Nhân sinh kỳ diệu - Chương 17 – Trốn tránh hiện thực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 17 – Trốn tránh hiện thực


Thế Dương cùng Hạo Dương đứng bên ngoài phòng cấp cứu đều vô cùng lo lắng cho người đang nằm bên trong kia. Một người đang khỏe mạnh, nói ngã xuống là ngã…

“Cô ấy… không sao chứ?” Hạo Dương nhỏ giọng hỏi.

“Anh không biết.” Thế Dương bất lực lắc đầu “Bệnh tình của cô ấy hiện tại đã tốt hơn rất nhiều nhưng không biết tại sao lại thành ra như thế này.”

Hạo Dương im lặng không nói, chỉ chăm chăm nhìn vào bàn tay mình. Cố Mạn Ninh khi ngất xỉu trong lòng anh vẫn cố nắm chặt lấy tay anh. Ngay cả khi bác sĩ đẩy cô ấy vào phòng cấp cứu, cô cũng nhất quyết không buông tay anh. Cho đến lúc anh mở miệng bảo cô buông tay, chính miệng nói với cô anh sẽ không đi thì cô mới chịu nới tay.

Người con gái này lại có khả năng hãm bước chân anh, còn khiến chân tay anh luống cuống và lo lắng không thôi. Tại sao lại như thế chứ.

“Bác sĩ An…” Bác sĩ Trần, người trực tiếp cấp cứu cho Mạn Ninh ra khỏi phòng cấp cứu, lại gần Thế Dương nói chuyện.

“Bác sĩ Trần, tình hình cô ấy thế nào?” Cùng một lúc, Thế Dương và Hạo Dương ngay lập tức chạy tới.

“Chúng tôi khám rất kĩ, trên người cô ấy không có bất cứ vết thương nào cả. Đột nhiên hôn mê trăm phần trăm là liên quan đến bệnh cũ. Tôi nghĩ nên chuyển cô ấy đến khoa tâm lý.”

“Cái gì? Tâm lý… ý anh là sao?” Trong khi Thế Dương trầm mặc thì Hạo Dương lại vô cùng nôn nóng.

“Không… chuyển cô ấy về khoa của tôi. Mạn Ninh là bệnh nhân của tôi, tôi biết làm thế nào để giúp cô ấy.” Thế Dương bình tĩnh lên tiếng.

“Bởi vì cô ấy là bệnh nhân của anh nên tôi mới nói với anh. Máu bầm trong đầu cô ấy không phải vấn đề nghiêm trọng nhất mà là tâm lí. Bệnh nhân có bóng ma tâm lí.” Bác sĩ Trần nhìn Thế Dương một lúc rồi tiếp tục nói “Vấn đề của cô ấy bác sĩ ngoại khoa như chúng ta cơ bản không giúp gì được.”

Hạo Dương ở một bên ù ù cạc cạc nghe hai vị bác sĩ nói toàn về vấn đề chuyên khoa, dù rất muốn hiểu nhưng anh thật sự không hiểu. Cái duy nhất mà anh nghe hiểu chính là Cố Mạn Ninh có máu bầm trong não và cả bóng ma tâm lí. Điều này làm anh rất bất ngờ, xưa nay anh biết cô sức khỏe không tốt nhưng chưa bao giờ anh nghĩ tới, tình hình của cô lại nghiêm trọng như vậy. Đang hoang mang thì anh nghe Thế Dương lên tiếng.

“Tôi đương nhiên biết rõ tình trạng của cô ấy. Hãy giao cô ấy cho tôi.”

Đối với sự cố chấp của Thế Dương, bác sĩ Trần cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Thôi vậy, dù sao cũng là bệnh nhân của cậu ta, giao cho cậu ta cũng là hợp lí.

“Cậu mệt rồi phải không? Trở về trước đi. Mà nhớ, đừng vội vàng đi tìm Hestia. Sức khỏe của cậu vẫn chưa tốt đâu.” Giọng nói của Thế Dương có phần mệt mỏi.

Hestia… vậy mà anh lại quên mất anh phải đi tìm cô. Nhưng tình trạng bây giờ, anh thật không yên tâm mà đi. Cứ có một sức mạnh vô hình kéo anh lại khiến anh không đành lòng quay đầu.

“Em đi gọi điện thoại đã, có chuyện gì lát rồi nói.”

Hạo Dương vội vàng lấy điện thoại trong túi áo khoác. Có hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Lạc Cách.

“Lạc Cách, là tôi.”

“An Hạo Dương, cậu đi đâu vậy? Đã trễ chuyến bay rồi đấy.” Lạc Cách gần như lật tung sân bay cũng không tìm được cậu bạn của mình, gọi điện lại không nghe máy, anh sắp điên rồi.

“Tôi gặp phải chút rắc rối, có lẽ không thể đi cùng cậu được.” Vừa nói vừa nhìn Mạn Ninh đang được đẩy đi “Lạc Cách, cậu giúp tôi bay đến Singapore trước. Tôi sẽ nhanh chóng đến gặp cậu.”

“Được rồi, cậu cứ giải quyết xong chuyện bên đó đi. Để tôi đi gặp người nhà của Hestia trước.” Lạc Cách quyết định nhanh chóng.

“Cảm ơn cậu. Có gì liên lạc qua điện thoại.”

“Ok.”

Hạo Dương tắt máy, bất giác thở dài một hơi. Mấy ngày trước khi anh đã trấn tĩnh lại, thận trọng xem lại tài liệu mà Nghiêm Lực cung cấp mới phát hiện ra một vài chi tiết bất thường. Khi anh muốn gọi cho Nghiêm Lực để chứng thực thì ông ta lại không nghe máy. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Cho nên anh mới liên lạc với Lạc Cách.

Lạc Cách là bạn thời trung học của anh, là người bạn duy nhất qua lại thân thiết với anh. Cậu ta trước đây từng du học ở Singapore lại đang làm cảnh sát nên Hạo Dương mới nhờ người bạn này cùng anh đi điều tra chuyện của Hestia. Không phải nói người nhà của Hestia đang sống ở Singapore sao. Vậy phải tới đó một chuyến.

Ai biết được giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Làm anh và Lạc Cách lỡ hẹn. Giờ đành để cậu ta đi trước rồi anh sẽ đuổi theo sau.

“Giám đốc An, Mạn Ninh thế nào rồi?” Tiểu Túc hấp tấp chạy từ công ty đến bệnh viện, vì lo lắng mà sắc mặt trắng bệch.

“Tôi không biết. Nhưng mà không được khả quan cho lắm. Người nhà của cô ấy đâu?” Hạo Dương nhìn ra phía cửa nhưng cũng chẳng thấy ai cả.

“Cậu ấy không có người nhà.” Tiểu Túc trả lời qua loa rồi chạy đến chỗ Thế Dương.

Hạo Dương nhíu mày không hiểu. Không có người nhà là thế nào? Cố Mạn Ninh là trẻ mồ côi sao?

“Khoan đã…” Anh vốn định hỏi thêm nhưng Tiểu Túc đã chạy không thấy bóng dáng làm anh phải đuổi theo.

Thế Dương lúc này đã thay áo blouse trắng, cùng các đồng nghiệp thảo luận về tình trạng của Mạn Ninh. Nhưng tranh cãi cả tiếng cũng không tìm ra nguyên nhân làm cô hôn mê. Nếu như đầu bị va đập hay bị thương chỗ nào đó dẫn đến ngất xỉu thì cũng nên tỉnh lại rồi chứ. Đằng này tình trạng của cô không phải ngất xỉu đơn thuần như vậy mà là hôn mê, còn là hôn mê sâu.

Cuối cùng Thế Dương không thể không thừa nhận bác sĩ Trần ở khoa cấp cứu nói đúng. Nếu không phải vấn đề bên ngoài thì là vấn đề bên trong. Mạn Ninh có bóng ma tâm lí.

“Bác sĩ An…” Tiểu Túc thở không ra hơi kéo cánh tay Thế Dương.

“Tiểu Túc, em tới thì tốt rồi. Tôi muốn hỏi có phải Mạn Ninh có bóng ma tâm lí gì đó không?”

“Bóng ma tâm lí?” Hiển nhiên Tiểu Túc không hiểu anh đang nói gì.

“Là có thứ gì đó khiến cô ấy đặc biệt sợ hãi, không dám đối mặt hay không?” Thế Dương gấp gáp giải thích.

“Máy bay… Mạn Ninh sợ máy bay.” Tới đây thì Tiểu Túc có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.

Sau khi xảy ra vụ tai nạn máy bay 4 năm trước, dù Mạn Ninh mất đi trí nhớ nhưng mỗi lần nhìn thấy máy bay thậm chí chỉ nghe thấy thôi thì cả người cũng đã run rẩy không ngừng rồi. Vì vậy mà xưa nay Mạn Ninh đều không thích xuất ngoại mà cô cũng biết điều không dám nhắc tới thứ phương tiện bay trên trời kia, tránh làm bạn tốt kích động.

“Thì ra là máy bay. Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên đưa cô ấy đến sân bay.” Thế Dương không kiềm chế được mà tung nắm đấm lên tường.

“Anh đưa cậu ấy ra sân bay làm gì? Anh làm vậy là hại chết Mạn Ninh đấy.” Tiểu Túc trợn tròn mắt, lớn tiếng trách mắng.

“Cô ấy đến tìm tôi.” Hạo Dương đột ngột lên tiếng.

Anh đúng là có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình lại là đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Bởi vì đi tìm anh để kí bản văn kiện kia mà Cố Mạn Ninh lâm vào hoàn cảnh khó khăn này. Nhưng anh thật sự không biết cô ấy lại sợ máy bay… nếu không… Nhưng mà làm gì có nếu không, chuyện đã xảy ra anh cũng không thể thay đổi.

“Lại là anh.” Tiểu Túc nhìn Hạo Dương bộc phát bất mãn “Anh tùy tiện bỏ mặc công tác hại chúng tôi chạy đông chạy tây, suýt chút nữa đã mất mối làm ăn triệu đô thì thôi đi. Sao lại khiến Mạn Ninh ra nông nỗi này chứ.”

“Tiểu Túc, em bình tĩnh đã.” Lúc Tiểu Túc định vung tay đánh Hạo Dương thì Thế Dương đã kịp thời ngăn lại “Đều là chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi không hề biết Mạn Ninh lại sợ máy bay. Hạo Dương cũng không phải muốn bỏ bê công việc, cố ý gây khó dễ cho các em. Chuyện thành ra thế này không ai muốn cả, em hiểu không?”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Tiểu Túc khóc không thành tiếng, bất lực giằng tay ra khỏi Thế Dương.

“Tôi định để bác sĩ khoa tâm lý khám cho cô ấy. Em có đồng ý không?” Bây giờ Tiểu Túc cũng xem như người thân duy nhất của Mạn Ninh, anh cũng nên hỏi cô ấy một tiếng.

“Các anh không cho rằng Mạn Ninh bị…” Chữ điên còn chưa thoát ra thì Thế Dương đã cật lực phủ nhận.

“Không phải. Chỉ là cô ấy gặp chút chướng ngại tâm lí thì nên để chuyên gia tâm lí xem qua. Sau đó mới có thể biết nên làm thế nào.”

Tiểu Túc cắn môi hồi lâu rồi quay sang nhìn Mạn Ninh đang nằm bất động trên giường bệnh, cuối cùng cũng gật đầu. Cô biết, người đàn ông kia mới là bệnh của Mạn Ninh. Cậu ấy nhớ thương người đó đến sắp kiệt sức rồi. Cho dù có uống thuốc, có phẫu thuật thì cũng chẳng có ích gì cả. Trừ phi người đàn ông ấy xuất hiện…

“Được, vậy tôi đi liên hệ một chút.” Thế Dương bước nhanh.

Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Hạo Dương và Tiểu Túc. Dường như vẫn còn tức giận Hạo Dương, Tiểu Túc hoàn toàn không để ý đến anh. Cô chỉ lẳng lặng đến bên cạnh Mạn Ninh, nhỏ giọng nói chuyện.

“Con nhỏ ngốc, đã sợ như vậy sao lại đến đó làm gì. Không kí được thì thôi, cũng không phải lỗi của chúng ta. Cậu cần gì vì một chữ kí mà liều lĩnh như vậy. Bây giờ thì hay rồi, cậu lười biếng nằm một chỗ. Cái gì cũng không cần nghĩ, không cần lo nhưng mình thì biết làm sao? Bảo mình cứ ngồi yên nhìn cậu thế này hả… đồ vô lương tâm.”

Tiểu Túc gục xuống giường bệnh khóc nức nở. Cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và đau đớn như thế này. Cũng chưa bao giờ ghét người đàn ông kia như vậy. Anh ta là thần thánh phương nào mà lại có bản lĩnh hành hạ Mạn Ninh thê thảm vậy chứ.

“Cô ấy… sẽ không sao đâu.” Hạo Dương nãy giờ đứng một chỗ cuối cùng cũng khẽ khàng lên tiếng.

Anh là muốn an ủi cô gái kia một chút, cũng là tự nói với bản thân mình để cảm giác áy náy trong lòng có thể vơi bớt. Nhưng mà trái tim anh giống như bị một sợi dây cột chặt, khó chịu vô cùng. Làm thế nào cũng không thấy thoải mái.

Một lúc sau, Thế Dương trở lại phòng bệnh cùng hai vị bác sĩ nữa. Bọn họ đuổi hết những người không phận sự ra ngoài, bản thân họ thì vây quanh Mạn Ninh thăm khám một lần nữa. Ngay cả Thế Dương cũng không thể can thiệp, chỉ có thể đứng một bên theo dõi.

Không đến 10 phút, hai vị bác sĩ được gọi là chuyên gia số 1 của khoa tâm lý đã ra ngoài. Vị bác sĩ lớn tuổi có mái tóc hoa râm khẽ nâng kính mắt rồi trầm giọng nói.

“Không bị thương bên ngoài nhưng lại hôn mê không tỉnh chỉ có một khả năng, cô ấy không muốn tỉnh lại. Nói cách khác, ở thế giới thực tại có điều gì đó khiến cô ấy sợ hãi nên chọn cách trốn tránh hiện thực bằng cách ngủ sâu. Nếu tình trạng này kéo dài, cô ấy sẽ sống đời sống thực vật.”

Tiểu Túc nghe mà hoảng hốt cực độ, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Hạo Dương cũng rất bất ngờ vì kết quả này. Rốt cuộc vì cái gì mà cô ấy lại thành ra như vậy.

“Bác sĩ Thôi, thật sự nghiêm trọng như vậy?” Thế Dương có chút kích động.

“Hành vi của bệnh nhân không khác với tự sát là mấy. Cậu nói có nghiêm trọng không?” Bác sĩ Thôi khinh thường hỏi lại.

“Giáo sư, cậu ấy không thuộc chuyên ngành của chúng ta nên không hiểu cũng là bình thường.” Vị bác sĩ trẻ hơn đỡ lời giúp Thế Dương.

Bác sĩ Thôi hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nói với học trò của mình “A Tang, ca này giao cho em. Nếu phát sinh vấn đề gì thì hãy gọi cho thầy.”

“Em biết rồi, giáo sư.” Bác sĩ A Tang khẽ gật đầu một cái.

Tiểu Túc nhìn vị bác sĩ lớn tuổi rời đi mà lòng không yên. Không phải ông ta là chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này sao, ông ta cứ thế bỏ đi vậy Mạn Ninh biết làm thế nào.

“Vị tiểu thư này, cô không cần lo lắng. Tình trạng của bạn cô tuy nghiêm trọng nhưng không phải không có cách chữa trị. Cô cứ tin ở tôi.” Không hổ danh là chuyên gia tâm lý, A Tang vừa nhìn qua đã biết Tiểu Túc nghĩ gì rồi.

“Tiểu Túc, em cứ yên tâm. Bác sĩ Tang là một chuyên gia tâm lí rất giỏi. Có chị ấy giúp đỡ, Mạn Ninh sẽ không sao đâu.” Thế Dương lên tiếng đảm bảo.

“Chị là Tang Kỳ.” Hạo Dương đột nhiên mở miệng hỏi.

Tang Kỳ nhìn anh khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Hạo Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tang Kỳ này anh cũng có nghe qua. Là bác sĩ chuyên khoa tâm lí giỏi nhất cả nước, những ca bệnh chị ta nhận qua chưa từng thất bại. Hôm nay Cố Mạn Ninh gặp được Tang Kỳ là phúc của cô ta.

Tiểu Túc hết nhìn Thế Dương rồi lại ngó Hạo Dương. Họ đều nói bác sĩ này giỏi vậy thì cô cũng chỉ đành tin tưởng thôi.

“Bác sĩ Tang, vậy bạn tôi…”

“Thế này nhé.” Tang Kỳ cắt ngang lời Tiểu Túc “Trước hết tôi cần các vị hiểu rõ một chuyện. Tôi có mặt ở đây chỉ để giúp bệnh nhân đả thông tư tưởng, giúp cô ấy có can đảm đối mặt với hiện thực. Nói thẳng ra, tôi chỉ có thể chữa trị về mặt tinh thần, còn những việc khác tôi không thể giúp.”

“Chị yên tâm. Những vấn đề khác đã có tôi.” Thế Dương lành lạnh lên tiếng.

Tang Kỳ hài lòng gật đầu. Cô gái nằm trong kia cũng thật có phúc phận, có thể có đến 2 bác sĩ hàng đầu trong nước chăm sóc sức khỏe cho. Nếu không nhanh chóng khỏe lại thì thật có lỗi với tài năng của họ đúng không.

“Bây giờ tôi cần hiểu rõ tình trạng của cô ấy, ai có thể nói cho tôi nghe.” Nguyên tắc đều tiên và cũng là quan trọng nhất để trị liệu tâm lí chính là phải hiểu tất cả các vấn đề của bệnh nhân.

“Tôi…” Tiểu Túc tiến lên phía trước một bước.

“Cô vào trong với tôi một lát.” Tang Kỳ gật đầu một cái rồi quay sang hai vị thiếu gia nhà họ An “Không còn việc của hai vị nữa.”

Nguyên tắc còn lại khi điều trị là bảo mật. Cho nên câu nói của Tang Kỳ ngay lúc này chính là đuổi khách.

“Bác sĩ Tang, tất cả nhờ chị.” Thế Dương lễ độ cúi chào rồi kéo Hạo Dương đi.

Tiểu Túc nhìn bóng dáng hai người đàn ông đang khuất dần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cứ nói chuyện với Tang Kỳ trước đã sau đó cô mới quyết định xem có nên nhờ đến họ không.

Như vậy, cuộc trò chuyện của Tang Kỳ và Tiểu Túc kéo dài gần 3 tiếng đồng hồ. Có thể nói 26 năm tồn tại trên thế gian này của Mạn Ninh đều được Tiểu Túc đem ra nói hết. Đặc biệt là những chuyện của 10 năm trở lại đây, từ chuyện ba mẹ cô qua đời, đến chuyện cô xuất ngoại, gặp gỡ người đàn ông thần bí, rồi bị tai nạn mất trí nhớ… Tiểu Túc kể hết sức chi tiết.

“Cô gái này sống cũng không dễ dàng gì.” Tang Kỳ liếc nhìn Mạn Ninh một cái rồi buông ra một câu nói thương tiếc.

“Bác sĩ Tang, chị thấy thế nào? Có hi vọng không?” Tiểu Túc sốt ruột hỏi.

“Hi vọng rất lớn.” Tang Kỳ tự tin trả lời “Nghe cô nói nãy giờ tôi có thể khẳng định, cô ấy không định dùng cách này để trốn tránh hiện thực đâu. Chỉ là gặp phải vấn đề gì đó quá bất ngờ khiến cô ấy không chịu nổi nên mới tự đóng băng mình. Thường thì tình trạng này tương đối dễ giải quyết.”

“Thật sao ạ.” Tiểu Túc hai mắt tỏa sáng, vui mừng khôn xiết.

Tang Kỳ đến gần Mạn Ninh, khẽ nắm lấy tay cô rồi thì thầm “Cô ấy còn người để chờ đợi, còn lưu luyến với thế giới này thì làm sao có thể buông xuôi như vậy được. Chắc là mệt quá nên mới cho phép bản thân nghỉ ngơi lâu một chút. Phải không cô gái?”

“Đúng là như vậy. Mạn Ninh rất yêu người đàn ông kia, ngày nào còn chưa tìm được anh ta cậu ấy sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Nhưng chúng ta cũng không thể để cô ấy tự chiến đấu được. Cách tốt nhất hiện giờ là cùng cô ấy nói chuyện, khơi gợi sự lưu luyến của cô ấy với thế giới này.” Tang Kỳ quay sang nhìn Tiểu Túc.

“Chỉ mình tôi sao?”

“Tất cả những người mà cô ấy quan tâm.”

“Tôi hiểu rồi.” Trong đầu Tiểu Túc hiện lên hai khuôn mặt. Nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là bác sĩ An thích hợp hơn. Vị giám đốc An kia, không dám làm phiền anh ta.

“Cứ vậy nhé. Cô hãy nói thật nhiều chuyện với cô ấy. Còn tôi sẽ chuẩn bị một số liệu trình điều trị phức tạp hơn. Nhưng hi vọng tôi không cần phải sử dụng những liệu trình này.”

“Cảm ơn bác sĩ Tang.”

Tang Kỳ khẽ vỗ vai Tiểu Túc với ý động viên rồi rời khỏi phòng bệnh. Ca này cô nghĩ chỉ cần một tuần trở xuống là sẽ xong. Bởi vì cô đã nắm được trọng điểm rồi. Cô sẽ cùng cô gái si tình này vẽ một bức chân dung về người đàn ông thần bí kia. Đó sẽ là chìa khóa mở cửa trái tim đang lạnh dần đi vì tuyệt vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN