Này! Cô thích tôi sao? - Chương 16: Kí ức.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Này! Cô thích tôi sao?


Chương 16: Kí ức.


Tố Anh hoảng loạn cố gắng vùng vẫy, miệng không ngừng kêu cứu nhưng vô ích, đường phố vắng tanh, cô lại không biết bơi, nói đúng hơn là sợ nước, vừa đói vừa mệt, lại không thể thở nổi, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, trong đầu có cảm giác tình huống tồi tệ này đã từng xảy ra. Tố Anh dần lịm đi, chìm xuống đáy hồ, cơ thể buông lỏng, hai mắt nhắm nghiền, từng mảnh ghép kí ức tuổi thơ chợt ùa, giống như chúng đang cố ghép lại với nhau thành kí ức hoàn chỉnh, Tố anh cảm thấy đầu đau giữ dội, hai tay cô dơ lên ôm chặt đầu mình, dòng hồi ức cứ thế ùa về chân thực và sinh động. Một căn nhà tràn ngập tiếng cười, căn nhà bên cạnh thì chỉ toàn tiếng cãi vã xô xát, Tố Anh sống vui vẻ hạnh phúc bên bố mẹ, những lần vui đùa cùng cậu bạn nhỏ nhà kế bên, những lần Tố Anh an ủi cậu bạn nhỏ khóc thút thít trong tủ quần áo…một người lặng lẽ rút con dao ra đâm thẳng vào tim bố cô khiến ông ngã gục chết ngay tại chỗ…Tố Anh nhìn đôi bàn tay đầy máu của người đó, sợ hãi lùi lại, khóc lóc
– Bố ơi, bố ơi, bố ơi…tránh xa tôi ra …
Cô cứ lùi dần lùi dần rồi trượt chân ngã xuống nước, cô cố vùng vẫy dưới nước, không thể thở nổi, sự hoảng loạn xen lẫn nỗi sợ hãi tuyệt vọng cùng mệt mỏi rã rời khiến cô buông xuôi, từ từ chìm xuống đáy sông. Tố Anh muốn được sống, cô khao khát được sống, cố gắng tỉnh lại, cô không thể chết như vậy được, cô phải tìm ra hung thủ đã giết bố mình. Bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô lên. Tố Anh chợt mở mắt bừng tỉnh, ai đó đang cố lay gọi cô.
Tố Anh cố ngồi dậy, ho sặc sụa, cô cố nhớ lại khuôn mặt kẻ sát hại bố mình, cơn đau đầu ập tới khiến cô không thể nhớ ra, chưa bao giờ cô lại cảm thấy chán ghét bản thân mình đến vậy, bất lực và tuyệt vọng lại bị cơn đau đầu hành hạ, Tố Anh bật khóc.
Lý Dương ngồi cạnh nhìn Tố Anh bằng vẻ mặt quan tâm lo lắng, thấy Tố Anh khóc, Lý Dương run run đưa tay ra an ủi lau nước mắt cho cô như ngày xưa, nhưng chần chừ rồi lại thu tay về. Vốn hôm nay anh đi ngang qua đây thấy có người không may bị ngã xuống sông nên anh nhảy xuống cứu, ai ngờ người đó lại chính là Tố Anh.
Đợi một lúc sau khi thấy Tố Anh đã ổn hơn, Lý Dương mới hỏi nhẹ :
– Em ổn chứ?
Tố Anh gật đầu, gắng đứng dậy.
– Để anh đưa em về!
Tố Anh gạt tay Lý Dương ra, cô không muốn có bất cứ đụng chạm, dây dưa nào với người đã từng làm cô tổn thương, anh đã từng bỏ lại cô để cưới người con gái khác, cô hận anh. Tố Anh loạng choạng bước đi, Lý Dương dõi theo từng bước chân của cô, nét mặt thể hiện rõ sự đau khổ, một giọt nước mắt khẽ rơi, anh vẫn còn yêu Tố Anh nhiều lắm, những tổn thương mà anh gây ra cho cô, anh không mong cô tha thứ, anh có tư cách gì mà mong cô tha thứ chứ ? cô giận anh, gét bỏ anh thế nào cũng được nhưng chỉ mong cô cho anh cơ hội được quan tâm, giúp đỡ cô lúc khó khăn để bù đắp lại những lỗi lầm mà anh đã gây ra, nhưng sao lại khó đến vậy.

Đường Linh nép sau gốc cây từ từ bước ra, miệng lẩm nhẩm:
– Hôm nay coi như cô tốt số.
Trong lòng không khỏi bực bội, khi nãy là cô tình cờ bắt gặp Tố Anh đang đứng cạnh hồ, chợt nhớ đến lời của gã thám tử tư rằng Tố Anh không biết bơi, nhân lúc cô không cảnh giác, Đường Linh đã lén lại gần đẩy Tố Anh xuống hồ. Chứng kiến Tố Anh vùng vẫy dưới nước rồi dần dần chìm xuống, trong lòng Đường Linh không khỏi vui mừng, chắc mẩm hôm nay sẽ là ngày giỗ của Tố Anh, nhưng không ngờ cô ta lại may mắn được người khác cứu, khiến Đường Linh mừng hụt, vẻ mặt tức tối khó chịu, nghĩ thầm
” Tố Anh, cô cứ đợi đấy, Đường Linh tôi không phải người hiền đâu!”

Bà Mai- mẹ của Hoàng Phong từ từ mở mắt, thấy Hoàng Phong đang ngồi ngủ gục bên cạnh giường, bà khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu. Hôm qua ông Phú- người tình của bà đi công tác chưa về, bà một mình ở nhà, may có Hoàng Phong đưa bà đến bệnh viện, rồi ở lại chăm sóc cho bà, bà nhìn Hoàng Phong bằng ánh mắt âu yếm, chợt thấy nhói lòng, nhận ra bao nhiêu năm nay bà đã ích kỉ chỉ biết sống cho bản thân mình mà quên đi mình còn đứa con trai này, nó không có tội tình gì. Bà hận chồng bà lăng nhăng bỏ bê gia đình rồi bà ghét luôn cả Hoàng Phong vì cậu có khuôn mặt giống cha mình, chỉ cần nhìn thấy cậu là bà lại liên tưởng đến bố cậu, nhớ đến những tổn thương mà ông đã gây ra cho bà. Cuộc đời bà chỉ toàn là nước mắt, bà chán ghét cái gia đình này, khi gặp được ông Phú, bà giống như được sống lại cuộc đời mới, vui vẻ và hạnh phúc, hai ông bà đã bên nhau được gần 10 năm nay, ngần ấy thời gian hạnh phúc bên nhau cũng là ngần ấy thời gian bà bỏ bê, mặc kệ Hoàng Phong lủi thủi một mình. Khi bà xảy ra chuyện vẫn là cậu ở bên chăm sóc cho bà, bà Mai lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt hối hận thi nhau tuôn rơi.
– Hoàng Phong à, mẹ xin lỗi vì đã bỏ mặc con ngần ấy năm, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, từ giờ trở đi mẹ hứa sẽ bù đắp cho con…sẽ làm tròn bổn phận của một người mẹ… Mẹ yêu con, nhóc Phong của mẹ.
Hoàng Phong chỉ đang giả vờ ngủ, cậu muốn được mãi ở bên mẹ như lúc này, được mẹ âu yếm vỗ về như ngày còn bé, cậu nghe mẹ nói mà lòng nhói đau….

Hoàng Phong đặt hộp cháo xuống, khẽ nâng người bà Mai ngồi dậy, ân cần bón từng thìa cháo cho mẹ. Đợi mẹ ăn xong, cậu gọi cho quản gia đến dặn dò phải chăm sóc mẹ cậu cẩn thận, rồi về nhà.
Hoàng Phong gõ cửa phòng của Tố Anh, nghe tiếng gõ, Tố Anh ra mở cửa, Hoàng Phong ấp úng:
– Xin lỗi em, hôm qua đã lỡ hẹn…
Tố Anh cười nhẹ nhàng:
– Không sao đâu! Coi như anh nợ em một buổi hẹn, hôm khác trả lại là được rồi.
Hoàng Phong gật đầu gượng cười, trong lòng không khỏi áy náy.
– Vậy anh đi học đây.
Hoàng Phong vừa đi khỏi, nụ cười trên môi Tố Anh cũng vụt tắt, cô quay người bước vào phòng, đóng chặt của lại. Cả đêm qua Tố Anh không ngủ, cứ chằn trọc suy nghĩ, cô đã nhớ lại tất cả, nhưng trớ trêu thay, lại không tài nào nhớ nổi mặt kẻ đã sát hại bố mình. Rõ ràng hôm qua có người lén đẩy cô xuống hồ, cô không biết người đó là ai vào tại sao người đó lại làm vậy. Tố Anh đi đi lại lại trong phòng, tự độc thoại một mình, một ý nghĩ le lói trong đầu.
“Chẳng lẽ Lý Dương đã lén đẩy mình? Nhưng anh ta làm vậy là có mục đích gì? Không lẽ anh ta tự đẩy mình rồi lại tự cứu mình, để mình cảm kích mà tha thứ cho anh ta sao? ”
Suy nghĩ một lát, Tố Anh khẽ lắc đầu
“Không đúng! Lý Dương không phải kiểu người như vậy, có thể chỉ đơn giản là đi ngang qua thấy vậy nên cứu giúp! Vậy thì người đó là ai? Rồi cả cậu bạn thủa nhỏ cũng tên Hoàng Phong. Có khi nào Hoàng Phong chính là cậu ta không? Còn nữa, rõ ràng bố bị người ta giết hại, nhưng tại sao mẹ lúc nào cũng nói bố bỏ gia đình đi theo người phụ nữ khác? Tại sao mẹ luôn kể xấu về bố, rõ ràng trong hồi ức của mình, bố rất hiền, gia đình cô rất hạnh phúc, rất ấm áp! … Là ai đã giết bố? Tại sao mình lại không nhớ nổi kẻ đó? Tại sao? Mìn thật vô dụng mà!” Tố Anh lấy tấm ảnh của bố ra, tay run run khẽ vuốt nhẹ tấm ảnh, sống mũi cay cay ,cổ họng nghẹn đắng, nước mắt trào ra, cô ôm chặt lấy tấm ảnh bố mà khóc:
” Bố… nhất định con gái sẽ tìm ra kẻ đã giết hại bố, bắt người đó phải chịu sự chừng phạt của pháp luật, phải trả giá cho tội ác của mình” .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN