Người mang đến ánh sáng
Chap 5: Boss
Cô đạp chiếc xe cũ đi đến chỗ làm. Bước vào quán ánh đèn lấp lánh mờ ảo.
-Ciara đến rồi đó hả.
-Boss. – Cô cười nhẹ nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân với mái tóc vàng kim, mắt xanh lạnh lùng nhưng hướng cô hòa ái cười.
Ciara là tên mà boss đặt cho cô. Boss không chỉ là chủ quán bar mà anh còn chính là người dạy cô học võ, ân nhân của cô.
-Này, lương tháng này của em.
-Cảm ơn.
Boss lớn hơn cô 7 tuổi. Boss đối với cô giống như một người anh trai vậy. Ít ra là vậy. Nếu như cô vướng vào rắc rối anh thường là người giúp cô. Cô hiểu anh như anh hiểu cô. Anh không phải kiểu người dịu dàng thánh thiện giúp đỡ vô điều kiện thay vào đó anh đồng cảm với cô, đương nhiên anh không giúp đỡ không công. Bởi lẽ cuộc sống khiến anh trở lên như bây giờ giống như cuộc sống của cô vậy bao trùm bóng tối.
Lần đầu tiên cô gặp boss vào năm cô 15 tuổi. Khi ấy cô đi giao hàng, làm thêm tại quán cơm nhỏ để kiếm tiền. Trong một đêm mưa tầm tã, cô đạp xe nhanh chóng giao đồ. Nước mưa phả vào mặt cô đau rát. Khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên. Người cô run lên vì lạnh.
-Đây là tiền của con.
Bà chủ quán đưa tiền cho cô, bà đưa cho cô một ly nước ấm xua tan cái lạnh :
-Trời tối lại mưa thế này, con đi về nhà một mình không sao chứ.
-Không sao đâu ạ. Con chào cô.
Cô cười nhẹ chào tạm biệt chủ quán đạp xe về. Con đường tối âm u chỉ có le lói chút ánh sáng đèn. Trời vẫn mưa nhưng đã mưa nhỏ.
-Này cô bé, mau đưa tiền đây.
Hai người đàn ông to lớn chặn xe cô.
-Mau buông tôi ra. Tiền các người đã lấy các người còn muốn gì nữa.
Cô cắn lấy tay người đàn ông thoát khỏi khống chế. Ông ta tức giận tát cô.
-Con nhỏ láo toét. Rồi xem tao xử mày thế nào.
Không chịu khuất phục, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay ông ta. Cô đau điếng ôm lấy người. Ông ta đá cô một phát. Cô ngã xuống đất. Từng hạt mưa lách tách rơi xuống khuôn mặt trắng ngần. Cô cố gắng gượng dậy.
Cô sẽ không chịu thua. Cô nhất định không. Cô đánh lại họ với võ công mèo cào. Sức lực của một cô bé 15 tuổi không đủ sức chống lại họ. Ông trời mỉm cười với cô. Cái lúc cô tưởng chừng mình sẽ tiêu ai ngờ cô lại được cứu. Trong tiềm thức mơ hồ cô chỉ nhìn thấy một bóng người.
Rốt cuộc đó là ai ? Cô dần lịm đi. Đến khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang ở trong một căn phòng . Cô ngồi dậy, quần áo trên người cô đã được thay. Bước xuống giường, cô cố gắng bước đi mà người nặng trĩu.
Khụ khụ…Cô ho sặc sụa. Mệt quá. Bỗng có một người bế cô dậy. Đôi mắt xanh của người đó thu hút ánh nhìn cô.
-Nhóc con đang ốm thì nghỉ ngơi đi.
-Chú là ai ?
-Này nhóc, tôi mới 22 tuổi thôi đừng có gọi tôi là chú.
-Anh có ý định gì ?
-Này nhóc tôi cứu em đó.
-Không có ai tốt bụng nhặt một con bé ngoài đường về.
-Ha…ha…ha. Quả nhiên nhóc rất thú vị. Nhóc khiến ta nhớ một người đó.
-Ai ?
-Bản thân ta trước đây.
Một cô bé không chịu bỏ cuộc, đề phòng thế giới giống như anh. Lúc trên đường đi về anh đã định mặc kệ nhưng nhìn ánh mắt kiên cường của cô. Khuôn mặt không mấy biến sắc, cô gái nhỏ bé mà kiên cường khiến anh nhớ lại bản thân mình khi trước. Đơn giản như thế, con bé cư nhiên lại trở thành một người bạn của anh. Con bé kiên cường, mạnh mẽ hơn chính bản thân anh trước đây.
Hai kẻ xa lạ nhưng lại chung một số phận, cô và anh trở thành bạn, thành anh em. Nếu không vì gặp được anh, không được anh dạy dỗ cô cũng sẽ không trở thành được như ngày hôm nay.
Ciara nghĩa là màn đêm. Boss đã nói với cô như vậy. Anh cười và nói từ giờ nhóc sẽ là Ciara.
Đã có lúc, cô có những cảm giác kì lạ khi anh xoa đầu hay cười nhẹ. Cảm giác giống như là yêu len lỏi trong tim cô. Cho dù lúc nào cô cũng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng chỉ đôi khi cười khi nói chuyện với anh. Cô đã từng lầm tưởng cô yêu một người nhưng không phải. Đó không phải là yêu mà có lẽ chỉ là cảm nắng nhất thời mà thôi nên cô rất sợ nếu cô với anh chỉ là cảm nắng nhất thời thì sao cô liệu có thể thân thiết với anh như trước không?
Anh cũng vậy. Đã có những lúc anh cảm thấy lạ khi ở bên cô nhóc đấy. Cảm giác là gì liệu có phải là yêu. Có phải hay không đây ? Anh rất băn khoăn. Nếu không chắc chắn anh không dám nói.
-Có lẽ tôi thích em. – Anh ngồi đung đưa ly rượu nói. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào hình bóng cô trên ly rượu
-Em cũng vậy. Nhưng em không biết nữa tình cảm đó không đến mức là yêu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ nói. Anh nhìn cô.
-Tôi cũng nghĩ vậy. 2 năm trôi qua rồi. Tôi có cảm giác kì lạ với em trên tình bạn nhưng chưa chắc là yêu.
-Có thể là tình anh em chăng…..
-Có thể.
Thiên Tinh cười nhẹ.
-Anh rất quan trọng với em. Rất quan trọng
-Em đối với tôi cũng vậy. Ciara. Vậy chúng ta hãy cứ là anh em nhé.
-Vâng.
Hai người họ có cảm xúc kì lạ về nhau. Có thể là yêu có thể là không. Thiên Tinh là một người quan trọng đối với anh và anh cũng là một người quan trọng đối với cô. Thứ tình cảm vô cùng đặc biệt không phải là yêu nhưng lại nhẹ nhàng thấm sâu vào trái tim của cả hai người. Có những tình cảm đặc biệt hơn cả yêu.
Tương lai đâu ai biết chắc được nhưng đó là chuyện của tương lai còn bây giờ anh và cô vẫn đối xử với nhau như những bằng hữu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!