Nhân sinh kỳ diệu - Chương 18 – Cuộc đời luôn có những nỗi đau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 18 – Cuộc đời luôn có những nỗi đau


Ngay trong hôm đó, Tiểu Túc đã gọi điện về công ty xin được nghỉ phép một tuần. Bộ phận của bọn họ đang trong giai đoạn bận túi bụi vậy mà trụ cột như cô lại xin nghỉ, hiển nhiên bị vị giám đốc Lý Liên Anh mắng té tát. Cũng may nhờ Hạo Dương lên tiếng mà cô có thể an tâm nghỉ phép còn không bị trừ lương.

Hạo Dương làm việc này cũng chẳng phải để tỏ ra mình tốt bụng. Anh chỉ là muốn Cố Mạn Ninh mau tỉnh lại, như vậy anh có thể yên tâm mà đi Singapore rồi.

“Mạn Ninh, cậu nhìn này, mình mang đến cho cậu rất nhiều hoa trang đỏ. Cậu nói xem có đẹp không?” Tiểu Túc vừa cắm hoa trang đỏ vào lọ vừa lẩm bẩm nói chuyện.

Vì bác sĩ Tang đã nói khi nói chuyện với Mạn Ninh cần phải giữ tâm trạng vui vẻ nên Tiểu Túc dù rất đau buồn cũng vẫn gắng gượng mà cười.

“Hôm qua mình nghe nói nếu bỏ một chút đường vào nước cắm hoa thì hoa sẽ tươi rất lâu. Mình thử rồi này, để xem hoa này có thể tươi bao lâu. Ai da, kể cậu nghe chuyện này. Lão Lý bên mình ấy, lại mắng mình một trận rồi. Ông ta nói mình lười biếng, không dốc sức vì công ty. Cậu nói đi, mình đây làm trâu làm ngựa cho ông ta bao nhiêu năm nay còn không đủ dốc sức à. Mới xin nghỉ có mấy ngày đã mắng chửi mình thậm tệ rồi. Nhưng mà cũng may giám đốc An nhà cậu ra mặt giúp mình, mình mới bình an qua ải. Anh ta cũng không quá xấu nhỉ. Nhưng nói gì thì nói, nếu mình nghỉ quá lâu thì có mười giám đốc An cũng không giúp được mình đâu. Cho nên cậu mau tỉnh lại đi nhé.”

“Cô ấy nghe thấy những lời này của em thì sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Thế Dương xách theo một giỏ trái cây đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

“Bác sĩ An, chào anh.” Tiểu Túc đỡ lấy giỏ trái cây khẽ nói “Mạn Ninh như thế kia cũng chẳng ăn uống được gì, anh cần gì tốn kém.”

“Anh mua cho em đấy. Trong trận chiến này em mới là người vất vả nhất, bổ sung chút vitamin cũng tốt.”

“Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo. Bác sĩ Tang nói Mạn Ninh có thể nghe thấy chúng ta nói nên anh định qua đây trò chuyện với cô ấy một chút.” Thế Dương rất tự nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.

“Em cũng định nói chuyện này với anh nhưng nghe mấy cô y tá nói anh phải phẫu thuật nên đành thôi.”

Thế Dương khẽ cười. Sáng nay anh đúng là có hai ca phẫu thuật nên bây giờ mới có thời gian qua đây. Tuy hơi mệt mỏi nhưng vì lo lắng cho Mạn Ninh nên sự mệt mỏi đó cũng chẳng thấm vào đâu.

“Nếu anh có thời gian thì ngồi đây với Mạn Ninh một lát. Em ra ngoài chút xíu.” Tiểu Túc tinh ý để lại không gian riêng cho hai người.

Trước đây cô ủng hộ An Thế Dương vì cảm thấy anh ta có 5 phần giống với bạn trai thần bí của Mạn Ninh. Có thể anh ta sẽ đem lại hạnh phúc mới cho con nhỏ ngốc kia. Hiện tại ý nghĩ này của cô càng thêm mãnh liệt, vì cô nhìn ra An Thế Dương thật sự rất quan tâm đến Mạn Ninh. Ánh mắt anh ta nhìn Mạn Ninh có tình ý. Mà người đàn ông này đáng để yêu. Cho nên bằng mọi giá cô cũng phải kéo họ lại với nhau.

Sau khi Tiểu Túc đi khỏi, Thế Dương lẳng lặng nắm lấy tay Mạn Ninh. Anh nói với cô rất nhiều chuyện, hiển nhiên một giây cũng không buông tay cô ra. Anh không hiểu liệu trình điều trị này cho lắm. Anh chỉ biết dùng hơi ấm của mình để lay động ý thức của cô. Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô cũng nắm lấy tay anh như vậy. Lần này đến lượt anh dùng hành động tương tự cho cô sức mạnh.

“Mạn Ninh, thế giới này mặc dù rất tàn khốc nhưng còn có Tiểu Túc, có… có cả anh bên cạnh em. Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, em có thể tin ở anh. Cho nên, đừng ngủ nữa, bọn anh đang chờ em tỉnh lại… Mạn Ninh.”

Lúc Hạo Dương đến thăm Mạn Ninh thì vô tình nghe được những lời này của Thế Dương. Anh sớm đã biết Thế Dương để tâm đến thư kí của anh. Nhưng không ngờ, anh họ lại để tâm nhiều như vậy. Có lẽ anh ấy đã thích Cố Mạn Ninh thật rồi.

Nhẹ nhàng đặt bó hoa hướng dương xuống cạnh cửa, Hạo Dương âm thầm bỏ đi. Anh không nghĩ sẽ phá vỡ thời khắc tốt đẹp này của bọn họ. Mà có lẽ cô gái ngang ngạnh kia cũng chẳng mong gặp anh đâu.

“Bác sĩ An…”

“Bác sĩ Tang, chị đến khám cho Mạn Ninh à?”

“Không. Tôi đến nói chuyện với cô ấy một chút.” Tang Kỳ gõ nhẹ vào mặt đồng hồ rồi nhoẻn miệng cười.

Đối với các bác sĩ tâm lí, họ thường không nhận mình là bác sĩ, khi họ gặp gỡ bệnh nhân cũng không thích dùng từ khám. Bởi vì bệnh nhân của họ thường rất nhạy cảm, họ không thích người khác bảo rằng họ bị bệnh. Đây là dựa trên cảm giác của bệnh nhân mà tạo cho họ sự tin tưởng.

“Thì ra đã 6 giờ rồi, chị vào đi. Tôi đi trước.”

“Khoan đã, bó hoa này có phải của cậu không? Tôi thấy nó ở ngoài cửa.” Tang Kỳ chìa bó hoa hướng dương trong tay ra.

“Không phải.” Hôm nay anh bận đến không thở nổi, đâu có thời gian đi mua hoa.

“Lạ thật. Nhưng nếu đã đặt trước cửa chắc là muốn tặng cho Mạn Ninh. Hướng dương rất có ý nghĩa, hi vọng Mạn Ninh sẽ thích.”

Thế Dương cười khẽ rồi dịu dàng nói lời tạm biệt với Mạn Ninh. Tang Kỳ chứng kiến cảnh này đột nhiên dâng lên chút xót xa. Chàng trai này thật sự rất tốt nhưng tiếc là đã trao tình cảm không đúng người. Người kia đã khắc sâu trong lòng Mạn Ninh như thế, chẳng dễ mà thay thế được đâu.

“Sao hả cô gái? Hôm nay của em thế nào? Có chuyện gì vui không?” Gạt đi suy nghĩ miên man, Tang Kỳ bắt đầu khóa trị liệu của mình.

“Hôm qua chị đã giới thiệu với em rồi đúng không. Chị là Tang Kỳ, mấy ngày này chị sẽ cùng em làm một vài chuyện. Phải rồi, em thích vẽ tranh chứ. Hôm nay chúng ta cũng vẽ một bức tranh nhé.”

Tang Kỳ loạt soạt lấy ra bút vẽ và màu nước, giống như cô muốn vẽ thật chứ không phải chỉ nói chơi.

“Mạn Ninh à, bình thường em có thích ngắm cảnh không? Chị rất thích ngắm mặt trời mọc đó. Mặc dù chị thường dậy rất muộn, chẳng có mấy cơ hội được ngắm cảnh mặt trời mọc. Nhưng mà năm chị tốt nghiệp cao học ở Úc, rốt cuộc chị cũng có cơ hội thực hiện ước muốn của mình. Thì ra mặt trời lúc mới thức dậy cũng giống như chúng ta, đều là mơ mơ hồ hồ.”

Nói đến đây Tang Kỳ đột nhiên bật cười thích thú. Chắc chẳng có ai miêu tả mặt trời buổi sớm giống cô.

“Em đừng cho rằng chị nói lung tung. Chị thật sự thấy như vậy đó. Nhưng mà mặt trời lúc đó đẹp lắm, chị nhìn đến mức mê mẩn. Nói ra cũng kì quái, chỉ là một quả bóng phát sáng thôi lại có thể mang đến sức hút ghê gớm như vậy. Chị nói vậy là vì sao em biết không? Ngày hôm đó cùng chị ngắm mặt trời mọc còn có một đôi vợ chồng già. Họ nói họ đã cùng nhau ngắm mặt trời mọc 40 năm nay rồi, một ngày cũng không bỏ lỡ. Em nói xem có phải rất tuyệt diệu không. Nhưng mà mấy ngày sau đó chị lại không thấy họ xuất hiện nữa. Chị phải vật lộn với cơn buồn ngủ để đến đó nhìn họ vậy mà họ lại không tới. Em biết chị thất vọng đến thế nào không? Nhưng một ngày kia…”

Nói đến đây đột nhiên giọng của Tang Kỳ trầm xuống, ánh mắt thoáng qua một nỗi buồn man mác.

“Chắc là khoảng hai tháng sau, lúc chị đang chuẩn bị về nước. Chị quyết định đến đó một lần nữa, xem thử có gặp đôi vợ chồng già đó không. May mắn, lần này chị gặp được… nhưng mà lại chỉ có bác trai thôi. Trong lòng chị cảm thấy không ổn. Quả nhiên không ổn. Thì ra sau cái lần họ gặp chị thì bác gái bị tai nạn giao thông. Chống chọi được mười ngày thì qua đời. Bác trai vì phải lo tang lễ nên đâu còn tâm trí nào đến đây nữa. Nhưng hôm đó gặp được bác ấy, bác ấy nói với chị một câu mà cả đời này chị cũng không quên “bà ấy thích nhất là ngắm mặt trời mọc, tuy bây giờ bà ấy không còn nhưng cho đến khi bác trút hơi thở cuối cùng bác vẫn sẽ đến đây cùng bà ấy ngắm mặt trời mọc”.

Tang Kỳ dừng lại một chút, xoay qua nhìn Mạn Ninh, phát hiện cô ấy lại vì câu chuyện cô kể mà rơi lệ. Tang Kỳ cười nhẹ, đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt.

“Em cũng cảm thấy đau lòng thay cho họ đúng không? Chị cũng vậy. Nhưng bác trai nói bác ấy không đau lòng. Bởi vì dù bác gái sống hay chết thì bác ấy vẫn luôn tồn tại trong tim bác trai. Cái đó mới chính là yêu, yêu chân chính là không chiếm hữu, không đòi hỏi, không mong báo đáp. Yêu chỉ đơn giản là đặt đối phương trong tim, cẩn thận che chở. Nhưng em bây giờ đang tự làm hại bản thân, em không trân trọng bản thân… đây là cách em yêu cậu ấy sao.”

Tang Kỳ vừa nói vừa chú ý đến gương mặt như đang say ngủ của Mạn Ninh, mỗi một biến hóa dù là nhỏ nhất cũng đều được cô thu vào mắt. Mà Mạn Ninh lại cứ chảy nước mắt không ngừng chứng tỏ cô ấy nghe được lời cô nói và ý thức đang dao động.

“Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Bức tranh này để ở chỗ em, khi nào có dịp em cho chị một vài góp ý nhé.”

Nói rồi Tang Kỳ đứng dậy đi ra ngoài. Bức tranh mới vẽ xong đặt bên cạnh gối của Mạn Ninh. Trong tranh là vầng thái dương vừa hé, nơi góc chân trời có một đôi vợ chồng già nắm tay nhau nhìn về phía đông, cùng nở nụ cười hạnh phúc.

Cứ như vậy mấy ngày sau đó, Tang Kỳ đều vào khoảng 6 giờ tối đến phòng của Mạn Ninh một lần, cùng vẽ một bước tranh. Đương nhiên, đằng sau mỗi bức tranh đó đều là một câu chuyện. Mà lần nào kết thúc câu chuyện, gối đầu của Mạn Ninh cũng thấm đẫm nước mắt. Tiểu Túc và Thế Dương cũng thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh. Họ thì không hiểu mấy phương pháp thâm sâu của Tang Kỳ, chỉ đơn giản kể những chuyện trong ngày cho Mạn Ninh nghe.

Mới đó cũng đã qua ba ngày, Tiểu Túc và Thế Dương đều có chút nóng lòng nhưng Tang Kỳ lại vô cùng lạc quan. Cô nói chỉ một vài ngày nữa Mạn Ninh nhất định tỉnh lại. Người điều trị chính cũng đã nói vậy, họ cũng đành nghe theo thôi dù trong lòng vẫn bất an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN