Ngày đó , tớ đã từng thích cậu nhưng ... bây giờ thì không !
Chương 2 : Nếu thời gian cho phép quay lại ,, em có còn yêu anh ?
Tôi tên là Chi … năm ấy tôi 17 tuổi . Một độ tuổi vừa hồn nhiên , vừa trong sáng và còn dễ bị cảm nắng nữa . Tôi đã vô tình đăng ký một lớp học võ .. và rồi … tôi đã bị cảm nắng … chính là người huấn luyện viên của lớp tôi . Anh tên là Hiền – 1 thanh niên không to con , chiều cao cân đối , để mái lệch trong thật là phù hợp với khuôn mặt của anh , anh đang trong đai đỏ … Điều đặc biệt là .. anh chỉ hơn tôi 3 tuổi .. vậy là anh mới 20 tuổi … Nhìn anh phong độ quá .. Tôi muốn ngất ngây theo anh .. nét đẹp troai hiện rõ trên khuôn mặt .. Nhìn anh khoác lên mình bộ đồng phục võ , tôi cứ ngỡ anh là soái ca từ phương nào bước tới …Ôi trời ! Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên ? Anh Hiền trong mắt tôi bây giờ là đẹp nhất , tôi chẳng quan tâm ai ngoài anh ấy cả . Hôm nay là buổi đầu tôi học võ . Lúc học , tôi cũng tỏ ra vẻ nghiêm túc . Anh Hiền niềm nở dạy tôi , sữa lại những động tác từng chút một .. Trời ơi , vẻ nghiêm túc lúc nảy đã theo nụ cười của anh Hiền mà bay mất rồi … Sau buổi tập đó , về nhà , tôi cứ tương tư anh ấy mãi .. tôi cứ bỏ ăn .. suốt ngày nằm trong phòng nằm lăn long lóc .Cứ đợi đến thời gian học võ mà ngắm nhìn người mà mình thích ,thế rồi, ngày mà tôi mong muốn cũng tới . Đã đến ngày học võ , tôi ham hở khoác lên mình bộ đồ võ thuật . Trong tôi bây giờ không còn nét vụng về như ngày nào mà là sự mạnh mẽ , nghiêm túc của 1 võ sinh, sự đáng yêu của tôi cứ mãi không thôi …Đã đến giờ rồi , tôi đến lớp học võ . Ở đó là 1 câu lạc bộ lớn . Hôm nay , tôi có đem theo điện thoại . Một chiếc Oppo chụp hình siêu rõ nét .. Kìa ! Anh Hiền vào rồi .Anh ấy nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô xuống bàn , rồi sau đó lại nở 1 nụ cười khiến lòng người ta say đắm …nhân lúc đó , tôi đã chụp được nhiều hình cùng với nụ cười hút hồn của Anh Hiền . Thấy ánh đèn từ chiếc điện thoại vơi ra … anh ấy hỏi ..
– Em làm gì đấy ?
– Ơ .. không ? ! Em chẳng làm gì đâu ? Hihi .. anh cứ tiếp tục , anh muốn làm gì làm đi ! ^ ^
– Được ! Vậy thôi ! Vào học rồi ! Tập hợp lớp nhé !
– Vâng . Tập hợp lớp .
Tôi nhè nhẹ đặt chiếc điện thoại vào trong cặp rổi học . Khi về , tôi đã vẽ 1 bức chân dung giống hệt anh ấy vì tôi rất giỏi về Mĩ thuật mà !tối ngủ nào , tôi cũng ngắm nhìn anh ấy trước khi ngủ và tôi nào , trong giấc mơ , tôi đều mơ thấy bóng dáng , mơ thấy hình ảnh của anh .Cứ như thế cho đến 1 năm rồi 2 năm … tôi đã 19 tuổi , anh ấy 22 tuổi … Tôi quyết định thổ lộ với anh ấy nhưng 1 hôm đang trên đường đi chơi về , bỗng tôi bắt gặp anh Hiền và chị My đang ở cùng với nhau ( My : là bạn cùng khóa võ với anh Hiền , cũng là huấn luyện viên của lớp tôi . Thấy lạ , ôi bén lẽn lại gần , tôi bước ẹ nhẹ nhàng không 1 tiếng động . Sau đó , 1 lời nói , 1 cảnh tượng làm tôi không nghĩ sẽ là nó , nó làm tôi sửng sốt lên vì ….
– My, em có biết trời sắp đỗ mưa ?
– Vâng , em biết chứ , nhìn bầu trời xám đục là em biết nhất định sẽ có 1 cơn mưa lướt qua .
– Vậy .. em có biết anh hẹn em ra đây để làm gì không ?
– Em .. em không biết !
– Anh muốn hỏi em mưa bao giờ mới đỗ hạt ?
– 1 lát nữa thôi anh ạ !
– Thế bao giờ em mới đỗ anh ?
– anh …. ý anh là sao .. em không hiểu !
– My , anh rất thích em … làm người yêu anh nhé My ..
– Em .. em cũng rất thích anh mà không biết bày tỏ làm sao .. mà bây giờ anh ..anh
– trả lời đi .. em có đồng ý làm người yêu anh không ?
– Em đồng ý …
( Nghe đến đấy , chỉ cần nghe đến đấy .. tim tôi sốn sao … 1 nỗi buồn tuyệt vọng .. tôi vội chạy thật nhanh đi , nghe tiếng sột soạt , anh Hiền cẩn thận từng chút )
– Ai vậy ?
( tôi cứ im ru rú mà chạy đi , mưa rơi rồi .. thật bất công a … thật không đúng lúc a … nhưng mà .. anh ấy cũng nhìn thấy tôi )
– Chi .. là em à ?
– ( tôi nhếch mép , cố cười nhưng hiện rõ trên khuôn mặt tôi là 1 nụ cười cay đắng ) Vâng là em …
– Trời đang mưa , em đi đâu thế ? Có phải em đã nghe được gì rồi không ?
– Không , em chỉ đi ngang qua thôi ..em không biết chuyện gì ! Thôi trời mưa rồi , em đi đây . Anh cũng vào với chị My đi .. trời đang mưa đấy . Em nghĩ chị ấy đang đợi anh !
– Ừ ! em cũng về nhà đi !
– Vâng !
* tôi chạy đi với 1 tốc độ khá lớn , tôi cứ vụt chạy trong cơn mưa .. lòng buồn sâu thẩm . chợt đến 1 quán cà phê , tôi dừng lại và ghé vào quán ấy . Quán cà phê không lớn lắm , cách bày trí khá trang nhã phù hợp với bầu không khí yên lặng . Tôi gọi cho mình 1 ly okapi nóng . tôi đã chọn 1 chiếc bàn gần cửa kính, 1 chỗ làm tôi có thể giảm bớt được tâm trạng và có thể ngắm mưa . Tay tôi mân mê ly opaki trong tay vừa ngắm mưa vừa thưởng thức đồ uống nóng hỏi này …Ôi ! tuyệt thật , tôi đã từng đi bao nhiêu là cửa hàng lớn nhỏ , nhưng chỉ duy nhất có quán này là làm opaki ngon nhất ….Qua khung cửa kính , tôi ngắm nhìn những giọt mưa lách tách rơi , cứ trong suốt mà khoái cảm … mưa rơi làm tôi lạnh lẽo dù có lò sưởi và đang uống opaki . Tôi vẫn cứ lạnh .. Những hạt mưa rơi từ một khoảng không vô định .. lòng tôi như trống trãi .. Muốn quên đi 1 thứ gì đó nhưng rồi lại thôi .. cứ thích giữ cho riêng mình …1 chút vậy . Bây giờ , tôi mệt mỏi quá …sao mưa cứ kéo dài không dứt vậy ? Mưa lại ngưng hạt rồi càng ngày càng nặng hạt thêm … có phải mưa đang khóc thay lòng tôi ? Anh Hiền bây giờ thế nào ? Có đang vui/ mà thôi nhỉ , mình cũng nên quên đi . mà muốn quên cũng cho 1 thời gian … không phải muốn quên là quên được ! Thôi vậy , trời mua lớn quá … Mình muốn về nhà .. vậy mình sẽ nghe theo lí trí .. về nhà .. mình muốn được ngắm nhìn người mình thích mặc dù anh ấy không còn đơn phương nữa …Tôi về nhà … quán có đưa tôi 1 cây dù … 1 cây dù trắng xóa . Trên đường , cảnh vật xung quanh như nhấn chìm trong mưa lũ , gió thổi mạnh dần , cây cối đung đưa …Đầu óc tôi không còn nghĩ được gì nữa … thật trống vắng … cuối cùng , tôi cũng về đến nhà ..
– Con về rồi ..
– về rồi à ? Vào ăn cơm đi con .
– Thôi mẹ ạ . con mệt , con vào phòng nghỉ ngơi đây !
* Hôm ấy , tôi bị sốt rất nặng .. khóa trái cửa trong , chẳng ai vào được .. tôi cứ nhốt mình trong phòng đã 2 ngày rồi . không ăn , không uống .. cứ nhìn mãi bức tranh mà người mình thích .. ngắm hoài .. càng ngắm , lòng càng không nguôi , càng buồn , thẩm sau tha thiết … Cầm chiếc điện thoại lên , tôi chợt lướt cái tên … ” người thương – anh Hiền ” Nhấn điện
– Alo .. Hiền nghe đây ạ !
– alo, anh Hiền ạ .. em Chi đây … em không muốn học võ nữa .. em muốn hủy lớp võ này ( giọng tôi thều thào , yếu ớt )
– Tại sao ? em có việc gì à ?
– Không ạ !
– Thôi … vậy được .. anh sẽ hủy.
* tút * tôi tắt máy…
( sau ngày hôm đó .. tôi không bao giờ gặp anh Hiền , tôi mở cửa phòng , sắc mặt trắng bệch … tôi đi bệnh viện ..)
– Khỏe lại đi con ơi ..Cứu con tôi nha bác sĩ !
– Tôi sẽ cố gắng hết sức !
* 1 lát sau , bác sĩ ra *
– Bé ổn rồi !
– Cảm ơn bác sĩ !
* Thế là sau khoảng 10 ngày , tôi xuất viện , dường như tôi đã lạc quan hơn rồi , nhưng mà tôi có lẽ không qua khỏi sau tình huống ngày hôm nay , tôi cứ đi trên con đường lộ không lớn , Khi đi qua đường , 1 người láy xe ô tô với nét mặt không tuơi tỉnh cứ lạng xe , không may , anh ta tông vào tôi …Tôi nằm trên đường đó và máu cứ chảy không thôi . thân hình tôi đầy máu.. Như biết trước được sự việc ,tôi nắm chặt trong tay chiếc điện thoại … nhắn những dòng tin cuối tới anh Hiền ..
– Thương anh lắm nhưng anh thương người khác mất rồi ! Em sợ là hôm ny em không qua khỏi đâu . Nếu thời gian cho phép qua lại , em sẽ yêu anh , vẫn còn yêu anh . Thôi , nhắn những dòng tin cuối.. Tôn trọng anh … Chúc hạnh phúc !
– này , em sao thế ?( vội nhắn tin đáp trả nhưng muộn rồi )
Muộn rồi anh ơi , em đã ra đi mãi mãi không bao giờ được gặp lại và thấy hình dáng của anh nữa …
~~~~~~~~~~ Nếu thời gian cho phép quay lại , em vẫn còn yêu anh ~~~~~~~~~~~~~~~
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!