Ngày Anh Đến - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2422


Ngày Anh Đến


Phần 15


Tôi nhìn Thành, cả người bất động đứng trân trân nhìn anh. Lúc này có người gọi cứu thương, tôi hoàn toàn mất đi tri giác, đờ đẫn không thể đứng vững nổi. Máu đỏ thẫm ướt cả bộ quần áo đang mặc, đôi mắt anh nhắm nghiền như đang ngủ. Trong một giây lát tôi bỗng nhớ đến lúc Vũ mất, đôi mắt anh cũng nhắm nghiền như vậy bỗng hoảng sợ lao đến. Thành! Anh không được chết! Thành anh không được bỏ tôi. Tiếng xe cứu thương đến, tôi vẫn ngồi bất động bên cạnh Thành. Có người kéo tôi ra, tôi vùng vẫy chống trả gào lên:
– Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi là vợ anh ấy.
Dù đầu óc tôi đã không còn tỉnh táo, nhưng tôi vẫn nhớ một điều, người trước mặt là chồng tôi, không phải là ai khác mà là chồng của tôi. Mấy người y tá thấy vậy liền đồng ý cho tôi lên xe. Tôi ngồi bên cạnh Thành trong khoang xe chật hẹp cảm thấy tim mình không thở được, tay tôi nắm chặt lấy tay anh không buông. Mấy người y tá nói gì, hỏi gì tôi đều không biết.
Khi Thành đến bệnh viện anh được đưa vào khu cấp cứu. Cả hành lang bệnh viện hỗn loạn, những tiếng nói gấp gáp của bác sĩ, y tá vang lên. Tôi ngồi bên ngoài chờ đợi, có người nói với tôi chân tôi bị thương rồi. Tôi nhìn xuống chân, chân tôi có đến mấy vết thương lớn đang chảy máu, một bên chân không biết dép. Máu đã nhuốm cả nửa chiếc dép dưới chân, vậy mà vết thương vẫn không ngừng chảy máu, xem ra đã bị thứ gì đó rạch phải. Nhưng tôi không còn cảm giác đau, không còn một cảm giác gì. Giống như một cơn ác mộng ùa về, tôi thực sự rất sợ, sợ Thành sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Bên trong y tá ra ngoài nhìn tôi rồi nói:
– Cô là người nhà bệnh nhân?
Tôi ngước mắt lên, trong một giây lát túm lấy người y tá như túm lấy sợi dây mong manh, giọng tôi chữ được chữ mất khản đặc hỏi:
– Anh… anh ấy sao rồi?
– Bệnh nhân vẫn đang cấp cứu, phiền cô ký giúp tôi vào tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
Tôi nhìn tờ giấy, không đọc nổi, người y tá nhắc lại:
– Bệnh nhân đang cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, còn mất rất nhiều máu, phiền cô kí giấy giúp tôi để chúng tôi tiến hành phẫu thuật. Còn ai là người nhà không, chúng tôi cần thêm máu dự trữ để dùng trong ca phẫu thuật.
Lúc này tôi mới như bừng tỉnh. Khoảnh khắc tôi kí tên mình vào giờ giấy kia tôi cũng hiểu vào thời khắc sinh tử sinh mạng của cả hai chúng tôi sẽ phụ thuộc vào nhau. Người y tá cầm tờ giấy mang vào trong phòng, đầu óc tôi trống rỗng, mở danh bạ điện thoại… cuối cùng tôi gọi cho mẹ Hoa rồi lại ngồi xuống chờ đợi.
Hai mắt tôi nhắm nghiền lại, trong đầu hiện lên một vũng máu tươi, gương mặt Thành xuất hiện trên đó. Tôi bỗng cảm thấy cả người run lên, sợ hãi mở to mắt. Cuối cùng tôi không chịu được nữa đứng dậy nhìn vào ô cửa kính của phòng cấp cứu. Lớp cửa kính mỏng manh tưởng như rất gần nhưng lại như rất xa. Tôi đứng nhìn Thành nằm ở đó, bên cạnh rất nhiều y bác sĩ vây quanh như đang giành giật lại sự sống với tưt thâng. Tim tôi bỗng như bị bóp chặt, hai tay tôi bấu lên lồng ngực ngồi sụp xuống. Cuối cùng tôi đã không còn cố gắng kiên cường được nữa, cảm thấy mình không còn sức lực để đối mặt với chuyện này.
Tôi đã từng trải qua một cơn ác mộng, cơn ác mộng đã ghim vào tôi những vết thương đến giờ không nguôi, người anh trai tôi yêu thương rời bỏ tôi mà đi. Giờ cơn ác mộng lại lặp lại, người đàn ông cùng tôi kết tóc se duyên đang nằm trong kia. Mấy dòng máu đỏ tươi thấm đẫm cả chiếc ga trắng muốt. Sự sống và cái chết chỉ trong tích tắc, khi ấy lẽ ra người bị đâm là tôi, thế nhưng trong khoảng khắc sinh tử anh đã đẩy tôi ra, cuối cùng chiếc xe chỉ đâm vào anh. Anh là vì tôi mà phải nằm ở đây. Nghĩ đến đây tôi không sao thở được, khoảnh khắc ấy anh đã nghĩ gì? Tôi đã cố trấn an mình rằng ông trời sẽ không mãi bất công như vậy, chẳng lẽ cuộc đời lại cứ khổ mãi, chẳng lẽ những người xung quang tôi lại cứ rời đi như vậy. Thế nhưng khi thấy dòng máu đỏ thẫm trên chiếc ga đệm kia tôi không còn kìm nổi nữa, tôi thấy mình như bị đả kích nghiêm trọng không còn cố gắng nổi, sự hoảng loạn, sợ hãi bao quanh, cuối cùng tôi thấy má mình ướt đẫm. Lúc này tôi mới càng lúc càng nhận ra người đàn ông này quan trọng với tôi thế nào. Giá như người nằm đó là tôi, tôi không cần điều gì cả, tôi chỉ cần anh tỉnh lại kể cả đánh đổi sinh mạng này tôi cũng chấp nhận. Tôi thực sự rất sợ, sợ anh lại như Vũ, sợ anh lại rời bỏ tôi. Nếu như Thành… xảy ra chuyện gì. Tôi không dám nghĩ thêm. Chỉ cần nghĩ đến đây tôi bỗng cảm thấy tuyệt vọng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Tôi còn chưa kịp nói với anh… tôi còn chưa kịp nói với anh tôi đồng ý, tôi đồng ý nắm tay anh đi hết nốt đoạn đường còn lại.
Hai tay tôi bấu chặt lên chiếc quần ngồi dưới nền đất lạnh lẽo. Tôi không gào khóc, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi. Hai hàng nước mắt lã chã, thấm vào từng lớp áo, chạm vào cả da thịt như muốn xé nát nỗi đau ra làm cả trăm nghìn mảnh. Tôi cứ tưởng sau cái chết của Vũ tôi sẽ không bao giờ khóc nổi nữa, hoá ra đến cuối cùng tôi lại đau lòng vì một người khác. Tôi không biết mình ngồi đó bao lâu, cả người gục xuống như bó hoa bị vùi dập trước gió mưa.
Khi mẹ Hoa, thầy Đăng đến Thành vẫn còn đang phẫu thuật, ngoài mẹ thầy còn có cả Duy. Thấy tôi ngồi trước phòng cấp cứu mẹ Hoa nhìn tôi, ánh mắt mẹ lộ rõ sự thương đau đỡ tôi lên. Tôi loạng choạng đứng dậy ngồi xuống ghế. Người y tá lúc này cũng ra ngoài, thấy người nhà liền nói:
– Bệnh nhân bị mất máu nghiêm trọng, lượng máu dùng cho phẫu thuật khá lớn. Bệnh nhân nhóm máu O nên chỉ có thể nhận của nhóm máu O, ai cùng nhóm máu O thì đi theo tôi, hoặc nếu không biết nhóm máu gì cũng đi theo để tôi làm xét nghiệm.
Thầy Đăng và Duy vội vã đi theo đáp lại:
– Tôi và thầy tôi nhóm máu O.
– Được, vậy đi theo tôi.
Mẹ Hoa ngồi cạnh tôi, không hề hỏi tôi vì sao anh bị tai nạn, sắc mặt mẹ trắng bệch bàn tay nắm chặt tay tôi. Khi thầy Đăng và Duy lấy máu xong anh Khang và chị Hạnh cũng đến. Lúc thấy anh Khang thầy Đăng liền nói:
– Khang, con cũng nhóm máu O đúng không? Mau đi lấy máu, đi lấy máu cho thằng Thành…
Anh Khang nhìn thầy Đăng, gương mặt bỗng lúng túng đáp:
– Con… con vừa bị cúm… e là máu của con cũng không thể dùng được.
Người y tá đứng cạnh thấy vậy lên tiếng:
– Bị cúm mới khỏi phải sau mười đến mười lăm ngày mới được cho máu. Thôi được tạm thời thế này đã, tôi sẽ liên hệ bệnh viện khác để lấy thêm máu. Tạm thời người nhà chờ bên ngoài.
Mẹ Hoa nhìn anh Khang, không hiểu sao ánh mắt mẹ hiện lên tia sắc lạnh xen lẫn cả khinh thường. Anh Khang không nhận ra, vẻ mặt vẫn chưa hết lúng túng ho húng hắng vài cái. Tất cả mọi người đều ngồi bên ngoài. Người y tá mang máu vào, cánh cửa mở, lại khép vào, rất lâu sau lại mở ra, một người bác sĩ bước đến. Tôi nhìn bác sĩ, run rẩy tựa hồ như họ sẽ thông báo một tin không tốt đẹp, đột nhiên tôi không kìm được lao đến, lại túm lấy tay người bác sĩ giọng lạc đi:
– Cứu anh ấy… tôi xin ông… cứu anh ấy
Người bác sĩ nhìn tôi khẽ đáp lại:
– Chúng tôi hiện tại vẫn đang phẫu thuật, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cô cứ bình tĩnh, chúng tôi thông báo với người nhà bệnh nhân có lẽ ca phẫu thuật này sẽ kéo dài hơn dự liệu.
Tôi nhìn bác sĩ, vẫn không buông tay ông, như sợi dây mỏng manh túm lấy, đôi mắt ầng ậc nước van xin:
– Tôi xin ông, cứu anh ấy. Nhất định phải cứu anh ấy.
Người bác sĩ có lẽ đã gặp không biết bao nhiêu trường hợp thế này, ông dùng ánh mắt hiền từ nhìn tôi đáp:
– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
Thế nhưng câu nói ấy hoàn toàn không thể an ủi nổi tôi. Mẹ Hoa giữ tay tôi, cả người tôi như muốn ngã xuống nhưng lại phải cố gắng, tôi phải chờ anh, nhất định phải chờ anh.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc. Tôi cũng ngồi bất động suốt năm tiếng. Ai hỏi gì tôi cũng không trả lời được, nói gì cũng không nghe rõ. Cha mẹ tôi nghe tin cũng từ dưới huyện lên, vì cả cha và mẹ tôi đều nhóm máu O nên mỗi người đều rút máu cho Thành. Mẹ Hoa ban đầu không khóc, còn cố gắng dặn mọi người bình tĩnh, Thành sẽ tỉnh lại thôi. Thế nhưng sau năm tiếng dài đằng đẵng mẹ ngồi cạnh tôi cuối cùng mẹ không chịu nổi nữa khóc nấc lên. Thầy Đăng thấy mẹ khóc thì an ủi, thế nhưng mẹ căn bản đã không còn muốn nghe. Năm tiếng! Năm tiếng dài đằng đẵng như cả thế kỉ. Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, từ khi sắc trời còn sáng cho đến hoàng hôn nhưng bên trong vẫn chưa có dấu hiệu gì. Hai tay tôi thu lại, bấu chặt vào nhau, liên tục dặn mình đừng gục ngã, nhất định phải chờ anh. Tôi không dám nhắm mắt, tôi rất sợ nhớ lại hình ảnh anh nằm trên vũng máu tươi bất động. Thành! Anh nhất định phải sống!
Phía bên trong kia vẫn im lìm, tôi bỗng không cảm nhận được gì, chỉ thấy tê liệt tâm can. Đây mới chính là nỗi đau sâu sắc nhất, nỗi đau không thể nói thành lời, chỉ có thể câm lặng để nó ăn dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng. Mẹ tôi ôm lấy tôi, thi thoảng tôi thấy mẹ khóc, nước mắt mẹ lặng lẽ rơi xuống đầu rồi thấm vào da đầu tôi.
Cuối cùng khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng lao vào. Người bác sĩ tháo khẩu trang, gương mặt đầy mệt mỏi sau sáu tiếng đứng mãi trong đó khẽ nói:
– Ca phẫu thuật thành công rồi, cậu ấy không sao rồi.
Tôi nghe đến đây, tai bỗng ù đi, đột nhiên tôi túm lấy tay người bác sĩ bật khóc tu tu. Người bác sĩ vỗ vai tôi an ủi:
– Đừng khóc, cậu ấy không sao rồi, không sao rồi cháu ạ.
Từng chữ nghe rất rõ, anh không sao rồi, thế nhưng sao tôi lại thấy đau đớn như vậy? Thứ cảm xúc câm lặng kia vỡ oà, nước mắt như màn mưa dày đặc khiến gương mặt tôi ướt đẫm. Tôi tưởng mình không còn được gặp lại anh, tôi tưởng mình sẽ không còn thấy anh nữa. Tôi sợ! Tôi thật sự rất sợ, đến ngay cả nhắm mắt cũng không dám. Tôi sợ mở mắt ra sẽ không còn thấy anh nên chỉ trân trân nhìn vào lớp kính xa xăm. Tôi không biết mình có yêu anh hay không nhưng tôi biết chắc một điều, người đàn ông này tôi sẽ không buông tay.
Có thể tôi vẫn chưa quên Vũ, có thể tôi vẫn vấn vương bóng hình anh, nhưng tôi biết tôi chỉ có thể cất anh vào góc nhỏ một trái tim, đó là một nơi sâu thẳm, một tình cảm non dại của tuổi thanh xuân và cả một tình cảm thân thương với người anh trai hơn. Còn với Thành, anh là chồng tôi, đến tận thời khắc sinh ly tử biệt này tôi mới thấy hôn nhân là một thứ ràng buộc thiêng liêng, mới hiểu hai chữ vợ chồng có ý nghĩa thế nào?
Thành được đưa ra phòng chăm sóc đặc biệt. Tuy anh đã tỉnh nhưng chưa thể nói chuyện, cả người anh cắm đầy máy móc, những tiếng tít tít của máy kêu lên khiến tôi thấy trong lòng xót thương vô tận. Bác sĩ nói đầu anh không bị chấn thương gì nặng nề, có lẽ lúc xe đâm anh đã kịp phản ứng, thế nhưng nội tạng anh thì bị thương rất nghiêm trọng, còn bị gãy hai xương sườn. Tôi nghe đến đâu mắt ầng ậc nước đến đấy. Một người đàn ông sáng nay còn khoẻ mạnh, chỉ trong phút chốc đã nằm ở đây với gương mặt nhợt nhạt. Bác sĩ thấy tôi như vậy nói tiếp:
– Cô cũng đừng lo, cậu ấy còn trẻ, khả năng phục hồi rất nhanh, tiên lượng sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ sau này đâu.
Thực ra tôi cũng nghĩ gì nhiều đến sau này, thực ra sau này anh có thế nào tôi cũng dành phần đời còn lại để chăm sóc anh. Thế nhưng tôi vẫn không thể kìm được nỗi thương xót vô hạn. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm, một cảm giác day dứt, áy náy, và cả bất lực đến thương tâm. Tôi bỗng cảm thấy có lỗi với Thành, cảm thấy thời gian qua tôi đã quá vô tâm với anh. Bàn tay Thành vẫn lạnh, tôi nắm chặt tay anh, nghẹn ngào không nói nên lời. Anh cũng thật ngốc, sao anh lại vì tôi mà bị thương cơ chứ?
Phòng chăm sóc đầy người mẹ Hoa, thầy Đăng và Duy ngồi cạnh Thành, vợ chồng anh Khang thì đứng bên ngoài còn cha mẹ tôi thì xin phép đi về. Cả ngày nay cha mẹ ở đây tôi chưa nói được câu nào, giờ nghe tin Thành tỉnh cha mẹ mới về. Thầy Đăng khuyên cha mẹ về nhà thầy nghỉ ngơi nhưng có lẽ vì ngại nên cha mẹ tôi quyết định về luôn. Tôi bịn rịn đưa cha mẹ xuống dưới cổng rồi mới lên. Thầy mẹ vẫn ngồi đó cùng Duy. Tôi nhìn Duy, hôm nay lúc Thành phẫu thuật công an có đến viện để điều tra về nguyên nhân gây tai nạn. Thế nhưng lúc ấy tôi hoảng loạn nên không thể trả lời được gì. Giờ tôi mới sực nhớ ra liền hỏi Duy:
– Công an bắt được kẻ gây tai nạn sáng nay chưa? Hắn đã khai gì?
Duy nhìn tôi đáp lại:
– Hắn ta chết rồi.
Tôi nghe đến đây bỗng khựng lại, khi gây tai nạn xong chiếc xe liền đâm thẳng vào cây cột điện. Vì thế mà hắn chết? Duy lại nói:
– Hắn ta là bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn ba. Xe không phải của hắn mà là xe thuê… hắn ta có uống rượu, nhưng nồng độ cồn không cao.
Tôi không tin đây chỉ là một vụ tai nạn, nhất là khi nghe Duy nói. Một bệnh nhân ung thư đi thuê xe rồi đâm vào người khác, còn uống cả rượu, sau đó đâm vào cột điện chết? Nghe giống như một vụ tự tử nhưng tôi không hề tin. Rõ ràng chiếc xe ấy nhắm vào tôi, rõ ràng khi tôi cầm mấy bản xét nghiệm ra chiếc xe mới lao đến. Rõ ràng đây là một âm mưu, có kẻ thuê hắn ta hòng muốn giết chết tôi. Tôi nhìn Duy hỏi lại:
– Thân thế của hắn ta thế nào vậy?
– Hắn ta có còn một người vợ với ba đứa con nhỏ. Vợ hắn thuần nông, hai đứa lớn đang học cấp một, đứa bé nhất hai tuổi.
Tôi nghe đến đây, bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Dù cho tôi không phải công an nhưng tôi cũng nhận ra suy đoán của mình không phải không có cơ sở. Rõ ràng tạo dựng thành vụ tai nạn thì hợp lý quá còn gì? Gã đàn ông này mang án tử thần kiểu gì chẳng chết, thế nhưng nếu chết mà để lại cho người thân một khoản tiền thì chết sớm một chút cũng được cơ mà? Tôi bất giác đưa mắt nhìn chị Hạnh đang đứng bên ngoài chợt thấy như có luồng gió chạy qua. Gương mặt xinh đẹp vẫn bình thản, tôi khẽ nhắm nghiền mắt. Bản xét nghiệm ADN tôi và cha chị ta có quan hệ huyết thống, còn chị ta thì không? Có lẽ nào đây chính là điều chị ta muốn che giấu? Có lẽ nào chị ta sợ phát hiện ra điều này? Mọi người đều nói chị ta là con gái ruột của ông Đồng Thái Minh? Có lẽ nào chính ông Minh cũng không hề biết?
Năm lần bảy lượt chị ta hại tôi, vụ tai nạn này… chắc không ngoại lệ? Có lẽ nào chị ta muốn giết chết tôi để che giấu bí mật đang chôn vùi suốt hai mươi mấy năm nay? Nếu như hôm nay không phải Thành đỡ cho tôi có lẽ tôi đã bị đâm chết rồi, có lẽ bí mật kia mãi mãi bị chôn vùi không ai có thể biết. Bỗng dưng tôi thấy căm phẫn, bỗng dưng trong lòng tôi trỗi dậy một nỗi hận thù. Thành nằm đây, tất cả những tổn thương này bao giờ mới có thể nguôi. Nếu như chị Hạnh thực sự đứng sau… nếu như vậy… cả đời này tôi không bao giờ có thể tha thứ nổi.
Mấy điều tôi suy nghĩ rất muốn nói với Duy, có điều vì còn thầy mẹ ở đây nên tôi không thể nói. Thầy mẹ không nghĩ gì vẫn đơn giản coi đó là một vụ tai nạn đơn thuần nhưng vì sót con trai nên mẹ Hoa khóc mãi, hai tay mẹ nắm chặt lấy tay Thành khóc rưng rức. Thầy Đăng bình thường hay mắng chửi anh là vậy nhưng đến giờ mắt cũng đỏ hoe. Duy ngồi thêm một lúc thì về đội, bình thường cậu ta như vậy thầy Đăng cũng mắng mỏ mấy câu nhưng lần này thì không, thầy còn dặn cậu ta đi cẩn thận, Duy đi một lúc bên ngoài vợ chồng anh Khang cũng đi về. Thầy mẹ tôi ngồi lại rất lâu, đến khi bác sĩ vào thăm khám cho Thành lần nữa xác định tình trạng của anh ổn thầy mẹ mới về. Thế nhưng khi vừa ra cửa đột nhiên thầy Đăng nhận được điện thoại, vừa nghe xong gương mặt thầy bỗng dưng biến sắc, thầy quay sang tôi khẽ nói:
– Ngân! Xảy ra chuyện rồi con.
Tôi nhìn thầy Đăng, vừa trải qua một cuộc khoảng thời gian kinh hoàng, nghe thầy nói như vậy trong lòng tôi bất giác có một linh cảm bất an vội vã hỏi:
– Có chuyện gì vậy thầy?
– Cha mẹ con trên đường về gặp tai nạn ở chân dốc số ba. Người ta vừa dùng số máy của cha con gọi cho thầy…
Tôi nghe xong, sững sờ cả người, máy tôi hết pin từ sáng chưa kịp sạc, có lẽ vì vậy mà không thể liên lạc được với tôi. Tôi nhìn mẹ Hoa, định nói với mẹ giúp tôi trông Thành tôi chạy xuống gọi taxi đi, thế nhưng trong một giây lát tôi bỗng cảm thấy lấn cấn hỏi lại thầy Đăng là ai gọi cho thầy. Thầy mở máy đưa cho tôi xác nhận đúng số của cha tôi tôi mới dám tin liền nói:
– Thầy… thầy giúp con gọi anh Tài chở con đi đến đó được không?
– Thằng Tài giờ nó đang ở nhà, gọi nó đến sợ muộn mất, dưới kia vẫn còn taxi…
Mẹ Hoa nghe vậy thì vội vã cất tiếng:
– Thế thì ông đưa nó đi đi, đêm hôm rồi thân con gái một mình đi taxi sao được? Mau lên đi, sao lại xảy ra cơ sự thế này chứ, cái ngày hôm nay là ngày gì vậy chứ?
– Được rồi, đi xuống dưới thầy chở đi.
Tôi vội vã đi xuống dưới nhà xe, thầy Đăng đánh xe đưa tôi theo đường quốc lộ trở về huyện. Vì điện thoại tôi hết pin nên chỉ có thể dùng điện thoại của thầy, trong lòng tôi lo sợ đến tột cùng. Thế nhưng tôi gọi cho cha đến cả trăm cuộc vẫn không được, gọi cho mẹ cũng không bắt máy. Cả ngày hôm nay đến giờ tôi luôn trong trạng thái hoảng loạn, vừa tỉnh táo được đôi chút lại nghe tin này. Tôi chẳng còn thiết tha gì, tôi chỉ còn mấy người thân ít ỏi còn lại, tôi rất sợ, rất sợ cảm giác chờ đợi vô vọng này. Quãng đường trên xe như dài cả thế kỉ, thời gian như muốn ngừng lại. Thầy Đăng cũng lo lắng, lái xe rất nhanh, con đường về huyện qua mấy dãy núi, dưới màn đêm không có ánh điện chỉ có duy nhất ánh sáng từ xe của thầy phát ra.
Thế nhưng khi xuống đến dốc số ba hoàn toàn không hề có vụ tai nạn nào cả. Thầy Đăng hoang mang lái xe lên một đoạn, vẫn hoàn toàn không hề có dấu vết gì của tai nạn, thậm chí còn chẳng có bóng xe nào đi qua đây. Tôi bỗng có một linh cảm bất an, vốn dĩ định bảo thầy quay xe nhưng không ngờ còn chưa kịp nói gì một thứ ánh sáng khác chiếu thẳng vào trong xe. Thầy Đăng vội mở cửa nhảy xuống nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng chỉ thấy thầy đi thẳng về phía ánh sáng phát ra. Tôi ngồi trên xe, linh cảm bất an càng lúc càng lớn vội vã bấm số gọi cảnh sát rồi túm chặt lấy cánh cửa xe phía thầy Đăng vừa mở định đóng lại. Thế nhưng vừa chạm tay vào một bóng đen lao đến túm lấy điện thoại, cả người tôi bị kéo thẳng ra ngoài. Tôi vội kêu lên, thầy Đăng nghe tiếng kêu liền xoay người lại, nhưng bất chợt tôi thấy thầy ngã khuỵ xuống. Tôi cố dùng sức giãy giụa nhưng bất thành, một lực lớn đập thẳng vào đầu tôi, có tiếng người đàn ông cất lên:
– Cho nó lên xe đi.
– Vậy còn người đàn ông này.
– Người này không được đụng vào. Chúng mày đưa nó đi trước, tao ở đây xử lý.
Cuối cùng tôi không nghe được gì nữa chỉ thấy một màn đêm đen ập đến. Cả cơ thể tôi cũng như nhẹ bẫng, mất hoàn toàn ý thức. Tôi không biết mình đã ngất bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy thấy mình nằm trong thùng một chiếc xe tải. Cả người tôi bị trói chặt, miệng dính mấy lớp băng dính. Xung quanh tôi là màn đêm tối tăm. Dường như xe đang lên dốc, những tiếng xóc lọc lọc của bánh xe khiến người tôi ngả nghiêng. Tôi nằm trong xe, không hề biết mình đang được đưa đi đâu, không thể kêu lên cũng không thể cử động.
Cuối cùng khi xe dừng lại tôi bị kéo xuống dưới. Dưới ánh sáng lờ mờ tôi nhận ra đây là một dãy núi, xe đỗ ngay ở một căn nhà hoang. Hai thằng đàn ông cao to đẩy tôi vào trong, bên trong là những lớp đất đá, ánh sáng từ chiếc bóng đèn cũ kĩ lờ mờ phát ra. Tôi bỗng thấy ngay ở góc nhà còn có một người con gái nữa, một người con gái nằm thu mình vào, chân trần cuộn tròn một góc, cả người run rẩy. Đột nhiên tôi bỗng thấy người con gái này rất quen thuộc. Hai thằng đàn ông đẩy mạnh tôi vào góc, cả người tôi đổ vào người con gái ấy, tôi bất ngờ khựng lại, cuối cùng thì kinh hãi gào lên những tiếng ú ớ. Người con gái đang nằm đây là cái Trúc, nó nhắm nghiền mắt, khoé môi máu rỉ ra. Cái Trúc dường như nhận ra có người, nó hé mắt nhìn lên, khi thấy tôi đột nhiên nó ngồi bật dậy giọng lạc đi:
– Mợ… mợ… sao mợ lại ở đây?
Nó không bị trói, cũng không bị bịt miệng. Tôi không thể đáp nổi, nó liền xé miếng băng dính trên mặt tôi, còn tháo cả dây trói trên người tôi. Thế nhưng tôi biết dẫu có vậy tôi cũng không thoát nổi bởi đám người này chắc chắn có tính toán cả rồi. Trói hay không trói đều thế cả, cái Trúc đột nhiên bật khóc tu tu. Tôi vẫn chưa thể hiểu rốt cuộc có chuyện gì, sợ hãi hỏi:
– Sao… sao em cũng ở đây?
Nó không đáp, chỉ lặng lẽ khóc, bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa. Hai thằng đàn ông ban nãy lại bước vào, phía sau còn có bóng một người phụ nữ. Tôi nhìn lên, vào giây thoáng bàng hoàng rồi bỗng dưng bật cười. Cái bẫy này giăng quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi đã cảnh giác vẫn không thoát nổi, người đàn bà kia… là chị Hạnh. Chỉ là tôi không hiểu… chị ta mới ở viện về cách đây vài tiếng, rốt cuộc cái bẫy này chị ta đã tính toán từ bao giờ. Đến giờ tôi đã chẳng còn cần bằng chứng, đến giờ tôi đã hiểu toàn… chị ta đứng sau tất cả mọi chuyện. Chị Hạnh nhìn tôi, không còn giấu diếm bước đến gần khẽ nói:
– Chắc mày không ngờ đúng không? Mày nghĩ mày khôn lắm sao? Dựa vào chút thông minh của con mọt sách như mày để đấu với tao? Đồ ngu! Tao nói cho mày biết tao biết mày từ rất rất lâu rồi, từ khi… mày chỉ là con sinh viên năm đầu của trường đại học mày đang học. Thực ra mày cũng có chút thông minh đấy, nhưng muốn đấu lại với tao thì không có cửa.
Tôi nghe chị ta nói, rùng mình, cảm giác như suốt bao nhiêu năm nay chị ta sống trong bóng tối còn tôi ngoài ánh sáng. Hoá ra từ đầu đến cuối vận mệnh của tôi luôn nằm trong tay chị ta. Bảo sao tôi dù cảnh giác vẫn dính vào bẫy, bởi nó quá hoàn hảo, bởi tôi không hề biết gì về chị ta còn chị ta lại nắm rõ về tôi. Tôi vốn tưởng rằng những loại người độc ác như vậy chỉ có trong phim, không ngờ lại xuất hiện trong cuộc sống này. Có lẽ bởi sống trong một gia đình hạnh phúc suốt hai mươi năm, quá đỗi ấm êm tôi không thể tưởng tượng nổi có loại người như chị ta. Tôi nhìn chị ta khẽ nói:
– Chị muốn gì?
– Muốn gì? Tao muốn mày chết! Lẽ ra mày không nên tồn tại trên cuộc đời này. Năm ấy mày bị đem đi rồi cớ sao lại quay về?
Tôi căm phẫn nhìn chị ta gào lên:
– Cái chết của người khác đối với chị nó nhẹ nhàng vậy sao?
– Không, cái chết của những người tao ghét thôi.
– Chị điên rồi sao? Nói cho tôi biết… chính chị thuê người đâm tôi ở Gentis đúng không?
– Đúng! Chỉ là không ngờ thằng chó kia lại đỡ cho mày một mạng.
Tôi như phát điên, lao đến túm lấy chị ta, nỗi hận thù chồng chất! Tôi muốn giết chết chị ta, thế nhưng mấy gã đàn ông đã lôi tôi xuống, quật mạnh lên người tôi. Từng cái tát khiến tôi choáng váng, đờ đẫn. Chị ta bất chợt túm lấy tôi rít qua kẽ răng:
– Sao năm ấy mày không chết đi? Sao mày còn quay về? Sao mày không chết đi hả?
Tôi nhìn chị ta, không thốt nổi ra lời nào, còn muốn hỏi gì đây? Còn muốn nói gì đây? Ngay cả việc tôi bị đem đi chị ta cũng biết. Chị ta khẽ cười thành tiếng, rồi chợt sang cái Trúc, nâng cằm nó lên rồi nói tiếp:
– Cả mày nữa, mày cùng một giuộc với nó, à không… mày giống con mẹ nó, mày là một con điếm đáng chết.
Nói rồi chị ta vung tay vả mạnh lên mặt cái Trúc. Cái Trúc sợ hãi, run rẩy chắp hai tay van xin:
– Mợ ơi. Em xin mợ… em biết em đang chết nhưng đứa bé không có tội… em xin mợ tha cho em… em sai rồi… nhưng… nhưng em không có ý tranh giành gì với mợ… em xin mợ…
Vừa nghe đến đây chị Hạnh gần như không giữ được bình tĩnh, chị túm lấy nó đạp vào bụng rồi rít lên:
– Đứa bé nào không có tội? Con của một con điếm như mày là có tội rồi.
Tôi nghe đến đây, trong phút chốc bỗng ngây ngốc nhìn cái Trúc. Cái Trúc có thai? Có thai với anh Khang? Tôi không tin nổi, bất giác lắc đầu. Bảo sao khi nhắc đến anh Khang ánh mắt nó sáng rực, bảo sao nó nôn khan cũng nhất quyết không đi bệnh viện. Con bé này… sao lại dại dột như vậy? Con bé này… sao lại ngu ngốc như vậy? Tôi đã từng tưởng tượng ra nó có thai, nhưng lại chưa từng nghĩ đến người có thai với nó lại là anh Khang. Cái Trúc bị đánh khẽ ôm bụng, tôi nhìn nó, tuy rằng tôi biết nó sai rồi nhưng đứa bé trong bụng nó vô tội, sinh linh bé bỏng ấy hoàn toàn không có tội. Lúc này tôi không còn nghĩ đến đúng sai gì ở đây vội vã lao ra ôm lấy nó nói:
– Chị muốn đối xử với người lớn thế nào cũng được nhưng đứa bé không có tội. Chị cớ gì phải hại nó?
Chị Hạnh nghe xong hai mắt long sòng sọc nhìn tôi gào lên:
– Không có tội? Phải! Vì mày giống đứa bé này nên mày thấy không có tội đúng không? Bởi mày sinh ra từ một con điếm thối giống nó nên mày thấy không có tội đúng không?
– Chị nói cái gì vậy? Chị điên à? Chuyện của người lớn, đứa bé có tội gì chứ?
– Tội nặng đấy, tội của nó là đầu thai bởi con mẹ đi ngủ với chồng người khác. Chúng mày lôi con này ra, cho nó giương mắt lên chứng kiến thế nào là không có tội cho tao.
Một gã đàn ông bên ngoài chạy vào lôi tôi ra, hai gã còn lại một gã giữ cái Trúc, một gã còn lại dùng sức lực đạp mạnh lên bụng cái Trúc. Cái Trúc bị đau gào lên khóc nức nở van xin:
– Em xin mợ… em cầu xin mợ… đừng giết đứa bé… nó không có tội.
Hai hàng nước mắt nó lã chã rơi, tôi không kìm được giãy giụa lao vào nó. Nó sai nhưng nó đã cứu tôi bao nhiêu mạng, nó sai nhưng nó lại tốt với tôi nhất, nó sai nhưng đứa bé không sai, nó giống như đứa em lầm đường lạc lối của tôi, tôi không thể để người ta hại nó. Gã đàn ông thấy tôi lao vào lại lôi tôi ra, gã vung tay đánh tôi đến mức máu miệng tôi chảy ra. Cái Trúc nhìn chị Hạnh, cả gương mặt nó đẫm nước, vẫn lặp đi lặp lại, van xin:
– Đừng giết đứa bé, nó không có tội.
Tôi không kìm được bật khóc tu tu, hai tay tôi chắp lại quỳ xuống khẽ nói:
– Chị Hạnh, tôi xin chị, chị đừng hại đứa bé, tôi không cần điều tra thân thế của tôi nữa, tất cả mọi chuyện tôi sẽ bỏ qua, chị muốn tôi làm gì tôi sẽ làm… chỉ xin chị tha cho mẹ con con Trúc một mạng.
Chị Hạnh nghe xong không những không động lòng còn gằn lên:
– Dù ban đầu mày có không điều tra thì con này tao cũng không thể tha. Tao không thể con con, cớ sao nó lại có? Tao không thể vì sao nó lại có?
– Tôi cầu xin chị. Chị đừng làm như vậy, chị muốn có con thì đừng làm những điều thế này nữa. Tôi xin chị… xin chị tha cho mẹ con nó một mạng. Chị muốn gì tôi sẽ nghe theo chị.
– Mày câm đi! Đừng giả nhân giả nghĩa ở đây, đừng đạo đức giả với tao.
Chị Hạnh nói rồi nhếch môi, ra hiệu cho đàn em tiếp tục đánh, tôi nhìn cái Trúc bị đánh, gương mặt nó đau đớn tái xanh, khóc đến mức không thở nổi, vẫn liên tục van xin:
– Em cầu xin mợ… em cầu xin mợ… đừng giết con em, đừng giết đứa bé, em sẽ đi nơi khác sống.
Thế nhưng dường như chị Hạnh không hề động tâm, từng cái đạp mạnh vào bụng khiến nó không chịu nổi. Nó nhìn tôi cầu xin:
– Mợ Ngân… cứu em…
Tiếng nó thống thiết, thê lương, tôi nhìn nó, đau xót tột cùng, không thể nhìn thêm cảnh độc ác này, cắn mạnh tay gã đàn ông lao đến dùng cả thân mình ôm cái Trúc. Nhưng rồi chẳng kịp ôm lâu đã bị lôi ra. Chị Hạnh điên tiết gào lên:
– Lôi nó ra, đánh cả nó cho tao.
Tôi bị lôi ra, gã đàn ông không còn kiêng nể gì nữa vung tay đánh mạnh lên người tôi rồi với chiếc gậy bên cạnh. Hắn cầm lên quật thẳng tạo ra những âm thanh man rợ, từng cái quật khiến xương cốt tôi như muốn vỡ vụn, máu rỉ thấm vào từng lớp áo. Dù cho tôi có giãy giụa thế nào cũng không thắng nổi, tôi chỉ có thể gào lên tuyệt vọng:
– Chị không sợ nghiệp báo sao? Chị buông ra, chị hại một sinh linh còn chưa ra đời, chị không sợ quả báo sao?
– Quả báo? Quả báo của chúng mày sắp đến rồi đấy. Từ từ mà tận hưởng đi nhé.
– Chị điên rồi, chị điên rồi. Quân độc ác, chị sẽ bị nghiệp báo thôi. Sao chị lại làm như vậy chứ?
Chị ta nhìn cái Trúc hằn học rống lên:
– Vì nó dám ngủ với chồng tao. Đây là kết cục của những con tiểu tam. Đánh mạnh lên cho tao.
Liên tục là những cái đánh, đạp vào bụng cái Trúc. Những lực mạnh khiến tôi ghê rợn, đau đớn. Bên kia cái Trúc cũng gào lên, tiếng gào thét của nó giống như nỗi hận bi thương, ai oán. Hai tay nó bất lực bị giữ, cố gắng giãy giụa nhưng bất thành. Tôi nhìn nó, trái tim như bị xé ra cả trăm mảnh, nước mắt nhoà nước. Cuối cùng một dòng máu đỏ chảy ra, thấm đẫm xuống nền nhà, thấm đẫm cả chiếc quần nó đang mặc, cuối cùng nó không gào lên nữa, hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà, lặng lẽ để mặc nước mắt rơi. Tôi không dám tin nổi, nhìn dòng máu đỏ ấy bất động. Hoá ra trên đời này thực sự có một loại người ác đến táng tận lương tâm, ác hơn cả cầm thú, đằng sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ kia là tâm hồn của một con ác quỷ. Tôi gần như không thể mở mồm nổi, bị đả kích đến mức đầu óc đờ đẫn. Tôi thật không dám tin mình lại chứng kiến một cảnh tàn độc, dã man đến như vậy. Ngay cả những bộ phim cung đấu tôi xem cũng chưa từng có con người nào độc ác, man rợ đến vậy. Gã đàn ông nhìn chị Hạnh hỏi lại:
– Còn đánh nữa không?
– Được rồi. Không cần đánh nữa.
– Vậy giờ làm thế nào?
– Cứ để hai chúng nó ở đây, sáng mai tìm một gã đàn ông giống gã sáng nay xử lý chúng nó, ném xuống dưới vực sâu bên kia rồi thu dọn tàn cuộc. Đừng để sơ hở gì.
Tôi nghe chị ta nói tai ù đi. Mạng người với chị ta như cỏ rác, chị ta như một quỷ dữ nhất định bức chết tôi và cái Trúc. Chị ta ngang nhiên làm việc xấu bởi chị ta đã tìm được người thay mình chịu tội. Bảo sao chị ta không hề nương tay, tôi không hiểu vì sao chị ta lại dùng một não để thực hiện những việc kinh tởm thế này, không thể tin được. Khi chị ta định đi ra cửa tôi định đứng dậy lao đến, tôi sẽ một hai sống còn với chị ta nhưng không ngờ cái Trúc lại giữ tay tôi lại. Nó nhìn tôi bật dậy, cả người nó đầy máu, gương mặt tái nhợt. Thế nhưng dường như nó đã không còn bận tâm, giống như con thú bị thương, bị bức đến đường cùng lao thẳng ra ngoài. Tôi không kịp phản ứng, ngay cả chị Hạnh và ba gã đàn ông cũng hoàn toàn không kịp phản ứng. Chị Hạnh bàng hoàng nhìn nó lại không ngờ nó không chạy đâu xa, nó chỉ chạy đến trước cửa, nhặt chai rượu thuỷ tinh đập mạnh xuống đất, mặc cho những mẩu thuỷ tinh vung vãi, mặc cho chân nó giẫm lên túa máu lao thẳng đến chị Hạnh, cầm cổ chai rượu vỡ dí thẳng yết hầu gào lên:
– Tránh xa.
Chị Hạnh kinh hãi, vội vã nói:
– Mày… mày làm cái gì thế?
Nó nhìn chị Hạnh cười sằng sặc, cười như điên dại rồi quay về phía tôi nói:
– Mợ Ngân… đi theo em. Nhanh lên, chúng mày đứng yên, nếu không tao sẽ giết nó, tao sẽ cùng chết với nó.
Chị ta bàng hoàng giơ tay ra hiệu cho ba gã đàn ông dừng lại. Trên cổ chị ta bị cứa nhẹ một đường, máu hơi chảy ra. Ba gã đàn ông sợ hãi lũi lại, tôi vội vã đi về phía sau cái Trúc, tay nó vẫn giữ chị Hạnh vừa kéo vừa dí mảnh thuỷ tinh vào cổ. Khi đi được gần vài trăm mét kia đột nhiên chị Hạnh ngửa người ra sau rồi bất chợt cắn mạnh lên tay cái Trúc khiến mảnh thuỷ tinh của nó rơi xuống đất. Thế nhưng cái Trúc đã cúi xuống, nhặt mảnh thuỷ tinh lên rồi cầm cắm thẳng vào người chị Hạnh, chị ta né kịp, mảnh thuỷ tinh chỉ cắm vào phần bụng, máu từ bụng chảy ra , mấy gã đàn ông cũng từ xa lao tới. Cái Trúc liền kéo tôi chạy thẳng về phía trước. Đôi tay nó lạnh lẽo, cả người như cạn kiệt sức lực, dường như nó dùng sức mạnh ý chí sinh tồn để đi nốt quãng đường phía trước.
Không biết tôi và nó chạy bao lâu, dãy núi trùng trùng điệp điệp, cuối cùng tôi và nó chạy đến một mép vực chợt nghe tiếng những bước chân từ xa, lồng ngực tôi cũng đập liên hồi. Cái Trúc nhìn tôi, nhìn ra mép vực, phía bên kia là một vực nông để ra một dãy núi khác còn bên này là vực sâu. Nó bất chợt kéo tôi về phía vực nông rồi khẽ nói:
– Mợ. Mợ nhất định phải sống, mợ nhất định phải trả thù giúp em.
Giọng nói nó nghẹn ngào, giống như lời trăn trối cuối cùng. Tôi nhìn nó giọng như van xin:
– Trúc…. đừng… đi cùng mợ…
– Mợ đi đi, bọn nó có thể đuổi đến bất cứ khi nào. Em đã không còn gì cả, cũng không còn thiết tha gì, cuộc đời này em không còn thiết sống. Nếu mợ có cố gắng cứu em em cũng sẽ tự quyên sinh. Thế nhưng em không muốn chết vô ích, em chỉ xin mợ cố gắng sống, xin mợ… trả thù cho em… Cậu đã từng nói với em trong nhà này người cậu tin tưởng nhất là em, em nhất định phải bảo vệ mợ. Mợ đi đi, có lẽ đây là lần cuối em có thể bảo vệ mợ rồi. Mợ nói với cậu… với bà… đời này, kiếp này… em nợ hai người. Mợ… em xin lỗi… xin lỗi vì không thể bảo vệ mợ thêm được nữa. Mợ nhất định phải quay về, nhất định phải trả thù…
– Đừng mà… đi cùng mợ…
Thế nhưng nó hoàn toàn không hề nghe tôi, gương mặt nó đẫm nước kéo chiếc áo khoác bên ngoài của tôi giữ lấy sau đó đẩy mạnh tôi về phía trước rồi lao thẳng ra mép vực sâu. Tôi không kịp phản ứng, cả người lăn thẳng xuống dưới, cánh tay đập vào mấy hòn đá, mùi máu tanh tưởi bốc ra chỉ kịp nghe câu cuối cùng “mợ nhất định phải trả thù giúp em”. Khi tôi định thần lại bỗng thấy những tiếng bước chân càng lúc càng lớn vội vã đứng dậy. Cả người tôi đầy những vết thương lớn nhỏ, máu chảy không ngừng, đôi chân tôi như muốn gãy rời. Tôi sợ rằng nhưng vết máu kia sẽ rơi xuống đất, sẽ khiến đám người kia tìm ra liền ngồi xuống xé chiếc quần bọc chặt vào, xé cả vạt áo bọc đến. Trời bỗng lất phất mưa, mắt tôi nhoà nước, nỗi đau đớn căm hận như ngọn lửa bùng lên. Tôi không biết mình còn có thể sống nổi không, bởi những vết thương chằng chịt. Thế nhưng tôi biết dẫu thế nào mình cũng phải sống, tôi nhất định phải sống. Tôi không còn nghĩ được gì chỉ có thể lao thẳng về phía trước mà chạy, dùng chút ý chí còn lại mà tiến lên. Màn sương lạnh buốt của tháng mười hai bủa lấy tôi. Dường như tôi đã chạy qua cả mấy dãy nói trùng điệp. Dù đã dùng hết ý chí sinh tồn nhưng tôi thấy mình không còn đi được nổi. Cuối cùng tôi chạy thẳng vào một lùm cây, xác định đoạn đường vừa rồi không nhìn thấy máu rơi, sức cùng lực kiệt, tôi cố gắng lê thân xác vào trong. Trong một giây phút tôi nhận ra đây là một hang động nhỏ, chỉ kịp đi vào rồi lấy lùm cây kia che lại, cuối cùng tôi không còn chạy nổi nữa hơi thở cũng yếu ớt như sắp tắt, cũng không biết đám người kia đã sắp đến gần chưa, những tiếng lộp cộp như tiếng bước chân, lại như tiếng đá rơi, hay tiếng những con thú rừng đi tìm mồi tôi không còn phân biệt nổi chỉ thấy một màn đêm như thuỷ triều vây đến rồi ngất lịm đi!

THÔNG BÁO NGHỈ TẾT: SẮP GIÁP TẾT RỒI NÊN TỚ XIN PHÉP ĐĂNG NỐT CHƯƠNG HÔM NAY RỒI NGHỈ TẾT TỪ NGÀY MAI. HÔM NAY CŨNG LÀ THỨ 6 RỒI, THEO LỊCH ĐĂNG TRUYỆN CŨNG LÀ NGÀY NGHỈ CỦA TỚ. TỚ XIN PHÉP NGHỈ MỘT TUẦN KỂ TỪ NGÀY HÔM NAY. TRUYỆN TỚ CŨNG CỐ GẮNG RA ĐỀU, DÙ LẮM LÚC GÀO TƯƠNG TÁC NHƯNG CŨNG KHÔNG BỎ LỊCH HÔM NÀO. CHÚC TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NĂM MỚI AN KHANG, ĐÓN MỘT CÁI TẾT ĐOÀN VIÊN, HẠNH PHÚC. HẸN GẶP LẠI MỌI NGƯỜI SAU MỘT TUẦN NỮA.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN