Người mang đến ánh sáng - Chap 4: Cô ấy nói chuyện với mình rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Người mang đến ánh sáng


Chap 4: Cô ấy nói chuyện với mình rồi


Cố Thiên Tinh đạp xe về nhà. Gió thổi nhẹ qua làn tóc cô. Cô cảm nhận cơn gió mát lạnh như xua tan đi sự mệt nhọc trong người.
Vừa về đến nhà cô đã nghe thấy tiếng đồ rơi loảng. Lại có chuyện gì nữa đây? Vội vã chạy vào nhà. Trước mặt cô là một đám người vẻ mặt dữ tợn. Ba cô thì quỳ dưới đất van xin.
-Mấy người là ai?
Ba cô vội vã chạy đến chỗ cô, ông năn nỉ:
-Con gái, con phải cứu ba.
Từ lúc nào một người ba mạnh mẽ, luôn bảo vệ yêu thương cô lại trở lên hèn mọn thế này. Cô nhìn ông với đôi mắt thất vọng, lạnh lùng nói :
-Ba rốt cuộc lại làm gì ? Con đã nói với ba như thế nào. Chúng ta nợ nần rất nhiều rồi. Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì coi như tôi không có người cha là ông.
-Mày…-Ba cô tức giận chĩa tay vào cô nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén đáng sợ của cô đành thu lại.
Cô không còn là một đứa trẻ giống như trước kia nữa. Nếu không mạnh mẽ thì có thể sống sót trong thế giới này sao.
-Ba tôi nợ tiền các người bao nhiêu ?
-50 triệu.
-Cái gì ? Thôi được rồi. Xin hãy cho chúng tôi chút thời gian. Tiền tôi sẽ trả dần.
-Được thôi.
Người đàn ông vỗ vai cô nói :
-Cô bé cố lên nhé. Coi như ta nhân nhượng ta không lấy tiền lãi.
-Cám ơn.
Cô cúi đầu nói.
Người đàn ông bước đi. Tội nghiệp cô bé. Cô khiến ông nhớ đến con gái ông. Con bé cũng trạc tuổi cô nhưng con bé theo mẹ nó rồi.
May mắn cho cô. Cô có thể gặp được một người tốt. Cô nhìn ba lạnh lùng quay đầu đi. Ba ngoại hiền từ nắm lấy tay cô :
-Thiên Tinh, con về rồi, lại ăn cơm nào.
-Dạ vâng ạ. Bà ăn xong nhớ phải uống thuốc.
Cô và bà đi ăn cơm còn ba cô ngồi ngoài phòng khách. Cô đem đồ ăn đến đặt lên bàn rồi đi. Ba cô nhìn cô định nói nhưng rồi thôi. Ông lẳng lặng ăn cơm.
Cô đưa bà về phòng nghỉ, thu dọn chén bát. Ba cô xem ra ông ấy lại đi đâu rồi. Đi đâu cũng được chỉ xin lúc về ông đừng mang theo rắc rối đến. Lại thêm một khoản nợ nữa. Đôi khi cô sợ mình không chống đỡ nổi mất. Nếu như mất đi căn nhà, thì cô và bà sẽ sống ở đâu. Nếu cô không còn đủ sức thì ai sẽ bảo vệ bà đây. Phải cố gắng lên.
Cô bước ra khỏi nhà ngồi trên chiếc ghế ngoài sân. Những cơn gió thổi vi vu. Cô ngắm nhìn bầu trời sao.
Mẹ à ! Con phải làm gì đây ?
———
-Đã sáng rồi sao.
Cô vươn tay với lấy cái đồng hồ. 6.30 ! Cô sửa soạn chuẩn bị đi học. Cô ra phòng bếp mùi đồ ăn thơm phưng phức.
-Thiên Tinh ăn sáng rồi đi học đi con.
-Dạ.
Gần tới giờ vào lớp, Thiên Tinh mới đến lớp. Cô đặt cặp sách xuốn rồi gục xuống bàn ngủ.
Vĩnh Kỳ nhìn cô. Anh khá là ngạc nhiên hầu như anh thấy cô toàn ngủ. Nếu không ngủ thì cô sẽ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ hay đọc một cuốn sách. Cô ít khi nói chuyện với ai.
Mễ Phạn thấy Vĩnh Kỳ cứ nhìn về phía cô liền gọi.
-Thiếu gia !
-Hở ? –Anh bất ngờ quay mặt lại nói.
-Thiếu gia….
-Ở trường đừng gọi tôi là thiếu gia gọi tên tôi là được.
-Vâng ạ.
-Tôi đi về chỗ đây.
Ngồi xuống ghế, anh chống tay lên nhìn cô. Mái tóc cô đen dài. Anh có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu. Anh cứ nhìn cô như thế. Tiếng chuông reo lên báo hiệu đến giờ vào học.
Cô cựa mình, ngẩng đầu lên. Anh lúc đấy mới vội vã ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn lên bảng.
-Cho mình xem chung được không ?
-Hả ? –Anh bất ngờ. Không ngờ cô chủ động nói chuyện với anh rồi a. Dù chỉ là một câu hỏi.
-Cho mình xem chung được không. Mình quên mang sách rồi.
Cô lặp lại một lần nữa. Sáng nay cô lấy sách ra đọc lại để quên trên ghế nên giờ cô chỉ có thể xem chung với tên bên cạnh mà thôi.
-Được chứ tất nhiên rồi. –Anh vui vẻ đáp lại kèm theo một nụ cười tỏa nắng.
Mễ Phạn quay đầu lại nhìn thiếu gia. Ngài ấy có vẻ rất vui vẻ. Thế là tốt rồi.
Vĩnh Kỳ nhìn Thiên Tinh suốt. Thiên Tinh dường như cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình liền quay mặt ra. Quả nhiên cảm giác của cô không sai mà. Vĩnh Kỳ thấy Thiên Tinh nhìn mình thì cười. Cô chỉ lạnh lùng mà buông ra một câu.
-Chú ý học đi. Nhìn tôi làm gì.
Đáp lại câu nói của cô là một nụ cười.
-Có ai nói cậu rất xinh chưa.
-Rồi. –Cô thản nhiên đáp.
Chẳng quan tâm đến mấy câu nói của Vĩnh Kỳ cô tiếp tục học bài. Kệ cậu ta muốn nhìn gì thì nhìn.
Tiết học kết thúc, cô lại gục đầu xuống mà ngủ. Vĩnh Kỳ nhìn cô một chút rồi đi ra chỗ Mễ Phạn cùng với mấy người khác.
-Tránh ra ! –Một gọi nói sắc bén, mang vẻ uy nghiêm.
Vĩnh Kỳ ngước đầu ra nhìn. Đó là một chàng trai cao to, khuôn mặt sắc nét. Phía sau cậu ta là 3 người khác nữa. Cậu ta mang vẻ côn đồ, ngang ngược kiêu ngạo.
-Là Lôi Hoắc.
-Cậu ta có vẻ ngang ngược.
-Đúng thôi cậu ta là con trai của cổ đông trường cũng là đại ca của trường này luôn. Chả ai dám đụng đến cậu ta cả.
Lôi Hoắc bước đến chỗ Thiên Tinh. Anh gõ lên bàn. Thiên Tinh ngóc đầu dậy.
-Cậu đến đây làm gì.
-Đi theo tôi. – Lôi Hoắc nói. Anh trông có vẻ tức giận.
Vĩnh Kỳ nhìn cô và Lôi Hoắc. Cô ấy và cậu ta có quan hệ gì chứ ? Thiên Tinh cùng Vĩnh Kỳ rời khỏi lớp.
Đằng sau tòa nhà học của trường. Lôi Hoắc giận dữ đá chậu cây nhỏ bên cạnh.
-Cậu dám nói với ba tôi việc tôi đánh nhau ?
-Vậy thì sao ? Việc của tôi là thế mà. – Cô khoanh tay thờ ơ nói.
Lôi Hoắc tức giận nhưng cũng không thể làm gì được cô.
-Lôi Hoắc. Tôi nói rồi cậu gây gổ ít thôi lo mà học đi.
Nói xong cô quay người đi. Lôi Hoắc giận giữ thét.
-Tôi cho cậu đi à.
Mặc kệ lời nói của Lôi Hoắc cô vẫn thản nhiên đi như không có chuyện gì. Đàn em của Lôi Hoắc chặn đường cô nhưng nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cô cũng chỉ lùi ra sau để cho cô đi. Ban đầu đàn em của Lôi Hoắc còn khinh cô nhưng kết quả không phải cũng chỉ thảm bại dưới tay cô thôi sao. Họ căn bản không đánh thắng nổi cô. Tuy sức cô không mạnh bằng nhưng tốc độ thân thủ nhanh dễ dàng tránh né.
Lôi Hoắc nhìn cô giận dữ đấm vào tường.
-Rồi xem cô có thể kiêu ngạo như thế đến ngày nào. Thiên Tinh !
-Cẩn thận gãy tay đấy !- Thiên Tinh quay đầu lại nói một câu rồi đi tiếp.
-Con nhỏ đáng ghét !
Chắc chắn cậu ta lại tức giận mà đập đồ. Dù sao cô cũng quen với tính khí nóng nảy của cậu ta rồi. Đúng là mỗi ngày đều phải quản cậu ta cũng tiêu tốn thời gian của cô mà. Giờ cô chỉ muốn về lớp ngủ một giấc.
Hết giờ học, trời đang nắng đẹp tự nhiên lại mưa cơ chứ.
Xem ra cô chỉ có thể dầm mưa mà về rồi. Cô vươn tay ra cảm nhận những hạt mưa lách tách rơi. Có ai đó vỗ vai cô.
Thì ra là người ngồi cùng bàn với cô Vĩnh Kỳ.
-Cậu không mang áo mưa hả ?
-Không. –Cô đáp cho có lệ.
-Cầm lấy. –Vĩnh Kỳ đưa cô cái áo mưa.
-Không cần. – Cô chỉ đáp lại vỏn vẹn như vậy.
Vĩnh Kỳ cũng chỉ cười trừ. Anh dúi vào tay cô cái áo mưa không để cô kịp trả lại anh chạy đi nói :
-Cầm lấy. Đi về dầm mưa dễ bị cảm lắm.
Cô đứng trực ra đó cầm cái áo mưa. Xem ra không thể từ chối nữa rồi. Nhưng mà thật hiếm khi có ai quan tâm cô như vậy dẫu cô từ chối.
Mễ Phạn vội chạy lên che ô cho Vĩnh Kỳ.
-Thiếu gia ngài để ý con gái nhà người ta rồi à.
-Ừ. Có lẽ.
Mễ Phạn lắc đầu cười. Rõ ràng là để ý còn có lẽ. Sai cậu đi mua áo mưa về hóa ra là để cho cô bạn kia. Ây da mà cô bạn kia có vẻ lạnh lùng như vậy không biết đại thiếu gia liệu có thể khiến cô ấy yêu hay không đây ?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN