Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà. Vậy là tôi lên xe hoa về với chồng rồi. Một ngày trời đông lạnh! Đám cưới quê. Người ta căng phông bạt, kết hoa, để rồi khi cơn gió ùa qua, làn da tôi lại run run. Môi tôi cũng se se lại. Còn lòng thì tê tái đôi chút. Tôi cũng thút thít như thể là tôi vừa bị mất cái gì mà không có lấy lại được bao giờ. Đó có phải là cái tự do bay nhảy của thời con gái? Đó có phải là cái cảm giác lâng lâng khi có một cơ số chàng trai đeo đuổi, nói những lời có cánh? Đó có phải là cái cảm giác khi nói em bệnh rồi, có người lo đến xoắn xít, chạy lại sờ đầu , sờ trán, cầm tay, có người thủ thỉ: “ Em không được phép bệnh nữa, có biết không? Làm anh lo” Hay là có người lăng xăng: “ Em bệnh thế nào? Đã có ai chăm em chưa? Anh mua cháo cho em ăn nhé! Mau khỏe để cuối tuàn đi coi phim cùng nhau nhé”… Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà. Để xem nào? Tôi mới quen anh ngay tức thì cách đây chỉ chừng nửa năm thôi. Tối hôm đó tôi đi ăn tiệc cưới của một người bạn cùng cơ quan. Cuối tuần, ngày mai tôi được ngủ nướng rồi . Thay một bộ đồ thật đẹp. Chạy xuống dưới nhà dắt con vespa ra. Nghía mình qua cái gương. Tự dưng có một ý tưởng lóe lên. Dắt xe vào nhà. Chạy lên thay một bộ đồ thật là gợi cảm. Phải thế này chứ. Tôi gọi taxi đi. Cuối tuần mà, hôm nay phải rủ mấy đứa nữa đi tăng hai mới được. Cô dâu đẹp quá!Con nhỏ này hôm nay đẹp thật đấy. Ngày thường xinh không đến nỗi nào vậy mà hôm nay nhờ kĩ thuật make up nhìn là muốn cưới à. Lúc chú rể dẫn cô dâu từ dưới lên trong tiếng nhạc mê đắm du dương, nhìn cả hai thật rạng rỡ. Trăm năm chỉ có một ngày, mà ngày hôm nay là ngày được chọn để họ thuộc về nhau. Tiệc cưới ở lầu hai, từ trên này nhìn ra phía ngoài thấy bập bềnh sóng nước. Đêm có một cái vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại . Chắc có lẽ nhờ sự tài tình của âm nhạc và ánh sáng. Cách bài trí khiến người ta muốn đi vào, muốn ở mãi mà chẳng muốn ra. Vui thật, mấy bà tám hôm nay tha hồ mà trò chuyện. Rồi hỏi han nhau bao giờ thì lên xe hoa. Anh này thế nào? Anh kia thế nào? Tôi thì bông đùa. Tháng 11 sẽ cưới chồng. Định ngày hết trơn rồi. 31/11. Còn chú rể à? Bí mật . Cho nó bất ngờ. Trong tiếng ồn ã chắc chẳng ai nghe rõ nên chỉ cười xã giao. Chỉ có mấy quỷ nhỏ là biết mình bông đùa. Khỉ mốc làm gì có ngày 31/11.
Ừ thì trong số một list các anh theo tôi, tôi có thể lựa chọn một anh bất kì lúc nào. Và over. Cuộc chơi dừng lại . Gió lộng như thế này. Thêm một chút men rồi lại thêm một chút nữa. Càng vui càng uống. Nhưng càng uống niềm vui càng vơi. Cái này vơi thì cái kia đầy. Cho tới khi nỗi buồn ngự trị tâm hồn tôi. Không lẽ không thể vui trọn vẹn cả ngày. 22g22 phút. Tôi cứ khi nào nhìn đồng hồ là lại có sự trùng nhau đến sợ. Hôm nay buổi sáng lúc 6g6 phút tự dưng tỉnh ngủ. Lúc 10g10 tự dưng muốn đi ăn. Lúc 19g19 chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Hôm nay còn cái gì đặc biệt nữa không nhỉ? Kế hoạch hát hò bị bỏ vì có đứa muốn đi về với tình yêu? Bực bội ghê. Hay là mình cũng alo cho một anh nhỉ? Chán ngắt khi cứ cố gắng ở gần những người mình không có cảm xúc. Người đẹp trai thì lại hơi đào hoa, cảm giác bất an. Người hiền lành thì lại hơi nhút nhát, tôi ghét phải chủ động. Người thì quá gia trưởng, em là con gái phải thế này phải thế kia. Người thì quá sởi lởi, em ơi bây giờ người ta sống tây hóa lắm, em cứ tự do, yêu anh em không thích thì em cặp với người khác…
Híc. Táp vào quán café vườn. Có bao giờ tôi uống café đâu, chỉ toàn là thích cái nước trà đá người ta pha có cái lá gì thơm thơm à. Tự nhiên thấy trời đất chuyển mình. Chẳng có lẽ mưa. Tôi ghét mưa đến lạ, có lẽ bởi vì cứ dính vài hạt mưa là lăn quay ra bệnh. Tôi chạy ra vẫy taxi. Đúng lúc một chàng trai xuất hiện. Tôi thì không nhường rồi đó. Ai bảo làm con gái nó sướng thế đấy. Mưa ào một cái đúng lúc tôi vừa đóng cánh cửa xe lại. Sao tôi ác thế nhỉ? Kêu bác tài mở cửa xe. Anh vê đâu? Quận nhất. Vậy thì được, chung lối rồi. Lên xe đi. Anh ướt mèm. Tôi ngồi khá xa để tránh những giọt nước còn sót lại bắn sang người. Đưa cho anh hết số khăn giấy của tôi. Nhìn thấy thương... Mưa cứ đều đều rơi. Tại trời mưa nên sẽ ghé qua nhà tôi trước, trước khi anh đi tiếp về nhà anh. Anh chào tôi mà chưa kịp hỏi người kia tên gì? ... Sáng sớm hôm sau có người nhấn chuông cửa nhà tôi. Sau cơn mưa mọi thứ trở nên trong lành. Chậu hoa của tôi cũng tươi hơn, nhưng mà lại nhạt hương mất rồi. Là anh ấy. Tôi chạy xuống mở cửa. Anh cười hiền…Tự dưng thấy mến anh. Mà không hiểu có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ đâu có nợ anh cái gì đâu? Anh nợ em một lời cảm ơn nên hôm nay mời em đi ăn! Xem cách nói của anh kìa. Khác lắm cách nói của mọi người. Tôi chẳng muốn kiêu ngạo trong một phi vụ thế này nên nhận lời ngay. Cố tình cho anh chờ hóa đá luôn. Tôi đi tắm rồi thay đồ mới đi. Trang điểm nữa nhé. Anh chẳng giận, chỉ cười hiền lành khi tôi xuống. Tôi ghét cái sự bình thản của anh. Nhưng vậy lại khiến tôi có cảm giác anh có thể chịu nhiệt được đó. Tôi là bà chằng mà.
Anh không nói nhiều cũng chẳng nói ít. Nhưng cái gì anh biết anh nói đều rất tỉ mỉ, chính xác khiến tôi không thể nào mà không nể phục anh được. Tôi chấm dứt mối quan hệ nửa vời với những người khác. Tôi thích thú cuối ngày được nằm vật xuống giường nói chuyện trên trời dưới bể với anh. Hay sáng ra ngồi vắt vẻo cạnh cạnh giường như con chim non mới dậy. Tôi thích cái yên bình mà anh mang tới. Anh hoàn toàn khác chàng hoàng tử mà tôi từng mơ ước. Nhưng mà tôi không thể nào dứt khỏi tâm trí về anh. Anh không cao lớn. Body không hoàn hảo, nhưng ưa nhìn. Không sao, khuôn mặt làm tôi mê mẩn là quá đươc rồi. Đời có cho ai tất cả bao giờ. Tôi hiền hòa hơn. Đọc những cuốn sách về chủ đề mà anh gợi ý. ... Lần đầu tôi về quê anh chơi. Cái bình dị ở vùng quê khiến tôi chẳng muốn rời xa. Buổi tối chúng tôi cùng ngắm anh trăng lành lạnh. Cùng đi bộ trên con đường đê đầy gió. Sương đêm khiến không khí đặc hơn. Đèn đường mập mờ. Cây cối lô nhô, nhà cửa lô nhô. Ngắm nhìn anh nhấm nháp từng ngụm cafe nóng, cảm nhận cái mùi hương say nồng quện lại. Hơi thở anh như làn khói phả vào đêm… Đêm khẽ khàng, đêm rơi từng giọt…Cảm xúc miên man trong vòng tay ấm áp. - Em thích sau này làm vợ anh. Tôi nói nhỏ nhỏ để anh hỏi lại. Tôi thì thào nhỏ hơn Anh quay sang, ghé tai thật gần. Tôi nói thật khẽ lên bờ môi anh: - Em muốn làm vợ anh. Anh cười. Đôi mắt anh rực rỡ hơn cả vì sao trên trời. Anh ôm tôi thật chặt. Thật lâu. Anh thầm thì: - Em đang cầu hôn anh đấy à? Tôi quay sang véo tai anh. Anh cắn tay tôi. Vừa cắn vừa lém lỉnh. Vậy theo anh bỏ cuộc chơi hả nàng? Sau này không được chán anh đâu đấy. Chỉ cần cho anh 1 bữa tối thật ấm cúng là được. Anh không ăn nhiều nên nấu ít mà ngon là được. Còn nếu vợ nấu không ngon anh sẽ nấu cho vợ ăn. Sau này vợ có thêm những người thân mới, vợ hãy yêu thương như người nhà của vợ nhé. Đừng giận dỗi mọi người. Đôi khi lối sống ở quê và cách nói chuyện khác người thành phố nên nếu em không hài lòng chỉ cần mỉm cười là được rồi.
Sau này vợ cứ làm nũng anh khi mang bầu nhé. Anh sẽ chăm sóc cho vợ những lúc ấy. Anh muốn được chạy loăng quăng để mua những món em thích ăn, miễn là em ăn nhiều là được. Vợ anh phải thật khỏe mạnh để anh không phải lo lắng quá nhiều nhé. Lấy chồng rồi sẽ hơi khác một chút khi chúng ta làm bạn. Em có muốn mình yêu nhau một thời gian nữa không? Anh sợ em chỉ là bộc phát. Anh sẽ yêu thương và tôn trọng em. Vợ chồng ngoài yêu thương nhau còn phải trọng nhau như khách nữa em biết không? Anh có một số tính xấu mà nhất định em phải chịu đấy. Thứ nhất anh sẽ không chịu được nếu đi về mà thấy vợ không vui. Vì thế dù thế nào cũng hãy nén sự muộn phiền xuống nhé. Rồi hãy thủ thỉ với anh những điều khiến em không vui. Thứ hai anh sẽ không ăn cơm một mình nếu em không chịu ăn cơm. Mà anh lại không thích ăn phở đâu. Đừng để anh chết đói nhé. Thứ ba vợ chồng mình phải luôn bên nhau đấy. Không được buông tay đâu nhé. Chỉ cần một người buông thì người kia sẽ không níu lại được. Anh ghét sự níu kéo nên em hãy cân nhắc trước khi muốn rời đi nhé. Anh không phải là người lãng mạn, nhưng nếu em thích anh làm điều gì đó cho em vui. Em cứ nói với anh. Nếu có thể làm được anh sẽ làm cho em. Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:\'\' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm\'\'. Anh sẽ bước qua khó khăn. Chỉ cần là có một mái ấm bình yên thôi, chúng ta không sợ gì cả. Dù chúng ta có mất tất cả thì vẫn còn gia đình. Thứ để giữ lửa cho gia đình chính là tình yêu và niềm tin đấy em. Nếu em đã nghe thấy những điều anh nói và đồng ý thì mình cưới nhau nhé em. Anh đã mơ tưởng đến mỗi tối được xem ti vi cùng em. Được cùng nhau ngủ. Được hôn em mỗi sáng thức dậy. Và lòng anh khấp khởi đợi chờ đến khi có thêm một người nữa đến buộc chúng ta lại với nhau. Tôi chẳng nói được thêm điều gì. Siết anh thật chặt. Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn nào. Chẳng có hoa và nến. Chẳng có hứa hẹn hay trói buộc nào. Tôi cứ bị cuốn vào anh như thể sinh ra để cho anh vậy. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ anh đã sinh anh ra trong cuộc đời này. Tôi cũng bắt đầu tin vào duyên số. Cảm ơn cơn mưa vội. Cảm ơn anh đã tới gặp tôi ngày hôm sau. Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông- người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng. … Tôi và anh lần đầu tiên trói buộc với nhau. Chúng tôi cùng khóa một chiếc khóa và ném chìa đi…Anh cười hiền lắm…Anh đã photo chiếc chìa của em rồi. Em có thể lấy lại bất kì khi nào em muốn. Nhưng anh mong em luôn tự nguyện ở lại bên anh. Tất nhiên rồi. Tôi đâu có muốn rời xa vòng tay này đâu. Gió thổi lộng. Tôi khóc vì quá hạnh phúc... [Sưu tầm]