Ngỡ người yêu ta, hóa ra ảo tưởng - 5. Thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ngỡ người yêu ta, hóa ra ảo tưởng


5. Thương


Cuộc đời anh là cả một trời nắng ấm áp.
Còn tôi là một vệt tối trong anh.
Nếu tất cả đã chỉ còn lại hai chữ \”Đã từng\” thì tất nhiên mọi chuyện đã xưa, đã cũ, đã không muốn nhắc lại- một thời nông nổi nhất thời, vô duyên, vô cớ lại trở thành trò cười cho người ta.
Thanh xuân của ai mà chẳng từng gắn với chữ \” Thương\”. Thương một người nào đó có vô vàn lý do hoặc cũng chẳng cần lý do nào cả. Chỉ đơn giản thương là thương thôi. Cái lần đầu thương người còn non dại, ngốc nghếch mà có khi còn chẳng biết mình có thương người ta hay không? Chỉ biết gửi hàng nghìn tin nhắn cho người mà biết trước sẽ chẳng bao giờ nhận lại được lời hồi đáp, chỉ thấy hai chữ lạnh nhạt \”Đã xem\” hiện lên. Vậy mà lúc đó lại ngu ngơ, mỉm cười, hạnh phúc. Bao nhiêu lần, người vô tâm đều biện lý do cho người \”Chắc đang bận truyện gì quan trọng hơn\”, \” Chắc đã ngủ quên rồi…\” Mà không biết đã bao giờ người ta quan tâm đến mình chưa, đã bao giờ thương mình chưa?
Tôi mơ hồ đi vào làn sương mù dày đặc, trắng xóa đó. Đợi khi sương mù tan hết thì mọi chuyện đã quá muộn, nhận ra mình đã đi quá xa.
\”Hay làm bạn trai tao đi?\”
Nghĩ lại mới thấy nực cười. Rõ ràng biết người ta không thích mình mà cứ \”mặt dày\” theo đuổi. Còn nói ra những lời vớ vẩn khiến người ta phiền hủy cả kết bạn Facebook, vẫn cố gắng chạy theo, rồi sẵn sàng trở thành tin nhắn chờ.
Phải chăng thương một người có thể làm con người ta phát điên?
Vì thương người mà hạ thấp cả lòng tự trọng cao vút, kìm nén cái tôi ứa nghẹn trong cổ họng mà người lại nhẫn tâm ném cho tôi một chữ \”Khinh\”.
Nhục? Lúc ấy, tôi chẳng hề cảm thấy nhục mà chỉ thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn, chỉ là thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Nỗi đau từ tim lan dần ra khắp cơ thể. Nhói… đau như muốn rỉ máu.
Hóa ra, bao nhiêu tình cảm, công sức bấy lâu của tôi đánh đổi chỉ bằng một chữ vô tình, vô nghĩa của người.
Cái niềm hi vọng len lói của tôi bỗng bị một gáo nước lạnh dập tắt.
Chua chát là trong khi tôi thích người thì người lại thích một người con gái khác. Mọi sự cố gắng của tôi đến trăm năm sau cũng không bằng một nụ cười của cô ấy dành cho người. Đối với người thì cô ấy hơn ngàn lần tôi. Lúc ấy, tôi chỉ biết cười nhạt… Gửi cho cậu một tin nhắn cuối cùng rồi chặn. Tôi cũng chẳng tò mò về cuộc sống của cậu như trước, lại càng không muốn gặp cậu ngoài đời. Thỉnh thoảng, nếu gặp nhau thì sẽ nở một nụ cười thật tươi như lần đầu gặp nhau.
Chỗ mà trong tim người đã từng lấp đầy giờ đã để trống.
Thương thì đã một thời giông bão, còn người thì tương kiếp vô tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN