Ngỡ người yêu ta, hóa ra ảo tưởng - 2. Bầu trời xanh không anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Ngỡ người yêu ta, hóa ra ảo tưởng


2. Bầu trời xanh không anh


Bầu trời xanh…
Bầu trời của ước mơ và hi vọng…
Màu xanh của thanh xuân…
Tôi cứ ngỡ cái tiết trời trong xanh đó vẫn mãi mãi ở đấy…
Ấy vậy mà một lúc nào đó nó sẽ lặng lẽ trôi vào dĩ vãng…
Thỉnh thoảng, khi một người bạn nhắc lại chuyện cũ, những câu chuyện đầy hoài niệm. Chuyện thích một ảnh chàng hàng xóm gần nhà ra sao, rồi phải cất công tìm tòi bao nhiêu chiêu sách để \”tán đổ\” người ta mà vẫn bao lần thất bại. Hay những lần liều mạng trốn học để về cùng với người ta khi trống tiết. Tôi chỉ biết cười trừ, lắc đầu:
\”Mày ơi! Chúng ta \”già\” rồi, lấy đâu ra thời gian để yêu đương\”
Thì nó lại nhảy dựng lên:
\”Hể??! Mới mười mấy tuổi đầu thì già gì? Mày không thấy ông già, bà già 60 tuổi vẫn cưới nhau đầy kìa. Tình yêu không phân biệt tuổi tác nhé!\”
Haizzz… Trải qua một mối tình đầu tựa như trăm năm, già hơn ba chục tuổi. Nhắc đến yêu đương giờ còn 1 chữ : NGẠI.
Lần đầu tiên biết yêu cảm giác vui sướng như một đứa trẻ khi nhận được chiếc kẹo ngọt. Cái vị ngọt ngọt, thanh thanh tan dần trong miệng vô cùng ngọt ngào. Nhưng khi chiếc kẹo đó tan hết thì cảm giác trống rỗng lại ập đến, chỉ còn vương vấn một chút ngọt rồi trở thành dư vị ban đầu. Yêu cũng vậy. Lúc bắt đầu, thì đủ dư vị ngọt ngào nhưng càng về sau thì càng nhạt dần. Chẳng còn những lời nói ngọt ngào, những hành động lãng mạn thay vào đó là những cuộc cãi vã không hồi kết. Ai cũng cố gắng bảo vệ cái tôi của mình, khi nhận ra thì không biết mình đã thành người dưng từ lúc nào…
Đắng cay nhất là khi nghĩ mình quan trọng với người ta, rồi một ngày tỉnh ngộ mới biết mình cũng như một người lạ, bước vào thế giới của họ một cách vô thức, may mắn ở bên cạnh người ta một thời gian lại lặng lẽ, vội vã bước ra.
Tình yêu có thể bền lâu vĩnh cửu, nhưng cũng có thể nhanh như một nốt nhạc. Hôm qua, còn thì thầm với nhau đủ điều, sau này anh sẽ cưới em, em sẽ làm cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất đời. Ấy vậy mà hôm nay, người giằng tay tôi ra đi đến tình yêu mới, vô tình lướt qua tôi như hai người xa lạ. Liệu có quá tàn nhẫn cho một mối quan hệ? Có duyên nhưng không nợ. Gặp nhau. Quen nhau. Yêu nhau. Cũng là lúc cõi lòng cả hai cô đơn nhất. Đến khi cảm thấy không còn phù hợp thì người chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng mà nói \”Xin lỗi… Sẽ có người tốt hơn anh\”
Này cô bé, thế giới này rộng lớn lắm!
Ngoài kia biết đâu vẫn còn một người chờ em với bó hồng tươi thắm. Tại dạo này tắc đường nhiều quá người ta chưa đến kịp thôi!
Dù hạnh phúc dù đắng cay, dù bình yên hay giông bão thì cũng khép lại cái tuổi mới lớn, hoài bão, mơ hồ, vô định ấy bằng hai từ \”Thanh xuân\”.
Thanh xuân chỉ đến một lần rồi đi mãi mãi…
Anh à! Nếu sau này anh có yêu một người con gái khác thì xin anh hãy yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn đừng để cô ấy biến thành em của bây giờ, anh nhé!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN