Nếu có ngày mai liệu anh và em có thể là vợ chồng? - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Nếu có ngày mai liệu anh và em có thể là vợ chồng?


Chương 12


Sống ở trên đời gần 40 năm lần đầu tiên vì cảm động trước lời nói của một người đàn ông mà Tiếu Liên rơi lệ. Cảm xúc này chân thực đến nỗi không muốn thoát ra

– Có lẽ bạn gái cậu rất hạnh phúc khi có một người bạn trai hoàn hảo như cậu

Câu nói này ẩn ý thật sâu sắc

Từ nhỏ Tiếu Liên đã phải trở thành đứa đầu đường xó chợ, là con người nhưng không được xem là con người

Rồi vì một ngày tù túng mà dẫn đến sai lầm. Bán hàng cấm. Có người bảo với cô chỉ cần giao dịch một đêm là cả 3 tháng không phải vất vả gì đến chuyện đói khát.

Nhưng rồi sao? Chỉ vì khó khăn? Chỉ vì ông trời đẩy con người vào bước đường cùng? Chỉ vì sinh ra trong một gia đình chẳng biết cha mẹ là ai mà phải chịu cảnh này ?

– Chị không nghĩ đến bản thân thì hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng mình

Minh Huy vừa mở miệng thì tiếng cười của người phụ nữ vang vọng lên khắp căn phòng

– Nghĩ cho đứa bé? Ai nghĩ cho tôi?

Một nụ cười chua chát…

– Tôi bị bắt vào tù cùng với những thằng đàn ông bỉ ối, thối nát….cậu biết họ đã làm gì tôi không?? Pháp luật ở đây công bằng, liêm chính? Ở đâu đây?

Minh Huy nhìn Tiếu Liên, ánh nhìn thương cảm cho số phận của người phụ nữ. Vì cô ấy sinh ra trong gia đình nghèo khó nên phải chịu cảnh nghèo khó, tủi nhục. Nếu được sống trong cảnh tốt đẹp như anh như người khác có lẽ cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều.

– Dù gì đứa bé cũng là con của chị. Chị bỏ rơi nó. Nó làm sao để sống? Chị muốn nó phải sống của đời vất va vất vưởng như chị hay sao? Đứa nhỏ chỉ là sinh linh bé nhỏ cần có tình thương. Hiện tại con của chị còn chưa được ra khỏi lồng hấp vì quá yếu. Chị có thể nghĩ lại hay không?

Câu nói này mang đầy tình cảm của con người đối với con người

Nhưng rồi sao? Tiếu Liên chỉ biết vừa khóc vừa cười ngồi ngay ngốc ra….

Tâm trạng chẳng biết vì lí do gì mà tụt xuống, tinh thần không còn ổn định

Minh Huy đành lắc đầu, quay người mở cửa phòng rời đi. Bây giờ có lẽ sự yên tỉnh sẽ làm tâm hồn nhẹ nhõm hơn nhiều

– Khoan đã

Vừa nắm chốt cửa…

– Chị còn chuyện gì nữa ?

Anh đang lo lắng cho đứa nhỏ của Tiếu Liên. Vì biết rằng sau khi cô xuất viện thì chắc rằng sẽ tiếp tục lãnh bản án…đứa bé phải làm sao?

– Cậu giúp tôi nuôi đứa bé được không? Tôi không muốn nhìn thấy đứa trẻ đó lại nối tiếp tôi mà bước vào tù tội

Chẳng nói chẳng rằng Minh Huy đi ra khỏi cửa. Để lại một bà mẹ…..vì sự nghèo túng mà đánh mất đi tình người

Tiếu Liên rớt nước mắt, sâu trong thâm tâm đã xin lỗi con của mình rất nhiều

– Dương Ngọc, cô hãy tiêm một liều an thần cho Đàm Tiếu Liên. Xế chiều cho chị ấy uống vitamin. Có chuyện gì cứ bảo với tôi

Dặn dò Dương Ngọc xong thì Minh Huy đi về phòng của mình

– Vâng, trưởng khoa

Lần đầu tiên anh được ngồi chức lớn như vậy. Mấy lần trước thì các bệnh viện cứ cần thì gọi anh đến không có lần nào thật sự dành tâm trí cho việc làm

Bước vào thả mình vào ghế sofa mà nghỉ ngơi

Quay qua quay lại đã là 10h sáng, liền cầm điện thoại gọi cho Lam Diệp

– Alo….

Đầu bên kia nghe máy

– Em mới thức đấy à?

Nghe được giọng của Minh Huy, Lam Diệp đưa điện thoại ra xa nhìn xem mình có lầm người không. Hôm nay tốt đột xuất gọi điện thăm hỏi cô

– Ờ, chuẩn bị ăn sáng

Minh Huy im lặng

……

……

……

…..

Im lặng….

– Làm sao thế ?

Lam Diệp nhẹ nhàng hỏi

– Không sao. Em ăn sáng đi, buổi tối đi làm cẩn thận. Tối gặp

Không để cô nói thêm lời nào đã cúp máy

Lam Diệp ở đầu dây bên kia tức đến đỏ mặt

Chỉ muốn nghe giọng cô nên gọi. Nhưng nhớ lại chuyện nhận nuôi con của Đàm Tiếu Liên nên anh im lặng một hồi lâu

Nếu có thể anh sẽ nói với Lam Diệp nhận làm con nuôi của hai người.

Nhưng mở miệng ra lại khó vô cùng. Không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào

Thôi. Mệt đủ rồi. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát

…..

….

……..

– Này. Sao lại nhìn anh ngủ như vậy?

Nghỉ ngơi được một lúc, cảm giác như ai đó đang nhìn mình liền mở mắt ra ….

Thấy một Nghiêm Hân to đùng ngồi trước mặt, lại còn ngồi lên chân mình nữa cơ chứ

Nếu không ai biết cô nàng có bạn trai rồi sẽ hiểu lầm anh mất

– Em đến thăm anh, nghe nói anh vừa về nước

Nghiêm Hân đứng lên, rót nước đưa cho Minh Huy. Vừa vào viện, liền tìm anh thì thấy ngủ đến mắt đỏ ngầu, chẳng phải từ khi đáp máy bay đến giờ anh chẳng được nghỉ ngơi hay sao?

– Cảm ơn. Em đến đây chỉ vì thăm anh thôi hay sao?

Từ cấp 3 đến giờ thời gian ở gần Nghiêm Hân còn dài hơn cả thời gian anh ở nhà với bố. Chẳng lẽ không hiểu cô. Thăm anh là mục đích nhỏ, mục tiêu lớn là đi thăm dò

– Anh quả là thông minh hơn người. Em nghe nói Nguyên Khôi cùng làm việc chung khoa với anh và Diệp bảo bối

Nhanh chóng hỏi vào chủ đề chính

– Ờ. Hình như vậy

Liếc cô, anh quá hiểu cô mà. Cái miệng nhiều chuyện này làm sao bỏ qua chuyện kinh thiên này

– Em còn biết thêm là Nguyệt Duy cũng ở đây

Nghe Nghiêm Hân nói Minh Huy cũng mới biết. Thì ra tình tay 4 tay 3 cũng ở đây. Trái đất này tròn nhỉ? Cách nữa vòng trái đất mà quay về lại gặp nhau nữa

– Anh làm ở đây còn không biết. Em ở Nghiễm An (Tên công ty thời trang của Nghiêm Hân) còn biết nhiều hơn anh

Nhéo mũi của cô một cái rồi cười. Quả thật anh lỗi thời mất rồi

– Em lúc nào cũng cập nhật tin tức. Nhưng em đói rồi. Chúng ta đến quán ăn gần đây ăn trưa đi

Hôm nay đến bệnh viện, muốn tra khảo xem có tin tức gì không. Nhưng hỏi ra thì ai cũng trực buổi tối. Tức đến đau dạ dày rồi

Minh Huy gật đầu. Đứng dậy bước đi

Nghiêm Hân lật đật chạy theo khoác tay anh tình tứ. Như một cặp tình nhân

Quần áo của Nghiêm Hân thuộc loại hàng cao cấp những thứ trên người cô như túi xách đều là những hàng của hãng nổi tiếng. Nhìn Nghiêm Hân và Minh Huy tay trong tay tình tứ, bệnh viện lại thành trung tâm của sự náo nhiệt

– Em cố tình đấy sao? Sao không làm hơn thế.? Lên trang nhất sẽ vui hơn

Minh Huy biết ý của Nghiêm Hân nên cũng gió chiều nào theo chiều nấy

– Em chỉ thích làm đề tài bàn tán thôi chứ trang nhất không hề có nhã hứng

Minh Huy dùng tay gõ vào trán của Nghiêm Hân. Cô nàng ngày càng ranh mãnh hơn bao giờ hết.

Chẳng hiểu sao lại là bạn thân của Lam Diệp. Khi tính cách hai người hoàn toàn khác nhau như vậy

– Mấy người thấy không? Hôm qua còn tình cảm với bác sĩ Diệp hôm nay lại tay trong tay tình cảm với bạn thân người ta. Con người này thật hai mặt

Một cô y tá vừa dứt lời thì y tá trưởng bước đến

– Lo cô đi, chuyện của họ chứ không phải của cả mình mà bàn tán như chuyện của mình

Nhờ câu nói đó mà giải tán đám đông

Minh Huy và Nghiêm Hân vừa bước vào quán ăn gần bệnh viện thì đã thấy người vừa nhắc đến….Nguyệt Duy và Nguyên Khôi

Mắt của Nghiêm Hân sáng rực lên, có chuyện vui rồi. Cô rất thích hóng hít bầu không khí này

Nguyệt Duy lẫn Nguyên Khôi cũng bất ngờ khi gặp Minh Huy và Nghiêm Hân ở đây. Hai người còn khoác tay thân mật nữa, đúng là nghiệt duyên mà

Miệng của Nghiêm Hân đã ngứa rồi, nay lại có người gãi

– A….chẳng phải bạn cũ sao? Lâu rồi không gặp

– Ngô Nghiêm Hân?

Nguyên Khôi bật dậy lên tiếng hỏi

– Cậu còn nhớ tôi sao? Tôi là người giúp cậu từ đầu đến cuối, nhưng đến kết quả thì bị cậu đạp đổ đấy.

Nghiêm Hân là người khó chịu, vừa mở mồm ra đã gai độc bắn liên miên

– Hì. Cậu cứ nhắc lại chuyện cũ

Nguyên Khôi chỉ biết gượng gạo gãi đầu.

Nguyệt Duy thì liếc nhìn Nghiêm Hân khinh khỉnh.

Quả nhiên cô đã quá xem thường cô gái này, cô độc mười thì Nghiêm Hân là mười một

– Chuyện cũ thì tôi cũng mong cậu nghĩ đó là chuyện cũ, chứ đừng lục lại quá khứ rồi đem nó nuôi trồng trong tim

Nghiêm Hân chỉ nói vài câu đã đoán được trái tim của Nguyên Khôi. Minh Huy chỉ biết đứng thưởng thức màn trình diễn của cô bạn mình thôi

– … bỏ qua đi, nếu trưởng khoa và Nghiêm Hân tới rồi thì cũng ngồi ăn với chúng tôi

Vừa dứt lên Nguyệt Duy đã tỏ ra khó chịu còn đạp vào chân Nguyên Khôi

Bửa ăn này chúc mừng Nguyên Khôi được nhận vào làm, vậy mà bị hai người này phá rối. Khiến Nguyệt Duy tức điên lên

Thấy được hành động của Nguyệt Duy, Minh Huy và cả Nghiêm Hân đều nhếch mép

Dù biết không được đón chào nhưng hai người họ vẫn nhiệt tình ngồi xuống như chưa thấy gì.

Nghiêm Hân nhìn Nguyệt Duy bằng ánh mắt căm phẫn. Đối với cô người con gái này chưa bao giờ là tốt. Mưu sĩ thế thần.

– Hai anh chị ăn gì ạ?

Nhân viên liền đi đến bàn của 4 người mà hỏi

– Hôm nay coi như mừng Minh Huy về nước, và cả Nguyên Khôi vừa được nhận vào làm tôi sẽ đãi hai người

Câu nói của Nghiêm Hân như đá xoáy vào Nguyệt Duy. Cô chỉ trả tiền cho Minh Huy và Nguyên Khôi chứ không trả cho Nguyệt Duy

– Hai phần bít tết, chín 7 phần. Một ly soda dâu, và một ly cà phê ít đá ít đường nhiều sữa. Hai người gọi gì thì cứ thoải mái

Chuyện ăn uống của Minh Huy, Nghiêm Hân nắm trong lòng bàn tay. Thích ăn gì, uống gì cô đều thấu

Lúc đầu là Nguyên Khôi và Nguyệt Duy đến trước giờ trở thành người bị động…..cũng lạ

– Chúng tôi gọi rồi

Nguyệt Duy lên tiếng. Đối với người như cô, có việc làm nhưng chưa vào biên chế những món ăn này quả là đắc tiền.

Cùng bằng tuổi nhau nhưng sự khác biệt quá lớn này khiến cô ganh tỵ với Nghiêm Hân

– Không biết Lam Diệp đã ăn chưa? Gọi cô ấy cùng ăn với chúng ta

Nguyên Khôi lên tiếng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh

Nguyệt Duy nghiến răng ken két, hai người này đã đành còn thêm Lam Diệp thì chịu gì nổi đây

– Không cần đâu, hôm nay Hoàng Lâm cùng Lam Diệp đi công việc rồi

Nghiêm Hân ngồi xoay xoay điện thoại cô mới vừa tậu về rồi nhàn nhã nói

Hôm nay tiểu Diệp bắt cóc bạn trai cô, cô sẽ bắt cóc người thầm thương của nó lại

Minh Huy nãy giờ chẳng nói gì, có lẽ vở kịch này chỉ mới bắt đầu

Đồ ăn được dọn lên, không khí ảm đạm đến mức ruồi bay qua còn có thể nghe

– Ăn thôi

Nguyệt Duy đụng đũa gắp thức ăn vào bát của mình ăn tự nhiên

Vì cô biết một điều, mình không cần giữ phép tắt với những người trong bàn này

Nguyên Khôi cũng từ từ cầm đũa mời Nghiêm Hân và Minh Huy ăn

Trong lúc ăn….

– Minh Huy đã thành trưởng khoa của khoa tôi. Tôi mong được cậu giúp đỡ

Minh Huy nghe chỉ biết nhếch môi, quả nhiên cao tay ghê

Gì đây. Đây là muốn khiêu chiến? Đã có Lam Diệp giúp đỡ còn nhờ vả anh làm gì ?

– Tự đôi chân mình bước đi sẽ thấy thoải mái hơn. Người khác dìu dắt thì kiềm hãm lắm

Những câu nói này, ai nghe mà không hiểu hàm ý

Nguyệt Duy hiểu rằng tuy ngồi cùng bàn ăn nhưng sự hòa hợp ở đây là không hề có

– Tôi hiểu ý của cậu rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở

Nguyên Khôi cười trừ.

Nghiêm Hân nhìn Nguyên Khôi mà đánh giá, nhìn người ngoài mặt nhẫn nhịn vậy nhưng trong lòng lại đầy gai góc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN