay vào Khánh)

Khánh nói khẽ “ Yumi “…

Khánh khẽ mở cửa xe cho Yumi lên…Trúc vùng dậy cô phủi người…

-Cô muốn nói gì?

-Vợ chú à,bảo sao gay gắt thế,tôi chỉ muốn cám ơn chuyện hôm nọ đưa tôi đi viện thôi,thành thật cám ơn chú…

Trúc quay vội chiếc xe đạp và nhẩy lên xe đạp đi mà chưa hề ngay câu đối đáp của Khánh…Anh ta bước lên xe thấy Yumi đầu tóc bù xù…

-Xin lỗi khi nãy suýt nữa để người lạ đến gần ngài…

Khánh đột nhiên bật cười ngạo nghễ khi thấy Yumi,đứa trẻ học karate từ bé mà anh ta đào tạo nay lại có ngày bị vật tóc tai bù xù…yumi cảm thấy hổ thẹn trước nụ cười của Khánh…

Đêm hôm đó,đám người mắt quỷ tìm thấy cha con ông Đại,chúng trói tay cả ba bố con…tay cầm đầu cười khẽ

“ Lão già làm tìm mãi,hai con gái xinh đấy,có bảo con gái là vì ăn trộm nên bị bắt không,mà tóm lại nhiệm vụ của tao là bắt bố con mày”

Ông Đại và hai cô con gái bị bịt mồm…Trang và Trúc chỉ kịp kêu dẫy đạp…cả ba được đưa lên xe…

Về đến biệt phủ “ Mắt Quỷ”

Chúng đưa Chị em Trúc và bố cô bằng lối cửa sau…đi qua hàng cây hoa giấy màu tím Trúc nhìn sang phải thấy Hoàng Kim Khánh đang đứng cắt tỉa cây…cô kêu lên “ư ư…”

Tên dẫn cô gằn giọng “ Đừng có ngó nghiêng đi nhanh lên ,chỗ này k phải chỗ cho mày ngó đâu”…

Trúc vẫn quay lại kêu “ Ư …ư”

Khánh ngẩng lên nhìn thì yumi đi tới

-Đã bắt được bọn ăn trộm đang đưa tới chỗ Hoàng Kim Phú rồi ạ

-vậy à

-Hoa giấy màu tím đẹp thật ạ

-Phải,rất đẹp…

Trúc vẫn cố ngoái lại kêu cứu …mái tóc cô khẽ bay nhẹ…ánh mắt cầu cứu vô vọng…

Hoàng Kim Phú cười vẻ mặt bệnh hoạn ,hắn hít vào người hai cô gái…ông Đại lắc đầu ý van xin

“Mai tao nói chuyện với mày sau thằng già…còn giờ…tao phải thưởng thức con gái mày đã ,đứa nào cũng thơm nhỉ…chơi cả hai nhỉ…”

Trang kêu lớn,Phú giật băng dính khỏi miệng Trang…Cô kêu lên

-Tôi đi,tôi sẽ phục vụ anh

-ồ ,chị cả đấy nhỉ nhưng biết làm sao tao lại thấy thịt đứa em thơm hơn…

Phú vuốt nhẹ mái tóc của Trúc rồi hít “ Thơm hơn,mượt lắm”…

Hắn kéo băng dính của Trúc ra thì cô nhổ bãi nước bọt vào mặt Phú

-Thằng chó,thằng béo như con lợn

Phú tát bốp vào mặt Trúc khiến cô chảy máu mồm

-Mẹ kiếp,tống thằng bố và con chị vào nhốt mai đem về Việt Nam tao xử ,còn đêm cuối ở đất Nhật này tao phải cho con chó con này biết thế nào là lợi hại…

-Tao k sợ mày,mày có giỏi cởi trói đi tao vật chết cha mày

-Được,đưa bọn kia ra ngoài…

Trúc cố kích Phú

-Nào cởi trói đi

-Ngu gì ,tao tình nguyện cởi đồ miễn phí cho mày…nhìn hàng anh đi rồi hãy phát biểu nhé chó con…

Trúc lúc này thấy sợ vì tay cô bị trói…hắn thì đã tụt hết quần áo ngay trước mặt cô…

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN