Nếu em cân một chỗ dựa, anh sẽ cho mượn bờ vai - Chap 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nếu em cân một chỗ dựa, anh sẽ cho mượn bờ vai


Chap 2


Về nhà, ba nó và dì ghẻ đang ăn cơm. Bà dì ghẻ nhìn nó với nửa con mắt. Nó mặc kệ chào ba mọt tiếng rồi đi lên phòng. Nó cũng đói lắm những nhìn mặt bà ta nó nuốt chẳng vô.

– Con ăn nãy rồi, lên phòng đây

– Này, con bé này!!! Dì con mắc công nấu sao con còn không ăn. – Ba nó tức giận quát.

– Thôi anh – dì ghẻ cản ba nó lại – Nó ăn rồi thì thôi đừng ép nó – Bà ta giả bộ nhân từ

” Lại giả nai ” nó thầm khinh bỉ

– Càng ngày càng chẳng coi ai ra gì.

Ba nó buông câu trách móc, nó nghe thấy thở dài một tiếng. Dù sao nó cũng quá quen với cảnh này. BÀ ta luôn giả vờ đối xử tốt với nó trước mặt ba, sau lưng lại cay nghiệt đày đọa nó. Ba nó suốt ngày đi làm làm gì biết được những sự thật đó.

Một lúc sau, trong phòng nó.

– Hớ, thôi mà anh~ a~ nổi hết cả da gà da vịt. – nó rùng mình

“cốc cốc”‘

Chưa kịp nói gì thì bà dì ghẻ xông thẳng vào phòng nó.

– Bà làm gì đấy , ai cho bà vào, cút ra! – nó cay nghiệt

– Tao là mẹ mày , tao có quyền vào.

– Mẹ ? – nó ngước mặt lên, cười khinh môt cái – Trên đời này tôi chỉ có một mẹ duy nhất là người đã sinh tôi ra, không phải bà!

– Mày.. – bả tát nó một cái

– Bà dám đánh tôi, bà lấy quyền gì mà đánh tôi.

Nó tưc giận hất tay bả ra định đánh trả. Bà ta liền ngã xuống khóc lóc, nó ngơ ngác. Rõ ràng nó còn chưa kịp động vào bà ta. NGay lập tức , ba nó từ đâu xông tới.

” Chát “

– Mày dám xô ngã mẹ mày , mày không coi tao ra gì đúng không ? Đồ mất dạy ! Cút ra khỏi nhà tao ngay tao không có đứa con như mày.

Ba nó hét lên, nó ôm mặt đôi mắt trợ tròn nhìn ba nó.

– Anh à nó còn nhỏ mà ..

Dì ghẻ lại ôm cánh tay ba nó ra vẻ can ngăn, môi lại nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía nó.

– Từ trước tới giờ ba có khi nào xem con là con của ba chưa?!! Ba có bao giờ tin con một lần chưa !! – Nó ấm ức, nước mắt vì thế mà tuôn ra không ngừng.

– Có đứa con gái nào như mày không. Suốt ngày cứ đánh nhau không lo học hành. Bảo tao tin mày tao tin thế nào hả??

– Ba có tự hỏi tại sao con lại như vậy không. Hay ba chỉ biết trách móc chửi rủa con. Ba muốn con đi , ok sẽ đi.

Nó quệt nước mắt , rồi thu dọn đồ đạc đi ra khỏi nhà.

– Mày đi thì đi luôn đi, có chuyện gì thì cũng đừng về nhìn mặt tao.

Nó kéo vali đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa khóc.Lúc này nó rất nhớ mẹ, người mẹ hiền dịu lúc nào cũng cười với nó. Nó nhớ những lần bị ba đánh được mẹ dỗ dành, những lần ngủ mẹ kể chuyện cho nó nghe, những lần mẹ ôm nó hôn lên trán nó…

– Mẹ ơi… con nhớ mẹ.

Trên con đường vắng tanh, ánh đèn đường hiu hắt. Một cô gái nhỏ bé với đôi vai gầy đang đau đớn hét lên. Ánh đèn chiếu lên bóng cô càng hiu quạnh. Nó gục xuống đường khóc nức nở… PHát tiết hết tất cả cảm xúc đề nén bao lâu nay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN