Ngày Anh Đến
Phần 32: Ngoại truyện 3-2
Những tháng ngày sau ngày Vũ mất gia đình em trở nên khốn khổ. Tôi biết cha em bị thương đang nằm viện, tôi biết gia đình em lâm vào cảnh túng thiếu, tôi biết Vũ không còn giờ đây em chỉ có thể đứng lên gánh vác chuyện trong nhà. Thầy tôi nghe tin như vậy bàn với mẹ giúp đỡ ra gia đình nhưng với điều kiện em phải về làm vợ tôi. Bởi thầy tôi tin vào mấy chuyện tâm linh, mẹ tôi lại không thích Lâm Anh làm phiền tôi, thế nên mẹ muốn tôi lấy em để triệt tiêu toàn bộ hi vọng của Lâm Anh. Vả lại năm nay tôi đã ba mươi, thầy mẹ thực sự sốt ruột và mệt mỏi với những tin đồn về sự phóng túng của tôi. Thầy mẹ muốn tôi có một gia đình đúng nghĩa. Ban đầu tôi kịch liệt phản đối, bởi em vừa trải qua cú sốc mất người mình yêu, tình yêu là thứ không thể gượng ép, tôi thích em nhưng không muốn em chôn vùi tuổi xuân với một người mà em không yêu. Thế nhưng rồi dần dần tôi nghĩ lại, giờ em đã chẳng còn chỗ dựa nào, có thể em không yêu tôi nhưng ít ra ở cạnh em, che chở cho em, bảo vệ em còn hơn giờ đây để em lẻ loi một mình, gặm nhấm nỗi tang thương mất mát.
Thế rồi tôi và em lấy nhau. Một cuộc hôn nhân có lẽ đối với em chỉ là cuộc trao đổi để em có tiền chữa bệnh cho cha. Tôi biết em không hề yêu mình, ngay cả trước khi lấy tôi em vẫn còn ra mộ của Vũ. Em còn uống rượu say khướt, em còn khóc rất nhiều. Đêm ấy tôi đã đi theo em, khi em say em còn lao vào ôm tôi, em còn tưởng tôi là Vũ. Cả người em run lên như con mèo nhỏ, nhưng khi phát hiện ra tôi không phải Vũ em đã đẩy tôi ra, cự tuyệt mặc cho mình chẳng còn chút sức lực nào. Tôi có cảm giác như em không cho tôi bất cứ cơ hội nào. Nếu không là Vũ có lẽ không có ai có thể chạm được vào trái tim em. Thế nên khi cưới em, tôi mang trong mình một nỗi buồn vô hạn. Đến tận khi em làm vợ tôi, em vẫn chưa từng nhìn tôi một lần.
Đêm tân hôn em còn suýt bật ra gọi tên tôi là Vũ khiến tôi thật sự cảm thấy tia vọng của mình thực sự chỉ là sự hoang tưởng, em dập tắt nó ngay lập tức. Đêm ấy Lâm Anh cắt tay tự vẫn, bình thường tôi cũng biết Lâm Anh thích mình, mặc cho tôi cự tuyệt năm lần bảy lượt, thế nhưng đến mức tự vẫn tôi có chút sửng sốt. Tôi vốn định nhờ thằng Lân đến xem cô ta thế nào, nhưng sự cự tuyệt của em trong đêm tân hôn khiến tôi bức bách, tôi không biết phải đối diện thế nào cuối cùng tôi đã đến tìm cô ta. Thế nhưng tôi đến không phải để thăm cô ta mà để cắt phăng toàn bộ tình cảm của cô ta dành cho tôi. Trước kia là tôi thấy tôi mắc nợ cô ta nên giúp đỡ cô ta trong cả học tập lẫn cuộc sống. Nhưng giờ tôi không muốn cô ta lấy em gái tôi ra làm cái cớ, tôi lại lấy em rồi nên thẳng thừng nói với cô ta đừng làm những chuyện điên rồ, lần này tôi không để cô ta chết nhưng lần sau cô ta muốn chết tôi sẽ không cản.
Sau khi trở về nhà tôi có hỏi con Trúc thì được biết, suốt đêm qua tôi đi như vậy em không hề để tâm, em thậm chí còn chẳng hé miệng hỏi tôi đi đâu. Đàn ông sợ bị phụ nữ ghen tuông, vậy mà tôi lại từng mong em ghen dù chỉ một lần, nhưng không! Em dửng dưng vô cùng.
