Ngày Anh Đến - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2989


Ngày Anh Đến


Phần 16


Ở phía bên kia tôi không hề biết cái Trúc đã nhuốm đỏ máu cho chiếc áo của tôi bọc vào một tảng đá lớn rồi đẩy về phía mép vực. Khi mấy gã đàn ông gần đến tảng đá cũng rơi xuống, nó nhìn lên trời cuối cùng buông mình gieo thẳng xuống dưới vực sâu thăm thẳm.
Tôi nằm trong hang động, không còn chút ý thức nào. Trong màn đêm tối tăm ấy tôi bỗng dưng lại mơ… tôi mơ thấy những giấc mơ thật đẹp. Từng ký ức hiện về, tôi mơ thấy hồi tôi còn nhỏ, tôi mơ thấy bữa cơm gia đình ấm áp, tôi còn mơ đến cả đám cưới của tôi và Thành, mơ lúc anh ôm tôi, nhưng sao cái ôm này lại lạnh lẽo đến vậy. Rồi bỗng dưng tôi mơ thấy Vũ nằm trong căn phòng trắng toát, máu anh rỉ xuống đệm, trong phút chốc lại là một vũng máu tươi, Thành nằm bất động trong vũng máu đó, tôi sợ hãi, cố kêu lên nhưng bất thành. Có tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai, còn có cả tiếng khóc ai oán của cái Trúc. Tôi không kìm được bật khóc, cố hươ tay nhưng không chạm nổi vào bất cứ ai. Cả người tôi lạnh buốt như có tảng băng bao quang, tôi run rẩy, cổ họng khô khốc. Đột nhiên có tiếng nói lao xao khiến tôi mở mắt choàng dậy, lúc này tôi mới nhận ra mình đang sốt, trán rõ nóng nhưng người lại lạnh buốt. Nhìn lại tôi vẫn thấy mình đang nằm co ro trong hang động. Bên ngoài có tiếng bước chân, có tiếng đàn ông cất lên:
– Tìm kĩ chưa?
Rõ ràng là tiếng nói của những gã đàn ông hôm qua. Tôi sợ hãi, không dám thở. Tiếng một gã đáp lại:
– Tìm kĩ rồi nhưng không thấy. Hôm qua rõ ràng em thấy cả hai chúng nó rơi xuống vực rồi sống thế quái nào được nữa mà mụ Hạnh cứ bắt tìm?
– Tao cũng nghĩ nó chết rồi nhưng đếch hiểu sao lại không thấy xác? Thấy mỗi xác con kia, sống phải tìm thấy người, mà chết phải tìm thấy xác chứ?
– Nhưng có cái áo nó dưới vực đấy thôi? Áo của nó với xác con Trúc cách nhau rất xa… hay nó bị thú rừng lôi đi rồi.
– Ừ. Khả năng chỉ có thể thế thôi. Về cứ nói với mụ Hạnh như thế chứ tao đã tìm khắp nơi không thấy nó đâu. Đờ mờ, mưa to vãi ra, con mụ Hạnh hành người đếch chịu được.
Tôi ngồi trong hang, bụm mồm nín thở. Dẫu biết tiếng mưa kia đã át tiếng thở của mình nhưng vẫn run lên. Khi đám người kia đi khuất, tôi mới phát hiện hai tay đã nắm chặt thành quyền. Tôi căm hận đám người ác độc kia, tôi căm hận đến thấu xương thấu tuỷ. Thế nhưng lúc này tôi chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ngồi bên trong lắng nghe tiếng mưa rơi. Tôi khát, rất khát, cơn sốt hành hạ khiến tôi đờ đẫn. Phía góc trái hang động có mấy dòng nước chảy xuống, dường như là nước mưa ngấm xuống, tôi cố lê mình về nơi ấy, uống một ngụm nước, bụng tôi đói meo, xung quanh chỉ có vài lá cây. Tôi cố mở mắt, cuối cùng tìm được một cây mẫu đơn liền bứt cả quả, cả lá mà ăn. Ăn xong đống lá ấy tôi lại uống mấy ngụm nước, cổ họng nóng rát dần dịu lại nhưng cơn sốt vẫn không hề dứt. Cả người tôi lại lịm đi, tôi cảm thấy những vết thương đau nhức, cánh tay không nhấc nổi, dường như mấy vết thương ấy đang dần nhiễm trùng.
Màn đêm tĩnh lặng lại ùa về. Tôi nhắm nghiền mắt, trong vô thức thấy khoé mắt ngập tràn nước khẽ gọi:
– Thành!
Không ai đáp lời tôi. Tôi biết là vô vọng nhưng đó là tia hi vọng mỏng manh cuối cùng của tôi. Có lẽ tôi sẽ chết dần chết mòn, có lẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa. Trong khoảnh khắc này tôi mới biết hoá ra anh cũng từng thế này, từng cảm nhận cái chết sắp chạm đến mình. Lúc ấy… anh có giống như tôi? Người anh nghĩ đến đầu tiên là tôi? Thực ra tôi còn rất nhiều điều chưa nói với anh. Thực ra tôi rất nhớ anh.
Tại sao đến bây giờ tôi mới biết tôi nhớ anh? Tại sao đến bây giờ tôi mới biết khoảnh khắc sinh tử này người tôi nhớ đến đầu tiên là anh? Nhưng giờ biết rồi cũng chẳng làm gì được nữa.
Tôi nằm đó, cơ thể lại lịm đi. Tôi không còn biết mình đã chết hay còn sống, không biết đã trải qua bao nhiêu ngày? Tôi rất muốn ra ngoài, nhìn chút ánh sáng của mặt trời, nhưng tôi đã không thể đi nổi, cơn sốt liên tục hành hạ khiến tôi không còn tỉnh táo. Trong những cơn mơ dài đằng đẵng tôi bỗng thấy tiếng Thành gọi tôi, tiếng gọi thống thiết, thê lương:
– Ngân! Em ở đâu?
Tiếng gọi rất thật, tôi còn tưởng anh ngay cạnh mình, tôi còn đáp lại lời anh. Thế nhưng mỗi lần bừng tỉnh tôi đều biết đó là mơ, xung quanh tôi vẫn chỉ lả màn đêm tịch mịch. Tôi đã cố dặn mình phải sống, tôi đã cố uống thật nhiều nước hi vọng dập tắt đi cơn sốt, nhưng những điều tôi làm dường như vô ích. Lần đầu tiên tôi thấy mình khao khát sống đến như vậy, tôi thật sự sợ cái chết đang lởn vởn quanh mình. Tôi muốn trả thù con đàn bà độc ác kia! Ý nghĩ ấy lặp đi lặp lại, giống nhắc nhở tôi phải dùng tinh thần để chiến đấu lại với tử thần. Mỗi lần mở mắt, dù chân tôi không thể đi nổi nhưng tôi đều lết mình đến dòng nước tí tách đang chảy để uống. Thế nhưng tôi rất sợ, sợ rằng chút nữa thôi, hoặc ngày mai ngày kia nước sẽ không còn. Ý nghĩ sợ nhất chính là tôi sẽ chết ở nơi này. Sau này người ta sẽ tìm thấy tôi, là một cái xác thối rữa hoặc một bộ xương khô. Tôi không cam tâm! Tại sao người ác như chị Hạnh sống nhởn nhơ còn cái Trúc, còn tôi lại phải chết! Tôi hận chị ta, hận cả ông trời bất công, hận cả số phận trớ trêu. Tôi còn rất nhiều điều chưa làm, tôi còn chưa tìm được cha mẹ ruột, chưa báo hiếu được cha mẹ nuôi, tôi còn chưa kịp cùng Thành đi nổi một phần con đường. Thế nên tôi cố gắng dặn mình, từng chút, từng chút một phải sống. Dần dần, trong cái đói, cái khát, trong cả cơn sốt ập đến tôi nhận ra mình đã nằm đây cả mấy ngày. Cây hoa mẫu đơn đã trụi hết lá, tôi thậm chí còn ăn cả những lá sâu. Cả người tôi là chiếc áo mỏng tanh rách rưới, chiếc quần đã xé phân nửa. Tôi ước có một đám lửa bên cạnh, hoặc một chiếc chăn thôi cũng được. Thế nhưng không hề có, cả người tôi ớn lạnh từng cơn, lạnh như đứng giữa một cơn bão tuyết.
Dần dần tôi nhận thấy hơi thở của mình càng lúc càng yếu ớt. Tai tôi cũng đầy những tạp âm hỗn loạn. Tiếng mưa rơi, tiếng lá cây xào xạc, tiếng những con thú rừng hú lên. Tôi liên tục hỏi mình có phải tôi sắp không thể chịu được nữa rồi không? Có phải âm thanh này là âm thanh chết chóc? Có phải tôi sắp rời xa trần thế? Nước mắt tôi bỗng rỉ trên khoé mắt, tôi không mở được mắt nhưng cảm nhận sự nuối tiếc, ân hận, và cả đau đớn trong đó. Bỗng dưng trong những tạp âm ấy tôi bất chợt nghe tiếng gọi: Ngân ơi! Tiếng gọi quen thuộc, thế nhưng không phải của Thành. Tạp âm lẫn lộn nhưng tôi dần nhận ra tiếng gọi ấy càng lúc càng rõ. Tôi cố gắng thở, giống như bắt được tia sáng trong màn đêm tĩnh mịch, cuối cùng tôi nhớ ra đó là tiếng gọi của mẹ Hoa. Tiếng gọi rất gần, tôi còn tưởng mình lại ảo tưởng giống vô số lần tưởng tượng ra tiếng gọi của Thành, thế nhưng tiếng gọi này hoàn toàn không dứt, văng vẳng bên ngoài. Tôi còn nghe thấy tiếng mẹ nói:
– Chúng mày chia nhau ra tìm, dù có đào cả mấy dãy núi này cũng phải tìm được mợ cho bà.
Có lẽ tiếng nói ấy đã đánh thẳng vào tiềm thức của tôi, tôi cố hé mắt, trước mắt mờ nhạt không rõ. Chân tôi như tê liệt, chỉ có thể dùng hai tay cấu lên đất, từ từ di chuyển dần về phía bên ngoài, cổ họng phát ra những tiếng yếu ớt:
– Mẹ… mẹ… ơi…
Thế nhưng không ai nghe được tiếng tôi, tiếng mẹ Hoa lại cất lên:
– Chỗ này không có? Không có thì đi chỗ khác tìm, nhất định phải tìm được mợ.
Tôi thấy có bước chân tản ra, tôi bỗng sợ hãi lê về phía trước, tay tôi hươ hươ, dường như tôi đã chạm được vào bụi cây, giọng nói khản đặc:
– Mẹ… con ở đây… mẹ ơi… con ở đây.
Tôi không biết mẹ Hoa có nghe được tiếng tôi nói không, tôi chỉ có thể cố gắng dùng sức lực yếu ớt rung lùm cây. Trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ duy nhất: nếu mẹ đi tôi sẽ chết, nếu mẹ không biết tôi trong hang này tôi sẽ chết. Ý nghĩ ấy giống như sức mạnh khiến tôi túm lấy lùm cây, lặp đi lặp lại:
– Mẹ… con ở đây… mẹ ơi… con ở đây.
Tôi không biết rốt cuộc là mơ hay thật, chỉ cảm thấy có người lao đến ôm lấy tôi, hình như có ai vỗ nhẹ vào má tôi, có ai gọi tên tôi, nhưng có lẽ sức lực yếu ớt kia tôi đã dùng hết. Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê tôi còn nghe thấy tiếng mẹ Hoa cất lên:
– Thằng Lân cõng mợ xuống núi. Đám chúng mày ở đây canh chừng, tiếp tục tìm kiếm, không được để lộ ra chuyện đã tìm thấy mợ, từ hôm nay hôm nào chúng mày về báo không thấy mợ đâu! Nghe rõ chưa?
– Vâng ạ, ở dưới kia có đường bí mật đi qua sông, bà bảo thằng Lân đi theo đường ấy không ai phát hiện ra. Bọn con canh chừng chúng nó kĩ lắm rồi bà yên tâm.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, cuối cùng khi thấy cánh tay đau nhức mới mở mắt ra. Phía trên là một mảng màu trắng xoá. Tôi không biết đây là đâu, không biết mình có còn sống không chỉ nghe tiếng người xa lạ khẽ nói:
– Vết thương này nhiễm trùng khá nặng mới dẫn đến sốt cao như vậy. Cũng may còn chưa hoại tử, giờ phải nạo hết mủ ra, phần thịt rữa phải cắt bỏ đi.
Tôi hoàn toàn trong trạng thái lơ mơ, nghe được nhưng không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, sau mảng màu trắng xoá kia cuối cùng lại là màn đêm ập đến. Tôi chỉ cảm nhận vết dao khoét vào da thịt, đau như chết đi sống lại. Có tiếng mẹ Hoa lại cất lên:
– Khả năng có ảnh hưởng đến sức khoẻ nhiều không?
– Nói chung chỉ cần giữ gìn cẩn thận, uống thuốc đầy đủ thì không sao cả. Nhưng cơ thể cô ấy suy nhược, lại bị nhiễm trùng đến cả ba bốn ngày, ít nhất cũng phải mất cả tháng mới có thể phục hồi được. Tôi sẽ kê thuốc tốt nhất cho cô ấy. Thực sự đây giống như kì tích, có lẽ ý chí sống phải mãnh liệt thế nào cô ấy mới chịu được mấy ngày như vậy.
– Cảm ơn ông.
Tuy rằng tôi vẫn nửa tỉnh nửa mê nhưng dần dần tôi đã ý thức được mình vẫn còn sống, mình đã được cứu rồi. Có lúc tôi ngửi thấy mùi hương quế rất quen thuộc ngay cạnh mình, giống như Thành đang ở ngay cạnh tôi. Thi thoảng tôi thấy má mình ướt đẫm, hình ảnh Thành nằm trong vũng máu hiện lên, hình ảnh cái Trúc ôm bụng nhảy xuống vực, còn có cả hình ảnh của Vũ trong viện. Khi ấy tôi cảm nhận rõ mình đang khóc, nỗi đau thương chồng chất xen lẫn nỗi căm hận khiến tôi không kìm được nước mắt. Bỗng dưng tôi thấy có bàn tay chạm vào má mình, chạm lên khoé mắt, giọng nói của Thành nghẹn ngào:
– Xin lỗi em. Xin lỗi em.
Rõ ràng tôi cảm nhận rất thật, nhưng tôi vẫn không dám tin đó là Thành. Thế nhưng tôi thấy tiếng mẹ Hoa cất lên:
– Được rồi, thằng Lân và bác sĩ Lâm mau đưa cậu về viện đi. Con bé không sao rồi, con bé nó mà biết mới phẫu thuật một tuần đã ra khỏi viện thế này nó lại tự oán trách mình đấy. Nghe lời mẹ mau về đi con.
Tôi nghe mẹ Hoa nói, rất muốn mở mắt ra để giục Thành về viện, rất muốn nói với anh tôi không sao cả nhưng chỉ nằm im bất động.
Tôi không biết mình đã trải qua khoảng thời gian ấy bao lâu, chỉ nhớ rằng có lẽ đếm ra tôi đã trải qua cả trăm cơn mơ dài đằng đẵng. Có lúc lại tưởng như mình đang ở một địa ngục tối tăm, có lúc tưởng sống rồi, có lúc lại ngỡ như đã chết. Tôi cũng không biết mất bao nhiêu ngày cuối cùng đến một ngày, trong một cơn mơ tôi mơ thấy cái Trúc đứng trước mép vực, máu chảy khắp quần nó, tôi không kìm được nữa bật khóc. Tiếng cái Trúc văng vẳng bên tai tôi:
– Mợ đi đi, có lẽ đây là lần cuối em có thể bảo vệ mợ rồi. Mợ nói với cậu… với bà… đời này, kiếp này… em nợ hai người. Mợ… em xin lỗi… xin lỗi vì không thể bảo vệ mợ thêm được nữa. Mợ nhất định phải quay về, nhất định phải trả thù… mợ… nhất định phải trả thù cho em…
Tôi không muốn nghe mấy lời trăn trối ấy, tôi túm tay nó gào lên:
– Đừng, Trúc, em đi theo mợ….
Thế nhưng nó chỉ cười, khẽ buông tay, thả mình xuống vực sâu bên kia, mấy tiếng trẻ con khóc ai oán vang lên. Tôi sợ hãi rú lên một tiếng, cuối cùng mở mắt bật dậy, tôi nhìn rất lâu, xác định xem đây là đâu. Thế nhưng ngồi rất lâu tôi chỉ thấy màn sương dày đặc. Hình ảnh mờ nhạt, phải mất đến vài phút tôi mới nhìn rõ được cảnh vật phía trước. Đây là một căn phòng!
Tôi không rõ ở đây là chốn nào, người đầu tiên tôi thấy là mẹ Hoa, người tiếp theo dường như là bác sĩ. Khi ngồi dậy tôi thấy bên ngoài có chút nắng vương qua cửa sổ. Mẹ Hoa nhìn tôi khẽ nói:
– Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con có còn nhớ… còn nhớ được gì không?
Tôi nhìn mẹ Hoa, dần dần từng kí ức mới hiện về. Cuối cùng tôi cũng hiểu tất cả những gì tôi cảm nhận thời gian qua đều là thật, không phải mơ. Trải qua một trận chiến sinh tồn cùng tử thần khi mở mắt ra, được nằm trên chiếc đệm trắng muốt nước mắt bỗng dưng lã chã rơi. Mẹ Hoa để mặc cho tôi khóc, chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi, cuối cùng mẹ khẽ nói:
– Không sao rồi, không sao rồi, mọi chuyện đều qua rồi.
Tôi nhìn mẹ Hoa, cố gắng hít một hơi bình tĩnh, thế nhưng giọng nghe vẫn nghẹn lại hỏi mẹ:
– Mẹ… cái Trúc…
Nhắc đến cái Trúc gương mặt mẹ sầm lại, giọng mẹ không nén nổi thương đau đáp:
– Con bé được đưa về mai táng rồi. Có người đứng ra nhận tội, nói rằng nó và con Trúc yêu đương nhưng con Trúc phản bội nó. Do uất hận nên nó hẹn con Trúc lên vách núi cãi vã, con Trúc liền quyên sinh, lúc ấy con có nhìn thấy nên đã chạy đến, sau khi tranh chấp cãi vã với thằng kia, hai đứa giằng con nên con cũng bị rơi xuống vực. Nó bị công an bắt nhưng uống thuốc tự tử rồi.
Tôi nghe đến đây tôi không kìm được nữa lại bật khóc tu tu. Cảm giác đau đến tận xương tuỷ, thương cho cô bé trung thành một lòng, thương cho cô bé dại khờ của tôi. Nỗi căm phẫn tột độ, xen lẫn cả đau thương, khóc đến mức mắt cũng nhoà lên suýt chút nữa đà gào lên mà chửi bậy. Thế nhưng tôi phải cố gắng kìm lại. Mẹ Hoa bắt đầu kể lại với tôi mọi chuyện. Buổi đêm hôm đó sau khi tôi và thầy Đăng đi mẹ vốn không nghĩ gì. Thế nhưng đến gần sáng vẫn không trở về, gọi điện cho cha mẹ tôi không ai bắt máy, gọi cho thầy Đăng cũng vậy vốn nghĩ vụ tai nạn đó nghiêm trọng lắm. Mãi đến ngày hôm sau thầy Đăng trở về một mình, thầy sau khi tỉnh lại đã phóng xe về nhà cha mẹ tôi. Lúc ấy thầy mới biết không hề có tai nạn, cha mẹ tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường. Cha mẹ tôi do mất điện thoại từ lúc nào nên mới xảy ra chuyện có kẻ dùng điện thoại của cha tôi gọi cho thầy Đăng. Có điều đoạn đường dốc số 3 không có camera, toàn bộ dấu vết đều được xoá sạch nên không thể tìm ra. Thành lúc tỉnh dậy liên tục hỏi tôi, thầy mẹ sợ anh mới trải qua ca phẫu thuật nên đã giấu chỉ nói cha mẹ tôi ốm nên tôi phải về vài ngày. Thầy mẹ cho người đi tìm tôi với cái Trúc khắp nơi, thế nhưng vô vọng. Mãi đến ngày thứ hai mới nghe tin tìm thấy xác cái Trúc dưới vực sâu bên cạnh còn có áo của tôi. Mẹ Hoa nghe tin thì sốc và bàng hoàng lắm, vội vã sai người tìm tôi, thế nhưng ngoài cái áo không thể tìm được gì khác. Chuyện này vốn dĩ định giấu Thành nhưng không giấu nổi. Nghe mẹ Hoa nói anh gần như không ăn gì, nhất định muốn đi tìm tôi dù cơ thể còn cực kì yếu ớt. Cuối cùng mẹ Hoa phải hứa với anh trong năm ngày nếu chưa tìm thấy tôi sẽ để mặc anh. Mẹ Hoa đi tìm tôi suốt mấy ngày, công an cũng có tìm nhưng họ chỉ tìm loanh quanh khu vực dưới mép núi, có điều tìm vài ngày không thấy họ cũng không tìm nữa chỉ có mẹ Hoa vẫn kiên trì trèo lên mấy ngọn núi để tìm. Mãi đến tận cuối ngày thứ năm từ hôm tôi mất tích mới tìm thấy tôi trong hang. Mẹ không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì Thành yêu cầu nên mẹ mới sai người giữ toàn bộ bí mật việc đã tìm thấy tôi. Nghe nói trong khoảng thời gian ấy chị ta nằm viện, nhưng mẹ Hoa vẫn sai người canh chừng. Vì công an phải xác minh cái chết của cái Trúc nên đám đàn em của chị ta cũng không dám manh động, chị ta lại bị mẹ Hoa canh chừng nên đành án binh bất động. Sau khi tìm thấy tôi mẹ Hoa phải đi theo đường bí mật để trở về. Đến hiện tại việc tôi còn sống không một ai biết trừ hai người: mẹ Hoa và Thành, thực ra còn có thêm người làm thân tín của mẹ Hoa hôm đi tìm tôi, nhưng đó đều là những đứa trẻ mẹ Hoa nuôi từ nhỏ nên hoàn toàn tin cậy được, đó cũng là số ít người mẹ Hoa phải dùng đến để giữ được bí mật này. Đây là căn biệt thự ở phía Tây thành phố, cách biệt phủ năm mươi cây số, biệt thự này mẹ Hoa bí mật mua vài năm trước, không ngờ có ngày dùng đến. Mẹ nói chuyện tôi còn sống ngay cả thầy Đăng, Duy và cha mẹ tôi cũng chưa biết. Vì mẹ tôi sợ nếu để lộ ra ngoài sẽ nguy hiểm vậy nên mẹ không nói với bất kì ai và Thành cũng không cho phép tiết lộ ra ngoài. Suốt thời gian này mẹ vẫn loan tin đang đi tìm tôi. Mẹ Hoa nói Duy giờ chủ yếu ở khu vực gần nhà cha mẹ tôi, phần vì phục vụ án điều tra án, phần vì cha mẹ tôi hay tin tôi mất tích đã suy sụp nên Thành nhờ cậu ấy ở cạnh để an ủi cha mẹ tôi. Mẹ Hoa còn nói thực ra không phải vụ án của cha tôi cậu ta chưa tìm được, mà bởi nó rất phức tạp, còn liên quan đến rất nhiều âm mưu phía sau nên tạm thời bên công an chỉ nói chưa điều tra xong. Tôi nghe mẹ Hoa nói, nghĩ đến cha mẹ tôi đau lòng vô cùng, cố kìm lại nước mắt đang sắp rơi. Thế nhưng lão Trung còn ở đó, tôi tạm thời chưa thể để cha mẹ biết tôi còn sống. Tôi nhìn mẹ Hoa, nhờ mẹ giúp tôi khoảng thời gian này thường xuyên cập nhật tin tức về cha mẹ tôi, cũng nhờ mẹ nói với Duy xin cậu ấy hãy bảo vệ họ. Mẹ Hoa gật đầu đáp:
– Thật ra con không nói mẹ cũng sẽ làm như vậy. Con yên tâm, thầy mẹ cũng sẽ thường xuyên xuống thăm cha mẹ con, động viên họ.
Tôi nắm tay mẹ Hoa, bàn tay mẹ ấm áp khẽ cảm ơn mẹ. Tôi biết mình mang ơn mẹ, sinh mạng này cũng là mẹ cứu tôi, một ngàn lời cảm ơn cũng không hết. Thế nhưng mẹ Hoa nghe tôi cảm ơn thì mắng:
– Cảm ơn gì chứ con bé ngốc này, con là con dâu mẹ thì cũng là con của mẹ. Giờ thằng Thành vẫn nằm trong viện, chắc vài ngày nữa mới được ra, ở đây có con Hà chăm lo cơm nước cho con. Mẹ cũng không ở đây lâu được tránh sinh nghi, khả năng thời gian tới mẹ sẽ không thường xuyên đến đây, đây là số bác sĩ, có chuyện gì thì con gọi.
Tôi gật đầu, nhìn ra bên ngoài mới biết giờ qua cả Tết rồi. Tôi nằm đây suốt gần hai mươi ngày mới phục hồi lại được. Trước khi về mẹ Hoa có nói với tôi:
– Mẹ biết trải qua ngần ấy chuyện trong đầu con ắt hẳn có sự tính toán của mình rồi. Nếu cần giúp đỡ gì con cứ nói với mẹ, cái Trúc mẹ coi như đứa cháu gái của mẹ, thế nên kẻ giết nó cũng là kẻ thù với mẹ. Thực ra nếu mẹ cũng có thể trả thù được thôi nhưng mẹ nghĩ con sẽ muốn tự tay mình khiến nó sống không bằng chết hơn đúng không? Tạm thời con cứ nghỉ ngơi cho thật khoẻ đã. Mẹ tin con biết phải làm gì, mẹ cũng sẽ dốc hết sức lực giúp con. Với 30% cổ phần công ty Hoa Đăng, với toàn bộ mối quan hệ rộng rãi của mẹ và cả các mối quan hệ của hai đứa con trai mẹ thừa đủ để giúp con có thể dồn nó vào đường cùng rồi.
Thực ra từ lâu rồi tôi đã nhận ra mẹ Hoa khác với những gì mẹ thể hiện ra bên ngoài, mẹ vốn dĩ không phải loại người tầm thường như vú Quý. Thực ra dù mẹ Hoa không nói tôi cũng biết tôi phải tự mình đứng dậy, trải qua ngần ấy chuyện, tôi phải tự mình gánh vác, trải qua ngần ấy chuyện tôi cũng phải nắm lấy cơ hội này. Cơ hội quyết sinh, quyết tử cùng con đàn bà độc ác kia. Cuối cùng… tôi cũng biết mình phải làm gì!
Tôi ở biệt thự khá thoải mái, ngoài cái Hà nấu ăn mẹ Hoa còn cắt cử thêm thằng Lân thân tín ở bên cạnh để tôi tiện sai bảo. Mẹ Hoa nói cả con Hà và thằng Lân, bọn con Đào, thằng Lập, thằng Lanh đều là những đứa thông minh nhanh nhẹn. Mẹ Hoa nuôi chúng nó từ nhỏ, sau chúng nó lớn mẹ nói dối thầy Đăng cho chúng nó đi học nhưng thực chất là cho sang biệt thự này vừa học vừa đi làm và vừa dễ bề sai bảo. Mẹ Hoa sở hữu 30% cổ phần công ty nên có rất nhiều mối quan hệ rộng rãi, đám thằng Lân gần như con nuôi của mẹ, được mẹ cho học hành cẩn thận, lại được giao lưu tiếp xúc xã hội nhiều nên những mối quan hệ của mẹ chúng nó đều tận dụng rất tốt thế nên tôi hoàn toàn yên tâm khi giao việc cho bọn nó.
Tạm thời tôi vẫn án binh bất động, giờ tôi phải nghỉ ngơi trước đã. Thành đã được ra viện, hằng ngày anh vẫn ở nhà, thế nhưng mỗi đêm anh đều bí mật đến căn biệt thự này. Sau cái chết của cái Trúc, Thành rất đau lòng, anh không thể hiện ra nhưng mỗi lần nhắc đến nó ánh mắt anh lại trầm mặc. Cái Trúc gần như là em gái anh, anh đối xử với nó rất tốt, nó lại hết mực trung thành, thế nên việc nó bị người ta bức tử khiến anh cũng rất căm phẫn. Mẹ Hoa kể với tôi anh là người nhận xác cái Trúc về, đưa nó ra nghĩa địa, chính tay đắp mộ cho nó còn trồng lên đó mấy cây hoa thược dược mà nó yêu thích nhất. Còn tôi… mỗi lần nghĩ đến nó lại thấy đau lòng, cảm thấy không chịu nổi chỉ muốn trả thù! Tôi nhất định phải tự mình trả thù cho nó, cho cả Thành và bản thân tôi.
Thành mới được ra viện, sức khoẻ anh còn yếu, sinh ly tử biệt, biến cố xảy ra cuối cùng chúng tôi vẫn ở cạnh nhau. Tôi bỗng cảm thấy từng khoảnh khắc ở cạnh anh đều trở nên ý nghĩa. Cả tôi và anh đều vừa từ cõi chết trở về, khoảng thời gian này có lẽ chính là khoảng thời gian chúng tôi cảm thấy cần đối phương nhất kể từ lúc kết hôn tới giờ. Mỗi đêm chúng tôi đều có rất nhiều chuyện nói với nhau, những câu chuyện mãi chẳng hề dứt. Lần nào cũng vậy, sau khi nói chuyện Thành lại kéo tôi vào lòng. Anh ôm chặt tôi ngủ, nửa đêm thi thoảng tôi bị rơi khỏi vòng tay anh lại thấy anh giật mình hốt hoảng, vội vã đi tìm. Anh nói với tôi khoảng thời gian năm ngày tôi mất tích không đêm nào anh ngủ được, giá mà được ném hết đống máy móc trên người, giá mà không bị mẹ Hoa cho người canh giữ có lẽ anh đã bất chấp mà trèo lên núi tìm tôi. Anh cảm thấy thời gian ấy thật ám ảnh, mỗi lần nghĩ lại đều sợ hãi. Đến ngay cả bây giờ anh ôm tôi vẫn cảm thấy sợ, sợ tôi lại giống như khi ấy, vừa mở mắt ra tôi đã rời xa anh. Tôi nghe Thành nói cảm thấy mũi cũng cay xè. Thực ra tôi không phải đứa ngốc, thực ra tôi không phải không cảm nhận được tình cảm của Thành dành cho mình. Chỉ là trước kia vì quá ám ảnh với chuyện Vũ rời xa tôi, đó là mối tình đầu của tôi nên tôi luôn gạt phăng Thành ra, không tiếp nhận anh. Nhưng sau những chuyện thế này tôi nhận ra không phải tôi không có tình cảm với Thành, mà là tôi không đủ can đảm thừa nhận. Giờ tôi cảm thấy bản thân thật sự muốn ở cạnh Thành, thật sự muốn dành tình cảm cho anh, muốn vun vén cho cuộc hôn nhân này.
***
Một tháng sau kể từ ngày cái Trúc rơi xuống vực, do không thể tìm được thi thể tôi nên ở biệt phủ cuối cùng cũng tổ chức đám tang. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã bị thú dữ kéo đi bởi chiếc áo của tôi có nhuốm máu, công an xác định trên chiếc áo đó ngoài máu của cái Trúc thực sự còn có máu của tôi nên việc tôi bị thú dữ kéo đi hoàn toàn có cơ sở. Có điều vừa qua Tết, ông nội lại mới mất không lâu nên biệt phủ không làm rùm beng lên, phần vì sợ cha mẹ tôi ở nhà suy sụp, lại sợ người ta dị nghị nên chỉ làm nho nhỏ. Thầy Đăng rất suy sụp, tuy bình thường thầy gia trưởng, cũng đã từng đánh tôi nhưng thực ra thầy cũng là người tình cảm, con dâu vừa lấy không bao lâu đã mất, thầy có lẽ cũng thấy đây là một cú sốc. Trong nhà ai oán tiếng khóc não nề, người chị dâu tốt bụng của tôi có lẽ khóc nhiều nhất, khóc còn nhiều hơn cả mẹ Hoa, chị còn quỳ suốt ba ngày ba đêm trước bàn thờ vì thương đứa em dâu đoản mệnh.
Tôi xem xong đoạn video chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt chị ta! Con đàn bà quỷ tha ma bắt! Con đàn bà độc ác! Tôi hận không thể chui qua lớp màn hình mỏng manh này để xé chị ta ra làm trăm ngàn mảnh. Thế nhưng trải qua quá nhiều chuyện tôi hiểu, giờ tôi phải nhịn! Chỉ có nhịn là cách duy nhất giúp tôi có thể trả thù. Một buổi sáng sau tang lễ của tôi khoảng hai tuần thằng Lân mang cho tôi ít giấy tờ rồi nói:
– Mợ! Con cho người điều tra về ông Đồng Thái Minh rồi. Quả thực trước kia ông ấy còn có một người vợ khác ngoài bà Hoà, nhưng thông tin về người vợ ấy rất ít ỏi, con chỉ tìm được tên của bà ấy là Lê Thanh Nga còn lại gần như không có thông tin gì. Bà Nga trước có sinh một đứa con, nhưng đứa bé ấy mới sinh đã mất tích, sau đó bà ấy bỏ đi biệt xứ, đến giờ vẫn không ai rõ tung tích ở đâu. Còn đây là bản xét nghiệm ADN của mợ Hạnh với lão Trung. Hai người thực sự có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi nghe xong, nhìn vào bản xét nghiệm khẽ nhếch lên một nụ cười. Hoá ra lão Trung chính là cha của chị Hạnh thật! Nếu là trước kia nghe tin này có lẽ tôi rất sốc, giờ biết bao nhiêu chuyện xảy ra tôi mới biết trên đời này đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra. Ngay từ lúc cái Trúc nói với tôi đã từng bắt gặp ông Trung đi cùng chị Hạnh, ngay từ lúc cầm bản xét nghiệm ADN của chị Hạnh và tôi, biết rằng chị ta không phải con của ông Đồng Thái Minh tôi đã nghĩ mãi. Nếu chị ta không phải con của ông Đồng Thái Minh thì là con của ai? Ngoài lão Trung tôi gần như không tìm được manh mối nào khác không ngờ lão ta thực sự là cha của chị Hạnh. Lão Trung là cha chị Hạnh, bảo sao lão ta lại tìm đến cô nhi viện để sai người doạ dẫm các bác không tiết lộ thông tin của tôi. Hoá ra để che giấu đi thân phận thật của tôi. Chỉ là tôi không hiểu vì sao tôi là con ruột của ông Đồng Thái Minh còn chị Hạnh là con của lão Trung mà chị ta lại liên miệng nói mẹ tôi là kẻ thứ ba? Khi nhắc đến mẹ tôi chị ta còn mang đầy vẻ uất hận. Rốt cuộc mẹ chị ta đã tiêm nhiễm vào đầu chị ta những gì? Rốt cuộc ông Minh có biết chuyện này hay không? Rốt cuộc vì sao ông lại nuôi chị Hạnh? Tôi nhìn thằng Lân đáp lại:
– Mày gọi thằng Lập với thằng Lanh theo dõi lão Trung và bà Hoà – mẹ mụ Hạnh. Tìm hiểu xem vì sao ông Minh lại nuôi con của lão Trung, tìm hiểu sao ông Minh đã biết chuyện đó chưa? À còn việc tiếp cận người đàn bà kia sao rồi?
– Vâng ạ. Con Hà đang thuê nhà ở gần ngay đấy mợ ạ. Nhưng con Hà bảo dạo này thấy mấy người bên đội cậu Duy cũng có đến gặp chị ta. Có lẽ bên công an người ta cũng nghi ngờ có người đứng sau giật dây chứ không phải là tai nạn đơn thuần. Nhưng con nghe con Hà nói chị ta không có gửi tiền vào ngân hàng nên công an mới khó tra được.
– Được rồi, mày bảo con Hà cứ ở đấy tiếp cận chị ta. Kiểu gì chị Hạnh cũng đút tiền cho chị ta nhưng giờ có lẽ chị ta sẽ chưa dám gửi ngân hàng đâu. Số tiền ấy chỉ có để ở đâu rất kĩ hoặc nhờ người giữ hộ thôi.
– Giữ hộ thì khả năng không có đâu vì con Hà ở cạnh đấy thấy mọi người nói chị ta là trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, giờ chỉ có mẹ chồng già với ba đứa con thôi cũng không giao du tiếp xúc với ai.
– Ừm! Tạm thời thế đã. Mày tiếp tục theo dõi mụ Hạnh và điều tra về bà Lê Thanh Nga giúp mợ.
– Vâng ạ. Mà con theo dõi mợ Hạnh cả tháng nay rồi nhưng dường như mợ ấy cảnh giác lắm, chưa có biểu hiện gì bất thường cả. Vả lại mợ ấy không cho người làm vào nhà, chỉ có con Cúc được vào đó thôi nên bọn con cũng không thể gắn máy ghi âm vào đó được.
Tôi khẽ cười, không phải chị ta chưa có biểu hiện bất thường mà chị ta bất thường xong rồi, giờ đạt mục đích nên ắt hẳn chăn ấm nệm êm, sống bình yên qua ngày. Tôi khẽ thì thầm vào tai thằng Lân nói mấy lời, thực ra cũng chẳng có gì đâu, muốn khơi dậy chút sóng cho trời không yên, biển không lặng mà thôi. Thằng Lân nghe tôi nói xong liền gật đầu vội vã đi ra ngoài.
***
Buổi tối trong biệt phủ im ắng đến lạ, bầu không khí đầu xuân năm mới bên ngoài gần như không vào đến đầu cổng. Trên từ đường khói hương nghi ngút, kể từ sau đám tang đứa con dâu thứ hai đêm nào ông Đăng cũng lên từ đường thắp nhang. Mùi hương thơm thoang thoảng khắp không gian, như sưởi ấm chút cảm giác lạnh lẽo nơi này. Trong nhà ai ấy đều mang một vẻ mặt rầu rĩ, từ chủ cho đến tớ đều không ai có thể cười nổi.
Gần mười giờ đêm biệt phủ tắt điện, màn đêm tĩnh mịch buông xuống. Mưa xuân lất phất rơi, căn nhà nhỏ của vợ chồng cậu hai không bóng người, căn nhà nhỏ của vợ chồng cậu cả chỉ có duy nhất mợ Hạnh đang nằm. Hai ngày hôm nay chồng mợ vì việc công ty mà phải đi công tác vài ngày. Mợ Hạnh đang nằm lướt facebook đột nhiên có tiếng mèo kêu khiến mợ có chút giật mình. Nhà này kể từ khi mợ hai mất mèo hoang lởn vởn ở đây rất nhiều. Có điều mợ Hạnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại tiếp tục lướt facebook. Đến nửa đêm mợ mới tắt điện thoại đi ngủ. Thời gian tích tắc trôi đi, không biết mợ đã ngủ bao lâu đến ba giờ sáng mợ bỗng bị đánh thức bởi tiếng lạch cạch. Ban đầu mợ còn tưởng giờ này chồng mợ đã về, thế nhưng khi choàng tỉnh mới biết tiếng lạch cạch ấy phát ra từ cửa sổ chứ không phải cửa chính. Ban đầu tiếng lạch cạch rất nhỏ, sau to dần, tiếng lạch cạch xen lẫn tiếng cả tiếng ken két như tiếng móng tay cào lên cửa kính. Mợ vội vã bật điện mở rèm lên, thế nhưng nhìn ra ngoài không hề thấy có ai, chỉ là một màn đen cùng những giọt mưa xuân lất phất. Vốn dĩ mợ nghĩ mình thần hồn nát thần tính nên lại nằm xuống, có điều mợ không dám tắt điện mà để chỉ buông rèm xuống. Mợ kéo gối, ôm lấy chăn, vừa nhắm mắt tiếng lét két lại vang lên, lần này nghe rất rõ, lật rèm lên lại không hề thấy gì. Mợ thấy vậy trong lòng rất hoang mang liền thử mở cửa sổ ra, mấy hạt mưa xuân bay vào, đột nhiên bên ngoài một bóng đen lao đến. Mợ Hạnh giật mình sợ hãi vội vã rú lên. Thế nhưng khi định hình lại mợ mới biết đó chỉ là con mèo hoang liền túm lấy tai nó ném mạnh ra ngoài còn lẩm bẩm chửi vài câu sau đó đóng cửa, tắt điện nằm xuống ngủ tiếp.
Có điều mợ còn chưa kịp ngủ, mới nhắm mắt được vài phút chợt có tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc giống như tiếng của một đứa trẻ mới sinh, xen lẫn cả tiếng mèo kêu khiến mợ Hạnh chết điếng. Cả người mợ mồ hôi túa ra, tiếng khóc như bị bóp méo, tạo nên những âm thanh kì dị. Mợ vội vã bật điện, thế nhưng tiếng khóc không hề dứt. Có lúc vang xa, có lúc lại như đến gần. Mợ không đủ can đảm mở rèm lên, vội vã gọi cho con Cúc. Có điều giờ này con Cúc đã ngủ say như chết, điện thoại rung mấy cuộc nó cũng không để ý. Mợ gần như hoảng loạn, bật điện khắp nơi, không biết tiếng khóc từ đâu phát ra chỉ cảm thấy như từ lùm cây phía bên kia. Nếu có chồng mợ ở nhà mợ đã bắt cậu ra xem ai, nhưng mợ chỉ có một mình, cái tính mợ lại cẩn thận, ngoài con Cúc mợ không tin tưởng nổi bất cứ ai nên người làm ở dưới này chẳng có một ai, cuối cùng mợ liền mở cửa định chạy lên nhà lớn. Thế nhưng khi cửa vừa mở tiếng khóc lại câm bặt, xung quanh là một màn đêm im ắng đến đáng sợ. Có điều chính cái im lặng ấy lại khiến sợ tái xanh mặt chạy một mạch lên trên. Khi lên đến nhà lớn mới gần bốn giờ sáng, cổng vẫn khoá im lìm, anh Ninh vẫn đang canh cổng. Mợ thở không ra hơi chạy về phía cổng hỏi anh Ninh từ tối vẫn canh cổng ở đây chứ? Anh Ninh gật đầu đáp rằng anh vẫn canh ở đây, hôm nay đến phiên anh, anh còn uống cafe cho tỉnh. Mợ nghe vậy thì lạnh sống lưng đi lên nhà, mợ vốn định gõ cửa nhưng giờ mới là bốn giờ sáng. Vả lại mợ nghĩ lại trên đời này làm gì có ma quỷ liền đi thẳng xuống phòng người làm. Buồng nữ con Cúc, con Ly, và cả Đào mới về đều đang ngủ say như chết. Buồng nam bác Tuất, anh Tài, thằng Sửu và cả thằng Lập mới về cũng đang ngáy. Mợ càng lúc càng hoang mang, đợi trời hửng sáng liền ra phía sau nhà, thế nhưng mợ không hề tìm thấy gì bất thường. Ở đây kín cổng cao tường, đến ngay cả con kiến cũng không bò vào được thì làm sao có ai có thể vào đây được? Mợ càng nghĩ càng thấy rùng rợn, mặt mày xanh như tàu lá, trên đời này không thể có ma quỷ, không thể có. Nhưng rốt cuộc tiếng khóc kia là thế nào? Rốt cuộc tiếng cào cửa là vì đâu, rốt cuộc đám mèo hoang này sao lại xuất hiện ở đây? Tự dưng mợ nhắm mắt lại nhớ đến gương mặt con Trúc trước lúc chết! Hai mắt nó mở trân trân nhìn mợ, máu chảy lênh láng khắp quần, mợ bỗng rùng mình sợ hãi, người bỗng thấy lạnh như băng.
Thế nhưng mợ đâu biết đêm qua con Đào đã cho chút thuốc ngủ vào ca nước ở cả hai buồng. Mợ đâu biết ngoài nó với thằng Lập thì ai cũng đều uống đống nước ấy. Mợ đâu biết đống mèo hoang lởn vởn gần đây là do thằng Lập dụ về, mợ cũng đâu biết tiếng khóc lóc đêm qua là thằng Lập tải trên mạng rồi bóp méo cho kinh dị sau đó phát bằng cái loa mi ni chỉ để mợ nghe được. Ngay khi mợ chạy ra cổng thằng Lập cũng chạy lối sau về nằm giả vờ ngáy, mợ dẫu sao cũng là thân con gái, chạy nhanh thế quái nào bằng thằng Lập thế nên giờ mợ thật sự bắt đầu thấy hoang mang. Dẫu có trấn an rằng có thể do mình tưởng tượng ra thôi nhưng mợ vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đêm nay có lẽ mợ phải gọi con Cúc lên ngủ cùng.
Buổi sáng mợ không dám ăn sáng ở nhà một mình mà sai cái Cúc nấu ăn sáng cho mợ cùng thầy mẹ và vú Quý. Đêm qua thức trắng nên mắt mợ thâm quầng lại. Lúc ăn sáng mẹ Hoa có hỏi nhưng mợ nào có dám trả lời nên chỉ nói mình mất ngủ. Mẹ Hoa thấy vậy thì thở dài dặn mợ giữ gìn sức khoẻ, em dâu mất rồi, mợ giờ mang trọng trách nặng nề về việc sinh con đẻ cái. Nghe mẹ Hoa nói vậy mợ thấy đắng ngắt mồm, mợ cố nhưng chẳng ăn nổi bát cháo khi đành đứng dậy xin phép thầy mẹ cho mợ về phòng. Lúc mợ ra đến hiên con Cúc đang quét nhà liền vội vã nói:
– Ơ, mợ Hạnh, tờ giấy dưới chân bàn ăn có phải của mợ không?
Mợ Hạnh đang ở hiên liền xoay người lại hỏi:
– Tờ giấy gì cơ?
Con Đào lúc này cũng múc cháo đưa cho thầy Đăng rồi cúi xuống nhặt tờ giấy lên hỏi:
– Tờ giấy này ấy hả?
Con Cúc đáp lại:
– Đúng rồi á? Ngay dưới chân ghế mợ Hạnh, nếu không phải của mợ con quét đi nha.
Mẹ Hoa nghe vậy liền nói:
– Đâu, đưa bà xem giấy gì nào, nhỡ giấy quan trọng của bà thì sao?
Con Đào vội nhặt lên đưa cho mẹ Hoa rồi tiếp tục múc cháo cho vú Quý. Vú Quý từ ngày được cho ra khỏi từ đường có vẻ cũng tu tâm không dám mượn chuyện như trước kia nữa. Mẹ Hoa mở tờ giấy ra xem, đặt ngay trên mặt bàn khẽ đọc:
– Ơ, Hạnh, đây đúng là giây siêu âm của con rồi, Đồng Trân Hạnh này, siêu âm ngày 26/10… thai chín tuần… thai lưu, ngừng phát triển trong lòng tử cung.
Mẹ Hoa đọc đến đây bỗng tối sầm mặt mũi lại, mợ Hạnh đang đứng ngoài thì vội vã lao vào nhưng không còn kịp cả người mợ cứng đờ trân trân nhìn tờ giấy không dám tin nổi, cũng không kịp phản ứng gì!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (12 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN