Nhân sinh kỳ diệu
Chương 15 – Khuyên nhủ
Con bé này không vừa mắt cha dượng nên cứ ba ngày gây một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Rốt cuộc đến năm nó 15 tuổi liền dứt khoát dọn ra ngoài sống. Tình cảm mẹ con cũng vì thế mà lạnh nhạt đi nhiều.
Từ đó đến giờ cũng chỉ có bà qua lại chăm sóc cho cháu gái. Mà Tĩnh Kiều cũng có một thời gian ở An gia nên khá thân thuộc với anh em Thế Dương, Hạo Dương. Chỉ có điều bà không ngờ rằng con bé lại thích Hạo Dương, thích một cách cố chấp như vậy. Từ lúc Hạo Dương lành lặn đến khi bị mù, rồi sang Anh sống đến tận khi trở về nhà, Tĩnh Kiều vẫn một lòng với nó.
Bà biết Hạo Dương không để Tĩnh Kiều trong lòng, còn một mực tránh né. Nhưng bà xót thay cháu gái, nó cũng không dễ dàng gì trong mối quan hệ này. Tuy nó bướng bỉnh, tùy hứng, lại kiêu ngạo nhưng nó thật lòng với Hạo Dương. Chỉ riêng điều này bà đã muốn giúp nó đạt được ước nguyện rồi. Bà cũng tin, Hạo Dương ở bên cạnh Tĩnh Kiều sẽ hạnh phúc. Nhất định như vậy.
Sáng hôm sau, bà Hương Nhu sốt ruột đi đi lại lại trong phòng ăn. Hôm qua bà đã nói như vậy mà Hạo Dương vẫn không tỉnh ra thì vấn đề không nhỏ đâu.
“Tĩnh Kiều lại đến sao mẹ.” Thế Dương ngồi vào bàn, trông thấy bóng dáng bận rộn của Tĩnh Kiều trong bếp liền hỏi.
“Con hỏi gì lạ vậy. Chẳng lẽ con bé không được đến.” Hiển nhiên bà Hương Nhu rất không hài lòng về thái độ của con trai.
“Mẹ biết con muốn nói gì mà.” Thế Dương cười nhẹ “Hạo Dương và Tĩnh Kiều thật sự không thích hợp, mẹ cứ gán ghép làm gì.”
“Sao con lại không thương xót em họ con chút nào vậy. Nó yêu Hạo Dương vậy chưa đủ sao. Mẹ muốn cho nó hạnh phúc thì có gì không được.”
“Chính vì con thương Tĩnh Kiều nên mới không muốn nó phải đau khổ. Tính tình Hạo Dương thế nào con tin mẹ hiểu rõ nhất, Tĩnh Kiều đời này với Hạo Dương cũng chỉ vô duyên thôi. Sao cứ phải miễn cưỡng.”
Bà Hương Nhu có chút ngây ngẩn. Hôm qua bà cũng nói với Hạo Dương, nó và cô gái kia vô duyên. Không ngờ Thế Dương lại nói Tĩnh Kiều với Hạo Dương mới là vô duyên. Mà câu nói này làm bà bất an.
“Sao rồi? Hạo Dương chịu xuống chưa?” Bà nội An vừa xuất hiện liền hỏi ngay cháu trai nhỏ, trên gương mặt già nua vẫn không khỏi lo lắng.
“Dạ vẫn chưa ạ.” Bà Hương Nhu bối rối.
“Hạo Dương làm sao ạ? Có phải lại không khỏe không?” Thế Dương phát hiện ra điều bất thường liền lên tiếng.
“Thế Dương, cháu mau lên xem Hạo Dương thế nào. Bà lo nó xảy ra chuyện.” Bà nội An gấp gáp nắm lấy cánh tay Thế Dương muốn lôi kéo anh lên lầu.
Thế Dương nhìn ra bà nội sốt ruột nên cũng nhanh chóng lên lầu. Bên trong phòng Hạo Dương vẫn tối om, Thế Dương khẽ chau mày, tiến tới kéo rèm cửa ra. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường khẽ cựa quậy.
“Hạo Dương, sao cháu lại thế này?” Bà nội nhìn thấy cháu trai mà mình thương yêu hết mực lại dở sống dở chết thì đau lòng đến không thở nổi.
“Bà nội, bà đừng gấp. Để cháu xem một chút.”
Thế Dương đỡ Hạo Dương nằm xuống rồi nhanh chóng kiểm tra tình hình sức khỏe của anh. Mặt tái, môi khô, hơi thở hỗn độn, cả người gần như không còn sức sống. Thế Dương thật không ngờ chỉ qua một đêm mà Hạo Dương lại hành hạ bản thân ra nông nỗi này.
“Sao rồi… Hạo Dương thế nào?” Bà nội lo lắng hỏi.
“Cháu đi lấy thuốc tiêm cho cậu ấy một mũi, sẽ ổn thôi bà nội.” Thế Dương vội vàng trở về phòng chuẩn bị thuốc.
Với tình hình này e rằng sức khỏe của Hạo Dương sẽ không chịu được quá ba ngày. Thằng nhóc chết tiệt, có chuyện gì mà lại hành hạ bản thân thế chứ.
“Thế Dương, Hạo Dương có phải không ổn không?” Bà Hương Nhu đi theo sau Thế Dương, có chút hốt hoảng hỏi.
Hôm qua bà dùng kế khích tướng, nghĩ rằng Hạo Dương sẽ vì người nhà mà phấn chấn. Không ngờ kế không thành, thằng bé cứng đầu này lại lâm vào tình trạng y hệt như hồi ba mẹ nó mất. Cô gái kia đối với Hạo Dương lại quan trọng như vậy.
“Đúng là rất không ổn. Lát nữa mẹ giúp con đưa bà nội về phòng, Hạo Dương cứ để con lo.”
“Nhưng Hạo Dương…”
“Mẹ cứ làm theo lời con. Những việc khác không cần lo đâu.”
Thế Dương gấp gáp sơ cứu cho Hạo Dương. Những người không liên quan anh đều đuổi hết ra ngoài. Dù sao họ ở lại cũng không giúp được gì chỉ làm anh phân tâm thêm thôi.
Vừa chích thuốc, vừa truyền nước, da dẻ Hạo Dương cũng bớt đi phần tái nhợt. Khoảng chừng một tiếng sau thì mơ màng tỉnh lại.
“Thế nào? Có đỡ hơn không?” Thế Dương hỏi vội
Hạo Dương hai mắt trống rỗng nhìn chăm chăm trần nhà. Một lúc sau anh đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“Thì ra sống không bằng chết là thế này.”
“Hạo Dương…”
“Em cứ tưởng lúc cận kề cái chết mới là đáng sợ nhất. Nhưng không phải, bây giờ em sống không được, chết cũng không xong mới là đáng sợ nhất.”
“Đủ rồi An Hạo Dương. Cậu rốt cuộc vì cái gì mà thành ra thế này. Cậu có biết vì muốn để cậu sống như người bình thường, khỏe mạnh vui vẻ mà anh đã hao tổn biết bao nhiêu sức lực không? Cái mạng của cậu, đôi mắt của cậu đều do anh lượm về. Anh không cho phép cậu tùy tiện hành hạ bản thân.” Thế Dương tức giận đến mức thét ra lửa.
Hạo Dương trầm mặc nhìn Thế Dương. Anh muốn phản bác, muốn làm lẩy nhưng anh không nói được tiếng nào. Cái mạng này của anh quả thật là do Thế Dương vất vả cứu lại. Nhưng anh ấy không biết, anh là bởi vì Hestia, chỉ bởi vì cô ấy nên mới cố gắng sống sót. Nhưng bây giờ động lực giúp anh sống sót lại không còn…
“Hestia chết rồi…” Cuối cùng Hạo Dương cũng chỉ thốt ra được mấy chữ này. Mỗi một chữ là một dao đâm thẳng vào tim anh khiến anh đau tận xương tủy.
“Ai nói? Có phải có ai nói lung tung với cậu không?” Thế Dương có chút bối rối.
Anh đoán không sai, quả nhiên có liên quan đến Hestia. Cũng chỉ có cô gái đó mới có thể gây ảnh hưởng to lớn đến Hạo Dương như vậy.
“Thám tử mà em thuê điều tra đã nói với em. Chứng cứ gì cũng có…” Hạo Dương nói mà nước mắt không ngừng rơi.
Thế Dương nhìn thấy xấp giấy rơi lung tung trên sàn liền nhanh chóng nhặt lên xem. Tài liệu này còn có cả chứng nhận của cơ quan chức năng, có lẽ không giả được. Thật không ngờ Hạo Dương chờ suốt 4 năm lại chỉ chờ được tờ giấy báo tử của người yêu.
“Hạo Dương, anh không ngờ cậu lại hồ đồ như thế. Một tờ giấy thì chứng minh được cái gì? Cậu đã tận mắt thấy cô ấy chết sao? Thám tử cũng là người, cũng có thể mắc phải sai lầm. Nếu như bọn họ sơ sẩy chỗ nào đó chẳng phải không đáng cho Hestia và cậu sao.”
Trong mấy phút ngắn ngủi, Thế Dương quyết định phải nói dối. Mà lời nói dối này còn phải nói cho giống thật. Bởi vì anh không thể nhìn em trai mình như thế này. Chỉ cần gieo vào lòng Hạo Dương một tia hi vọng, rằng Hestia vẫn chưa chết thì thằng nhóc này mới có động lực mà sống tiếp.
“Anh nói vậy là sao?” Hạo Dương có hơi chấn động trước những lời của Thế Dương.
Trong lòng Thế Dương khẽ cười nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc “Anh chỉ đang phân tích tình hình cho cậu thôi. Hestia còn sống hay đã chết chẳng lẽ trong lòng cậu không cảm ứng được.”
“Phải rồi… nhìn vào tấm hình này em không có cảm giác gì đặc biệt gì cả… có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ thôi đúng không…” Hạo Dương chộp ngay tấm hình được cho là của Hestia kích động nhìn Thế Dương.
“Nếu vậy thì tự cậu đi điều tra đi. Hestia có lẽ đang chờ cậu đến tìm cô ấy đấy.” Thế Dương gượng cười vỗ vai Hạo Dương.
“Phải, em phải tự mình đi tìm cô ấy. Hestia sẽ không như vậy mà bỏ lại em. Cô ấy chắc chắn đang đợi em.” Hạo Dương như bừng tỉnh sau cơn ác mộng, cả người cũng tràn đầy sức sống.
Thấy Hạo Dương nôn nóng muốn xuống giường, Thế Dương vội vàng ngăn lại.
“Sức khỏe của cậu hiện tại rất yếu, đừng nôn nóng. Truyền xong chai nước biển này, ăn chút gì đó rồi mới tính tiếp.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Với bộ dạng này cậu có thể ra ngoài gặp ai. Đừng để bà nội và mọi người lo lắng, còn cả Hestia đang ở nơi nào đó nữa.”
Hạo Dương nghĩ tới Hestia, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên. Thế Dương thấy mà đau lòng. Anh cũng không biết anh làm thế này có đúng không. Nếu một ngày nào đó Hạo Dương phát hiện ra anh đang nói dối, gạt cậu ấy có lẽ tình trạng của Hạo Dương còn tệ hơn bây giờ. Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác.
Một lúc lâu khi Hạo Dương an ổn chìm vào trong giấc ngủ, Thế Dương mới lặng lẽ ra khỏi phòng. Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sắc như dao của bà Hương Nhu và vẻ mặt ấm ức của Tĩnh Kiều.
“Đến phòng con rồi nói.” Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Sao con lại nói dối Hạo Dương.” Cửa phòng vừa đóng lại, bà Hương Nhu đã lớn tiếng trách mắng Thế Dương.
“Vậy mẹ nói con phải làm gì? Con là bác sĩ của Hạo Dương, con biết rõ nhất tình trạng của nó. Mọi người làm cách gì cũng đều vô dụng thôi. Chỉ có Hestia, cô gái đó mới giúp Hạo Dương bình an sống tiếp.”
“Cô gái đó tài giỏi thế nào thì cũng đã là người chết rồi. Còn em vẫn đang sống đây, em có tự tin giúp anh Hạo Dương vượt qua nỗi đau này. Anh hãy để anh ấy chấp nhận sự thật đi.” Tĩnh Kiều không vui chen miệng vào.
Thế Dương lạnh nhạt nhìn Tĩnh Kiều. Con bé này đến bây giờ vẫn không chịu hiểu, đến một ngày nào đó người chịu tổn thương nhiều nhất cũng chỉ có nó thôi.
“Mẹ cho rằng Tĩnh Kiều có thể thay thế Hestia hay sao. Mẹ biết rõ là không thể mà. Cuộc đời của Hạo Dương, tình yêu của nó hãy để nó tự quyết định đi. Ai trong chúng ta cũng không thể thay nó quyết định.”
“Hạo Dương và Tĩnh Kiều, hai đứa trẻ này đều do một tay mẹ nuôi lớn. Mẹ yêu thương chúng không thua kém gì con. Mẹ không muốn Hạo Dương vì một cô gái không rõ thân phận, không rõ sống chết mà đau khổ cả đời con biết không. Còn Tĩnh Kiều, nó yêu Hạo Dương bao lâu rồi… 10 năm. Con cho rằng tình yêu của Tĩnh Kiều dễ dàng lắm sao. Mẹ chỉ hi vọng đem lại hạnh phúc cho hai đứa trẻ này. Thế Dương, con đừng nhúng tay vào nữa.” Bà Hương Nhu lạnh giọng yêu cầu.
Tĩnh Kiều lúc này cũng khóc đến sưng cả mắt, cô lại gần Thế Dương, nắm lấy cánh tay anh khẩn cầu.
“Anh họ, em thật sự rất yêu anh ấy. Nếu Hestia kia còn sống, em sẽ rút lui nhưng cô ấy chết rồi, anh để em ở bên cạnh anh Hạo Dương có được không. Anh đi nói với anh ấy, nói rằng Hestia đã chết là sự thật, khuyên anh ấy quên cô ấy đi được không?”
Thế Dương mệt mỏi nhìn Tĩnh Kiều, anh thật sự không hiểu. Tại sao biết rõ đối phương không yêu mình, không cần mình mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa. Hay bởi vì anh chưa từng yêu ai một cách mãnh liệt nên anh không thể hiểu được tình yêu của Tĩnh Kiều. Hay bởi vì anh cũng là đàn ông nên chỉ hiểu nỗi đau của Hạo Dương.
“Những gì hai người nói con đều hiểu. Con cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện này nhưng nếu đã liên quan đến sức khỏe của Hạo Dương, con không thể mặc kệ được. Hai người muốn tranh giành tình yêu gì gì đó thì hãy đợi Hạo Dương khỏe lại đã. Nếu bây giờ ép Hạo Dương chấp nhận sự thật, con chỉ sợ nó chẳng còn mạng để hai người toan tính nữa đâu.”
Thế Dương không vui đi thẳng ra ngoài. Anh nói vậy hi vọng mẹ anh và Tĩnh Kiều sẽ hiểu. Chỉ cần Hạo Dương ổn định lại, hai người họ muốn làm gì anh cũng mặc kệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!