Những ngày sau khi lấy nhau, đối diện với sự dửng dưng ấy của em tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi không dám gần em, càng không dám đối với em quá nồng nhiệt, sợ rằng em sẽ phũ phàng gạt nó qua một bên. Có điều tôi không sao kéo dài sự hờ hững của mình quá lâu, chỉ cần ở cạnh em tôi đều thấy mình muốn yêu thương che chở cho em. Trong biệt phủ rộng lớn, chỉ cần ai bắt nạt em, khiến em tổn thương tôi đều như phát điên. Từ người ở đến cả mẹ tôi, tôi đều không thể chịu được, chỉ cần thấy em bị đụng đến một sợi tóc tôi đã thấy khổ sở khó chịu vô cùng.
Tôi dần bỗng thấy hoang mang, rốt cuộc tôi phải đối với em thế nào? Đối với em thế nào để em có thể mở lòng với tôi? Có điều dường như dưới sự bảo vệ của tôi, dù cho tôi đã cố gắng gần em thêm một chút, cố gắng dẹp bỏ tất cả tôi của mình em vẫn đối với tôi vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là đề phòng. Ngày sinh nhật Vũ, tôi đưa em về nhà, ăn cùng gia đình em một bữa cơm hi vọng sẽ xoa dịu được nỗi đau trong lòng em và mọi người. Tôi biết Vũ sống như đoá hướng dương, cao đẹp và rực rỡ, tôi cũng chưa từng mong em quên cậu ta… nhưng ít ra tôi vẫn mong em hãy nhìn tôi một lần. Có điều tối ấy khi đi làm trở về nhà em tôi không còn thấy em trong nhà. Tôi không nghĩ ngợi gì lái xe ra thẳng nghĩa trang vừa hay cũng thấy em cầm một chiếc bánh sinh nhật đi vào trong. Tôi ngồi lặng yên trong xe rất lâu, cảm giác tim như rỉ máu, từng giọt, từng giọt một. Có lẽ trên đời này khổ sở nhất chính là yêu một người không yêu mình, còn đau khổ hơn người mà em yêu lại là Vũ. Cảm giác đó chính là ghen mà lại không có tư cách gì để ghen. Nếu Vũ còn sống, ít ra tôi còn ghen với cậu ấy, nhưng cậu ấy không còn… đến ghen cũng không thể. Thê lương và thống khổ vô cùng. Thứ tình yêu đau đớn câm lặng này khiến tôi thật sự thấy mình không có lối thoát. Tôi không biết mình đã ngồi ngoài xe bao lâu, đã chờ đợi em bao lâu nhưng ngay cả khi trời đổ mưa em vẫn chưa về. Những giọt mưa lặng lẽ chầm chậm thấm xuống đất như thấm vào người tôi lạnh lẽo. Tôi không chịu được nữa cầm ô đi vào nghĩa trang. Em nằm trên vũng nước, ôm lấy nấm mộ nước mắt nhạt nhoà. Tôi nhìn em, cả cơ thể em mong manh như đoá hoa bị gió mưa vùi dập. Tôi bỗng thấy chán nản và thất vọng khôn tả không phải chán nản vì em mà chán nản vì bản thân tôi, bởi khi nhìn thấy em cảm giác duy nhất của tôi lại là xót xa và đau lòng.
Nước mắt em vẫn lã chã rơi. Tôi hiểu cảm giác tan nát con tim, tôi cũng biết lúc này em không phải đang khóc, mà đang chầm chậm xé nát trái tim đã vỡ của tôi ra thành từng mảnh. Tôi cầm ô đi về phía em, trong giây phút này tôi thật sự thấy đau lòng, tôi muốn ôm em, dù chỉ một phút thôi. Thế nhưng dù em có nhìn thấy nỗi đau trong mắt tôi em vẫn kháng cự tôi, thậm chí đến ngay cả việc em là vợ tôi, em cũng không muốn tôi đụng chạm vào cơ thể em khiến tôi hụt hẫng vô cùng. Dẫu vậy tôi vẫn không thể oán trách em, tôi thật sự không thể oán trách em, chỉ có thể cố gắng kiên trì, nhẫn nại hi vọng rằng dần dần em sẽ tiếp nhận tôi. Thậm chí tôi còn dẹp bỏ sự sĩ diện, dẹp bỏ cái tôi của mình để được gần em hơn. Có lẽ dưới sự nỗ lực ấy của tôi em cũng nhìn ra, sáng hôm sau em nói với tôi cho em thời gian, em sẽ thay đổi. Khỏi phải nói khi nghe câu ấy tôi đã hạnh phúc và sung sướng thế nào. Chỉ cần em chấp nhận, dù thời gian có dài thế nào tôi cũng sẽ ở cạnh em không rời. Lúc ấy tôi cũng nhận ra mọi thứ của tôi vẫn nằm trong tay em, hỷ nộ ái lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với em. Hoá ra tôi đã yêu em từ rất lâu, hoá ra bởi em yêu người khác nên tôi mới phải khổ sở kìm nén, hóa ra cuối cùng tôi vẫn luôn chờ đợi em.
Khoảng thời gian sau đó quả thực em đã dần mở lòng với tôi. Mỗi ngày, dần dần em đã bắt đầu nhìn nhận tôi. Cảm giác ấy quả thực là một cảm giác ngọt ngào, giống như sự cố gắng của mình cũng được em để ý tới. Chỉ có điều dường như chỉ là để ý hơn, em vẫn không sao buông bỏ được quá khứ. Có những lúc ở cạnh em, tôi nhìn ra được những phút giây bần thần khi em nhớ đến Vũ. Những lúc như vậy lòng tôi lại như có ai xát muối, muốn nói với em tôi thật sự rất khó chịu nhưng không sao mở miệng. Tôi thật sự không muốn làm tổn thương em, không muốn em khó xử, vậy nên tôi chỉ có thể giấu đi những nỗi buồn ấy. Ít ra được ở cạnh em, được em chấp nhận đã là điều tốt nhất rồi. Tôi cố gắng gạt bỏ những cảm giác xót xa, tìm hiểu những gì em thích, thậm chí tôi còn chấp nhận cùng em làm nốt những thứ em và Vũ đang làm chỉ mong rằng em sẽ nguôi ngoai dần.
Trước kia em yêu Vũ, tôi từng thấy tình yêu đó giống như bức tường thành khó phá vỡ. Tôi còn nghĩ em đã trao trọn cả tình yêu và thể xác cho cậu ấy. Có điều việc em còn trinh nguyên hay không tôi chưa bao giờ để ý, bởi tôi yêu em, những chuyện đó với tôi không hề quan trọng. Nhưng ngay lần đầu làm tình với tôi, khi thấy những giọt máu trên ga giường tôi đã hoàn toàn sửng sốt, tôi không hề nghĩ lần đầu của em và tôi lại dành cho tôi. Sau lần ấy tôi càng cảm thấy mình lấy em là đúng đắn, càng cảm thấy bản thân mình hi sinh vì em là điều hiển nhiên, càng dẹp bỏ sĩ diện, lòng tự trọng để yêu em. Thậm chí, ngay cả cái chết cũng không màng.
Tôi còn nhớ ngày hôm ấy khi chiếc xe lao về phía em tôi đã không thể nghĩ được gì khác chỉ nghĩ rằng nếu em có mệnh gì tôi sẽ không thể sống nổi. Vậy nên nếu có thể tôi thà thay em chết đi, tôi đã không cần gì kể cả tính mạng. Suốt khoảng thời gian tôi hôn mê vì vụ tai nạn những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Tôi nằm trên giường bệnh không còn ý thức. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em, tôi sợ rằng nếu tôi chết đi… em sẽ sống thế nào. Tôi sợ rằng không ai bảo vệ em, tôi sợ rằng lần nữa tôi lại giống như Vũ mang ánh sáng của em xuống dưới mồ dù rằng tôi biết em cũng chưa thể yêu tôi như yêu cậu ấy. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi, tôi không sợ chết, nhưng lại nhắc mình không thể chết. Tôi đã tự nhắc mình trong tiềm thức phải sống, vì em, và vì cả chính bản thân tôi. Cuối cùng may tôi đã không sao, chỉ là em thì lại có sao. Em mất tích ngay khi tôi nằm trên giường bệnh. Lúc ấy dù tôi còn chưa thể đứng dậy nổi nhưng chỉ muốn ngay lập tức đi tìm em. Có điều cơ thể này hoàn toàn bất lực, tôi như muốn phát ngộ không còn cả sự bình tĩnh và lý trí. Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì… nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào. Mẹ tôi thấy tôi như vậy đã hứa sẽ tìm em giúp tôi, đến khi thấy em trở về, cả người đầy những vết thương tôi đã không sao mà chịu đựng nổi. Khi ấy tôi mới biết hoá ra em yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng không sao, nhưng nhất định em phải bình yên, nhất định đừng rời xa tôi.
Sau những tháng ngày tối tăm ấy tôi và em đã xích lại gần nhau. Tôi nhận ra hình như em đã dần yêu tôi, hình như em đã thích tôi, hình như em đã cần tôi rồi. Thứ tình cảm tưởng như mong manh ấy lớn dần từng ngày, cuối cùng thành một sợi dây bền chặt. Cứ tưởng rằng chúng tôi cứ thế bình yên mà ở cạnh nhau bởi chúng tôi đã có với nhau một bé con đáng yêu vô cùng. Khoảng thời gian ấy hạnh phúc vô bờ bến, được ở cạnh em, chăm sóc em và con là một công việc tôi còn thấy ý nghĩa hơn cả việc dạy học của mình. Nhiều khi em hay nói với tôi để em tự làm, nhưng em không hay biết với tôi nó không phải là nghĩa vụ, không phải là bị bắt em, mà tôi thích như vậy, tôi thích được chăm sóc mẹ con em.
Có điều trong cuộc đời này lại có những chuyện không thể lường. Con gái tôi bị bắt cóc khi em đang trải qua cuộc phẫu thuật cắt buồng trứng. Đó là cuộc phẫu thuật em không hề mong, em sợ rằng cắt buồng trứng sau này em sẽ khó sinh con, nhưng với tôi có Đậu đã là đủ rồi, mặc dù bản thân tôi cũng muốn có nhiều con nhưng trong lòng tôi tính mạng em với quan trọng nhất. Khi phẫu thuật xong cơ thể em rất yếu, ở viện bấy giờ lại xuất hiện một loại dịch bệnh mới nên Đậu ở nhà với mẹ tôi. Không ngờ mụ Quý lại nhân cơ hội ấy bắt cóc con bé. Vừa nghe tin con bị bắt cóc tôi đã bàng hoàng, bủn rủn chân tay. Tôi không dám nói với em nhưng em lại bắt tôi nói ra mấy lời kinh khủng ấy trong lúc em đang yếu ớt nhất. Tôi gần như không ngăn cản được em tìm con, dù tôi phát cáu nhưng nhìn em khóc vật vã vì sợ con xảy ra mệnh hệ gì tôi chỉ còn cách để em đi tìm.
Em như điên dại, không còn là em, em bất chấp cả việc em có thể bị biến chứng sau phẫu thuật mà lao đi tìm con. Thế nhưng em không hề hay biết em đau một thì tôi đau mười. Ngoài nỗi đau khi Đậu bị mất tích còn là nỗi đau khi chứng kiến cảnh em vật vã, khổ sở. Trước nay từ sau lần cái Hiền mất tôi đã không còn khóc được, vậy mà khi nhìn thấy em như vậy, khi bất lực không thể tìm được con tôi đã lặng lẽ xoay người mà khóc. Tôi thậm chí chỉ còn cách tàn nhẫn giam cầm em trong viện. Giây phút đó, giây phút em van xin tôi thả em ra, van xin em để em đi tìm Đậu, tôi gần như muốn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào mắt em. Trong mắt em là cầu khẩn, bi thương, còn cả nỗi đau đớn sâu sắc đến gần như tuyệt vọng mà tôi không muốn thấy. Em giống như con dã thú bị ép tới đường cùng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Nhưng em đâu biết đó cũng lại là nỗi tuyệt vọng của chính tôi. Một nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Tôi chỉ dặn mình nhất định phải tìm được con, nhất định phải tìm ra Đậu.
Thế nhưng bất chấp tất cả mọi nỗ lực của tôi và mọi người Đậu vẫn bặt vô âm tín. Tôi thấy mình như rơi vào một đường cùng, nhưng vì em, vì con tôi phải cố gắng mạnh mẽ. Ngày qua ngày không kể nắng mưa hay bão táp, tôi vẫn mỏi mắt tìm con. Kể từ ngày Đậu mất tích không đêm nào tôi có thể ngủ được, tôi nhớ con phát điên phát dại và tôi còn sợ… một nỗi sợ hoang hoải lởn vởn xung quanh tôi. Tôi sợ em sẽ không gắng gượng nổi. Vậy nên dù ngày tôi có đi tìm con đêm về tôi vẫn không dám ngủ. Tôi sợ rằng chỉ cần tôi ngủ mở mắt ra sẽ không thấy em nữa, tôi sợ… em rời xa tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Vốn nghĩ rằng đó chỉ là nỗi sự trong ảo tưởng nhưng không ngờ một ngày nó lại xảy ra thật. Dù cho tôi đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực rất nhiều, dù cho tôi đã nghĩ rằng tôi và em sẽ nắm tay nhau vượt qua bất hạnh này, cố gắng tìm được Đậu về, không ngờ cuối cùng vào một ngày đầy mệt mỏi em bất ngờ đẩy tôi vào cơn ác mộng kinh hoàng.
Trong khách sạn Diamond, em bắt gặp tôi và Lâm Anh đang nằm với nhau. Đó là một cái bẫy được sắp đặt sẵn do chính mẹ em tạo lên. Mặc dù sau này tôi biết nguyên nhân thật sự nhưng khi ấy tôi vẫn khá hận bà. Tôi biết chắc chắn tôi chưa làm gì Lâm Anh, thậm chí trước kia cô ta có gài thuốc tôi cũng không bao giờ đụng vào cơ thể của cô ta. Tôi nghĩ em cũng đủ thông minh để nhận ra điều ấy. Không ngờ khoảnh khắc vừa thấy tôi trên giường, gương mặt em tràn đầy khổ đau, em lại gọi nhầm tên tôi là Vũ. Khi chữ Vũ được em phát ra, tôi thấy mình cũng như bất động, không dám tin vào tai một. Một cảm giác đau nhói như xuyên thủng màng nhĩ, đi về tim rồi vỡ tung ra. Tôi không ngờ… quả thực là không ngờ. Thế nhưng tôi không thể nào trách móc em, cố nguỵ biện rằng có lẽ em không tỉnh táo, có lẽ em chỉ vì giận quá thôi nên vẫn kiên nhẫn giải thích cho em nghe. Có điều còn chưa kịp giải thích em đã nói với tôi mấy chữ:
– Chúng ta chia tay đi.
Khi nghe đến câu ấy một nỗi bàng hoàng kinh khủng khiếp hiện ra. Tôi không thở được, bất động nhìn em. Rõ ràng lồng ngực tôi quặn thắt lại, còn không sao nghe nổi tiếng tim đập, rõ ràng tôi thấy mình sắp không chịu nổi, nhưng tôi vẫn hi vọng… hi vọng em nói đùa thôi. Không sao, chỉ cần em nói đó là đùa tôi sẽ không giận em, tôi và em sẽ lại như cũ. Tôi chưa từng muốn giải thích gì với ai vậy mà lúc ấy lại mở mồm ra giải thích chỉ mong em đừng chia tay tôi. Thế nhưng cái lắc đầu của em đã khiến tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan. Không phải em không lựa chọn tin tôi… mà em nói với tôi rằng em chưa từng yêu tôi.
Chưa từng yêu tôi? Câu nói ấy còn tàn độc hơn cả câu nói chia tay đi. Chưa từng yêu tôi? Suốt hai năm ở cạnh nhau, suốt tất cả những nỗ lực của tôi, suốt cả những sóng gió chúng tôi trải qua, em nói chưa từng yêu tôi. Tôi yêu em đến điên dại, ngỡ như có thể chết đi, vậy mà lúc này khi con mất tích, khi tôi suy sụp chẳng kém gì em em lại nói suốt thời gian qua em chưa từng yêu tôi. Em có biết mất mát là thế nào không? Chính là khi tôi đang ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất cuối cùng lại bị chính em đạp vỡ toà lâu đài ảo ảnh ấy. Em có biết tương lại sụp đổ là thế nào không? Chính là khiến tôi tưởng mình có được tất cả cuối cùng mới phát hiện ra mình đã mất tất cả. Thế nhưng tôi vẫn cố chấp, vẫn không muốn chấp nhận sự thật tàn nhẫn ấy, tôi vẫn hi vọng rằng có nguyên nhân sau đó, hi vọng rằng em nói là có người ép em. Tôi thậm chí còn hoảng loạn đến mức không thể tiếp tục nghe nhưng em lại bình thản nói với tôi: Người em yêu là Vũ, không phải tôi, tôi chỉ là phao cứu sinh của em, đến cuối cùng em lại không thể nào tiếp tục nổi, em xin tôi buông tay em.
Câu nói ấy… ngay lập tức cắt vào yết hầu tôi một đường, rất nhẹ nhưng chết ngay tức khắc. Em không cho tôi kịp thở dù là một hơi yếu ớt, tàn độc đến mức nói ra điều mà tôi sợ hãi nhất. Tôi gần như không còn phản ứng được, như bị em đạp một phát xuống tầng địa ngục sâu thẳm nhất. Cả thế giới hoàn toàn chết đi, tôi không sao tìm được sự sống thêm một giây phút nào. Không còn là tuyệt vọng, nó giống như bức chết tôi, chết khổ, chết sở. Tâm can tôi phế liệt, nghĩ thôi cũng không thể nghĩ được gì. Lần thứ ba trong cuộc đời tôi khóc. Khóc bởi vì nỗi đau quá sức tưởng tượng, quá sức chịu đựng. Chẳng lẽ em không thấy tôi cũng đau? Chẳng lẽ em không thấy khi Đậu mất tích tôi cũng sức cùng lực kiệt? Chẳng lẽ em không thấy vì em và con tôi thậm chí còn khắt khe với chính bản thân mình, bỏ mặc bản thân mình? Tôi có cố gắng ra sao, nỗ lực ra sao vẫn thua cậu ấy? Ghen với một người đã không còn là nỗi khổ tâm kinh khủng và tuyệt vọng nhất. Cuối cùng tôi cũng không chịu đựng được sự thật tàn nhẫn ấy mà rời đi. Đêm ấy em cũng rời khỏi biệt phủ, là một đên mưa tầm tã. Không ai biết rằng tôi đã đi bao lâu trong cái đêm ấy, cũng không ai biết rằng tôi đã khóc bao nhiêu trong đêm ấy. Mưa lớn xóa nhòa đi tất cả, trong một thời gian sau đó, tối nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ vẫn là tôi một mình đi trong mưa, sấm chớp như lưỡi dao sắc nhọn, rạch toang màn đêm mù mịt, mưa lớn như những sợi thừng quất lên mặt tôi, lên người tôi, trên mặt tôi, không biết là nước mưa hay là nước mắt, kể từ khi trưởng thành, chưa bao giờ tôi khóc thảm thiết đến vậy. Con mất tích, vợ bỏ tôi đi, còn dùng cách thức tàn nhẫn nhất. Trong cơn mưa, những ánh đèn pha ô tô chói lóa đi ngược lại phía tôi, còn tôi trong một khoảng khắc chỉ muốn lao thẳng vào ánh đèn chói lóa đó, để cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu không vì nghĩ đến hi vọng mong manh tìm con có lẽ tôi đã thật sự không thể sống thêm nổi. Khi ấy tôi đã thề rằng nhất định tôi sẽ buông tay em, nhất định tôi sẽ không yêu em thêm lần nào nữa.
Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không làm được.
Những công thức trong tình yêu của những người khác áp dụng với tôi đều chẳng có tác dụng gì. Khoảng thời gian sau đó tôi cố dặn mình quên em đi. Đã có lúc tôi suy sụp muốn buông bỏ cả thế giới này nhưng nghĩ đến con tôi vẫn không tài nào buông nổi. Tôi vùi mình vào việc tìm kiếm con, bởi tôi vẫn nuôi một hi vọng… một hi vọng mong manh là gì tôi cũng không rõ. Suốt khoảng thời gian đi tìm con tôi vẫn gặp em. Có điều vết thương em gây ra quá lớn khiến tôi không muốn hạ mình. Mặc dù sau đó mẹ em đã nói với tôi nguyên nhân nhưng tôi vẫn giận em lắm, chia tay thôi cũng được nhưng việc em nói em còn yêu Vũ, em ở cạnh tôi mệt mỏi khiến tôi thấy không thể nào chịu được. Tuy giận em là vậy nhưng tôi vẫn dõi theo em, có lẽ càng yêu lại càng hận, càng giận. Có những đêm nhớ em quá tôi đã đã đến nhà đứng dưới nhà em. Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ hồi tưởng, đúng! Tôi hồi tưởng lại quá khứ của tôi và em, tôi nhớ lại khoảng thời gian bên nhau trong biệt phủ, nhớ những sóng gió mà tôi và em trải qua. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, có lẽ em thật sự không cần tôi như lời em, vậy mà tôi vẫn như đứa trẻ ôm khư khư lấy kỉ niệm không rời.
Cuối cùng có lẽ ông trời vẫn thương tôi nên sau những tháng ngày đằng đẵng tôi tìm được con. Khi có thông tin về con tôi đã đến từ sớm, tôi nhất định phải ôm được con trước em. Những chuyện khác tôi đến sau, nhưng chuyện này tôi đã nhanh chân đến trước. Mặc dù khi thấy em khóc vì nỗi nhớ con da diết tôi cũng rất đau lòng, rất muốn đưa con cho em ôm nhưng nghĩ đến những lời em nói tôi lại muốn giận em lâu hơn chút. Tôi biết chỉ có thể dựa vào Đậu mới khiến em nhận ra tình cảm của em dành cho tôi nên tôi khư khư giữ con. Không phải tôi giận em dai mà tôi sợ, sợ nếu để em quay lại dễ dàng em lại không trân trọng đoạn tình cảm này. Thế nhưng bản thân tôi lại chẳng thể tàn nhẫn như em từng tàn nhẫn với tôi, thấy em đứng ngoài trời mưa tôi còn đau hơn cả em. Tôi ước gì mình có thể giống em nhưng không sao tôi làm được. Làm em đau… tôi còn đau hơn trăm ngàn vạn lần. Tôi nói những lời lạnh nhạt nhưng trái tim lại buồn vô hạn. Tôi chưa bao giờ hết yêu em thậm chí em có đâm cho tôi một nhát dao sâu tôi vẫn nghĩ qua bao sóng gió, trải qua cả một thời thanh xuân vì kìm nén mà chôn vùi khi chứng kiến em bên người khác tôi không bao giờ muốn lãng phí thêm nữa. Lúc trẻ tuổi ngây ngô, tựa hồ cảm thấy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Người mình thích dần dần cũng thích mình, đôi lòng hoà hợp không có gì là thần kỳ cả nhưng trải qua quá nhiều bất hạnh thống khổ mới biết tình yêu không đơn giản như vậy nữa rồi. Thế nên nếu em tàn nhẫn, tôi sẽ hạ mình, nếu em cự tuyệt, tôi sẽ bỏ đi cái tôi của mình để ở cạnh em hi vọng em cũng sẽ có lúc bỏ đi cái tôi của mình vì tôi. Cũng may tình yêu của tôi đến cuối cùng cũng rung động được em, em nói với tôi rằng em yêu tôi, là tôi chứ không phải ai khác. Tôi nhận thấy em đã thay đổi thật sự, đã hạ thấp cái tôi của mình để ở cạnh tôi, đã chịu buông bỏ chấp niệm để một lòng một dạ với tôi. Những cố gắng của em tôi đều nhìn thấy, từ việc em tìm hiểu những điều tôi thích, những thứ tôi hay làm đến ngay cả việc em chủ động bỏ đi sự ngại ngần vốn có để gạ tôi làm tình… đó mới là điều tôi thấy em thay đổi nhiều nhất.
Đến sóng gió kia đã qua rồi, tôi không còn để em rời xa vòng tay này thêm một phút, môt giây nào nữa đâu. Đó có gọi là điều tuyệt vời nhất hay trọn vẹn nhất không. Thực ra trọn vẹn nhất không phải là tình yêu đẹp đẽ không tì vết, trọn vẹn nhất chính là khi trải qua bao sóng gió cuối cùng vẫn về bên nhau. Cuộc đời này tôi chẳng biết dài ngắn thế nào, chỉ xin có thể cùng em nắm tay đi tiếp, đi đến khi cả hai cùng già, đi đến khi bạc đầu răng long.
Ngân! Tôi yêu em! Yêu em nhất trên đời! Em là hi vọng, là ánh sáng và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi đã từng có một gia đình khiếm khuyết, đã khao khát thế nào một hạnh phúc thật sự. Vì vậy giờ tôi chỉ muốn cùng em xây dựng một gia đình trọn vẹn mãi mãi không bao giờ rời xa.
Vũ! Tôi sẽ thay cậu yêu em ấy. Cậu đã sống một cuộc đời đẹp đẽ, không lãng phí, ở một nơi xa xôi kia hi vọng cậu sẽ mỉm cười.
***
Thế là cuối cùng cũng kết thúc truyện rồi, em xin chân thành cảm ơn mọi người đã yêu thương và ủng hộ em. Yêu mọi người nhiều lắm ạ. 🥰🥰
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!