Ngược Gió - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
387


Ngược Gió


Phần 23


Chị cười man rợ và cúp máy. Chị sẽ đày đọa anh ta. Anh ta cũng bảo vệ cô ta lắm. Chỉ cần xúc phạm cô ta, anh ta đã dám tát chị, chị xúc phạm anh ta thế nào, anh ta cũng mặc kệ, thế mà có chửi cô ta vài câu, anh ta đã nổi sung lên rồi. Chúng mày chỉ được phép yêu thầm nhau và đau khổ thôi. Để rồi ai sẽ thắng. Nghĩ vậy, chị đắc ý.
Cứ thỉnh thoảng chị lại gọi vài cuộc đe dọa cô ta, nhưng cô ta cũng cứng rắn và bản lĩnh thật. Dù cho có công kích như thế nào, cô ta vẫn tử tế một chị hai em, vẫn rất từ tốn trả lời. Chị cay mũi lắm. Nhưng dù sao, chị cũng nắm được điểm yếu của đôi này là rất yêu và hy sinh cho nhau, bảo vệ nhau. Chị phải thay đổi chiến thuật mới được.
Khoảng hai tháng sau đó, chị dọa không được Hà thì chị thay đổi chiến thuật, chị lại nỉ non, tâm sự và xin lỗi Hà vì đã hiểu lầm. Nếu có cơ hội, chị sẽ làm lành với chồng. Chị kể bọn chị đã làm lành và ngủ với nhau như thế nào, Hà nghe mà vừa chúc mừng chị ta vừa đau lắm. Trái tim cứ nghẹn lại và như nghìn cái kim đâm vào vậy. Nó thật sự mong anh hạnh phúc. Chị nỉ non và đánh vào điểm yếu của Hà và chồng chị, cả hai đều tốt nên sẽ nghĩ cho người khác. Sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa để không làm ảnh hưởng đến quá trình hai người làm lành. Nó cũng tin là như vậy nên không bao giờ dám gọi điện hỏi thăm anh. Chị cũng thành công khi đã chắc chắn là Hà sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Về phía anh, vì muốn vợ mình để yên cho Hà nên anh cũng chẳng bao giờ chủ động liên lạc, anh chủ động đổi số và cắt đứt hoàn toàn với cô. Anh sợ vợ anh sẽ làm điều gì khuất tất với cô, vì vợ anh bây giờ như điên rồi, thỉnh thoảng đập phá, thỉnh thoảng lại rồ lên mà chửi anh, đôi lúc chị uống rượu say lại cào cấu anh. Chị gào lên với anh rằng, sẽ không để cho Hà yên nếu anh còn liên lạc. Chị đe dọa rằng sẽ làm ầm lên để Hà mất hết danh dự. Anh bực lắm, anh đành phải nhẫn nhịn mà chấp thuận yêu cầu của chị. Hà chẳng có lỗi gì mà phải chịu như thế cả. Dù có lo lắng, có nhớ cô anh vẫn không dám liên lạc. Anh tin cô sẽ vượt qua được đoạn tình cảm này. Anh đâu có xứng đáng với cô. Lấy anh, cô sẽ khổ lắm. Có lần, chị say chị nói lảm nhảm:
Cô ta giọng rất dễ thương, cô ta hiền dịu, tử tế thật. Quả thật, cô ta rất tốt. Anh mê cô ta đến thế cũng phải, haha! Nhưng đừng hòng anh đến được với cô ta. Bao giờ cô ta lấy chồng, tôi mới tha cho anh. Anh tưởng tôi thèm anh lắm à? Tôi không thèm. Tôi ở với anh mà không có được trái tim anh, tôi không cần. Cái quý giá nhất, tôi cũng trao cho anh. Tôi có con với anh 2 mặt con, nhưng trái tim anh cũng không có chỗ cho tôi. Anh là cái thá gì mà có hạnh phúc? Còn tôi thì sao lại phải nhìn anh hạnh phúc được? Tuổi xuân của tôi đã hết rồi, vì vậy anh cũng phải trả hết nợ thanh xuân tôi mới tha cho anh. Haha!
Cô đúng là điên thật rồi. Tôi cũng chẳng có tư cách gì để đến với cô ấy đâu. Dù cho cô có ly hôn tôi, tôi cũng không dám đến với cô ấy. Cô ấy sẽ hạnh phúc và lấy được người yêu cô ấy. Cô ấy xứng đáng được như thế, cô hiểu không? Cô làm sao mà hiểu được tình yêu là gì? Cô chỉ yêu bản thân của mình thôi. Con cái cô cũng bỏ mặc muốn ra sao thì ra, không dạy dỗ nó nên để nó hư. Đứa thứ 2, tôi sẽ chăm sóc nó, để nó còn trở thành người có ích cho xã hội. Đứa lớn coi như hỏng rồi. Chỉ hy vọng cô nhận ra để đừng làm hỏng thêm thôi.
Haha! Thật sao? Haha, để rồi xem!haha…
Nói rồi, anh bỏ lên phòng, mặc kệ vợ vẫn cứ lảm nhảm. Anh chợt buồn rười rượi. Chẳng biết là vợ anh đã nói những gì với cô giáo nhỏ của anh nữa. Thật tội cho cô giáo nhỏ của anh. Anh ứa nước mắt khi nghĩ về cô. Cô thật sự tử tế quá! Anh rất nuối tiếc. Cả đời này là nuối tiếc. Chỉ mong em hạnh phúc là anh được an ủi phần nào. Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em, Hà ơi!
Anh cứ lầm lũi đi làm, về lại chơi với con, nhưng chẳng bao giờ hỏi vợ, anh ăn cơm riêng, lúc thì ăn một mình, lúc thì sang ông bà nội ăn. Thấm thoắt thời gian cứ thế trôi đi. Có lần, anh đang chơi với con, vợ anh ở đâu đi về nhìn thấy hai bố con đang đùa vui thì chị tức, lôi đứa con ra quát mắng vô cớ bảo là bày biện đồ đạc ra nhà, đứa bé sợ sệt, khóc thút thít. Anh đến bế lấy con và dẫn con đi chơi. Anh thương con quá mà hỏi đứa con nhỏ của anh:
Con à, con có giận mẹ không?
Con ghét mẹ. Mẹ toàn mắng con vô cớ thôi.
Ừ, mẹ không cố ý đâu. Tại bố làm mẹ giận nên mới lây sang con.
Thật không bố? Con nghe mẹ nói, bố yêu cô giáo nhỏ.
Con không được nghe mẹ nói linh tinh.
Vâng, mà bố à, cô giáo nhỏ hiền lắm phải không? Là cô giáo của bố à?
Ừ, cô ấy là cô giáo của bố!
Thế cô ấy có yêu bố không? Có hay đánh bố như mẹ không?
Không, cô ấy hiền lắm, cô ấy rất ngoan giống con. Con có yêu cô giáo nhỏ không?
Nếu cô ấy yêu bố, ngoan như con thì con cũng yêu cô ấy.
Ừ, nếu sau này, mẹ không ở với con nữa mà bố con mình ở với cô giáo nhỏ thì con có thích không?
Con có thích.
Cô ấy như thế nào hả bố? Cô có dạy được con học không?
Có chứ, cô dạy rất giỏi, rất hay.
Thế bố cho con nói chuyện với cô ấy đi.
Lời của con trẻ ngây thơ nhưng lại dội vào trái tim đang rỉ máu của anh. Anh thử hỏi thế thôi chứ anh không dám gọi cho cô đâu. Anh rút điện thoại trong túi ra và suy nghĩ, lâu lắm rồi, có lẽ gần 2 năm rồi, anh chưa liên lạc với cô. Bất giác, anh lại bấm số. Một hồi chuông dài, anh đang định tắt máy thì bên kia có tiếng trả lời:
Alo, ai đấy ạ?
… (im lặng)
Alo, alo,…
Con anh thấy vậy liền nói chen vào:
Bố ơi, cô giáo nhỏ à?
Nó đầu dây bên này, nghe thấy tiếng trẻ con hỏi, nó đoán ngay là anh rồi. Nó im lặng xem anh có nói gì không, nhưng anh cũng im lặng không nói gì. Một phút trôi qua, nó nghẹn ngào, nó biết là anh mà:
Alo, có phải anh không? Huhu!
….(tút tút)
Anh cúp máy khi nghe thấy tiếng khóc, con anh hỏi:
Bố ơi, sao cô ấy lại khóc?
À, là tại bố làm cô ấy giận.
Thế sao bố lại làm cô ấy giận?
Vì bố không tốt với cô ấy.
Cô ấy ngoan như con mà sao bố lại không tốt?
(Cười)…
Anh cười khổ khi con nói vậy. Anh cũng ôm con vào lòng và xoa đầu con. Phải, là anh sai rồi. Bao lâu như vậy, cô ấy vẫn cứ khóc. Có phải là anh đã sai rồi không? Cô ấy sao vẫn khóc khi nhận ra anh. Cô ấy làm anh day dứt. Tim anh cứ như ai đang bóp nghẹt đến khó thở, anh rất khó chịu. Ừ, cô ấy rất ngoan mà sao anh lại đối xử với cô ấy không tốt. Anh thật tồi tệ phải không?
Anh dắt con về lòng ngổn ngang. Anh tắm cho con xong, hai bố con rủ nhau sang bà nội ăn cơm. Con bé vui vẻ đồng ý. Lúc ăn xong, anh bảo con về học bài, anh ngồi với ông bà một lúc, con bé ngoan ngoãn thơm anh một cái và chạy về học bài. Thấy con bé về rồi, bố anh hỏi:
Con định thế nào? Chẳng lẽ cứ duy trì quan hệ này mãi à?
Vâng, con cũng vẫn chịu được bố ạ.
Haize, bố tưởng là con thương ai trên Hà Nội mà.
Dạ, con không xứng với cô ấy bố ạ.
Cô ấy là người như thế nào?
Cô ấy là một người tốt, là một giáo viên. Gia đình tử tế.
Vậy sao con còn vướng bận gì?
Con không muốn cô ấy chịu đựng sự dè bỉu của mọi người và lại càng không muốn cô ấy dây dưa với vợ con. Cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn con, bố ạ.
Chuyện riêng của con, bố không can thiệp, chỉ là bố thấy con đánh mất cơ hội này, có lẽ sẽ khó có cơ hội khác tốt hơn. Tùy con vậy.
Vâng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN