Mùa Yêu - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
540


Mùa Yêu


Chương 6


Hoa rơi rồi,tuyết cũng đang rơi rồi ,máu cũng đã rơi,báo hiệu những điều không lành sắp tới phải không?…

Cơn gió heo hắt của mùa đông chạm tới bàn tay trắng yếu ớt của Trúc,cô mở mắt thở yếu,ánh mắt lờ đờ…trước mắt cô là ông Đại,ông đang cầm tay con gái khóc nức nở…

-Con à,bố đây,bố xin lỗi là lỗi của bố

Trúc cười nhẹ an ủi ông Đại

-Bố trả cho họ là xong mà,sau đó chúng ta sẽ trở về,sẽ lại bán phở tiếp…sẽ lại có những bữa cơm gia đình đầy ấm áp…chỉ có bố con mình…

-Bố…bố đã đưa cái đó cho người khác rồi…

-Nói chuyện này sau nhé bố,con mệt lắm,con muốn ngủ…

-Con gái ngốc của bố,con mất nhiều máu lắm con nghỉ đi…

-Vậy con ngủ nhé…

Bên hàng cây hoa giấy tím…Hoàng Kim Khánh đứng lặng nhìn xuống mặt hồ một hồi lâu…Yumi lại gần

-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi ạ,mất khá nhiều máu,bác sỹ trong phủ đã cấp cứu theo diện đặc biệt …

-Yumi này,cô gái đó bao nhiêu tuổi

-19 tuổi ạ

-Khá trẻ nhỉ…

-Tôi đã thông báo cho bên hội đồng về việc ngài sắp kết hôn rồi ạ,họ rất ngạc nhiên …

-Đằng nào cũng phải kết hôn,sớm hay muộn cũng phải làm…

-Dạ chúc mừng ngài sắp có phu nhân…

Khánh lặng yên không nói gì thêm,ánh mắt anh ta vẫn đăm chiêu nhìn về phía xa…

Một tuần sau…

Trúc đã đỡ hơn,cô đi lại được …bố cô tập trung chăm sóc con gái và k hề nhắc đến chuyện kết hôn của Trúc…

-Chuyện kia bố giải quyết sao rồi,đồ đã lấy của người ta không trả không được đâu…

-Con quên chuyện quan trọng hơn rồi sao

-Chuyện gì hả bố…

-Con quên ai đã cứu con thoát khỏi đó sao?

-Bố gặp anh ta rồi ạ,dù sao anh ta cũng giúp con hai lần rồi,ơn này có lẽ con sẽ chẳng khi nào quên…

-Cậu ta chưa nói gì với con sao?

-Nói gì hả bố,sau khi chuyện xảy ra chúng ta về nhà và đâu có gặp lại…

-Cái này…

Ông Đại ngập ngừng thì Trang đi từ trên cầu thang xuống nói giọng vô tư…

-Sắp cưới rồi còn đâu

-Chị nói gì,ai cưới ?

-Mày chứ ai,cưới người đấy chả sướng quá còn gì,giàu có nhiều tiền ở cái nhà có đi bộ cả ngày cũng k hết…

-Chị điên à nói gì linh tinh thế…em làm gì có người yêu mà cưới…

-Tao cũng đang lạ là sao anh ta lại cưới một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch đấy…

Nói đến đây đột nhiên Trúc nhớ lại …cô nhớ lại đoạn nói chuyện với Khánh “ Hãy cưới tôi …giúp tôi cứu bố…”

Trúc run người lên rồi lắc đầu

-K thể nào ,k thể nào

-Chứ mày nghĩ bố ăn trộm của tên bệnh đó mà đến giờ này còn yên ổn sống là nhờ ai…?

-Không,em k thể nào lấy kẻ đó được,em còn chưa hề nói chuyện quá ba câu với hắn ,còn kb hắn là người thế nào mà sao có thể được…em nhất quyết không cưới…

Đêm hôm đó Trúc ngồi trong phòng đóng cửa ,gương mặt tái nhợt,cô như đứa trẻ mất phương hướng…Trúc ôm đầu lo lắng “ Sao mình lại nói thế,sao mình lại nói muốn cưới hắn,trong khi mình nhận ra rõ ràng hắn là kẻ lập dị,sao mình có thể lấy một kẻ lập dị và k hề có tình yêu được…phải làm thế nào đây”…

Tại biệt phủ…

Hoàng Kim Phú đặt ly nước lên bàn

-Anh chỉ mong chú tìm lại hộ anh cái quạt,chứ bây giờ anh k còn mặt mũi nào về nhà…hơn nữa kia là bố vợ tương lai của em anh cũng k thể làm gì được…

-Em sẽ chịu trách nhiệm về việc tìm lại vật đó cho anh ,anh yên tâm

-Có lời nói của chú anh yên tâm rồi

-Tiện đây anh ở lại dự hôn lễ của em chứ

-À có chứ,anh phải cơm no rượu say rồi mới về chứ …ha ha…mà a nói thật chú lấy vợ hơi cứng đấy ,anh sợ đứa này về chú khó bảo đấy…

-Khó bảo mới thú vị mà

Khách nhấp ly lên môi rồi cười nhẹ…

Phú rời đi,ba hội đồng già bước vào nói về chuyện hôn lễ sắp tới

-Kết hôn của ngài k có gì sai nhưng xin hãy cưới thêm con gái của chủ tịch thành phố,dù sao thì chúng tôi cũng đã ngỏ lời rồi nên bên người ta rất hy vọng…

-Ta k có ý định năm thê bảy thiếp,việc cưới hỏi tất nhiên phải là ta nhận lời chứ sao các người đã ngỏ ý là sao?

-Chúng tôi chỉ vì…

-Vì ta sao,ta rất cám ơn vì điều đó nhưng có lẽ đã quá muộn rồi…

Khánh mỉm cười đứng dậy…hội đồng già cúi đầu …

Tại nhà chủ tịch thành phố…

Phương khóc thút thít

-Bố…sao có thể như thế được,sao lại k phải là con

-Cũng k hiểu sao phút cuối lại như vậy ,bên đó báo rằng Hoàng Kim Khánh sắp kết hôn nữa mà rõ ràng hắn chưa hề có yêu ai,k hiểu cô gái đó là thế nào…

-Con k thể chấp nhận được chuyện này…bố

-Bỏ cuộc thôi con…bố sẽ tìm mối khác

-Bố biết thừa con chỉ thích ai mà,con k cam tâm

-K lẽ con vẫn muốn được gả vào đó làm lẽ à,con của bố mà phải làm lẽ con có bị điên không?

-Nếu con k cưới được người ấy con sẽ chết đấy bố,bố tin không?

Ánh mắt cương quyết của Phương khiến người bố sợ hãi…

Tại khu phần mộ…

Tokuda sau khi chôn cất bố mình hắn nắm chặt đất trên tay…

-Bố ,con nhất định sẽ trả thù cho bố,hắn nhất định sẽ phải chết thảm hoặc sống không bằng chết

Mẹ Tokuda vỗ vai con trai

-Bố con đã mất oan ức quá,chỉ vì một thằng khác máu mà lại để nó sát hại gia tộc,k hiểu ông nội con nghĩ thế nào mà lại để cho nó lên nắm quyền…

-K sao mẹ ạ,đời còn dài,ngựa hay còn ở cuối đường …

-Nó sắp kết hôn thiệp mời đã được gửi đến

-Mẹ kiếp thằng khốn,bố thì vừa nằm xuống nó đã vội hoan hỷ…mày phải chết Hoàng Kim Khánh…

Ông Đại lên phòng con gái mở cửa k thấy Trúc đâu,ông vội đi tìm ,ra bên ngoài thấy Trúc đang ngồi dưới gốc anh đào …gương mặt con gái ông thất thần …

-Trúc,muộn rồi sao k đi ngủ đi…trời đang lạnh con mới khoẻ …Trúc…

-Bố,tại sao hắn lại lấy con hả bố…

-Nếu con k muốn có thể k lấy ,bố luôn ủng hộ con,dù sao vẫn trẻ chồng con sớm cũng k tốt…

-K lấy liệu có được không bố…

-Bố chấp nhận tất cả k sao hết

Trúc sợ hãi khi nghĩ đến đám người đó…cô nói trong nước mắt

-Bọn chúng k phải là những người bình thường…con biết điều đó…bố đi nghỉ đi…lạnh lắm bố sẽ ốm đấy…con cũng vào luôn đây…

Ông Đại nắm chặt tay và quyết định sáng sớm hôm sau đi gặp Khánh…

Vừa đến biệt phủ Yumi đã đón ở cửa …

-Chào ông,ông chủ của tôi đang chờ bên trong

-Cám ơn cô…

Vào phòng tiếp trà…Khánh ngồi chờ sẵn sau cuộc gọi hẹn gặp nói chuyện mà ông Đại nhắn tới yumi…

-Chào cậu ( ái ngại ngập ngừng)

-Ông ngồi đi ,tôi cũng định gửi lời tới bên ông sắp xếp cho việc kết hôn vào tuần tới…

-Chuyện là…con gái tôi nó k muốn kết hôn với cậu…nó còn quá trẻ con còn cậu là quá bí ẩn ,là gì đó đẳng cấp hơn chúng tôi,con bé k xứng với cậu …

-Cô ta nói k muốn kết hôn với tôi à…

Ông Đại run lên khi thấy ánh mắt của Khánh nhìn thẳng vào ông,ánh mắt sắc bén đến đáng sợ…

Trúc tỉnh dậy,cô thấy chị gái cứ đi đi lại lại vẻ mặt lo lắng

-Chị sao thế nay k đến trường à

-À ừ k sao

-Bố đi đâu rồi chị…

Trang cắn nhẹ vào tay bứt rứt rồi nói luôn

-Bố bảo đi huỷ hôn,đi nói với ông chủ nhà kia là em k đồng ý cưới,bố dặn c k dc nói mà chị nói thật bố mà k có anh ta bảo lãnh thì tên Phú đó nuốt sống rồi,giờ huỷ hôn c sợ k ai bảo kê cho chúng ta ,bố sẽ sớm bị bắt lại

-Bố đi lâu chưa chị

-Được lúc rồi

Trúc vội vã bắt xe đến biệt phủ…

Hoàng Kim Khánh sau khi nghe bố Trúc nói vậy anh ta cười nhẹ

-Hôn nhân k phải chuyện đùa nên ông hãy nhắn cô ta suy nghĩ kĩ trước khi quyết định

-K cần suy nghĩ tôi cũng k đồng ý,con tôi nó còn thơ dại…

-một người bố như ông k có tư cách để tôi phải tiếp chuyện,tôi đang hết sức tôn trọng vì tôi sẽ kết hôn với con gái ông…nếu ông nghĩ các con ông còn thơ dại thì k nên đi ăn trộm rồi dây vào xã hội đen…Yumi…tiễn khách…

-Xin hãy huỷ hôn,làm ơn hãy tha cho nó…cậu và nó quá khác biệt…

Người bên ngoài đi vào lôi ông Đại ra ngoài…ông vẫn cố van xin “ Hãy buông tha cho con gái tôi”…

Trúc thở hồng hộc khi chạy vội đến…

-Bố…

Đúng lúc Hoàng Kim Khánh đi ra…Trúc lần đầu gặp lại kể từ sau vụ ẩu đả…ánh mắt anh ta nhìn Trúc k cảm xúc…

-Con tới làm gì để bố nói chuyện

-Bố k ở nhà chuẩn bị cho lễ cưới của con mà tới đây làm gì,qua con trêu bố k muốn lấy ck sớm mà bố tưởng thật à…bố không biết chứ con thích anh ấy,rất thích người đàn ông này…

Trúc chỉ về phía Khánh cô cố xoa lấp đi chuyện của bố mình…Khánh cười khẩy nhẹ đi lướt qua Trúc rồi nói khẽ “ Nói dối cũng nên tình cảm hơn phải không”…

Anh ta đi thẳng …Trúc nắm chặt tay…cô chạy theo sau đi tận tới cây cầu gỗ màu đen,bên dưới đầy những con cá coi đắt tiền…

-Này anh…anh gì này…

Khánh dừng rồi quay lại…anh ta mặc chiếc áo măng tô đen dài đầy vẻ huyền bí và lạnh lùng…

-Cô muốn huỷ hôn cũng được,tôi luôn tôn trọng ý kiến của cô vì câu “ trách nhiệm” mà cô gắn lên cho tôi

-Ấy…huỷ là huỷ thế nào,cưới chứ…

-Có vẻ cô lo sợ cho bố cô nhiều lắm rồi…

-Tôi nên cưới người có thể bảo vệ được tôi và gia đình tôi phải không…tôi tin anh làm được điều đó vì thế nên chúng ta kết hôn đi…cưới đi…tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của người vợ sinh con đẻ cái chỉ cần anh cũng làm tròn nghĩa vụ của người chồng…

-Chuyện bảo vệ gia đình cô là việc tôi nên làm một khi đã kết hôn thì quan hệ giữa chúng ta sẽ khác…

-Tôi chỉ hỏi anh một câu là tại sao anh lại đồng ý lấy kẻ như tôi

-Kẻ như cô?…đừng tự hạ thấp mình như vậy…lý do mà tôi lấy cô đó chính là tôi đã chịu trách nhiệm cho nụ hôn mà tôi đã …

Nói đến đây anh ta ngập ngừng khi Trúc cứ mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Khánh…

Trúc lầm bầm “ Sao lại có người dập khuôn máy móc thế này nhỉ,chỉ vì hôn mà phải cưới cũng cưới đúng là tên lập dị”…

-Sao cũng được chúng ta bắt tay nhau cái cho tình cảm nhé

Trúc đưa bàn tay ra…Khánh định quay đi thì Trúc tóm tay anh ta bắt tay…Khánh cười khẩy

-Phải vun đắp tình cảm chứ để cô hoàn thành việc mà cô nói,sinh con đẻ cái cho tôi…

Nói tới đây Trúc khựng lại,cô đang bắt tay định giật ra thì Khánh giữ chặt…Trúc luống cuống “ Mình có nói sinh con đẻ cái à”…

Giữa cây cầu đen…tuyết trắng rơi xuống lả tả xung quanh cả hai…

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN