Nàng Cám
Chương 20: Khởi đầu mới.
Những giọt sương sớm trong nắng vàng lấp la lấp lánh chẳng khác nào kim cương, thi nhau rơi rơi…
À không! Là nước dãi của Cám đang thi nhau rơi rơi…
Bên cạnh nàng là một bóng áo xanh dìu dịu tao nhã như mây trời, còn nụ cười vương trên môi lại nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng rực rỡ ấm áp chẳng thua gì ánh ban mai kia, đẹp đến động lòng người.
Hắn không nhìn Cám, chỉ nhắm mắt sưởi nắng, lẳng lặng bảo vệ nàng.
Muôn chim trong rừng đã cất cao tiếng hót, ríu rít ríu rít, dường như rất ồn ào khiến người đang ngủ say nào đó nhúc nhích vài cái.
Tất nhiên đó chỉ là một lí do bé tí, nguyên nhân lớn nhất phải kể đến mùi thơm nức mũi “tấn công” khứu giác của Cám.
Thái tử nhanh chóng phi thân lên cành cây phía trên, vừa vặn cách “con ma ngủ” chừng ba bốn thước, hồi lâu mới nhẹ nhàng rời đi, trở về hoàng cung.
Cám ta chống người ngồi dậy, vươn vai rồi đưa tay che miệng ngáp, cái đầu liên tục ngó trái ngó phải.
Dường như phát hiện ra điều gì đó kinh khủng lắm, nàng lại đưa tay dụi mắt một thôi một hồi.
A…
Đây là… cây thị trong truyền thuyết?
Cám ngơ ngác nhìn những quả là quả chín mọng treo lủng lẳng xung quanh, miệng há to hết cỡ.
Nàng thuận tay hái một quả ăn ngon lành, hai chân còn khoái chí lắc la lắc lư.
Bà lão gì đó ơi, mau tới đây đi!
Nàng quyết rồi, mặc dù nàng chẳng phải Tấm, nhưng thà làm nhân viên dưỡng lão còn hơn phải tiếp tục sống lang thang đây đó.
Đột nhiên xuyên không, lại không biết làm cách nào để trở về, thôi thì cứ mặc cho số phận đẩy đưa, biết đâu được…
Nhưng…
Trớ trêu thay, đã nhiều ngày trôi qua, cụ thể là bao nhiêu ngày thì chẳng hay, Cám lười đếm, chỉ biết số quả thị trên cây đều chui tọt vào bụng nàng, chỉ còn lại vẻn vẹn một quả, đang… nằm trên tay nàng!
“Ực!”
Vâng, chính xác là ai đó đang nuốt nước miếng mà nhìn chăm chăm vào quả thị thơm ngào ngạt kia. Lí do không phải vì thèm, mà vì… ngán!
Gần đây có ma nào thèm vào rừng nữa đâu, bọn họ bị Cám dọa đến mức ám ảnh luôn rồi… Đàn ông con trai còn chẳng thấy tăm hơi, huống chi là một bà lão mắt mờ tay run!
Khoan… Khoan!
Ở phía bụi rậm xa xa, nàng nhác thấy một bóng người đang đến gần.
Ừm, mái tóc muối tiêu được vấn lên gọn gàng, đích thị là người già!
Ừm, gương mặt… chữ điền à?
Cái tay… cái tay… đầy cơ bắp?
Cái chân… cái chân… vừa to vừa thô?
Là một… ông lão! Á Á Á!
Cám mếu máo hồi lâu, khi hoàn hồn thì người kia đã chẳng thèm đoái hoài tới nàng, một mạch đi thẳng.
Cám ta ức lắm, mòn mỏi chờ ông già đó quay lại thì ném luôn quả thị vào cái gùi sau lưng lão, chuẩn bị kế hoạch bám đuôi, thoát kiếp lang thang…
Nàng nhắm rất chuẩn, quả thị một phát “bẹp” ngay đầu ông già.
Lão dường như vô cùng tức giận, cơ bắp trên người căng cứng cả lên, hại ai đó sợ phát khiếp, co người trốn sau gốc cây.
“Hừ, ta sẽ ăn ngươi cho bỏ tức!”
Nói rồi, lão thật sự nuốt luôn quả thị đáng thương kia, sau đó hằm hằm bỏ đi, xa ơi là xa…
Cám thò đầu ra khỏi gốc cây, khóe miệng giật giật.
Ế? Không phải “ông đem ông ngửi chứ ông không ăn” à?
* * *
Thường Hi hoàng hậu nằm nghiêng trên chiếc ghế đệm dài, y phục đỏ diễm lệ buông thõng xuống, trải rộng trên sàn gỗ bóng loáng. Hai bên là hai cung nữ đang phe phẩy chiếc quạt lông sặc sỡ, trên chiếc bàn gần đó nào yến chưng nào nho nào rượu được bày trên những bát đĩa ngọc xanh vô cùng quí giá, cũng vô cùng phung phí.
Nhưng dường như ả ta tâm trạng vẫn không tốt, đôi mày nhíu chặt lại, hệt như đang suy tính điều gì đó.
Hồi lâu, ả siết chặt li rượu trong tay rồi đặt mạnh xuống bàn, chúng nô tì sợ hãi quì xuống dập đầu tạ tội. Cứ y như rằng mỗi khi ả khó chịu sẽ trút hết lên đầu bọn họ, biện pháp vô cùng tàn nhẫn.
Hoàng hậu trừng mắt nhìn bốn năm cung nữ đang dập đầu đến sắp chảy máu kia, lửa giận cũng vơi bớt mấy phần, vừa xoa xoa mi tâm vừa cất tiếng gọi:
“Nhược Lan, chuẩn bị xuất cung…”
“Thân thể khoan khoái khác thường?” – Nực cười! Nếu ả không lầm, ông ta cũng sắp rồi…
Phải! Là ả muốn hạ độc hoàng đế, muốn tên vong ân bội nghĩa ấy phải đau đớn, sau đó ép hắn lập con ả làm thái tử, có như thế… có như thế… ả mới có thể sung sướng sống hết quãng đời còn lại. Ả muốn thấy con hồ ly đó cùng thái tử đều phải quì dưới trướng của ả, phục tùng ả, sống trong lo lắng, sợ hãi giống như ả!
Đến nơi, Thường Hi hoàng hậu bước xuống kiệu rồi chậm rãi tiến vào trong đại sảnh, lại cho cung nữ đợi hết bên ngoài, muốn tự mình đi thắp hương cho cha. Ả lại tiếp tục đi, nhưng không hướng đến hương án mà bước vào căn phòng nọ, lại mở một mật thất thông xuống lòng đất.
Sau khi rẽ những lối chằng chịt như mê cung, cuối cùng hoàng hậu bước vào một căn phòng cũ kĩ chứa toàn những quyển sách đã ố vàng, tự mình lấy ra một quyển.
Đó là nghiên cứu suốt đời của cha ả, một loại kỳ độc cực mạnh. Độc ấy là con đường chết của lão hoàng đế kia, nhưng lại là con đường sống cho mẹ con ả, là tương lai an nhàn sung sướng mà ả mong mỏi, mà ả ham muốn, mà ả nhất định phải đoạt bằng được!
Hoàng hậu nhíu mày nhìn trang sách, lại lấy từ trong người ra một tờ giấy. Hồi lâu lại nở nụ cười vô cùng thâm độc, dưới ánh nền mờ ảo lại càng giống hệt như quỷ dữ.
“Hừ, đau đớn giúp ông khoan khoái sao?… Ha ha ha… Được, được! Xem như ta ban cho ông ân huệ cuối đời vậy… Ha ha ha!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!