Mùa Yêu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
547


Mùa Yêu


Chương 5


Trong cơn gió thoảng của đầu đông,những cánh hoa giấy màu tím khẽ rơi nhẹ bay theo cơn gió,vương vấn mãi quanh Hoàng Kim Khánh …

Anh ta đứng đó trong bộ đồ đen đầy huyền bí,ánh mắt vô cảm tỉa từng cành hoa…

-Yumi có điều này không biết có nên nói không?

Khánh ngừng cắt và khựng lại…

-Ta k thích mập mờ có gì cứ nói

-Trong số những người bị bắt có cô gái đó

-Là ai?

-Cô gái mà khi sáng có đánh lộn với tôi cũng là cô gái ở căn nhà đó,cô ta là con của kẻ ăn trộm đồ của Hoàng Kim Phú …

-Chuyện đó đâu liên quan đến chúng ta phải không?

-Dạ tôi nghĩ nên nói chuyện đó cho ngài biết thôi ạ chứ không có ý gì cả…vì thấy trùng hợp thôi ạ,Hoàng Kim Phú cũng nổi tiếng bệnh hoạn với phụ nữ tôi chỉ tiếc cho cô ấy thôi ạ…

-Vậy à…tiếc…ta cũng tiếc rằng cô ta lại là con của kẻ ăn trộm…

Khánh khẽ mỉm cười nhẹ và tiếp tục cắt tỉa cành …

Bên trong căn phòng của Hoàng Kim Phú…

Hắn trần chuồng cười cợt với Trúc…ánh mắt như muốn cào xé cô ngay lúc này…

-Nào nhóc,em cá tính lắm lại đây với anh nào,anh sẽ khiến em có một đêm mãi mãi k quên…

-Tránh ra,con lợn,eo ôi kinh quá

Trúc quay mặt đi,tên Phú ôm chầm lấy cô từ phía sau rồi hôn hít vào mái tóc

-Mùi lạ lắm,thơm khác biệt

Trúc huých tay ra sau thì hắn tóm áo cô kéo lại rách một miếng khiến lộ một bên vai và lưng,Trúc hét lên

-Tránh xa tao ra,mày đang làm gì vậy hả

-Anh nhịn em lắm r đấy con chó cái ạ

Hắn lao vào Trúc,Trúc tay bị trói vòng tay lên siết cổ Phú,siết mạnh khiến hắn khó thở trợn ngược mắt…Phú cố với con dao ngay trên bàn hắn cầm đâm phập vào đùi của Trúc,Trúc cắn răng thở mạnh…tay cô vẫn siết đến nỗi hắn ngất lịm đi…

Trúc mở cửa sổ phía sau,cô cố trèo qua với cái chân bị thương…máu chảy ròng ròng…

Cô chạy ra ngoài thấy hai bên đều giống nhau,nơi này quá rộng,cô cố gắng gượng chọn bên phải rồi chạy tập tễnh “ Phải ra khỏi đây báo cảnh sát,nếu không hắn sẽ hại bố và chị ,cố lên nào Trúc,không được gục ngã…”

Biệt phủ có nơi ở của chủ nhân Mắt Quỷ nơi đó gọi là “ Cấm Điện” …Trúc nghe theo tiếng nhạc mà đi tới tận nơi đó…cô cứ thế lết chạy qua hàng cây anh đào,qua bên hồ hoa súng …cô còn nghe thấy cả tiếng hát ngày một rõ…Trúc chạy tới nơi thì thấy phía trước một người đàn ông tay cầm ly rượu bước gần tới chỗ cô…miệng anh ta đang hát,bản nhạc phát ra từ những chiếc loa gắn trên hàng cây anh đào hoà cùng giọng hát vang lên,tuyết bắt đầu rơi…

Trúc nhận ra Khánh cô ôm miệng bật khóc …anh ta bước tới đứng ngay trước mặt cô và hát

“ Mùa xuân có em như chưa bắt đầu,và cơn gió như khẽ mơn man lay từng nhành hoa rơi…
Em đã bước tới như em đã từng chạy trốn với anh trên cánh đồng xanh…”

Khánh khẽ mỉm cười,Trúc nhận ra vẻ mặt của Khánh là một kẻ có vẻ lập dị và anh ta xuất hiện ở đây chứng tỏ anh ta có liên quan đến Hoàng Kim Phú…cô vội quay đi thì Khánh quàng tay vào cổ Trúc kéo lại…

-Anh là ai?

-Tôi là người mà khi chết sẽ mỉm cười khi gặp em Hoa Đán…

-Hoa Đán ai là Hoa Đán

Trúc quay lại thì Khánh hôn thẳng lên môi cô,người anh ta nồng nặc mùi rượu…Trúc tát bốp vào mặt …

-Thằng khốn kiếp một lũ bệnh hoạn…

Đúng lúc Yumi đi tới nói “ Chủ nhân,trà giải rượu
đây ạ,loại rượu đó gây ảo tưởng về quá khứ bên mông cổ dâng rượu này mạnh quá,xin lỗi đã không báo ngài sớm”

Làn sương tản ra Yumi thấy Trúc đang đối diện Khánh…cô ta thấy Trúc khóc và áo bị rách,chân thì chảy máu ròng…

Khánh sau cú tát anh ta nhăn mặt ôm đầu xoa nhẹ …Yumi đưa trà “ Mời ngài uống là giải được ngay ạ”…

Trúc hỏi YuMi vội vã

-Cho tôi hỏi đường nào ra khỏi đây với,tôi cần cứu bố và chị tôi trước khi quá muộn

Yumi nháy mắt

-Cô chờ đã nào đừng sốt sắng…lại kia ngồi đi chân cô đang chảy máu đấy…

Khánh sau khi uống ly trà giải rượu…anh ta thổi phù…

-Yumi rượu vừa rồi là rượu gì mà

Anh ta đang nói rồi thấy trên chiếc ghế đá,Trúc chân chảy máu ròng ròng áo rách rưới,mắt ướt đẫm đỏ au…

-Cô ấy k hiểu sao bỏ chạy được tới đây ạ ,có nên đưa cô ấy quay lại chỗ Hoàng Kim Phú k ạ

-Tất nhiên rồi cô ta đâu liên quan tới chúng ta…

Trúc nghe câu nói đó liền đứng dậy

-Anh vừa hôn tôi đấy,nếu k có liên quan anh hôn tôi làm gì

Khánh thấy sốc và anh ta bật ho…

-Ta…ta k nhớ gì ,k thể nào có chuyện đó được

-Anh có camera có thể quay lại tôi thèm nói dối làm gì…

Yumi ghé gần tai Trúc “ Ngài ấy có thể cứu bố cô đấy cứ mạnh dạn lên”

-Cô muốn gì?

-Tôi muốn anh phải chịu trách nhiệm,đàn ông dám làm dám chịu…

Khánh quay đi nói gượng gạo

-Yumi tạm thời đưa cô ta chữa chân ,lành lặn hãy đưa cô ta đến nói chuyện với ta sau

Khánh cố né tránh anh ta bước đi thật nhanh…

Yumi mỉm cười rồi đưa Trúc đi chữa vết thương…cô buồn bã

-Hắn đã làm gì cô chưa

-Chưa,tôi siết cổ hắn ngất rồi nhưng giờ tôi lo cho bố tôi nhiều hơn

-Cô có biết người cô nói chuyện là ai không

-Không,chỉ biết anh ta hay tới cửa nhà và một lần đưa tôi đi viện

Bác sỹ trong phủ mắt quỷ dán băng lên chân cho Trúc rồi khẽ nói “ Cô đi lại dc rồi k phải khâu đâu”

-Vâng cám ơn bác sỹ…

Trúc được Yumi đưa cho bộ đồ,cô tập tễnh bước đi theo Yumi tới gần cửa Cấm Điện…

-Trúc này,cô sẽ khổ đấy

-Tại sao cô nói vậy

-Cô có sợ khổ không?

-Chỉ cần cứu được bố và chị gái thì tôi chẳng bao giờ sợ điều gì…tôi chỉ hỏi cô người đàn ông ấy tại sao lại ở nơi này…

-Ngài ấy là chủ nhân của biệt phủ này…

-Và anh ta có liên quan gì đến Hoàng Kim Phú

-Hoàng Kim Phú là anh trai ngài ấy

-Nếu nói vậy anh ta sao có thể giúp tôi được

-Ở đây Phú chỉ là khách cô hãy nhớ câu tôi nói chủ nhân của nơi này là ngài ấy “ Hoàng Kim Khánh”

Tay yumi đẩy cánh cửa ra bên trong căn phòng toàn tông màu đen…Yumi lên tiếng khiến Trúc giật mình…

-Thưa ngài cô ấy tôi đưa tới rồi ạ

-Cho cô ta vào đi…

Trúc bỗng thấy sợ nhưng nghĩ đến bố và chị cô nắm chặt tay bước vào trong …tay cô run lên ,chân tập tễnh từng bước…cô gái 19 tuổi với vô số bỡ ngỡ về cuộc đời đang sắp phải đối mặt với một tay trùm xã hội đen khét tiếng…anh ta mặc bộ đồ của kimono nam Nhật Bản…bộ kimono màu đen ,mái tóc vuốt bóng mượt và miệng đang ngậm thuốc…anh ta quay lại, giây phút đó ánh mắt vô cảm của người đàn ông đối diện khiến Trúc thấy lạnh sống lưng…

-Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy chứ

-À vâng…

-Cô nói muốn tôi chịu trách nhiệm ?

-Khi đó tôi cuống quá nên…

-Tôi là người dám làm dám chịu,tôi sẽ chịu trách nhiệm…

Trúc quay ra lầm bầm “ Chết cha rồi hắn đậm chất đàn ông luôn,nãy mình k hề có ý đấy,sao bây giờ”

Trúc cúi đầu

-Xin anh hãy cứu bố tôi…tôi cầu xin anh nếu có thể …xin hãy cứu lấy bố tôi…

-Tại sao tôi phải cứu ông ta ,chúng ta k phải vợ tôi cũng chẳng phải người yêu càng không thân thiết đến mức có thể nhờ vả hơn nữa ông ta đúng là kẻ trộm …

-Tôi sẽ bảo ông trả món đồ đó lại,tôi nhất định sẽ bảo ông trả lại…

-Ta k quan tâm chuyện đó,ta muốn hỏi cô dứt điểm chuyện khi nãy ,cô muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?

-Tôi k có ý gì hết,tôi muốn là lúc này anh hãy cứu lấy bố tôi…tôi xin anh…ông là tất cả với tôi…

-Ta k thể giúp cô được…đúng luật mà làm …

-Được…vậy cho tôi mượn của anh một thứ…

Trúc lấy thanh kiếm Nhật treo trên giá,cô cầm thanh kiếm đi ra bên ngoài…yumi ngăn cản

-Cô đi đâu

-Tôi k còn lựa chọn,một là tất cả đều sống hai là tất cả đều chết nhưng dù kể cả trước khi chết cũng phải cho đáng…

-Đừng…

Khánh dơ tay ý Yumi không được cản …yumi đành lùi lại ngậm ngùi nhìn Trúc đi ra…

Tiến về phía chỗ Hoàng Kim Phú…cô tập tễnh bước vào khi Phú đang phát điên quát hai tên đệ …” Chúng mày đi đâu để nó thoát”

-Em đi chơi bài vì nghĩ đại ca đang bận

-Mẹ kiếp nơi này đông người nhưng là người của ai ,tao đâu phải chủ ở đây,chỉ có hai thằng mày là đệ thôi đấy…

-Vâng e sai rồi…

Trúc đi vào tay cầm thanh kiếm khiến Phú giật mình

-Ôi mẹ ơi giật cả mình nó ở đâu rơi xuống đấy

Trúc chỉ thanh kiếm về phía Phú

-Trả bố tao lại cho tao nhanh

Tên đệ tóc xanh lên tiếng

-Ôi em làm anh sợ quá cơ,sợ thụt vào ý…

Phú đập vào đầu tên tóc xanh “ Nó siết cổ tao được đấy đừng có đùa”…

Gã quay ra nhìn Trúc

-Em gái cầm kiếm k phải thích là cầm đâu em,mà em đào đâu được thanh kiếm sắc này đấy

-Tao hỏi mày có thả bố tao ra không?

-Nếu không thì sao?

-Vậy hôm nay tao hoặc mày sẽ phải có một người chết…

Yumi quỳ bên ngoài cửa

-Xin hãy giúp cô ấy,tôi chưa bao giờ cầu xin ngài điều gì,xin hãy làm ơn giúp cô ấy…

Bên trong Khánh không phản hồi YUmi đứng bật dậy đúng lúc Khánh mở cửa

-Yumi cô ta là gì của cô

-Tôi coi như một người bạn

-Quen được bao lâu mà coi là bạn

-Tôi hâm mộ cá tính của cô ấy

-Vì cô ta đánh vật được cô đúng không?

-Xin ngài hãy giúp đỡ

Khánh xoa đầu yumi

-Đứa trẻ này của ta đã lớn thật rồi ,sắp không nghe lời nữa rồi…

Khánh bước đi Yumi chạy theo vội vã…bước tới nơi ở của Hoàng Kim Phú cảnh tượng kinh hoàng hiện ra…Trúc người đầy máu me ,hai tên đệ của Phú cũng bị thương nhưng Trúc bị nặng hơn,chiếc áo trắng ướt đẫm máu,mái tóc Trúc đang búi tuột xuống,tóc khẽ hoà cùng dòng máu lăn dài trên mặt…cô vẫn nhất quyết nói trên miệng “ Trả bố tao lại đây”…

Giây phút đó Khánh thấy một bông hoa nhỏ bé nhưng đầy mạnh mẽ ,gai góc quyết không chịu thua…anh ta rất ấn tượng về Trúc…

Phú kêu lên “ Mẹ con điên này,con này nó điên thật rồi,k đùa nữa chém chết nó cho tao”

Trúc vung kiếm chém thì từ sau Khánh kéo lại còn yumi lao vào hô can ngăn “ Dừng lại”

Trúc ngả vào lòng Khánh,miệng cô ộc máu…cô vẫn bám tay vào áo Khánh…

-Hãy cứu bố tôi …

-Ta hỏi lại cô,cô muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?

-Anh đúng là kẻ cục mịch lập dị hỏi đi hỏi lại nhỉ…

-Chuyện nào ra chuyện đó phải dứt điểm

-Giờ anh chỉ cho tôi cách để cứu bố tôi đi ,tôi sẽ trả lời anh

Miệng Trúc ộc máu lần nữa cô lờ đờ

-Trừ khi là vợ tôi thì mới có thể tác động được nhưng cô k phải

-Vậy hãy lấy tôi đi,hãy lấy tôi chịu trách nhiệm cho nụ hôn mà anh gây ra…

Trúc ngất lịm trên tay Khánh…Hoàng Kim Phú run rẩy

-Em trai em quen con bé điên đó à…

Khánh cười nhếch miệng…Trúc trong lúc rối bời đã nói muốn Khánh cưới nhưng cô lại k hề biết rằng Khánh là kẻ nói một là một và rất nguyên tắc…Khánh bế Trúc đứng dậy và tuyên bố

-Gửi thư đi các nơi báo rằng ta sẽ kết hôn …

Yumi cúi đầu “ Vâng”

Cả biệt phủ nhốn nháo khi hay tin Hoàng Kim Khánh sắp kết hôn…

Phú quay sang hỏi đệ

-Thế là thế méo nào ý nhỉ

-Đại ca hình như đấy là vợ sắp cưới của hắn,phải sao đây em đã chém cô ta…

-Tao còn cho con bé đó xem cả hàng của tao thì sao,mẹ kiếp ,sao nó k bảo sớm…

Khánh bế Trúc đi dưới hàng hoa anh đào …gương mặt vẫn vô cảm …họ sẽ kết hôn…

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN