Ngược Gió
Phần 22
Thế là nó đã rời Hà Nội được mấy tháng rồi. Mặc dù đã xác định là câu chuyện của nó sẽ chẳng đi đến đâu nhưng nó vẫn chờ đợi. Lý trí bảo nó là không nên nhưng thực sự trái tim nó vẫn nhớ về anh. Đêm nào nó cũng thầm khóc. Có hôm sáng dậy mắt xưng húp. Mẹ nó lại nhìn nó thở dài. Mẹ nó rất tâm lý, đã có lần hỏi nên nó cũng nói sơ qua. Mẹ nó biết con gái đã lớn và hiểu chuyện, sẽ biết điểm dừng và biết đúng sai. Như người khác sẽ nghĩ nó bị lừa nhưng nó có một niềm tin là anh không lừa nó. Anh không cố tình lợi dụng nó, chỉ là tình cảm éo le này có lẽ là tự nhiên đến. Chứ không ai cố tình lừa lọc ai cả. Nhưng có những thứ buộc con người ta phải lựa chọn. Nó hiểu nên nó không oán trách gì anh cả. Nếu là nó, có lẽ nó cũng lựa chọn như vậy mà thôi. Mặc dầu vậy, đau lòng thì cứ là đau lòng. Mẹ nó cũng vì hiểu nên cũng không can thiệp quá sâu, chỉ động viên con hãy từ từ quên đi để đến với cơ hội khác. Yêu là một chuyện, lấy lại là chuyện khác. Thế mới là cuộc sống. Có khi yêu nhau lắm nhưng lấy nhau rồi thì tình cảm cũng nhạt dần đi và vẫn đổ vỡ là chuyện thường. Còn có người lúc mới lấy nhau không yêu nhưng khi ở với nhau, do biết vun đắp tình cảm thì lại yêu nhau và sống được với nhau cả đời, vẫn tìm được hạnh phúc. Ngày xưa mẹ nó cũng vậy. Khi mẹ còn trẻ, mẹ cũng yêu một bác rất đẹp trai, đi bộ đội, viết thư về từ biệt trước vì đi B sợ không biết sống chết thế nào nên nói lời chia tay và bảo mẹ nó đi tìm tình yêu mới. Ông bà ngoại nó cũng khuyên mẹ nó chấp nhận bố nó bây giờ. Sau một năm kiên trì thì mẹ nó cuối cùng cũng lấy bố nó và đẻ ra được 4 anh em nhà nó. Bố không đẹp, lùn lùn nhưng rất chăm chỉ, có ý chí, tính tình rất tốt và yêu mẹ nó vô cùng. Bố rất duyên và hài hước nên khi ở cùng mẹ cũng dần có tình cảm. Bố mẹ nó cũng hòa thuận lắm. Mẹ nó là người phụ nữ đoan trang, chung thủy, biết quán xuyến việc gia đình con cái. Bố cứ chỉ biết đi làm kiếm tiền thôi. Thế mà vẫn hạnh phúc. Mẹ nó khi còn trẻ thì xinh đẹp nổi tiếng một vùng nhưng nó lại chẳng đẹp được như mẹ. Mẹ cao ráo, trắng trẻo, còn nó thì không trắng lắm. Nó chỉ duyên dáng và hóm hỉnh giống bố thôi. Nó cũng nhỏ nhắn và chịu thương chịu khó, có ý chí phấn đấu, kiên trì bền bỉ, lại thêm biết quán xuyến công việc, tháo vát như mẹ nên phải nói là ai cũng khen nó hội tụ đủ các đức tính tốt và ưu điểm của bố mẹ, lại học giỏi nữa. Thế nên là không những được nhiều người mến mộ mà có rất nhiều người theo đuổi.
Khi nó có bằng cao học thì về quê chưa ai có bằng cao hơn. Thời đó học thạc sỹ là oai lắm, của hiếm. Chẳng thế mà nó được gọi là cao không ai dám với. Có rất nhiều người tự ti khi đến với nó. Có người tự tin thì nó lại chê, nhìn chung là bây giờ nó chưa thích ai cả, chưa thuộc về ai. Vẫn vô tư đi chơi bạn bè, vẫn không mấy vướng bận vào chuyện yêu đương. Và thực sự, nguyên nhân chính là nó có ý chờ đợi anh. Nó chưa quên được anh.
Chuyện cứ êm đềm trôi qua, nó đã về quê được 6 tháng rồi. Anh chưa một lần gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm. Và nó cũng vậy. Thỉnh thoảng nó gọi nhưng thuê bao. Hoặc là anh đổi số hoặc là tắt máy. Nó rất buồn. Không biết bây giờ anh sao rồi? Nhà anh có chuyện gì hay không?
Có một lần có số lạ gọi vào máy của nó, nó định không nhấc máy nhưng mà tò mò nên cuối cùng nó vẫn nghe:
Alo, ai đấy ạ?
Xin lỗi, đây có phải số của cô giáo Hà không ạ?
Nó nghe tiếng điện thoại của một người phụ nữ có vẻ cũng hơn nó chục tuổi. Giọng khàn khàn, nó trả lời:
Dạ vâng, đúng rồi ạ. Xin hỏi ai đấy ạ?
Tiếng của em trong và hay quá, thảo nào có người chết mê chết mệt em!
Nó nghe một giọng nói lạ nhưng đầy mỉa mai. Nó có linh cảm không tốt, nó ngập ngừng hỏi lại:
Dạ, … xin hỏi ai đấy ạ?
Tao là vợ của Quân, mày còn nhớ Quân chứ?
Nó giật mình, sao chị ấy lại biết số điện thoại của mình, chẳng lẽ anh lại cho số của mình cho chị ta sao? Có chuyện gì xảy ra vậy? Nó đang hoang mang nhưng vẫn cố trấn tĩnh và đáp lại:
Dạ em … không biết Quân nào?
Có thật mày không biết không?
Xin lỗi, em cũng có vài người bạn tên Quân nên không biết là Quân nào?
Quân ở thành phố X đây.
À, em nhớ rồi. Có chuyện gì mà chị gọi cho em ạ?
Cô bình tĩnh lắm, được lắm. Vậy tao nói luôn. Mày đừng có mơ tưởng đến chồng tao.
Chị có hiểu nhầm gì không ạ?
Tao không có nhầm.
Xin lỗi, nếu chị có hiểu nhầm gì thì chị về hỏi lại anh nhà, chứ em và anh ấy có liên quan gì đâu mà chị bảo em mơ tưởng chồng chị!
Mày yêu nó đúng không? Tao đã đọc nhật ký của mày viết rồi.
Nghe đến đây, nó thật sự sốc, nhật ký nào nhỉ? Hay là chị ta bắt nọn nó, nói dối để mình khai ra đây mà. Không được, không thể để anh bị liên lụy được. Nó đành nói:
Em chẳng có quyển nhật ký nào cả. Trên đó viết gì mà chị lại khẳng định cuốn nhật ký đó là em viết?
Con đĩ này, mày đừng có cãi lý với tao. Chỉ có mày thôi, tao cũng đọc tin nhắn của mày và nó viết cho nhau rồi. Mày đừng có chối, khôn hồn thì tránh xa chồng tao, đừng để tao lên làm ầm ĩ trên trường mày thì chằng ra gì đâu. Mày nên nhớ mày là giáo viên, bị mang tiếng thế thì còn dạy ai?
Ồ, chị này, chị ăn nói cho tử tế, chị đã nói thế thì em cũng nói luôn. Em và anh nhà chẳng có gì cả. Nếu đúng là cuốn nhật ký của em, thì trong đó chẳng có câu nói nào là anh ấy yêu em cả, chẳng có sự mờ ám gì ở đấy cả. Nó chỉ là cảm xúc của riêng em khi cảm mến một người đáng tôn trọng. Mà anh ấy chưa bao giờ phản bội chị cả, nếu anh ấy làm thế thì đã chẳng có cơ hội cho chị ở đây mắng chửi em rồi. Phải, nếu có gì thì chỉ từ phía em, em đã cảm thấy anh ấy là người đàn ông tử tế nhưng không hạnh phúc và cô đơn thôi. Anh ấy yêu vợ và con nhưng cả hai đều không yêu và không tôn trọng anh ấy. Mặc dù anh ấy chẳng bao giờ kể nhưng em cảm nhận được là anh ấy luôn cô đơn, luôn muốn vun vén cho gia đình, luôn chăm sóc vì đã làm hại cả đời chị. Anh ấy đã làm việc đến không còn sức lực để lo cho gia đình. Em chỉ biết, anh chị đã ly thân, dù em có chấp nhận anh ấy thì anh ấy vẫn chọn chị và con. Vì vậy, đến nói lời yêu em còn chưa kịp nói huống chi là ngoại tình. Em đã rời xa anh ấy mấy năm nay rồi, em biết dù vô tình là người thứ 3 thì người có lỗi là em nên em đã rời xa anh ấy rồi. Em cũng khuyên anh ấy quay về với chị và con một cách thật lòng nếu không người tổn thương nhất là những đứa con. Chị có bao giờ hiểu anh ấy không? Có bao giờ xót xa khi nhìn thấy anh ấy vật vã đau khổ không? Gánh nặng kinh tế và vì chị và các con mà anh ấy đã phấn đấu hết sức của anh ấy rồi. Có bao giờ chị biết được điều đó không? Chị đừng trách em hay anh ấy, chị hãy tin và yêu anh ấy được không? Vì em cũng yêu anh ấy nhưng em là người đến sau và người anh ấy chọn là chị và các con nên em vẫn luôn muốn anh và chị hạnh phúc. Xin lỗi nếu em đã lỡ yêu anh ấy. Nhưng anh ấy chưa làm gì có lỗi với chị cả, xin lỗi chị nếu vô tình làm chị hiểu lầm.
Nó chẳng hiểu vì sao mà nó nói một tràng với chị ta. Nó cũng thừa nhận nó đã yêu anh. Nó chưa bao giờ nói những lời này một cách đầy đủ như thế với anh. Nó chỉ cần nói thế để bảo vệ anh, nó nhận nó sai về mình để chị ấy không đay nghiến anh. Để hai người có cơ hội hàn gắn. Có lẽ chị ta yêu anh nên mới ghen. Chị ta vì ghen nên mới cay độc như vậy chăng.
Khi nghe xong cô bé kia nói, chị choáng váng, thảo nào chồng mình lại yêu cô ta. Hóa ra cô ta tốt thế sao. Cô ta tử tế và dịu dàng. Chắc là cô ta đẹp lắm. Nhìn cái ảnh chân dung dễ thương và trẻ trung nữa, lại ăn nói có học thức như thế nữa. Thật là tức chết mà. Nhưng quả thật là cô ta ngây thơ, cô ấy không biết chồng mình yêu cô ấy nhiều đến thế nào. Chị cười thầm. Có lẽ cả đời này anh phải đau khổ vì không bao giờ lấy được cô ấy đâu. Chị mải nghĩ nên chẳng biết đầu dây bên kia dừng nói và mấy giây sau, thấy cô ta hỏi lại:
A lo, chị còn nghe không ạ?
Tao vẫn nghe đây. Mày nói thì hay lắm, mày là giáo viên cơ mà, nghề mà chồng tao luôn mơ ước, sự dịu dàng và tử tế của mày rất đúng gu của chồng tao, nhưng mà chúng mày không bao giờ đến được với nhau đâu. Haha! Hãy chờ đấy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!